Vũ Thế Đầu Đệ

Chương 11




Dựa vào số điện thoại trên bản xét nghiệm gọi rất nhiều lần, nhưng vẫn đều là đường dây bận.

Hiện tại điện thoại của bệnh viện đều bận rộn thế sao?

Cầm lấy tờ xét nghiệm chằng chịt những thuật ngữ y học chuyên nghiệp, ngực Thư Cốc Dương nôn nóng đến càng ngày càng vô pháp khống chế.

Trên giường Đồng Ngôn đang ngủ say, lúm đồng tiền nhỏ bên má phảng phất mang theo ý cười, không biết có phải lại mơ thấy mộng xuân của bọn họ hay không.

Thư Cốc Dương giúp cậu vuốt lại mái tóc rối bời trên trán, thầm nghĩ cậu sẽ không quá nhanh tỉnh lại, nhanh chóng cầm tờ báo cáo xuống lầu, dự định sẽ tới tận nơi để hỏi cho ra lẽ.

Hắn ngồi trên chiếc xe mui kín, lơ đãng liếc mắt nhìn xung quanh, đêm đã về khuya, trên đường vắng vẻ, chỉ có cách đó không xa một chiếc xe cũng có mui kín trông rất khả nghi.

Đã khuya thế này, không biết bác sĩ Trần phụ trách chẩn đoán bệnh tình của Đồng Ngôn có còn ở bệnh viện hay không.

Hắn thải hạ chân ga, hướng địa chỉ bệnh viện được viết trên tờ báo cáo nhấn ga phóng tới.

Ngực thế nhưng vẫn rầu rĩ không thôi.

Da đầu thượng tựa hồ bị cái gì thu trứ, lòng tràn đầy xao động bất an.

Xe chạy đến đường Phúc Quý, Thư Cốc Dương bỗng dưng chấn động, hắn biết không đúng chỗ nào rồi.

Vừa rồi chiếc xe mui kín màu xám bạc đậu ở góc đường đối diện nọ, cùng chiếc xe của Trần Giai Vân ở câu lạc bộ Diamond ngày đó quả giống nhau như đúc!

Lẽ nào Trần Giai Vân ngày đó sau khi bị đánh đuổi, đối Đồng Ngôn vẫn còn…

Thư Cốc Dương ngực căng thẳng, lập tức phanh xe lại, bánh xe bỗng nhiên tại bầu trời đêm vắng lặng tạo ra âm thanh chói tai gay gắt.

Hắn quay đầu xe, tựa như phát điên hướng phía nhà Đồng Ngôn phóng về.

Tốt…

Trần Giai Vân nhìn Thư Cốc Dương khuya khoắt từ nhà nhỏ đi ra, mở cửa xe ly khai, một cỗ ác khí từ trong lòng bốc lên.

Xem ra, hối lộ mỗi nhân viên năm mươi ngàn ở chỗ Đồng Ngôn làm thật không hoang phí, đã điều tra được tính danh cùng địa chỉ nhà của Đồng Ngôn, quan sát mất hai ngày, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ ——tiểu phục vụ sinh kia, chính là đầu sỏ gây nên vũ nhục lớn nhất đời này của hắn!

Hanh, dáng dấp thanh thuần khả ái, bên ngoài nhìn giống một tiểu xử nam, không nghĩ tới cũng chỉ là đồ đê tiện! (Haru: Ê, bộ đó giờ Tiểu Ngôn có nói ẻm là xử nam hả =.= rõ cuồng zâm sinh hoang tưởng rồi đổ lỗi cho người khác =.=) (Pipu: giếttttttt ko thaaaaaa [-(((()

Để lấy tiền boa của mình, tiểu cái mông kia tới tới lui lui, bày ra bộ dáng ngây thơ câu dẫn, bên trong thực chất đã ngầm cùng lão bản công ty giải trí kia thông đồng rồi.

Không cần hỏi, chính mình bị nam nhân kia trước mặt mọi người nhục nhã, trên người đầy bụi đất bị đuổi ra khỏi câu lạc bộ, nhất định là tiểu súc sinh kêu Đồng Ngôn này ở giữa gây xích mích.

Với loại người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, Trần Giai Vân hắn thấy đã nhiều rồi.

Để hướng kim chủ tranh thủ tình cảm, loại đồ chơi đê tiện này hơn phân nửa giả vờ tung chiêu bày trò, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lén lút câu dẫn thêm những tình nhân khác, sau lại cố ý hướng kim chủ oán giận chính mình bị ngoại nhân quấy rầy, cố ý khiến cho kim chủ ghen tuông, làm tăng giá trị của bản thân.

Vốn là, đối với loại đê tiện thích giở mấy chiêu tầm thường cũng chẳng có gì lớn, thế nhưng tên phục vụ sinh này lại không có mắt nhìn, dám lợi dụng Trần đại thiếu gia hắn, muốn chết!

Cũng không ngẫm lại, bằng hắn Trần Giai Vân gia thế bối cảnh, bỏ tiền ra chơi đùa với chín mười con thú nhỏ như Đồng Ngôn, căn bản chỉ là tiêu khiển.

Lão hổ không phát uy, ngươi xem ta là mèo bệnh sao.

Đồ tiểu quỷ mắt mù!

Trần Giai vân chờ xe của Thư Cốc Dương vừa ly khai, lập tức đi tới cửa phòng nhỏ của Đồng Ngôn gõ vài cái.

“Ai đó?”

Đồng Ngôn đang ngủ say bị tiếng đập cửa làm tỉnh, phát hiện Thư Cốc Dương không có ở trong phòng, cho rằng người gõ cửa chính là Thư Cốc Dương, tuỳ ý khoác trên vai tây trang của Thư Cốc Dương rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.

“Tiểu Suất… A!”

Cửa còn chưa kịp mở hẳn, đã bị người bên ngoài cố sức đẩy ra.

Ba!

Đồng Ngôn còn chưa thấy rõ người vào là ai, trên mặt đã bị hung hăng tát một bạt tai, ngã mạnh trên mặt đất.

“Đồ đê tiện.” Trần Giai Vân khóa cửa phòng lại, từ trên mặt đất đem Đồng Ngôn đang choáng váng ngạnh kéo lên, cười lạnh hỏi, “Ngươi vừa tiếp khách xong sao? Không sai, xem ra buôn bán rất tốt, y phục cũng đã thoát đến mức này, chờ tiếp đợt thứ hai có đúng hay không?” Nhìn một lượt từ trên xuống dưới con mồi đã rơi vào lòng bàn tay, tà niệm lại bắt đầu khởi sinh.

Tây trang của Thư Cốc Dương đã từ trên vai rớt xuống đất.

Đồng Ngôn giờ đây trên người chỉ mặc duy nhất một cái quần lót tứ giác màu trắng, ngực bụng loang lổ những vết xanh tím, tất cả đều là những vết tích *** mỹ sau hoan ái không thể che giấu, cơ thể gầy gầy trắng nõn tinh tế, vì bị kinh hách mà không ngừng run rẩy, tựa như tiểu động vật yếu đuối bị bất ngờ tập kích, khiến kẻ khác muốn triệt để mà đem cậu ăn sạch.

“Trần tiên sinh?” Đồng Ngôn cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của vị khách không mời mà đến, nỗ lực muốn tránh thoát khỏi khống chế của Trần Giai Vân, “Ngươi thế nào lại… Ngươi tới đây làm gì? Buông!”

“Ta tới chiếu cố sinh ý của ngươi, nghe nói ngươi hầu hạ lão bản công phu trên giường rất tốt, bản thiếu gia đêm nay sẽ thử một chút. Nếu như tiểu cái mông này thực sự hảo, nói không chừng khiến ta hài lòng, đem ngươi bao xuống tới, giá cả ngươi cứ yên tâm, nhất định so với nam nhân kia còn cao hơn” Trần Giai Vân ánh mắt chứa đầy tình sắc cùng tà khí.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi buông! Ngươi như vậy sẽ khiến hàng xóm…”

Ba!

Một cái tát như trời giáng hung hăng hướng bên tai phải bay đến.

“Đồ đê tiện! “Đến nước này còn không biết xấu hổ?”

Đồng Ngôn bị đánh tới nỗi xây xẩm mặt mày, đến phương hướng cũng phân không rõ nữa, suy yếu giơ tay lên muốn đẩy Trần Giai Vân ra xa, động tác phản kháng khiến Trần Giai Vân giận dữ, cố sức kéo ra, đem Đồng Ngôn đã đứng không vững ngã trên mặt đất, trên lưng bụng xích loã của Đồng Ngôn bắt đầu loạn trảo.

“Rõ ràng là bán thân thường xuyên như thế, tại trước mặt bản thiếu gia giả cái gì trinh tiết? Thứ đồ đê tiện như ngươi, bản thiếu gia chơi đùa mấy nghìn mấy trăm lần rồi.”

“Ô! Dừng tay… Đau quá…”

“Hiện tại biết sợ rồi sao? Hanh, ngươi đúng là đồ tiểu tử không biết sống, đêm nay ta cho ngươi sáng mắt! Cho ngươi câu dẫn bản thiếu gia! Cho ngươi đi gây xích mích thị phi giữa nam nhân! Trong mắt ngươi phải nhớ mặt của bổn thiếu gia ta! Ngươi còn dám kêu đau à?”

“Tiểu Suất… Cứu ta…”

“Cái gì Tiểu Suất? Nga, muốn gọi nam nhân đến cứu sao?” Nhìn thân thể tinh tế bị đánh đến mất đi lực phản kháng, trên mặt đất thống khổ cuộn mình thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Trần Giai Vân vốn là một tên thích ngược dục (chắc đại khái là có khuynh hướng SM đi)nên vô cùng thoả mãn, tính dục cũng hừng hực châm ngòi. Hắn nắm cổ tay Đồng Ngôn, đem Đồng Ngôn từ trên mặt đất kéo lên, kéo cậu ngã trên giường, “Nhìn không ra, nguyên lai ngươi tao (aka zâm đãng) đến như vậy a, mới bị trúng vài cú đá, con mắt dĩ nhiên mị đến độ ham muốn hiện hết trên mặt, nhìn cái mông ngươi căng chặt thế này, ngươi rất muốn bị nam nhân thao sao? Ta sẽ hảo hảo thỏa mãn của ngươi.”

Đem Đồng Ngôn đặt ở dưới thân, ngón tay nắm lây lưng quần chuẩn bị hạ xuống.

Đồng Ngôn mạnh run lên.

“Không nên! Buông! Ta không nên!” Cậu liều mạng giãy dụa.

“Câm miệng! Bản thiếu gia hiện tại đang có hứng, hảo hảo mở chân bồi bản thiếu gia một buổi tối, chuyện tình lần này ta tạm tha cho ngươi. Yên tâm đi, ta cũng sẽ đưa tiền cho ngươi.”

“Thùy… Ai muốn tiền dơ bẩn của ngươi!”

Cảm giác nam nhân ác tâm tại quần lót của mình sờ tới sờ lui, Đồng Ngôn cả người nổi da gà, xuất ra toàn thân khí lực, đá một phát mạnh bạo vào vật tượng trưng cho sức mạnh nam nhân đang căng phồng giữa hai chân của tên kia.

Trần Giai Vân bị đụng phải hét thảm một tiếng, thẹn quá thành giận nắm lấy Đồng Ngôn, hung hăng đấm vào bụng cậu một quyền.

Cơn đau nhức nơi vùng bụng xông thẳng lên tận não.

Đồng Ngôn trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất xỉu.

“Tiểu tử đáng ghét, mấy chiêu câu dẫn thật đúng là không ít, còn bày đặt giả bộ bất tỉnh.” Thú tính bị kích phát đi ra, Trần Giai Vân đã không còn duy trì được phong độ ngày thường, mắt lộ ra hung quang, “Dám đụng đến tử tôn căn (aka Trần Giai Vân ‘nhỏ’), đêm nay không thao cái mông ngươi đến tận hứng, ta sẽ không họ Trần!”

Hắn nhanh chóng cởi ra dây nịt cùng tây trang bên ngoài, móc ra khí quan xấu xí (phàm là công, mà đóng vai ác, thì chỗ đó không có tác giả nào cho đẹp đẽ cả =))))), quỳ một gối xuống trên giường.

Đang muốn xả hạ nội khố của Đồng Ngôn.

Phanh! Một tiếng nổ.

Cửa phòng bỗng nhiên bị người dùng hết sức đá văng ra.

“Đồng Ngôn!” Thư Cốc Dương tựa như rồng như gió phá cửa bay vào. (Pipu: trời ạh, cứ như thần thánh =__=) (Haru: tiểu Ngôn là fan boy còn Lộng tỷ chắc là fan gơ của anh Dương =))))

Chỉ liếc mắt nhìn, đã biết xảy ra cái gì, Thư Cốc viền mắt muốn nứt ra, điên cuồng hét lên một tiếng, một quyền đấm vào mũi Trần Giai Vân.

Trần Giai Vân kêu thảm một tiếng, bưng cái mũi đang chảy máu lăn xuống giường.

Còn chưa kịp đứng lên, Thư Cốc Dương đã nắm lấy vai hắn kéo lên, đẩy ra ngoài phòng, cuối cùng còn nhắm ngay vật ở giữa hai chân hắn đá một cước.

“A!” Trần Giai Vân phát sinh tiếng hét thảm kinh thiên động địa, ôm lấy cục cưng của mình chạy xuống thang lầu.

Thư Cốc Dương lúc này không rảnh tái để ý tới hắn.

“Đồng Ngôn!” Hắn chạy về gian phòng, cẩn cẩn dực dực ôm lấy Đồng Ngôn vẫn không nhúc nhích, “Đồng Ngôn… Ngươi tỉnh tỉnh… Tiểu Ngôn!”

Mặc kệ hắn thế nào lay động, thân thể kia một chút cũng không có động tĩnh, hàng lông mi đáng yêu cũng không có chút tín hiệu chớp động .

Ôm lấy thân thể mảnh khảnh, trên mặt trái phải đều là vết bầm tím, Thư Cốc Dương toàn thân đau nhức tựa như bị lăng trì.

Hắn vừa mới hiểu ra được chính mình đang nắm giữ cái gì, vừa nhận thức ra hạnh phúc chân chính, vừa mới âm thầm phát thệ, hắn sẽ bảo hộ yêu thương vật nhỏ này thật tốt, khiến cậu ấy không hề thấy cô đơn, không hề bị khổ, không cần sống bôn ba cực nhọc vất vả.

Cũng giống như trong sách đã viết, Tiểu Suất hắn, sẽ cấp cho Tiểu Ngôn những thứ tốt nhất trên đời này.

Thế nhưng, vì sao chỉ trong chớp mắt, Tiểu Ngôn lại hấp hối nằm ở chỗ này?

Vì sao lại như vậy!

Thư Cốc Dương không chỉ hận tên Trần Giai Vân súc sinh, càng hận chính bản thân mình, cư nhiên xuẩn đến mức bỏ một mình Đồng Ngôn ở lại!

Hắn hối hận đến thầm nghĩ muốn giết chết chính mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.