Võng Du Chi Cao Thủ Bất Tịch Mịch

Chương 47




Cái chết màu đen

“Cố lên cố lên, sắp chết rồi.” Hồng Biến Thiên Hạ gặm táo cổ vũ các đồng đội.

“Hình như~ không có cuồng hóa?” Linh Vũ có chút nghi ngờ, bình thường khi lượng máu của BOSS tụt xuống một mức nào đó thì sẽ cuồng hóa chứ ha.

“Không có, hơn nữa cũng không có kỹ năng gì, BOSS này không mạnh cho lắm…” La Tường cắn lê, cậu đã buông tha cho hành động ngu si cầm trượng chạy theo BOSS…

“Mấy người thì khỏe rồi!! Đau khổ chính là tôi!” Đứa bé xui xẻo Tay Trái…

Hoa Đào hồi máu cho Tay Trái, sau đó nói, “Kiên trì nào, sắp chết rồi ~~~”

Quả nhiên, âm rung của Hoa Đào còn chưa chấm dứt, BOSS đã gục, đương nhiên khi ngã xuống như thường lệ lưu lại một câu, “Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi ~~~~~~”

“Xì, không có tí sáng tạo nào, còn bày đặt kêu phó bản mới.” La Tường ném hạt lê vào thùng rác, lau tay, sờ trang bị nào sờ trang bị nào, lạc thú lớn nhất của phó bản tới đây!!!







5 con người sờ tới sờ lui cũng không sờ được bất kì trang bị hay vật liệu đạo cụ gì trên thi thể BOSS, thậm chí không được lấy một xu!

“Tại sao không có gì hết vậy???” Tay Trái sốt ruột, vậy mình không phải chịu ngược không à?

“Không thể nào…” La Tường nhìn ba lô của mình, không hề có thu hoạch, “Khi tổ đội Yêu Nhất đã chọn hình thức phân chia đạo cụ là tự do nhặt mà… Hơn nữa trong ba lô cũng đâu có.”

“Của em cũng không…” Linh Vũ nói.

Ở đây giải thích xíu, trong “Vùng đất thứ hai” phàm là tổ đội, đều phải trước tiên lựa chọn hình thức phân phối đạo cụ. Kiểu thứ nhất là tự do nhặt, tức vật phẩm rơi xuống ai nhặt trước thì thuộc về người đó. Kiểu thứ hai là ROLL, tức đổ xúc sắc, 1-100, ai ném được nhiều điểm thì thuộc về người đó. Kiểu thứ ba là phân phối ngẫu nhiên, xem vận may đồ tự động rơi vào ba-lô của đội viên. Kiểu thứ tư là đội trưởng phân phối, tức đầu tiên rơi vào ba lô của đội trưởng, sau đó đội trưởng sẽ quyết định chia cho đội viên nào.

Lúc trước khi Yêu Nhất lựa chọn hình thức phân phối, phân phối ngẫu nhiên bị gạch bỏ đầu tiên, bởi vì còn chưa biết tân phó bản rơi ra cái gì, vạn nhất là trang bị nhặt được tự động cố định thì  lúc đó có muốn đổi cũng đổi không được, chiến sĩ mà cầm trang bị cố định của pháp sư thì có bao nhiêu bi kịch đây! Sau đó mọi người thấy dù gì cũng đều là quen biết, hơn nữa cái gọi là sờ trang bị, đương nhiên phải tự mình sờ mới có cảm giác, vậy nên quyết định tự do nhặt, chẳng những sẽ có sự mong chờ khi mò mẫm mà còn có thể chọn bỏ những đồ mình không cần.

Năm tên ngốc vây quanh BOSS, vừa thất vọng vừa bi phẫn, có người không cam lòng sờ lần nữa, thật sự không có gì cả!!! Mặc dù là trong nhà nhưng tổ năm người lại cảm thấy từng trận gió lạnh đang thổi qua, thoáng chốc còn có cả lá rụng bay quanh mình, vừa thê lương vừa bi thảm.

Bên này tâm trạng năm người rơi xuống tận đáy vực, bên kia tổ MT vẫn còn đang cọ cọ chà chà, lượng máu thành chủ còn một phần ba. Phiêu Phiêu vẫn đang cố gắng đánh quái, một chiến sĩ kháng quái, hai chiến sĩ đứng xem, một thích khách chả liên quan. Phiêu Phiêu còn phải thường xuyên bơm máu cho chiến sĩ, tuy Yêu Nhất luôn tự mình ăn đại hồng giảm áp lực cho Phiêu Phiêu dù rằng khi kháng BOSS không phải chỉ ăn đại hồng là giải quyết được, nhưng vậy còn tốt hơn bắt mục sư liên tục bơm máu. Vừa làm tay đánh vừa làm vú em, tốc độ vẫn bị giảm nhiều.

Cứ vận động máy móc như vậy rất nhàm chán, mấy người ở đây lại không phải dạng nói nhiều, cho nên phần lớn thời gian trong YY rất im lặng… Vào lúc một màu yên tĩnh thế này thì đột nhiên có người nhảy vào.

“Đoàn Đoàn!!! Ô ô ô, không có gì cả!!!” Tay Trái tủi thân nói.

“Hả, em sao rồi? Đánh xong?” Đoàn Đoàn nghe tiếng kể lể đầy tủi thân của Tay Trái, trong lòng ngứa nha, “BOSS không rơi gì hết?”

“Ừ, tiểu gia bị con mụ kia ngược sống ngược chết, cuối cùng chẳng rơi gì cả!”

“Chào mọi người, bọn em sang nhìn tình hình của mọi người một chút…” Linh Vũ đánh tiếng chào.

“Bà xã, nhớ em!” Vương Giả Chi Kiếm lập tức dán vào.

“Đừng làm nũng, bây giờ tâm trạng em rất tệ! Đợi ra phó bản chúng ta đánh một trận.”

“Ặc…”

“Các người còn bao nhiêu máu?” La Tường hỏi.

“Một phần ba.” Yêu Nhất rốt cục đợi được Thần Thần nói chuyện, luận gia cũng rất nhớ em nhưng không thể nói…

“Ờ…” La Tường kỳ thật cũng rất nhớ anh… A phi, đừng có miêu tả tâm lý tầm bậy cho tui!

So sánh với cặp đôi khó mở lời này, có một cặp đôi khoa trương hơn nhiều…

“Ông xã ~~~ em tới tìm anh ~~~”

“Bà xã ~~ nhớ em ~~~”

“Em cũng vậy ~~~”

“Hai thằng con trai có thể đừng như vậy không?” Hồng Biến Thiên Hạ vẫn còn là một học sinh trung học ngây thơ.

“Khụ, làm quen sẽ ổn thôi.” Phiêu Phiêu cô nương đột nhiên bổ sung, “Lão nương ra phó bản nhất định phải tìm trai!!!”

Truyền hình trực tiếp hiện trường các tiểu thụ bị ủy khuất tìm các tiểu công an ủi tạm thời chấm dứt. Chúng ta nói đến chính sự đi, chính sự là, khi thành chủ ngã xuống cũng không có bất kỳ vật gì rơi ra… Đây là vì sao? Vì sao?

Bởi vì… đơn giản thôi, đại BOSS không phải hai đứa này! Giây phút thành chủ đi đời, trên màn hình của mười người đều xuất hiện một con số đếm ngược thật to 15, 14,13… Phía dưới có một hàng thông báo màu đỏ của hệ thống: Chúc mừng các bạn! Đã thành công đánh chết ác ma song sinh của thành Địa Ngục, nhưng trận chiến còn chưa kết thúc, lời nguyền của ma vương đã giúp ác ma song sinh hợp thành một, báo thù sau khi hồi sinh sắp bắt đầu, xin các dũng sĩ chuẩn bị cho một đợt ác chiến mới!

Hóa ra không phải vợ chồng… Thì lão tử đã nói mà bà cô xấu như vậy ai mà thèm! Tâm tình La Tường lại sáng hẳn lên, vẫn còn việc làm, vẫn còn BOSS cuối! Vậy là vàng bạc trang bị cực phẩm mới tan biến vừa nãy lại hiện lên trước mắt…

Đếm ngược chấm dứt, cảnh tượng phía trước dần tối đi biến mất khỏi tầm nhìn, sau đó giữa một màu đen thui, mười bóng người chậm rãi tản ra ánh sáng trắng dịu, chiếu sáng bản thân đồng thời chiếu sáng đồng bạn. Rốt cục lại hội hợp, lần này đã có thể kề vai chiến đấu rồi chứ nhỉ? Nhưng cảnh sắc một màu đen thui, chỉ nhìn thấy bóng đội hữu còn BOSS ở đâu? Khi mọi người đang nghi hoặc thì đột nhiên trên đầu nhân vật Không Chỉ Là Thần Thoại nhảy lên một con số -100000 màu đỏ cực to, sau đó chết ngay tắp lự…

Mịa bà nó!! Lượng máu của ông mới có 5000!!! Chiến sĩ thuần thể (thuần thể lực: cộng hết điểm vào thể lực để tăng máu) lượng máu cũng chỉ 20000!!! Ngươi trừ một phát 100000 là sao hả!!! La Tường tức khắc muốn gọi ngay cho chăm sóc khách hàng, hỏi bọn họ có phải BUG hay không…

Sau đó chỉ thấy chính giữa màn hình, thông báo màu đỏ của hệ thống lại xuất hiện: ác ma song sinh thành công hợp thể thành “Hỗn Độn”, Hỗn Độn thức tỉnh —— kỹ năng Thuấn Sát phát động.

Kỹ năng Thuấn Sát… chính là tục xưng giết ngay à, lão tử lại trúng số rồi! Bất quá La Tường đã biết vừa nãy không phải BUG mà là đại chiêu của Hỗn Độn. Có điều đại chiêu này phóng đột ngột quá vậy…

“Phắc.” La Tường vẫn nhịn không được chửi một câu.

“Hoa Đào cứu người.” Yêu Nhất vẫn bình tĩnh, BOSS đã xuất hiện, đánh lẹ lẹ coi, “Đặc điểm của Hỗn Độn xem ra là hòa vào bóng đêm.”

“Hở, không nhìn thấy làm sao đánh?” Tay Trái hỏi.

“Pháp sư phóng quần, ở đâu bay lên lượng máu bị tổn thương thì Hỗn Độn ở đó.” Đoàn Đoàn nghĩ ra một biện pháp.

“Ý kiến hay.” Hồng Biến Thiên Hạ tích cực hưởng ứng, bắt đầu ngâm xướng.

“A.” Linh Vũ kêu một tiếng, hình như cô mới bị Hỗn Độn “sờ”, nhưng may mắn chỉ là tấn công thông thường, không phải cái Thuấn Sát gì gì đó, lượng máu chỉ mất một phần ba thôi…

“Bây giờ đang ở bên cạnh em?” Linh Vũ vừa nói vừa trốn ra xa, tuy không biết BOSS ở đâu nhưng chạy trước rồi tính, khi di động khó bị công kích hơn.

Lúc này quần công của Hồng Biến Thiên Hạ đã ném tới, quả nhiên dựa vào giá trị thương tổn hiện trên đỉnh đầu BOSS mà định vị, nhưng bởi vì BOSS cũng đang di động, cho nên có thể giây tiếp theo đã không còn ở vị trí đó, biện pháp này chỉ có thể biết vị trí đại khái, không chính xác lắm.

“Đáng lo nha.” Hoa Cúc nói.

“Cái đám ngu ngốc này.” La Tường hồi sinh đứng dậy, không ngờ tâm tình đã biến tốt hơn, “Có một biện pháp siêu đơn giản!”

Cao thủ không cô đơn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.