Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 45




Chương 45: Tôi không muốn gặp lại anh cho lắm

Hai người đứng rất gần nhau, Lê Nhật Linh đương nghe khôngsót chữ nào, cô ngập ngừng một chút rồi nói, “Lâu như vậy rồi, hẳn anh ấy đã về nhà.”

“Nhật Linh thông minh thật,” Hạ Lan Châu nheo mắt cười với cô, “Tớ suýt chút nữa đã cho rằng cậu tắm lâu như vậy là vì muốn tránh mặt anh ấy.

“Tớ không muốn gặp anh ấy cho lắm.”

Đối với cô bạn thân thiết này, Lê Nhật Linh hoàn toàn không có ý giấu giếm tâm sự.

Điều này khiến cho Hạ Lân Châu sững sờ, tại sao lại hỏi cô ấy kia chứ?

“Cứ cảm thấy kỳ cục thế nào đó.”

Đã không còn là ba năm trước nữa, năm đó, là cô có lỗi với hắn, bỗng dưng thất thân, sau đó vội vàng gả vào nhà họ Lâm làm vợ Lâm Quân. Bây giờ, cho dù cuộc hôn hân nhân này có ra sao thì cũng là cô tự mình chọn lựa, trước mắt cô vẫn còn là vợ của Lâm Quân.

Rõ ràng cô biết tâm ý của Hạ Huy Thành đối với mình, nhưng không có cách nào gần gũi với hắn giống như năm xưa nữa.

“Kỳ cục thật.” Hạ Lan Châu thấp giọng lặp lại lời cô.

Sấy tóc xong, Lê Nhật Linh hỏi cô, “Cậu có đói bụng không? Tớ đói quá, trong tủ lạnh có gì ăn không?” Trong dạ tiệc, căn bản là cô chưa kịp ăn gì cả.

Hạ Lan Châu gật đầu, “Tủ lạnh có đó.”

Lê Nhật Linh lục tung tủ lạnh, lôi ra được hai củ khoai tây và một khay ức gà, đành àm một nồi cà ri ức gà ăn tạm.

Tiếp theo đó lại đi chần mì sợi, chuẩn bị đổ vào nồi cà ri ức gà.

Hai người ngồi, một người ăn, một bát mì to đùng, ăn đến no kễnh bụng.

Sáng sớm hôm sau.

Lê Nhật Linh bị tiếng chuông điện thoại reng reng đánh thức, là từ nhà họ Lê gọi tới, Lê Hải Thiên gần như quát lên trong điện thoại, “Mày lang thang ở đâu rồi?”

Vừa nghe thấy giọng nói ấy, Lê Nhật Linh lập tức tỉnh ngủ bật ngời ngồi dậy, trong phút chốc trả lời,” Con đang ở nhà Lan Châu.”

“Mày dính vào con Hạ Lan Châu đó làm gì hả? Hay là hối hận hồi đó không được gả vào nhà họ hạ hả? Tao nói cho mày biết, Lê Nhật Linh, bây giờ không phải như hồi xưa, mày phải phân biệt cho rõ ràng, không được làm ra những việc mất thể hiện nhà họ Lê chúng ta!”

“Ba!” Cái đầu của cô bắt đầu đau ê Lê Hải Thiên không thèm trả lời bất cứ câu hỏi dư thừa nào của cô, trực tiếp ra lệnh, “Mày mau mau về đây một chuyến cho tao, lập tức, ngay bây giờ.”

Chuông cửa réo vang, Hạ Lan Châu xoa xoa mi tâm cho tỉnh táo rồi chạy ra mở cửa.

Hạ Huy Thành xách đồ ăn sáng còn nóng hồi đứng ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, “Dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng này.

Hạ Lan Châu đánh răng rửa mặt xong mặc lại áo ngủ rồi chạy lại bàn ăn.

Hạ Huy Thành nhìn thấy trên người cô chỉ có mỗi áo ngủ hai dây mỏng dính, bèn cau mày, “Ăn mặc cái kiểu gì vậy, không lạnh à, đi thay bộ đồ khác đi.”

“Mặc như vậy không phải là thoải mái sao, em mà muốn ngủ khỏa thân thì không ai ra mở cửa cho anh đâu.” Hạ Lan Châu le lưỡi với hắn, khóe môi cong lên bướng bỉnh, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi vào trong thay bộ đồ khác.

Sau khi thay đồ xong đi ra, nhìn thấy Hạ Huy Thành vừa múc đồ ăn sáng ra bàn, vừa nhìn dáo dác chung quanh.

Hạ Lan Châu thở dài, cắt ngang suy nghĩ của hắn, “Đừng tìm nữa, Nhật Linh đi từ hồi sáng sớm rồi.”

Động tác tay của Hạ Huy Thành tự dưng khựng lại giữa chừng, “Cô ấy đi đâu vậy?”

Ánh mắt Hạ Lan Châu hơi lóe lên, nói,”Em làm sao biết được, dù sao cô ấy cũng có vẻ gấp lắm.”

Cho rằng Lê Nhật Linh muốn tránh mặt mình, Hạ Huy Thành khổ sở cười.

Hạ Lan Châu múc một muốn cháo cá, “Anh cũng giỏi ghê á, có ba người thôi à, mà coi anh mua đồ ăn sáng kìa, năm người ăn cũng chưa chắc hết!”

“Sợ cô ấy không thích, nên anh mua đủ thứ hết.” Hạ Huy Thành ngồi sang một bên, biểu cảm lãnh đạm.

“Anh à, hình như anh quên mất một chuyện thì phải.” Hạ Lan Châu gặm muỗng, “Nhật Linh lấy chồng rồi, hơn nữa còn lấy chồng những ba năm rồi.”

“Người đàn ông đó đối xử không tốt với cô ấy.” Nhớ chuyện xảy ra hôm qua, Hạ Huy Thành bất giác nắm tay thành quyền.

“Nhưng mà, cho dù Lâm Quân có đối xử tệ bạc với cô ấy đi nữa, họ vẫn là vợ chồng hợp pháp, danh chính ngôn thuận.

Lâm Quân nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là người ta sẽ lời ra tiếng vào với cô ấy. Cuộc hôn nhân của Nhật Linh vốn đã rất khó khăn rồi, chúng ta lại còn can dự vào đó, cô ấy đã khó lại càng khó hơn.”

Nắm tay đang siết chặt dần dần buông lỏng, Hạ Huy Thành chậm rãi thu hồi sức lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.