Vòng Bảy Người

Chương 21




Lưu Phi nhanh chóng vói vào trong miệng thi thể, từ bên trong kẹp ra một khối đồ, mọi người vừa nhìn phát hiện đó là một khối hổ phách, hổ phách này vô cùng đặc biệt, hổ phách là nhựa thông mấy vạn, thậm chí mấy ngàn vạn năm trước trùng hợp bị chôn giấu, sau đó chuyển hóa thành một loại hóa thạch của cây, là một loại khoáng vật giống hữu cơ. Phần lớn có màu vàng hoặc màu đỏ. Nhưng khối hổ phách này cư nhiên có một loại màu đen như mực. Giống như mã não bán trong suốt. Mà giữa hổ phách có một con sâu hình dạng cực kỳ cổ quái, nói nó cổ quái là bởi vì bề ngoài con sâu này nhìn qua phi thường cùng loại với một ống sáo rất rất nhỏ, phía trên lấm tấm sáu hạt màu đỏ giống như lỗ trên ống sáo, mà thân thể bày ra một loại màu xám trắng cùng loại với màu xương.

Lâm Húc chưa từng thấy qua con sâu nào như vậy, anh nhìn hai người bạn khác, Thúy Nương lắc đầu, trái lại ánh mắt Lưu Phi có chút thẳng, Thúy Nương hỏi hắn từng thấy thứ này rồi sao?

Lưu Phi không dám chắc nói: "Thấy thì chưa thấy qua, nhưng tôi nghe sư phụ tôi nói ông thật ra đã gặp loại hổ phách màu đen này, nó tên là ngọc thạch 'Nước Bọt Mạnh Bà', thứ này giá trị rất cao, các người nghe nói qua hố chôn vạn người chưa? Chính là mỗi khi thời xưa có đại chiến nhất định sẽ sinh linh đồ thán, vì nơi của những thi thể này sẽ xuất hiện loại giống thứ ngọc này. Cực kỳ lệ khí, nghe nói có thể gọi quỷ. Có vài đạo sĩ Mao Sơn dùng nó dưỡng tiểu quỷ, bất quá chưa bao giờ gặp qua trong 'Nước Bọt Mạnh Bà' có sâu.

(Tiêu: Mạnh Bà sống bên cầu Nại Hà ở địa ngục. Chức trách đảm bảo tất cả quỷ hồn trước khi đi đầu thai sẽ không nhớ kiếp trước của mình và hết thảy trong địa ngục.)

Thúy Nương hừ mũi một tiếng nói: "Thảo luận cả nửa ngày, nói chung là cậu cũng không biết. Vậy sao thi thể vẫn ngậm thứ này? Làm vật bồi táng? Chẳng lẽ kỳ thật đây là một khối ngọc hàm?"

Lưu Phi gãi đầu hỏi: "Ngọc hàm là cái gì?"

Thúy Nương vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chính là thứ ngậm trong miệng người chết đó!"

Lưu Phi cực kỳ hoài nghi nhìn nàng, Lâm Húc vô lực bổ sung nói: "Ngọc hàm kỳ thật là ngọc dùng trong miệng người chết, thời Hán thường dùng nhất, hơn nữa đa số là ngọc thiền (ngọc hình con ve sầu), bởi vì đặc điểm lớn nhất của ve sầu chính là hóa bướm sống lại, cho nên cổ nhân cũng hy vọng người chết có thể từ cõi chết sống lại, hoặc nói hy vọng linh hồn bọn họ có thể thăng lên thiên giới. Kỳ thật là một loại pháp khí hộ thi thể."

Thúy Nương ngạc nhiên hỏi han: "Làm sao anh biết được nhiều như vậy?"

Lâm Húc ngại ngùng hồi đáp: "Cha tôi là người thạo nghề sưu tập ngọc khí, cùng mấy chưởng quỹ hiệu đồ cổ có giao tình. Cho nên tôi cũng mắt thấy tai nghe chút ít, biết chút thường thức trong đó."

Lưu Phi cười lạnh nói: "Vậy rất quái. Ngậm trong miệng đều là thứ tốt điềm tốt gì đó, thứ lệ khí nặng như 'Nước Bọt Mạnh Bà' cư nhiên mắc trong miệng, vậy còn thăng thiên cái rắm?"

Lâm Húc ấn huyệt thái dương, anh nhìn hổ phách màu đen trong lòng bàn tay, trong lòng cũng vô cùng quái dị, anh có một loại cảm giác như con sâu này còn sống.

Lưu Phi lại lật lật quần áo của thi thể, hắn nói: "Đúng vậy, người này mặc nhất định là áo liệm, y chẳng lẽ biết y sẽ sống không lâu nữa? Cho nên tự mặc cho mình?"

Lâm Húc không cho là đúng, anh nói: "Nếu thật là như vậy, tại sao gã lại có biểu tình kinh ngạc thế này, biểu tình đó không phải là biết mình sắp chết. Ngược lại là vô cùng khủng hoảng."

Thúy Nương cũng không nhàn rỗi, bắt đầu lục soát bốn phía, nàng đi tới bên rìa, gọi hai người nói: "Lưu Phi! Cậu mau nhìn!"

Lưu Phi xoải bước một cái, Thúy Nương chỉ vào một bức tranh trên tường nói: "Cậu xem! Đây. . . . . .Đây chẳng phải là. . . . . ."

Lưu Phi thấy Lâm Húc sang đây, lập tức ra hiệu, Thúy Nương liền không nhắc nữa, Lâm Húc thấy hai người dường như có gì đó gạt anh, trong ngực cũng thực không hài lòng, hướng Lưu Phi nắm quyền nói: "Lưu huynh, khối thi thể này có liên quan gì đến chúng ta?"

Lưu Phi lạnh lùng liếc mắt một cái nói: "Có quan hệ, bất quá bây giờ còn chưa phải lúc nói cho anh biết, đợi tới mục đích, chỉ cần tôi còn mạng, tôi sẽ nói rõ đầu đuôi ngọn ngành một lần cho anh. Hiện tại anh đừng nên hỏi gì cả, đi theo chúng tôi là được. Thúy Nương chị lại đây nhìn xem, bức tranh này vẽ ai?"

Thúy Nương ngưng thần nhìn khối tường Lưu Phi chỉ, phía trên dùng dao khắc một ít đồ án đan xen, Thúy Nương kinh ngạc bưng miệng mình, nàng trừng mắt nói: "Đây! Đây chẳng phải là. . . . . ."

Lưu Phi tự nhủ: "Cư nhiên nơi này lại có thứ kia. . . . . .Chẳng lẽ nói khối thi thể này cũng là. . . . . ."

Lâm Húc hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hình vẽ này đại biểu cho ý nghĩa gì?"

Thúy Nương muốn nói lại thôi, vẻ mặt vô tôi bất đắc dĩ nhìn Lâm Húc, Lâm Húc nhất thời cảm giác mình phảng phất như đã phạm vào sai lầm lớn gì đó, bất đắc dĩ lắc đầu buông tha không hỏi nữa, Thúy Nương áy náy liền đổi đề tài nói: "Hai người nhìn xem từ trên người gã còn có thể lục được vật gì nữa không?"

Lưu Phi hừ lạnh nói: "Đều chết thành cương thi rồi, còn có thể có thứ gì cho chúng ta phát hiện."

Lâm Húc ngược lại có cách nhìn của riêng anh, anh nói: "Tôi lúc du học ở Nhật từng học một bộ phương pháp khám nghiệm tử thi của phương Tây, bọn họ chiếu theo hiện trường phát sinh án thứ nhất và hiện trường phát sinh án thứ hai, có thể thông qua hoàn cảnh xung quanh và biến hóa của thi thể diễn toán suy luận logic, hoặc nhiều hoặc ít có thể tra ra vài thứ."

Lưu Phi nghe được anh từng đến Nhật Bản, ánh mắt lập tức dần hiện ra một tia hung quang băng lãnh, hắn lạnh lùng nói: "Anh nếu không muốn chết, tốt nhất chớ ở trước mặt tôi nhắc đến bọn giặc kia, nếu không cẩn thận tôi không khách khí với anh."

Thúy Nương cắt đứt cảnh báo của Lưu Phi nói: "Cậu đừng nói vậy, Lâm đại ca là người tốt, anh ấy dọc đường chiếu cố tôi và anh Hổ Tử không ít. Cậu đừng không nhìn được lòng người tốt như vậy, nếu Lâm đại ca có biện pháp, để anh ấy xem đi."

Lưu Phi ấm ức hừ một tiếng, quay đầu dựa vào bàn không nhắc nữa, Lâm Húc xắn tay áo, anh kiểm tra thi thể trước, thi thể đã thành xác khô, nhưng ngoài dự liệu của mọi người chính là móng tay của nó lại thật sự rất dài, con ngươi của thi thể đã hoàn toàn hiện ra màu xám trắng, thân thể uốn cong như tôm ôm trứng, Lâm Húc cố gắng vặn bung hai tay của thi thể ra, nhưng vô luận anh có dùng lực thế nào, thi thể cũng không chút suy suyển. Nhưng nhìn biểu tình của cỗ thi thể, Lâm Húc bằng kinh nghiệm phán đoán, thi thể này là chết do ngạt thở. Bộ dáng của gã như bị thứ gì đó bóp chết. Lâm Húc thử thăm dò thi thể, trong giây lát anh phát hiện ở cổ thi thể cư nhiên cực kỳ mềm mại, cảm giác giống như mò tới cổ của người sống, anh kéo áo liệm ra, áo liệm vô cùng khó xé, Lâm Húc hung hăng dùng lực, cư nhiên xé quần áo ra hơn phân nửa, mọi người phát hiện khối thi thể này cư nhiên từ đầu trở xuống da thịt đều chưa thối rữa, nếu chỉ nhìn thân thể còn tưởng rằng là một người sống nào đó hoặc thân thể của người vừa mới chết. Đầu và tay chân xác khô như vậy, nhưng thân thể lại có loại co dãn này. Lâm Húc đột nhiên nghĩ tới khối 'Nước Bọt Mạnh Bà' trong tay anh, anh nói: "Khối hổ phách này! Chẳng lẽ nó có hiệu quả chống phân hủy mạnh mẽ sao? Thật ngạc nhiên!"

Lưu Phi nhíu mày vuốt cằm nói: "Có lẽ thật sự là một hồi sự như vậy, nhưng nó làm thế nào ngăn cản được sự thối rữa của thân thể, đầu này đều thành xác khô rồi."

Lâm Húc lắc đầu, việc này thật sự anh cũng không biết. Trong lòng anh vẫn đang tính toán đám người Thúy Nương kia tới cùng đã trêu chọc vào vật gì. Anh trước đây cho rằng là thủ lĩnh quân phiệt gì đó, sau anh lại phát hiện thứ truy đuổi bọn họ rất có khả năng không phải nhân loại. Bọn họ như đang trốn tránh một loại ác ma nào đó, mà việc này Lâm Húc hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể từ trong đối thoại của bọn họ kết luận được thứ này cùng cổ mộ bọn họ lánh nạn có quan hệ rất lớn.

Anh chuyển lực chú ý về trên người thi thể, nơi này khắp chốn đều là quyển trục, mà thi thể chính là ngã vào trong đống quyển trục này, anh cầm lấy một quyển cách anh gần nhất, nhưng anh chạm một cái, quyển trục yếu ớt này liền hóa thành tro tàn, giống như không muốn để anh nhìn thấy bí mật bên trong. Lâm Húc ngửi được một loại mùi rất thơm, tựa như mùi đàn hương năm xưa sau khi được đốt cháy, Lâm Húc nói: "Quyển trục này thơm quá a."

Lâm Húc ngửi được mùi thơm nhất thời cảm thấy thân thể vốn nặng nề đã thoải mái không ít, anh kinh hỉ phát hiện nói: "Trong quyển trục này cư nhiên có phối dược. Mùi vị trong này có hương khí của quế chi."

Thúy Nương nói: "Mấy thứ này ít nhất cũng có hơn trăm năm lịch sử, làm sao có thể bảo tồn được hương vị của dược chứ?"

Lâm Húc nói: "Đây không phải không có khả năng, trước đây thầy luyện đan lưu lại kinh quyển được xưng là Vô Tự Thiên Thư (quyển sách không có chữ), cái gọi là người có duyên sẽ được, kỳ thật nó cũng không phải là vô tự, mà là vật chất trong quyển sách này chính là bí phương của phương sĩ luyện đan lưu lại.

Thúy Nương mở to mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Lâm Húc, Lâm Húc mỉm cười nói: "Haha, đó cũng là lý luận, trên thực tế nơi này cũng không có mơ hồ như vậy."

Vẫn chưa nói tiếng nào Lưu Phi nói: "Nếu Dát Tử ở đây thì tốt rồi, nó tốt xấu gì cũng là học đồ của lang trung, nhận ra không ít bài thuốc."

Thúy Nương nghe được Lưu Phi nói về Dát Tử, ánh mắt không khỏi có chút lảng tránh và sợ hãi. Lâm Húc chen ngang hỏi: "Dát tử các người nói là ai vậy?"

Thúy Nương than vãn: "Tiểu huynh đệ đầu tiên chết, rất thảm. . . . . ."

Lưu Phi sợ Thúy Nương sẽ nói lỡ miệng, bình thản tự kể ra: "Dát Tử mệnh không đủ kiên cường, mới ra ngoài nó liền gặp chuyện, nó trước đây là học đồ của lang trung. Nhỏ tuổi nhất, không ngờ cũng chết sớm nhất."

Lâm Húc vuốt trán nói: "Vậy ai thay thế nó?"

Thúy Nương nhìn Lưu Phi, Lưu Phi nhíu mày nói: "Là Khất Nhi, nàng là con gái nuôi của Khôi Lục gia."

Lâm Húc tiếp tục hỏi: "Vậy bảy người các người gồm có ai?"

Lưu Phi gãi đầu nói: "Tôi, Thúy Nương, anh Hổ, Dát Tử, Khôi Lục gia, Mao Hạt Tử còn có Phùng Lộc Hỷ xướng tiểu khúc."

Lâm Húc nói tiếp: "Vậy tôi thay thế Hổ huynh đã chết, Khất Nhi thay thế Dát Tử?"

Lưu Phi gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu tôi chết, vậy các người phải thay tôi tìm một người thay thế, nếu không tôi sẽ thi biến, sau đó luôn đi theo các người. Mãi đến khi các người đều chết hết mới thôi.

Lâm Húc nhìn Thúy Nương, Thúy Nương cắn môi nghiêng đầu sang một bên, Lâm Húc nghĩ thầm nguyên lai đây là ý tứ kia của ánh mắt Thúy Nương. Bất quá anh đối với mấy thứ này vẫn như cũ ôm thái độ hoài nghi, chỉ là muốn biết rõ bọn họ tới cùng đang tránh vật gì.

Lâm Húc tiếp tục cúi đầu quan sát thi thể, nhưng ngay khi anh phân tâm nghe Lưu Phi Thúy Nương nói chuyện, thi thể cư nhiên không thấy nữa. Đại não Lâm Húc đột nhiên liền muốn nổ bung như hoa, anh chỉ vào thi trên mặt đất hồi lâu, cũng chưa nói nên lời. Mà hai người khác thì đã mở to hai mắt hô lên thành tiếng. Lâm Húc lớn tiếng hỏi: "Thi, thi thể đâu!"

Lưu Phi hoảng sợ tới gần bên cạnh Lâm Húc: "Tôi làm sao biết! Không phải anh nói muốn khám nghiệm tử thi sao! Khám nghiệm tử thi có thể đem thi thể nghiệm mất luôn? Anh thật con mẹ nó là do đám giặc kia dạy dỗ khám nghiệm tử thi nha!"

Lâm Húc không nghe lọt ác ngữ của Lưu Phi, khóe mắt anh co rút, không biết dùng định luật khoa học nào tới giải thích việc này. Trái lại Thúy Nương cuối cùng chỉ vào cửa hô: "Các anh xem này! Thi thể đó! Nó. . . . . .Nó làm thế nào di động được?"

Thi thể vốn tư thế cong lưng, hiện tại tứ chi như thằn lằn gấp khúc, ghé vào cửa cách đó không xa. Hơn nữa lấy một loại tốc độ cực kỳ thong thả bò ra ngoài. Giống như dưới thi thể đó có một còn rùa đang kéo gã vậy.

Lưu Phi tự nhủ: "Gã muốn tự mình bò ra ngoài?"

Lâm Húc cũng bất chấp nho nhã, anh mắng, "Khốn kiếp, thi thể làm sao có thể bò đi?"

Thúy Nương nói: "Chẳng lẽ! Xác chết vùng dậy rồi?"

Lưu Phi đã lấy ra phi đao giấu bên hông, hắn nói: "Thúy Nương! Thứ của anh Hổ còn ở chỗ chị không?"

Thúy Nương cười khan nói: "Ở, ở cửa!"

Lưu Phi co rút mặt nói: "Chị nói xem cương thi này tại sao không hướng về phía chúng ta? Nó chạy ra ngoài để làm chi?"

Lâm Húc nhất thời cũng tìm không ra đầu mối, anh đột nhiên nghĩ đến gì đó nói: "Chẳng lẽ là khối hổ phách nọ?"

Lưu Phi nói: "Có ý tứ gì?"

Lâm Húc nói: "Lưu Phi, không phải cậu nói khối hổ phách nọ rất tà môn sao? Có thể nó sợ thứ này hay không?"

Lưu Phi nói: "Ý của anh là nói nó sở dĩ thành thành thật thật lui ở chỗ này chính là vì hổ phách này, mà chúng ta lấy nó từ trong miệng thi thể kia ra, gã mới vùng dậy?"

Lâm Húc không dám khẳng định, nhưng anh nghĩ đây là giải thích tốt nhất, nếu không còn có thể vì cái gì đây. Ba người đồng thời trầm mặc không nói, Lưu Phi nói: "Gã không công kích chúng ta, hiện tại trời cũng sắp sáng, nơi này cũng tra không ra cái gì! Không nên ở lâu, đi!"

Ba người đối mặt trong chốc lát, Thúy Nương ấp a ấp úng nói: "Vậy. . . . . .Thi thể kia cản. . . . . ."

Lưu Phi nhãn tình vừa chuyển, thuận tay hai phi tiêu liền trực tiếp gắt gao ghim tay của thi thể trên mặt đất. Lâm Húc hoảng hốt, anh không hề biết nguyên lai ngoại trừ loại tiểu phi đao này ra, phía sau hắn cư nhiên còn cất giấu hai thanh dao găm lưỡi dài khoa trương như vậy. Chính yếu là mặt đất xây bằng đá phiến, mà thi thể hiện tại tất bị gắt gao ghim trên mặt đất, cho dù nó vùng dậy muốn đứng lên gã cũng không cách nào dậy nổi thân thể. Loại công lực và độ chính xác, không khó tưởng tượng nếu hắn muốn giết một người, quả thực bình thường giống như lấy đồ từ trong túi.

Thi thể bị gắt gao ghim trên mặt đất, tứ chi nó như động kinh mà giãy dụa, móng tay màu xám đen càng không ngừng gõ mặt đất. Ngọ ngoạy một hồi, thi thể cư nhiên không tranh đấu nữa, không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất.

Lưu Phi cũng không quan tâm đến ánh mắt giật mình của Lâm Húc, hắn phất phất tay nói: "Đi."

Thúy Nương nhìn thoáng qua Lâm Húc, ý bảo anh cũng nhanh lên bắt kịp, Lâm Húc nắm 'Nước Bọt Mạnh Bà' trong tay, anh suy nghĩ trong chốc lát vẫn là đem vật kia cất vào trong túi. Mà anh lúc ấy cũng không biết vì sao phải làm như vậy. Chỉ bất quá anh cảm giác thứ đồ này anh phải mang theo trên người. Anh đi theo phía sau Thúy Nương, đột nhiên anh phát hiện Thúy Nương không biết xảy ra chuyện gì, chợt cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể kia. Sau đó lại mỉm cười cực kỳ âm ngoan, khuôn mặt trắng bệch nọ, biểu tình dữ tợn nọ cùng khi bọn họ rời khỏi hoang thôn giống nhau như đúc, Lâm Húc dừng bước, anh nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua cỗ thi thể kia, anh chợt phát hiện vốn là một thây khô, nhưng lúc này cơ thể của cái xác cư nhiên bốc lên rất nhiều bọt nước màu trắng ngà, hơn nữa bắt đầu xuất hiện dấu hiệu thối rữa, anh phát hiện trong bọt nước màu trắng ngà kia chui ra rất nhiều giòi bọ màu trắng. Một khối thây khô cư nhiên bắt đầu kỳ quái mà thối rữa phân hủy. Mà đôi mắt vốn màu xám trắng của thi thể, đột nhiên lật xuống hai khối nhãn cầu đen tuyền, nhãn cầu gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Húc, Lâm Húc phát hiện đồng tử của thi thể sắp thối rữa này cư nhiên nở lớn, Lâm Húc sợ hãi nhìn thi thể, anh thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đại não của khối thi thể này chưa chết hẳn? Vậy quá ly kỳ rồi!"

Anh ngơ ngẩn không thể di chuyển, lúc này Thúy Nương gọi anh một tiếng, anh như từ trong mộng mới tỉnh, phát hiện Thúy Nương lại khôi phục khuôn mặt thanh tú quyến rũ ban đầu, khuôn mặt âm lãnh quỷ dị nọ phảng phất chỉ là một ảo giác. Nhưng Lâm Húc anh vẫn có một loại cảm giác sâu sắc, chính cái gọi là "bảy người" này chung quy cảm thấy cùng người. . . . . .Có chỗ nào đó không đúng, bọn họ hình như không thể xem như người. Lâm Húc lập tức cắt đứt loại ý nghĩ này, anh bước nhanh đuổi theo hai người kia, lúc này anh nghe được phía sau truyền đến thanh âm có người thấp giọng nức nở.

Quả nhiên, khi bọn họ ra khỏi mật thất, bầu trời đã hửng sáng. Mưa to cả đêm khiến cho buổi sáng sương mù càng thêm dày đặc. Trong không khí ẩm ướt âm lãnh, tràn ngập mùi khói thuốc súng mơ hồ, thứ này nhắc nhở ba người Lâm Húc bọn họ vẫn chưa hoàn toàn rời xa chiến tuyến, sống trên thế giới này, đôi khi sinh tồn chính là hy vọng xa vời lớn nhất, về phần sống thế nào căn bản không phải vấn đề có thể đi suy nghĩ.

Ba người trong dạng sương mù dày đặc này vội vã tiến về phía trước, không ai nói chuyện với nhau. Lưu Phi thay thế Lâm Húc mở đường tiên phong, Thúy Nương đi giữa, Lâm Húc bọc hậu, trong tay anh có súng. Kỳ thật hẳn phải càng thích hợp làm tiên phong, phát hiện có trạng huống trước có thể nổ súng. Nhưng Lưu Phi lại nói vầy: "Anh cảm thấy súng của anh nhanh, hay là phi tiêu của tôi nhanh?" Nói xong trong nháy mắt cậu liền xuất thủ đánh rớt một con bồ câu bay qua. Nói xong cầm bồ câu ném cho Lâm Húc nói: "Đi nướng đi."

Từ đó về sau, Lâm Húc tuyệt nhiên không hề nói gì vệ chuyện súng ống nữa. Xem như vũ khí lạnh phá lệ dẫn trước một trận chiến thắng vũ khí nóng.

Lâm Húc phát hiện bọn họ đã từ từ tiến vào trong biên giới An Huy. Thế núi cũng rõ ràng trở nên càng cao và dốc, Huệ Châu vốn có danh xưng là Hoản Sơn Hoản Thủy, trong cổ ngữ, hoản chính là ý mỹ hảo, xinh đẹp. Cho nên phong cảnh An Huy, chính là đẹp đẽ tú lệ nổi danh hậu thế. An Huy là tỉnh nội địa lớn phía đông sông hồ chồng chéo đổ ra biển, vắt qua Trường Giang, sông Hoài, lấy sông làm giới hạn, chia làm Hoản Nam, Hoản Bắc. Đông nối liền Giang Tô và Chiết Giang, tây nối liền Hồ Bắc và Hà Nam, nam dựa gần Giang Tây, bắc dựa Sơn Đông. Cho nên mặt đông của An Huy chính là Nam Kinh. Mà Nam Kinh xưa nay có núi ngậm vương khí, mà danh xưng là đất đến của Long thần. Chính là phong thủy bảo địa của các triều đại dòng dõi quý tộc đế vương kiến lăng tạo mộ. Nhưng mọi người đã quên kỳ thật An Huy cũng là một khối long mạch bảo địa phong thủy rất tốt.

Năm đó Chu Nguyên

Lâm Húc cứ như vậy một đường miên man suy nghĩ đi theo sát, trong lúc ngẫu nhiên nghe được vài tiếng súng vang, nhưng thanh âm truyền đến từ nơi rất xa. Sức chân của Lưu Phi rất tốt, cơ hồ là một được chạy chậm mà đi, đôi khi hắn sẽ chạy trước rất xa, thăm dò sau khi xác định không có nguy hiểm mới gọi Thúy Nương sang.

Chẳng biết tại sao, Lâm Húc chung quy cảm giác được Lưu Phi đối anh có địch ý mơ hồ, song Lâm Húc cũng không muốn cùng một kẻ trộm quan hệ xã giao làm gì. Với anh mà nói anh chỉ cần hoàn thành hứa hẹn, tiếp đó anh còn phải lao vào kháng Nhật.

Rốt cuộc bọn họ đi tớ Đán Lý Dư, phía trước phần lớn đều là rừng núi, nơi này chỉ là một thôn trang nhỏ dưới đèo. Lưu Phi chỉ vào phía trước nói: "Thúy Nương mục đích của chúng ta ở ngay đây?"

Thúy Nương nhìn phía trước nhíu mày nói: "Phải. . . . .Nhưng anh Hổ Tử nói chúng ta kỳ thật phải đi hẳn là Hoàng Cô Sơn, nhưng Hoàng Cô Sơn chúng ta không cách nào lập tức đến được, nhất định phải ở Đán Lý Dư chờ bảy người hội hợp tiếp đó mới thông qua thứ trong tay chúng ta mới có thể tiến vào."

Lưu Phi nhìn cánh rừng hoang vu ngoài kia, hắn thán khí nói: "Trước tìm một chỗ trú chân, sau đó chậm rãi chờ thôi. Hy vọng chờ tới không phải là cương thi."

Ba người đi vào thôn, nơi này cư nhiên còn có hộ nhà dân, bất quá đều là một vài cụ già phụ nữ và trẻ em, các nam nhân hoặc đang nhập ngũ, hoặc bị giết. Tóm lại chỉ còn có lại những người trốn không được, đánh không xong này.

Ba người đều mặc áo liệm, thôn dân nhìn qua còn tưởng rằng gặp quỷ, không có nhà nào đồng ý thu lưu bọn họ. Bất quá nơi này có không ít nhà đổ nát không ai ở, nói là nhà đổ nát kỳ thật cũng chính là bị cướp sạch chỉ còn lại vỏ không. Ba người ủ rũ tinh thần vào nhà, đặt mông ngồi xuống, cũng cảm giác trong bụng trốn trơn, đầu cũng theo đó mà ngơ ngơ ngác ngác.

Lưu Phi nói: "Tôi ra ngoài xem có thể săn chút chim để ăn không, các người dọn dẹp trước một chút."

Lâm Húc ngăn Lưu Phi lại nói: "Tôi và cậu cùng đi."

Lưu Phi lại cho Lâm Húc một ánh mắt hết sức khinh thường. Nhưng cậu không nói gì, Lâm Húc cầm súng quay lại dặn dò Thúy Nương vài câu, liền cùng Lưu Phi rời khỏi thôn.

Vào mùa đông vốn không có dã thú phi cầm gì, bọn họ đảo qua đảo lại mấy vòng ngay cả bóng một con chuột cũng không thấy. Hơn nữa Lâm Húc vốn là có chút cảm mạo, đi vài bước sẽ không nhịn được ho khan. Lưu Phi dừng lại nói: "Anh ho khan như vậy nữa, thỏ chưa bắt được, bọn giặc cũng bị anh dẫn tới."

Lâm Húc phất tay nói: "Không đâu, nơi này cách chiến tuyến chênh lệch nhiều lắm, xe thiết giáp cỡ lớn không cách nào chạy vào. Nếu không mang ý nghĩa chiến lược, người Nhật Bản sẽ không việc gì đến nơi này."

Lưu Phi không nhắc lại, hắn ngồi xổm người trong bụi cỏ lục lọi một hồi, túm ra một nắm cỏ màu vàng đất nói: "Cầm sắc uống đi, nếu có gừng thì càng tốt."

Lâm Húc tiếp nhận thảo dược để lên mũi ngửi, mặc dù anh có chút nghẹt mũi, vẫn như cũ cảm giác được một cỗ mùi cực kỳ chua cay xông lên mũi. Lưu Phi nói xong thì không phản ứng Lâm Húc nữa, tiếp tục tìm thứ có thể ăn.

Rốt cuộc bọn họ trong góc bụi cỏ phát hiện tổ một con gì đó tượng tự thỏ, tiếp đó bọn họ lại chờ ít nhất hai giờ ôm cây đợi thỏ nữa, lúc này mới bắt được một con. Con thỏ này vóc dáng không lớn, nhưng đó cũng là thức phẩm duy nhất của bọn họ. Lưu Phi đâm chân con thỏ, thở dài nói: "Cứ vậy đi, chung quy so với không có gì ăn chịu đói còn tốt hơn, đại thiếu gia anh nói xem có đúng không?"

Lâm Húc thấy Lưu Phi lại bắt đầu trút giận lên người mình, cũng cảm thấy có chút nghẹn khuất, anh cười lạnh nói: "Tôi cũng không phải đại thiếu gia gì."

Lưu Phi đảo trắng mắt nói: "Thôi đi, ngài còn không phải thiếu gia sao? Ngài nhìn tay tôi này, vì làm một phật gia, lúc bái sư chính là từ trong chảo dầu vớt tiền đồng, khi đó tôi mới sáu tuổi, chỉ là một đứa trẻ, đến giờ tôi nghe được tiếng dầu chiên tim vẫn còn nhảy dựng đó."

Lâm Húc biết Lưu Phi là người xuât thân khổ cực, ai cũng không muốn trời sinh liền là một kẻ trộm, dù sao điểm này cũng không vẻ vang gì. Lâm Húc ôn hòa nói: "Tôi biết Trung Quốc hiện tại rất khó khăn, nhưng chúng ta nếu là người Trung Quốc, không thể thoát khỏi, chung quy không cần thiết phải đi làm Hán gian chứ? Tôi đây thà chết. Trung Quốc sẽ tốt hơn."

Lưu Phi nghe nói thế lại trầm mặc không nói, hắn nắm con thỏ trong tay nhìn mây trôi trên bầu trời nói: "Anh nói. . . . .Trung Quốc thật sự sẽ tốt hơn chứ?"

Lâm Húc khẳng định gật đầu, anh chưa bao giờ hoài nghi. Lưu Phi cúi đầu hắc hắc nở nụ cười, Lâm Húc phát hiện bộ dáng hắn cười rộ lên cực kỳ e lệ thanh tú, anh cười hỏi: "Người khác đều gọi cậu là Liễu Thượng Phi Yến?"

Lưu Phi ngạo khí gật đầu, Lâm Húc tiếp tục hỏi: "Vậy cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Lưu Phi khó xử gãi đầu, hắn không hy vọng người khác nhắc tới tuổi tác của mình lắm, bởi vì sẽ khiến mình có vẻ không đáng tin cậy. Hắn trắng mắt liếc Lâm Húc nói: "Việc gì tới anh?"

Lâm Húc không giận ngược lại còn cười nói: "Tôi thế nào so ra cũng lớn hơn cậu một chút, sau này tôi sẽ xem cậu như em trai, chờ sau khi việc này chấm dứt cậu đi theo tôi nhé. Cùng nhau tòng quân, quốc nạn đương đầu bằng bản lãnh của cậu nhất định có thể có chuyện để làm."

Trong mắt Lưu Phi lộ ra thần sắc tâm động, nhưng rất nhanh liền ảm đạm xuống, hắn thấp giọng nói: "Vậy cũng phải đợi chúng ta đều có thể sống sót đã, ôi, Lâm Húc anh là người tốt, làm thế nào bị kéo vào việc này chứ?"

Lâm Húc đem mọi chuyện của anh cùng Hổ Tử, Thúy Nương gặp nhau kể cho Lưu Phi.

Thình lình Lưu Phi như nghe được chuyện gì ghê gớm, con thỏ trong tay thoáng cái rơi trên mặt đất, liều mạng tranh đấu muốn chạy thoát. Trong mắt Lưu Phi tràn ngập khủng bố, hoàn toàn không giống bộ dáng của hắn trước đây.

Lâm Húc lo lắng hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt của Lưu Phi vô cùng trắng bệch, hắn kinh hoảng luống cuống nhặt con thỏ trên mặt đất lên nói: "Không có việc gì, không có gì. Chúng ta trở về thôi."

Thói quen của Lâm Húc là không miễn cưỡng người khác, đó cũng là lý do tại sao Thúy Nương gạt anh nhiều chuyện như vậy, còn tồn tại nhiều thứ anh chưa cách nào giải thích được vẫn như cũ bị bọn họ nắm mũi dắt đi. Mà động tác trước đó của Lưu Phi lại khiến anh cảm thấy, trong câu chuyện anh kể lại, có gì đó kỳ quặc. Mà việc kỳ quặc này không phải bảy người đều biết.

Lưu Phi cùng Lâm Húc trở lại căn nhà đổ nát, Thúy Nương đang dựng bếp đun nước, xem chừng nàng muốn ở chỗ này trường kỳ chờ đợi.

Lưu Phi ném con thỏ cho Thúy Nương nói: "Tôi nghĩ ngơi trước đã, có tình huống gì thì gọi tôi." Nói xong hắn nhìn thoáng qua Lâm Húc, rồi dựa vào đống cỏ khô ngủ.

Thúy Nương vui cười hớn hở nói với Lâm Húc: "Lâm đại ca anh cũng nghỉ ngơi chút đi, tôi ở bếp này tìm được một túi hạt bắp, mặc dù có chút mốc. Nhưng tôi nhặt những cái chưa mốc ra, đợi lát nữa vẫn có thể làm ra một bữa cơm đó."

Lâm Húc muốn nói gì đó, nhưng vẫn không mở miệng cũng cảm giác ngực một khó chịu, tiếp đó bắt đầu kịch liệt ho khan. Anh nghĩ đến thảo dược Lưu Phi cho anh, liền nói với Thúy Nương: "Tôi sắc dược trước, cô cũng uống một ít đi hai người chúng ta đều bị cảm."

Thúy Nương sau khi gật đầu đáp ứng liền đi xử lý thịt thỏ. Mà Lâm Húc tìm một mảnh gói vỡ sắc thuốc uống. Sau khi uống thuốc xong anh dựa vào bên cạnh Lưu Phi nhìn cửa.

Lâm Húc lơ đãng quay đầu lại, phát hiện Lưu Phi đang dùng một loại ánh mắt sợ hãi cực độ nhìn anh, mà lúc Lưu Phi phát hiện Lâm Húc chú ý tới mình, trên mặt hắn lại toát ra mê mang hiếm thấy. Cuối cùng hắn cuối đầu tách khỏi ánh mắt của Lâm Húc. Chân chính nhắm hai mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.