Vũ Thần

Chương 170: Tương phùng




Thanh âm này từ phía xa truyền lại, một đạo nhân ảnh cũng cấp tốc chạy tới.
Thân hình Hạ Vũ Đức hơi động, đã chạy ra khỏi lương đình, kêu lớn:
- Vũ Cận sư huynh, tiểu đệ đã trở về.
Hạ Lai Bảo chỉ chậm hơn Hạ Vũ Đức một chút mà thôi, cũng lập tức rời khỏi lương đình, tuy nhiên lão cũng cố ý đi chậm hơn vài bước.
Hạ Nhất Minh gãi gãi đầu, từ xưa tới nay lão gia tử luôn là người kiên định, khiến cho người ta có ấn tượng Gia gia là một người trầm ổn như núi (file hình viết trầm ầm – typer). Tuy nhiên, hôm nay lão đột nhiên lộ ra bộ mặt phấn khích quả là làm cho người luôn tiếp xúc với Gia gia như Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy khó tin được vào mắt mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hoặc nói là, lấy tuổi của Hạ Nhất Minh thật khó có thể hình dung được tâm trạng của Hạ Vũ Đức. Cái loại cảm giác phiêu bạc bên ngoài suốt bốn mươi năm trời mới được về nhà, cũng không phải là một người như Hạ Nhất Minh có thể giải thích nổi.
Nhưng ít nhất Hạ Nhất Minh còn có thể nhìn ra được sự kích động của Gia gia mình lúc này. Cho nên hắn kéo Viên Lễ Huân, hai người không nhanh không chậm đi theo phía sau, để cho mấy vị lão nhân có thời gian gặp mặt.
Vô luận là Hạ Vũ Đức, hay vị lão nhân mới chạy từ trên núi xuống, đều là cao thủ thập tầng nội kình. Tốc độ của bọn họ mặc dù không hoa trương được như Hạ Nhất Minh, nhưng không có chút nào chậm.
Mấy cái nhấp nhô, hai bên đã đi tới trước mặt nhau, sau khi nhìn thoáng qua một chút, hai đôi bàn tay to lớn nhất thời nắm lấy nhau.
Vị lão nhân từ trên núi đi xuống, dựa theo ánh mắt của Hạ Nhất Minh thì bộ mặt đầy tang thương của Gia gia nhìn qua lớn hơn đối phương rất nhiều.
- Sư đệ, thật là ngươi. Hạ Võ Cận (Võ hay Vũ – typer )thở dài nói:
- Bốn mươi năm rồi, nếu như không phải là ngươi trở về, mà gặp nhau ở bên ngoài thì ta tuyệt đối không dám nhận.
Hạ Vũ Đức thở dài một hơi, nói:
- Sư huynh, huynh cũng đã già.
- Nhiều năm không gặp, ta cũng không phải là ân sư, đương nhiên sẽ già đi. – Hạ Võ Cận cười nói.
Sắc mặt Hạ Vũ Đức nghiêm chỉnh, nói:
- Sư huynh, ân sư người vẫn khỏe chứ?
- Ân sư vẫn khỏe. Vẫn còn tráng kiện như trước, chỉ là tính tình gần đây của lão nhân gia không được tốt lắm.
Ánh mắt Hạ Vũ Đức có chút căng thẳng, nói:
- Chuyện gì lại khiến cho lão nhân gia phiền lòng như vậy?
Hạ Võ Cận hơi lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết, chỉ là…..
Lão do dự một chút, sau đó muốn nói lại thôi.
Hạ Vũ Đức nhất thời tỉnh ngộ, lão là nhân vật bị trục suất khỏi Hoành Sơn nhất mạch, nếu là sự tình cơ mật, như vậy dù là vì lý do gì cũng không để cho lão biết được.
Cúi đầu xuống, Hạ Vũ Đức nói:
- Sư huynh, tiểu đệ ngày xưa bị sư phụ trục xuất, đều liên lụy tới sư phụ và huynh, thật sự là xấu hổ a.
Hạ Vũ Cận (bây giờ Võ thành Vũ – typer) khoát tay áo, nói:
- Quá khứ đã qua đi, đệ nói lại làm gì? Chuyện này cũng không phải hoàn toàn do đệ, nếu là vi huynh ngày đó có kiểm tra lại một lần, cũng không phát hiện ra.
Gương mặt áy náy của Hạ Vũ Đức tiêu tan, lão ưỡn ngực, nói:
- Sư huynh, từ lúc tiểu đệ rời khỏi Hoành Sơn, chưa bao giờ tiểu đệ không nhớ về nơi này. Hôm nay bốn mươi năm đã qua đi, tiểu đệ cuối cùng cũng có tư cách quay lại.
Thanh âm của lão có chút kích động, hai ánh mắt ngân ngấn nước.
- Đúng vậy, bốn mươi năm, tin tức này cuối cùng đã truyền tới tai đệ, thật sự là không dễ dàng a. – Hạ Vũ Cận hơi gật đầu, vẻ mặt vui mừng nói:
- Sư đệ, đến tột cùng là ai đã đem tin tức này nói cho ngươi?
Ánh mắt của lão vượt qua người của Hạ Vũ Đức và Hạ Lai Bảo hướng về phía hai người Hạ Nhất Minh, nói:
- Hẳn là do nhị vị tiểu bằng hữu này?
Hạ Vũ Đức và Hạ Lai Bảo đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đột nhiên phát hiện, sau bốn mươi năm, sư huynh nói chuyện tựa hồ có điểm cao thâm khó lường. Hai người làm cách nào cũng không thể đoán được hàm nghĩa trong đó.
Thấy sắc mặt của hai người, Hạ Vũ Cận cười lớn nói:
- Sư đệ, Lai Bảo, hai người các ngươi đã xuống núi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đã đánh mất hào khí năm đó? Cũng chỉ là vài khối cực hạn kim đan mà thôi, các ngươi không có được, chẳng lẽ có thể làm khó được sư phụ sao?
Lão ngẩng cao đầu, trong nháy mắt nói ra lời ngạo khí:
- Nhị vị tiểu bằng hữu, đa tạ các ngươi đã đem tin tức thông tri cho sư đệ, mười khối cực hạn kim đan làm thù lao gia sư đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, các ngươi tùy thời có thể mang trở về gia tộc.
Hạ Nhất Minh chớp chớp mắt, nói thật, trong lòng hắn rất muốn có mười khối cực hạn kim đan này.
Mặc dù bản thân hắn không cần, nhưng trong nhà còn có phụ thân, thúc thúc, còn có rất nhiều các huynh đệ tỷ muội, có ai là không cần đến chứ?
Thế nhưng, nhìn ánh mắt hồ nghi của Gia gia, hắn lập tức đem ý niệm của mình ném xuống.
Hơi khom người, hắn cùng với Viên Lễ Huân đồng thời cất cao giọng nói:
- Hạ Nhất Minh (Viên Lễ Huân) bái kiến tiền bối.
Hạ Vũ Cận hơi gật đầu, bỗng ngẩn người ra, nói:
- Ngươi tên là gì?
- Hậu bối Hạ Nhất Minh, đi theo Gia gia tới Hoành Sơn. – Hạ Nhất Minh không nhanh không chậm nói.
Hạ Vũ Cận mở to mắt ra nhình, quay đầu lại hỏi:
- Sư đệ, đây là tôn nhi của đệ?
- Vâng, đúng là tôn nhi của tiểu đệ. – Hạ Vũ Đức quay đầu lại nói:
- Nhất Minh, cái gì mà tiền bối với hậu bối, cháu cùng Lễ Huân đến đây ra mắt Đại gia gia đi.
Hạ Nhất Minh ứng tiếng, hướng về phía Hạ Vũ Cận cung tay, nói:
- Ra mắt Đại gia gia.
Còn Viên Lễ Huân lại quỳ gối trên mặt đất, dập đầu lạy ba cái, đồng thời thấp giọng nói:
- Ra mắt Đại gia gia.
Hạ Vũ Cận hơi ngẩn người ra, lão kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, dựa theo quy cũ, khi lần đầu tiên gặp mặt, hẳn là Hạ Nhất Minh phải làm giống như Viên Lễ Huân quỳ xuống hành lễ, vậy mà lúc này Hạ Nhất Minh lại chỉ cung tay một cái mà thôi.
Tuy nhiên đối với chi tiết này Hạ Vũ Đức và Hạ Lai Bảo ở bên cạnh lại có bộ dáng như đó là điều đương nhiên. Việc này khiến cho trong lòng lão nhân mặc dù có chút không thích, nhưng nghĩ tới huynh đệ nhiều năm không gặp lại khiến cho cảm giác vui sướng dập tắt đi sự không hài lòng này của mình.
- Sư huynh, sư phụ khi nào mới xuất quan?- Hạ Vũ Đức quan tâm hỏi.
Hạ Vũ Cận cười khổ mấy tiếng, nói:
- Đệ theo sư phụ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết tính tình lão nhân gia sao? Nếu đan dược thành, hiển nhiên lão nhân gia sẽ đi ra, còn trong lúc luyện đan thì trừ khi gặp phải đại sự, còn không lão nhân gia người cũng không đi ra.
Dừng lại một chút, nói:
- Bất quá đệ lần này trở về, đối với lão nhân gia người mà nói, chính là đại sự. Nếu vi huynh đi thỉnh người, khẳng định sẽ không bị trách phạt.
Hạ Vũ Đức vội vàng khoát tay, nói:
- Tuyệt đối không thể, đệ ở chổ này chờ sư phụ xuất quan là tốt rồi.
Hạ Vũ Cận nhướng mày nói:
- Không làm phiền sư phụ thì có thể, nhưng chờ ở đây lại không thể được. Đệ theo ta trở về Linh Dược Phong, xem một chút có khác gì lúc đệ rời đi không.
Hạ Vũ Đức xấu hổ nói:
- Sư huynh, huynh chẳng lẽ đã quên, ta bây giờ đã là đệ tử bị trục xuất, không thể lên núi?
Hạ Vũ Cận ngẩn người ra, sau đó cất tiếng cười to, nói:
- Sư đệ, ta vốn còn tưởng là ngươi biết việc này rồi, cho nên mới trở về, nguyên lai đệ còn không biết a.
- Sư huynh, đến tột cùng là chuyện gì? – Hạ Vũ Đức không hiểu hỏi.
Hạ Vũ Cận nhìn chăm chú vào lão một lúc, nói:
- Khoảng mười năm sau khi đệ rời khỏi Hoành Sơn, sư phụ đã thành công luyện chế ra Tăng Nguyên Đan.
Hạ Vũ Đức thất kinh, nói:
- Tăng Nguyên Đan? Sư phụ thật đã luyện ra?
- Không sai, mặc dù một lò chỉ có năm khối, nhưng đây cũng là chuyện cực giỏi rồi. – Hạ Vũ Cận kêu ngạo nói.
Hạ Vũ Đức gật đầu một cái, nói:
- Sư phụ cả đời này trầm luân trong việc luyện đan, quả nhiên có thu hoạch phong phú a.
Hạ Vũ Cận đột nhiên thu liễm vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Thái thượng trưởng lão vì thế mà tự mình ra mặt, cho phép sư phụ đưa ra bất cứ điều kiện gì. Đệ có biết sư phụ đưa ra điều kiện gì không?
Hai vị lão nhân nhìn nhau, trong lòng bọn họ đã mơ hồ đoán được, nhưng vẫn chậm rãi lắc đầu.
Hạ Vũ Cận nghiêm mặt nói:
- Năm đó sư phụ đưa ra yêu cầu, chính là cho phép đệ được phản hồi sư môn.
"Két…két"
Hạ Vũ Đức cắn chặt hàm răng, phát ra một tiếng vang thanh thúy, song chưởng bất giác nắm chặt lại. Sau một lát, lão đưa ống tay áo lên trên mặt lau một chút, xấu hổ nói:
- Gió núi thật là lớn, khiến cho hạt bụi bay vào mắt.
Hạ Vũ Cận hơi gật đầu, lão có thể giải thích được tâm tình của sư đệ, thở dài nói:
- Đáng tiếc là, mặc dù Thái thượng trưởng lão đáp ứng, nhưng sau khi sư phụ và ta mấy lần xuống núi vẫn không thể tìm ra được tung tích của đệ.
Lão dừng lại một chút, nói:
- Đệ ngày xưa không phải là luôn hướng về Khai Vanh quốc sao? Khi chúng ta mấy lần tới Khai Vanh quốc, hơn nữa còn nhờ mấy đại thế gia tìm kiếm tin tức, hy vọng bọn họ người đông thế mạnh có thể hỗ trợ một chút. Nếu thật sự tìm được, sư phụ sẽ lấy mười khối cực hạn kim đan làm thù lao.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm nghĩ: "Đại thủ bút a, không hổ là một trong tam đại trưởng lão của Hoành Sơn nhất mạch, bất quá cũng vì vậy mới có thể thấy được Dược đạo nhân rất quý Gia gia."
Hạ Vũ Đức bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu đệ thật xấu hổ, mặc dù có lăn lộn ở Khai Vanh quốc một năm, nhưng tam đại cường quốc quả là đầm rồng hang hổ, chỉ với tu vi cửu tầng nội kình của đệ không thể tìm được chỗ đứng chân ở đó. Cho nên tiểu đệ đi xa hơn, đi tới Thái Thương huyện của Thiên La quốc phát triển. Nếu sớm biết như thế, ai……
Lão lắc đầu thở dài, hiển nhiên có chút hối hận.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
- Gia gia, người mặc dù bỏ lỡ cơ hội, nhưng tái ông mất mã chưa chắc đã không phải là phúc, Ở Thái Thương huyện người cũng đã bằng môt bàn tay trắng xây dựng nên được một đại cơ nghiệp a.
Sắc mặt Hạ Vũ Cận mặc dù không có gì biến hóa, nhưng trong lòng lại có chút không thích tiểu tử này. Khi các trưởng bối đang nói chuyện, chẳng những mở miệng chen vào, hơn nữa lại còn bình luận, nếu là tôn nhi của hắn, như vậy đã sớm ăn một cái tát.
Không ngờ, sau khi nghe Hạ Nhất Minh nói, tinh thần Hạ Vũ Đức nhất thời khôi phục, nói:
- Đúng vậy, có điều được nhất định cũng có điều mất, ta tuổi đã lớn như vậy mà lại quên mất điều này.
Lại cố gắn ưỡng ngực, nói:
- Sư huynh, tiểu đệ mặc dù không nghe được tin tức kia, nhưng lần này mang theo tôn nhi trở về núi, hơn nữa quanh minh chính đại mà về.
Hạ Vũ Cận kinh ngạc nhìn lão, trong ánh mắt có một tia hồ nghi, nói:
- Sư đệ, khi đệ ly khai, Thái thượng trưởng lão từng nói qua, trừ khi là đệ có được nội đan năm trăm năm linh thú hoặc là dẫn về một vị tiên thiên đại sư làm trưởng lão cho bổn phái, nếu không sẽ không cho phép quay trở về.
Nói đến đây hai mắt lão sáng ngời, nói:
- Chẳng lẽ đệ đã tìm được nội đan?
Hạ Vũ Đức cất tiếng cười to, nói:
- Không sai, sư huynh, tiểu đệ chẳng những tìm được nội đan của năm trăm năm linh thú, lại còn vì bổn môn mà dẫn về một vị tiên thiên đại sư.
Ánh mắt Hạ Vũ Cận nhất thời tỏa sáng, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng như điên, nói:
- Sư đệ, người đệ mời đến là vị tiền bối nào? Cùng Hoành Sơn nhất mạch chúng ta có quan hệ hay không? Có thể tín nhiệm sao?
Hạ Vũ Đức gật mạnh đầu, nói:
- Đương nhiên, người này có quan hệ sâu xa với Hoành Sơn nhất mạch chúng ta, lại rất thân với tiểu đệ, cho nên hoàn toàn có thể tín nhiệm.
Hạ Vũ Cận ngẩn đầu, ánh mắt lướt qua mọi người, hướng về phía chân núi, trong miệng đồng thời nói:
- Vị đại sư đó ở nơi nào? Khi nào có thể đến Hoành Sơn?
- Hạ Vũ Đức ho nhẹ một tiếng, nói:
- Sư huynh, hắn đã tới rồi.
- Tới rồi? – Hạ Vũ Cận ngẩn người ra, ánh mắt khó tin lướt nhìn trên bốn người, tựa hồ có điều lĩnh ngộ, nửa lo nửa mừng, nói:
- Sư đệ, đệ đã tấn chức tiên thiên cảnh giới nào?
Hạ Vũ Đức nhất thời há to miệng, lão thầm nghĩ: "Đệ nằm mơ cũng muốn, nhưng điều đó là không có khả năng."
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Vũ Đức lắc đầu, nói:
- Sư huynh, không phải đệ.
Hàng lông mày Hạ Vũ Cận hơi nhướng lên, ánh mắt chuyển qua Hạ Lai Bảo, đội nhiên cung kính nói:
- Lai Bảo tiên sinh, nguyên lai là ngài tấn chức tiên thiên cảnh giới, thật sự đáng mừng.
Hạ Lai Bảo cuống quít khoát tay, nói:
- Võ Cận lão thái gia nói đùa, chỉ bằng vào chút tư chất của lão nô làm sao có thể đột phá tiên thiên cảnh giới.
Hạ Vũ Cận sửng sốt nửa ngày, cuối cùng nghĩ tới một khả năng, ánh mắt chuyển qua Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân, ánh mắt lão lúc này có chút kỳ quái.
Sau một lần, lão trầm ngâm nói:
- Sư đệ, đệ nói tiên thiên đại sư, sẽ không phải….
Hạ Vũ Đức cố gắn ưỡn ngược, nói:
- Sư huynh, Nhất Minh là tôn nhi của đệ, thiên phú của nó có hơi khác thường, mặc dù tuổi không lớn, nhưng quả thật là một vị tiên thiên đại sư.
Hai mắt Hạ Vũ Cận trợn tròn, lão há to miệng, muốn nói gì nhưng lại không nói nên lời.
Hạ Nhất Minh hơi cười, hơi cung kính, đang định nói chuyện, đã thấy Hạ Vũ Cận giống như theo bản năng nhảy tránh sang một bên. Lấy tu vi thập tầng nội kình của lão, dĩ nhiên vẫn còn chuyện làm cho lão có cảm giác ứng phó không kịp, khi lão biết được sự thật, lập tức không dám nhận một lễ này của Hạ Nhất Minh.
Cho đến giờ phút này, Hạ Vũ Cận mới biết được vì sao tiểu tử này có thể ngang nhiên vô lễ mà Hạ Vũ Đức lại làm như không thấy. Nguyên lai hắn là một vị tiên thiên đại sư, là người có tư cách so sánh với tam đại trưởng lão của Hoành Sơn nhất mạch.
Lấy thân phận của hắn, có thể cung kính một chút đã là lễ tiết cực kỳ long trọng rồi.
Trong nháy mắt, một chút bất mãn trong lòng Hạ Vũ Cận đã biến mất không còn chút nào…..
Mây mù bao phủ một mãnh núi non, hơn mười ngọn núi cao ngất tới tận mây xanh, không có ngọn núi nào là không hiểm trở, hùng vĩ đồ sộ. Mảnh núi non này được mọi người gọi là Hoành Sơn.
Linh Dược Phong ở trong mười tòa núi này mặc dù không phải là nơi cao nhất, nhưng không nghi ngờ gì lại là ngọn núi kỳ diệu nhất.
Ở chân núi phía sau có một cái thung lũng, thung lũng bằng phẳng này có chiều rộng tới hơn hai mươi mẫu đất.
Không biết vì sao, khí hậu ở đây có chút cổ quái, quanh năm bốn mùa đều ôn hòa, ấm áp. Hơn nữa chủ yếu là nơi này sinh trưởng rất nhiều kỳ hoa dị thảo không rõ tên, các loại hoa này phóng thích một mùi vị rất đặc thù, nó có thể xua đuổi côn trùng có hại.
Trong Hoàng Sơn, Linh Dược Phong mặc dù không phải là ngọn núi chính, cũng không phải là nơi cư ngụ của Thái thượng trưởng lão. Tuy nhiên người ta không thể phủ nhận nơi này chính là chỗ quan trọng nhất, tuyệt đối không kém hơn một ngọn núi chính.
Hạ Nhất Minh mặc dù không được đi thăm thú Dược viên, nhưng dù kẻ ngu cũng biết, trải qua hơn ba nghìn năm phát triển, nơi đây có vô số kỳ trân quý báu.
Trách không được Hạ Vũ Đức từng nói qua, ngoại trừ nơi này rất khó có thể tìm kiếm được nguyên liệu phụ trợ để luyện chế tiên thiên kim đan.
Bọn họ đi tới Linh Dược Phong đã năm ngày.
Hạ Vũ Đức mang về hai viên nội đan năm trăm năm linh thú, cùng với một tiên thiên đại sư là chuyện vô cùng trọng yếu. Hạ Vũ Cận căn bản không dám có bất cứ chậm chễ (trễ mới đúng – typer) nào, lập tức đi tới động phủ của Dược đạo nhân xin bái kiến.
Nhưng ngoài dự liệu chính là, sau khi cánh cửa động phủ đóng lại cho đến nay không hề có chút tin tức nào từ bên trong truyền ra.
Đám người Hạ Vũ Cận mặc dù lo lắng vạn phần, nhưng cuối cùng cũng không có người nào đủ dũng khí phá cửa xông vào.
Tuy Hạ Vũ Đức lo lắng vạn phần, muốn gánh chịu trách nhiệm, tuy nhiên lại bị Hạ Vũ Cận ngăn cản lại. Chứng kiến sư huynh tựa hồ có ẩn tình khó nói, Hạ Vũ Đức đột nhiên nghĩ tới một khả năng lập tức không hỏi gì nữa.
Từ đó hai huynh đệ bọn họ cũng không lo lắng ở bên trong sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đều này làm cho Hạ Nhất Minh luôn cảm thấy kỳ lạ.
Hạ Vũ Cận sau khi an bài chỗ nghỉ ngơi cho mọi người, đem chuyện tình trên núi nói qua cho họ biết.
Hơn mười năm trước, không biết vì sao sau khi Thái thượng trưởng lão cùng với ba vị trưởng lão khác tiến hành thương thảo một lần. Thì ngoại trừ Dược đạo nhân vẫn lưu lại Hoành Sơn, còn những vị trưởng lão khác cùng với hậu thiên cao thủ đỉnh phong đểu rời khỏi núi, cho dù là Thái thượng trưởng lão cũng không ngoại lệ.
Chưa người nào biết bọn họ vì sao lại xuất ngoại, nhưng bởi vì đại đa số những cao thủ đứng đầu xuất ngoại, cho nên trong ngoài Hoành Sơn phái bắt đầu được canh giới nghiêm ngặt.
Đám người Hạ Vũ Đức lần đầu (thiếu từ "gặp" chăng – typer) Tử Ba Loan, khi thanh niên này nghe thấy bọn họ yêu cầu gặp Dược đạo nhân thì lập tức bày ra bộ dáng như lâm đại địch, điều này cũng không phải vô duyên vô cớ. Mà là bởi vì toàn bộ cao thủ trong núi đã xuất ngoại hết, bọn họ tự nhiên không dám có chút sơ suất nào.
Hiểu được nhưng điều này, mọi người an tâm ở lại Linh Dược Phong, cùng đợi Dược đao nhân tự xuất quan, hoặc là một vị trưởng lão nào đột nhiên trở về.
Về phần linh thú nội đan và chuyên Hạ Nhất Minh là tiên thiên đại sư, cũng không được truyền ra ngoài, trước mắt cũng chỉ có Hạ Vũ Cận là biết.
Hôm nay, Hạ Nhất Minh đã hoàn thành toàn bộ công khóa của mình, hắn nhìn Viên Lễ Huân ở bên cạnh cũng bắt đầu thu công, trong lòng hơi động, đem một chiếc bọc lấy ra, đưa cho nàng, nói:
- Lễ Huân, nàng sau này tu luyện, đem thứ này đặt ở trên đan điền, có lẽ sẽ có được sự trợ giúp rất lớn.
Ở bên trong bao vải, chính là miếng đá màu trắng bằng ngón tay mà ngày nọ Hạ Nhất Minh lấy ra.
Trải qua mấy ngày thử nghiệm, hắn phát hiện thứ này trong lúc bản thân tu luyện cũng không có nhiều hỗ trợ cho lắm. hơn nữa nó cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng tới cơ thể, cho nên mới muốn đưa vật này cho Viên Lễ Huân sử dụng.
Dưới sự bao phủ của quang mang mặc dù có thể khiến cho tinh lực của bản thân dư thừa, như vậy việc chuyển hóa nội kình tự nhiên là sẽ có sự trợ giúp rất lớn. Chỉ bất quá một khối nhỏ như vậy, cũng không biết là có thể có bao nhiêu tác dụng.
Viên Lễ Huân nhu thuận đáp ứng, đem đồ vật nhận lấy, do dự một chút, cuối cùng nói:
- Thiếu gia, hay là chàng cầm lấy đi.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi:
-Vì sao?
Viên Lễ Huân nhẹ giọng nói:
- Thiếu gia, thiếp lúc cầm thứ này, trong lòng lại không an tĩnh được, căn bản là không thể tu luyện được.
Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ, cẩn thận hỏi thăm và quan sát một lúc lâu, nhưng không có thu hoạch gì, không thể làm gì khác đành hậm hực thu lại. Nhưng cũng không biết là tâm lý của Viên Lễ Huân có vấn đề, hay tảng đá này thật sự không thích hợp cho hậu thiên tu luyện giả.
Cùng nàng nói chuyện mấy câu, đột nhiên sắc mặt khẽ biết (hay là "biến" – typer), đôi tay kịch liệt giao động vài cái, nói:
- Lễ Huân, ta ra ngoài xem một chút, lúc này nàng không nên ra ngoài.
Viên Lễ Huân ứng tiếng, Hạ Nhất Minh lập tức mở cửa rời đi, tốc độ của hắn nhanh tới cực điểm, thậm chí ngay cả Hạ Vũ Đức ở cách vách cũng không bị kinh động.
Sau khi rời khỏi phòng, thân hình Hạ Nhất Minh giống như một ngọn gió, sau một cái chuyển thân đã ra ngoài hơn trăm thước.
Ngay lúc này, trong tai Hạ Nhất Minh đột nhiên nghe được âm thanh bước chân rất nhỏ.
Bên trong Linh Dược Phong mặc dù nhân số không nhiều, nhưng lúc nào cũng có người đi lại, có tiếng bước chân là đương nhiên.
Thế nhưng, tiếng bước chân này vô cùng nhẹ, nhẹ tới mức giống như không có, cơ hồ đã tới tình trạng không tồn tại.
Mặc dù Hạ Nhất Minh tu luyện Thuận Phong Nhỉ, nhưng trong một khắc đó lại vẫn có thể xác định được. Cho đến khi hắn chính thức đem Thuận Phong Nhỉ phát huy tới cực hạn mới có thể khẳng định được. Đây là tiếng bước chân của một người, hơn nữa nhìn phương hướng hắn đi tới, tự hồ như là đỉnh núi.
Hạ Vũ Đức từng nói qua, động phủ ở trên đỉnh núi phải trãi qua hơn mười năm mới kiến tạo thành.
Đây là nơi bế quan luyện dược của Dược đạo nhân, cũng là nơi trọng yếu nhất của Linh Dược Phong.
Ngay cả mấy ngày trước Hạ Vũ Cận đi tới gõ cửa, cũng chỉ có một mình lão tiến đến, đám người Hạ Vũ Đức thì ở lại phòng xá ở lưng chừng núi chờ tin tức.
Vậy mà giờ phút này, lại xuất hiện một nhân vật cao thâm khó lường len lén hướng về phía đỉnh núi đi đến, Hạ Nhất Minh đã không có chú ý đến thì thôi, tuy nhiên đã phát hiện được như vậy không thể khoang tay đứng nhìn.
Khinh thân công pháp của người nọ mặc dù rất cao, cước bộ trong lúc thi triển giống như hành vân lưu thủy, trong nháy mắt đã đi xa. Nhưng so sánh với tốc độ của Hạ Nhất Minh thì còn chưa có khả năng, chỉ bất quá trong lúc đó cũng đủ để kéo ra một khoảng cách lớn. Người nọ đột nhiên dừng lại, Hạ Nhất Minh biết, người này đã phát giác ra mình, khí thế trên người được che dấu nhiều hơn.
Trong lòng giật mình, đối phương quả nhiên là cao thủ tiên thiên cảnh giới.
Hạ Nhất Minh đối với khí thế của mình cũng khống chế, nếu dưới tiên thiên cảnh giới, không có khả năng trao đổi với thiên địa khí thì tuyệt không thể phát hiện.
Nhưng mà, trong lòng hắn không chút sợ hãi, ngược lại nổi lên chiến ý cường đại. Có lẽ, điều tiếc duy nhất là, Đại Khảm Đao cũng không ở trong tay, nếu không thì cho dù là hai cao thủ như Thành Phó ở trước mặt, cũng chỉ có thể bị hắn một đao chặt thành bốn khúc.
Bất quá, mặc dù Đại Khảm Đao không ở trong tay, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn tràn ngập sự tự tin như trước.
Phong Vũ Vân Tụ, Cồn Thạch Quyền, Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, tất cả các tiên thiên công pháp đều được hắn nắm giữ tới tình trạng rất mạnh. Cho dù tay không chiến đấu với tiên thiên cường giả, hắn cũng có lòng tin sẽ chiến thắng.
Thân hình hơi lay động, giống như mây, như mưa, làm cho người ta không thể nào nắm lấy được.
Khi hắn dừng lại, những thứ khác thường quanh người đã toàn bộ tiêu tán, cuối cùng đối mặt với người nọ.
Giờ phúc này, sắc mặt hai tiên thiên cường giả đều hơi thay đổi, ánh mắt của bọn họ đều lộ ra vẻ mạnh mẽ, vẻ mặt khó tin được….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.