Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 53: Tiệc rượu phong ba




Chiếc váy đỏ rực, phía sau lưng xẻ hình chữ V làm lộ ra dáng người lung linh, lưu lại cho người ta vô số mơ mộng trong đầu, Lillian Kaiser Tina mang theo nụ cười hoàn mỹ của nàng mà đến gần Vu Duy Thiển.

“Hi, cảm thấy tiệc rượu thế nào?” Nàng nhấp một ngụm sâm banh, giống như đã sớm quen thuộc, lại tiếp tục mở lời, “Thực không có ý nghĩa đúng không? Ngươi xem kìa, đã sớm không có người hỏi han, còn đi ra trêu hoa ghẹo nguyệt, nữ diễn viên rỗng tuếch kia….Thật có lỗi, chắc là ngươi cũng nhận ra nàng?”

Nàng dùng ánh mắt ra hiệu, nhìn về hướng một phụ nữ có thân hình hơi tròn trịa, Lillian phất mái tóc đen của mình, hất cằm lên để hiển lộ sự vượt trội của bản thân, “Nàng ra mắt công chúng có vẻ hơi sớm, đáng tiếc điều kiện của bản thân không được tốt cho lắm cho nên vài năm qua vẫn không có đạo diễn lớn nào tìm nàng.”

Trong lúc vô tình Lillian cố ý đưa vai kề sát vào cánh tay của Vu Duy Thiển, nàng nghiêng người làm cho hai người bọn họ thoạt nhìn rất thân mật, Vu Duy Thiển không lên tiếng, nàng thầm trách đối phương không biết thưởng thức, nhưng vẫn tiếp tục mở miệng, “Đa số những người ở trong này rất quan trọng, ngươi xem, tuy rằng hiện tại cơ hồ không có người tìm nàng để mời đóng phim, nhưng nàng vẫn có thể tham dự tiệc rượu này…”

“Xin lỗi quý cô, ta cũng không quen biết ngươi.” Xuất phát từ sự tôn trọng đối với phụ nữ, Vu Duy Thiển không làm cho đối phương quá khó xử, nhưng bất quá đó chỉ là hắn nghĩ như thế, trong khi nụ cười của Lillian trở nên cương cứng, vô luận phản ứng của hắn là lãnh đạm hay là xem thường ngôn ngữ của nàng, thì đối với Lillian đây hoàn toàn là đang gây khó dễ cho nàng.

Cho dù quả thật là thiển cận, không nhận ra nàng là ai, thì không có kẻ nào sẽ ở ngay tình cảnh này mà nói ra một câu như vậy, hắn nghĩ hắn là ai?

“Xin chào, ta là Lillian Kaiser Tina.” Nàng vừa mỉm cười vừa vươn tay, hết thảy sự mất hứng trên mặt hoàn toàn biến mất, không hề để lại dấu vết, “Như vậy xem như chúng ta đã quen biết.”

“Xin chào.” Vu Duy Thiển vươn tay, nắm lấy vài giây rồi buông ra, không hề tự giới thiệu, nhìn thấy bồi bàn đi ngang, hắn bước lên rồi tùy tay cầm lấy một ly rượu đặt trên khay, hắn không có ý định ở lâu tại nơi này, đây hoàn toàn là một nơi lãng phí thời gian.

Lillian đứng ngay tại chỗ, bàn tay đang cầm ly rượu khẽ run lên, luôn luôn được giới truyền thông vây quanh, nàng chưa từng chịu nhục như vậy, những ánh nhìn tọc mạch tựa như đang giễu cợt sự tự cao tự đại của nàng. Nàng chủ động đi tiếp cận hắn, kết quả thì sao, người nam nhân ngạo mạn này lại tránh né nàng như vậy!

“Nghe nói đạo diễn Kim McKay rất coi trọng ngươi, ngay cả ông bạn già Takeda Koichi của hắn cũng khen ngươi không ngớt lời, bọn họ là những nhân vật bậc thầy nổi tiếng trong giới, ngươi rốt cục đã làm cái gì mà có thể khiến bọn họ kính trọng ngươi như vậy?” Lillian từ phía sau đi lên, móng tay được sơn bóng màu ngọc trai nhẹ nhàng khều lên vai của hắn.

“Trước kia ngươi là vì nụ hôn với Leo mà được lên báo? Cho tới bây giờ hắn chưa từng cùng một người nam nhân nào làm ra vụ bê bối như vậy, ngươi thật sự rất biết cách.” Lời của nàng tràn ngập tính ám chỉ, dùng thân thể để giao dịch cũng không phải chuyện hiếm thấy, Vu Duy Thiển đương nhiên hiểu được nàng muốn nói cái gì, hắn chỉ mỉm cười, giống như nghe xong một câu truyện tiếu lâm không dễ lọt tai.

“Không cam lòng? Không cam lòng đến mức chỉ có thể lấy thất bại của người khác để lắp phẳng đường đi cho chính mình.” Uống cạn ly rượu, hắn nhìn chiếc ly trống rỗng rồi nhếch khóe miệng, “Con người thật sự thú vị,”

Cái gì? Nói nàng đang ghen tỵ? Nàng chỉ biết dùng nữ diễn viên rỗng tuếch kia để cân bằng chính mình?! Lillian thiếu chút nữa đã nhịn không được mà ném ly rượu xuống đất, nghĩ đến xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, nụ cười cứng ngắc trước khi bùng nổ đã kịp chuyển thành nụ cười sáng lạn, giống như vừa nghe được cái gì rất hứng thú cho nên nàng lập tức cười ha hả, “Ngươi cũng rất thú vị, rõ ràng cái gì cũng không có mà vì sao lại đứng ở chỗ này? Chẳng lẽ không phải đang làm chuyện gì hay sao? Hay là có ai nâng đỡ ngươi?”

Vốn là muốn bộc lộ một chút thân phận của mình, sau đó sẽ tiến hành lôi kéo, nếu tán gẫu thích hợp thì có thể dùng phương thức khác để làm sâu sắc thêm một chút quan hệ, dù sao người nam nhân trước mắt quả thật có khí chất rất đặc biệt, cũng vô cùng đẹp trai, nhưng ngôn hành của Vu Duy Thiển hoàn toàn chọc giận nữ ngôi sao đang rất nổi trong giới điện ảnh này.

“Thật đáng tiếc, kỳ thật ta đã định ly khai.” Đặt xuống ly rượu, Vu Duy Thiển đảo mắt một vòng trong đám người, không tìm thấy Lê Khải Liệt đã kéo hắn đến đây, mà nhắc đến mới nhớ, cái tên kia tựa hồ luôn tùy hứng mà làm càn, hoàn toàn không bận tâm người khác sẽ nghĩ như thế nào. Vì cự tuyệt Richard mà hắn đồng ý đi đến đây cùng Lê Khải Liệt, quả nhiên là một quyết định sai lầm.

“Ngươi tưởng rằng cứ như vậy mà bỏ chạy hay sao? Chẳng lẽ bị ta nói trúng?” Lillian không định buông tha cho hắn, thấy hắn muốn rời đi, nàng càng xác định suy đoán trong lòng, vì thế mà cười một cách khinh miệt, sau đó lại thay đổi bằng một gương mặt vô cùng cao hứng, “Hắc, mọi người đến xem, đây là tài năng mới nổi, không hề có kinh nghiệm diễn xuất, nhưng đạo diễn Kim McKay đã tự mình đưa ra lời mời, mong muốn hắn nhận vai trong bộ phim điện ảnh tiếp theo a!”

Đã sớm chú ý nơi này, những người khác nghe thấy tiếng hô lớn của Lillian thì liền hưởng ứng, “Hoan nghênh, thật hy vọng được nhìn xem diễn xuất của ngươi, có thể làm cho đạo diễn Kim McKay đặc biệt đưa ra lời mời thì nhất định là rất có tài!”

Bạn thân của Lillian ăn mặc giống như một cô gái thùy mị xinh đẹp đang nhẹ nhàng bước đến, “Hi, ta là Angelina, ta cũng rất mong chờ được chứng kiến diễn xuất của ngươi, không riêng gì đạo diễn Kim McKay, ngay cả ngài Takeda Koichi cũng khen ngợi không ngớt lời, ngươi thật đặc biệt!”

Takeda Koichi và Kim McKay đang ở trong phòng nghỉ trên lầu, cùng vài thương gia tài trợ nói chuyện phiếm, nghe thấy phía dưới xôn xao, bọn họ liền đi đến đầu cầu thang.

“Ta đã nói, hắn nhất định sẽ gây chú ý cho mọi người.” Nét mặt luôn nhăn nhó của Takeda Koichi lộ ra biểu tình đắc ý, Kim McKay hừ lạnh, “Chú ý cái gì? Ngươi không phát hiện Lillian có mục đích khác hay sao?”

“Ý của ngươi là nàng muốn gây khó dễ cho hắn?” Cây gậy chống trên mặt đất hung hăng gõ xuống một chút, ông lão Nhật Bản rất tức giận, “Hừ, lúc nào cũng vậy, hắn là khách của chúng ta cơ mà!”

“Thì sao? Nếu hắn đúng như lời của hai vị, đặc biệt như thế, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng có thể giải quyết được, có đúng hay không?” Một người đàn ông trạc ba mươi tuổi từ ghế ngồi đứng dậy, mặc âu phục mang giày da, với sự khôn khéo của thương gia thì chỉ cần nhìn là hiểu ngay, hắn có khẩu âm tương tự với Takeda Koichi, trên tay của người khác là rượu, trên tay của hắn lại là một ly hồng trà.

Vài người từ trên lầu nhìn xuống, tiệc rượu phía dưới vẫn rất náo nhiệt, những ngôi sao mới nổi đang tụm ba tụm năm, có một chỗ đang xúm lại vài người, có cả nam lẫn nữ, hoặc là không có hảo ý, hoặc là định chế giễu, với Lillian cầm đầu, bọn họ vừa tán thưởng Vu Duy Thiển vừa âm thầm nghi ngờ hắn.

“Ngươi xuất hiện đột ngột như vậy, lại là người Trung Quốc, ta thật sự nghĩ không ra ngươi có cái gì đặc biệt, thực xin lỗi, không phải ta cố tình xúc phạm, bất quá nơi này là chỗ chỉ dành cho người có thực lực, người ngoài nghề tốt hơn hết là nên tránh xa ra.” Thật vất vả mới thuyết phục được Kim McKay đồng ý cho mình sắm vai nam thứ chính trong bộ phim điện ảnh tiếp theo, diễn viên nam Svendsen sau khi nghe thấy Vu Duy Thiển được đối đãi đặc biệt thì thái độ nói chuyện của hắn dành cho Vu Duy Thiển khó tránh có một chút đay nghiến.

“Đừng nghe hắn, ngươi được đạo diễn coi trọng thì nhất định là ngươi có thực lực của mình, ngài Takeda đã từng bảo rằng ngươi có tài năng âm nhạc mà không ai có thể với tới, chỉ cần hai điểm này, dưới sự trợ giúp của bọn họ thì ngươi nhất định sẽ lên như diều gặp gió, các ngươi không cảm thấy như vậy hay sao?” Không giống như Svendsen, Seth là một vận động viên thể dục thể thao nhưng lại có tài diễn xuất, trong miệng vừa nhai thức ăn vừa nói như vậy.

“Ai biết được, chưa ai nhìn thấy vị này có cái gì đặc biệt.” Lời nói trào phúng của Lillian vô cùng rõ ràng, “Có lẽ ngươi không ngại ở trong này biểu diễn cho chúng ta xem một chút chứ?” Nàng lắc ly rượu trên tay, trong đôi mắt quyến rũ che giấu vài phần lãnh ý.

Yêu cầu này có thể nói là rất bất hợp lý, ở trong buổi tiệc như vậy thì có thể biểu diễn cái gì? Tự mình diễn kịch hay sao? Hay là ngâm thơ? Ca hát? Khiêu vũ? Chỉ cần hơi phạm sai lầm một chút, hoặc là chọn sai tiết mục thì sẽ lạc lỏng trong buổi tiệc mà trở thành tâm điểm của trò cười, vô luận biểu hiện tốt hay không thì đều trở thành đề tài để người ta tiêu khiển.

Đây là sự trả thù của Lillian Kaiser Tina, cũng là cục diện mà các ngôi sao hiếu kỳ khác tạo thành, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả thành phần ghen tỵ, khiến cho vài người không đi ngăn cản trò đùa khôi hài này.

Bởi vì Kim McKay và Takeda Koichi đặc biệt ưu ái, người được ưu ái nhất định sẽ bị những kẻ khác ghen ghét, vô luận bản thân của hắn có bằng lòng tiếp nhận ý tốt của hai ông lão kia hay không thì trong mắt của những người khác, hắn phải làm được chuyện khiến người ta á khẩu thì mới thỏa đáng, nếu không bọn họ sẽ tiếp tục gây khó dễ cho hắn.

Kể từ lúc bị Lillian ngăn lại thì Vu Duy Thiển giống như đang nhìn đám nam nữ xung quanh diễn kịch, Lê Khải Liệt vẫn chưa xuất hiện, hắn bắt đầu nghi ngờ có phải người nọ đã sớm an bài chuyện này hay không, vì ép buộc hắn, lần trước cũng giống như vậy, dùng lời kích thích để bắt hắn phải tự mình nói ra.

Hắn lơ đãng khoanh tay tựa vào quầy bar, không hề đáp lời, trong mắt của những người khác thì xác thực đây là thái độ khinh miệt, nhưng bản thân hắn lại không hề cảm thấy như vậy. Bạn đang �

“Đủ rồi, ngươi vẫn không chịu nói a, đừng bảo là ngay cả nói mà ngươi cũng không có can đảm? Muốn sống sót ở trong làng giải trí thì không thể như vậy!” Lillian ngẩng cao đầu, sung sướng mà lộ ra khuôn mặt tươi cười, đả kích người nam nhân này, làm cho hắn phải trả giá vì hành vi vô lễ, đây là điều mà nàng muốn.

“Quên đi, ngươi nói dối, hắn thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, chúng ta đi thôi.” Cô bạn thân Angelina không muốn làm quá phận.

“Chỉ bằng khuôn mặt này là không được đâu anh bạn!” Svendsen thỏa mãn mà vỗ vai của Vu Duy Thiển, chuẩn bị rời đi.

Những người khác đều bắt đầu tản ra, chuyện vừa rồi có thể chứng minh cho dù được Kim McKay lựa chọn thì cũng không có gì tài giỏi, sau khi tự cân bằng chính mình, bọn họ cảm thấy mỹ mãn, ngay lúc sắp sửa rời đi thì một giọng nam trầm thấp lộ ra ý cười khinh miệt du dương trong hội trường, “Bỏ cuộc nhanh như vậy?”

Thoạt nhìn là bị bọn họ ép vào sát góc, đến lúc lui ra phía sau mới phát hiện trong đôi mắt màu đen chỉ có sự trầm tĩnh, đồng thời biểu hiện một thái độ khó chịu, cước bộ mạnh mẽ mà tao nhã, người nam nhân phương Đông tóc đen mắt đen đi ngang qua người bọn họ, thẳng hướng về phía dàn nhạc đang diễn tấu trong hội trường.

“Đời người như một vở kịch, mỗi người đều tự hóa trang đeo mặt nạ, sắm vai nhân vật của mình, cho đến khi vở kịch kết thúc–” Đọc một cách diễn cảm, lời của người xưa được hắn nói ra khỏi miệng, có chứa âm điệu châm chọc và giễu cợt, “Muốn xem biểu diễn hay sao?” Hắn nâng tay lên, trực tiếp cầm một cây đàn vi-ô-lông từ trên tay của một nghệ sĩ diễn tấu.

“Đây là điều mà các ngươi muốn” Hắn ngẩng đầu nhìn Kim McKay và Takeda Koichi ở trên lầu, đàn vi-ô-lông xẹt qua một đường cong trong tầm mắt của mọi người, sau đó được hắn đặt lên vai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.