Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2917




Chương 2917:

 

Thẩm Lệ cũng muốn bắt đầu lại, nhưng trong lòng cô vẫn chứa đầy sự oán hận.

 

Trong chuyện tình cảm, tổn thương thì hai người đều đau, không ai có thể làm đối phương bị tổn thương sau đó vẫn thản nhiên như không có chuyện gì được, trừ khi, người đó chưa từng yêu.

 

Nếu đã yêu nhau, thì không có cách nào chỉ lo cho mình được.

 

“Cho nên…” Cố Tri Dân cười tự giễu: “Em nói chúng ta làm lại từ đầu, chính là muốn để anh nếm thử sự đau đớn vô cùng mà năm đó em đã phải chịu có đúng không?”

 

“Đúng vậy” Thẩm Lệ trả lời rất dứt khoát, giống như không thể chờ đợi được muốn cho anh biết, không phải cô thật lòng muốn bắt đầu lại với anh thêm lần nữa.

 

Ánh mắt Cố Tri Dân trở nên u ám.

 

Giống như ánh đèn bị dập tắt.

 

Thẩm Lệ trơ mắt nhìn anh, trong lòng không hiểu sao hơi khổ sở.

 

Nhưng đồng thời cũng hơi hả hê.

 

Thậm chí cô còn cảm thấy, giữa cô và Cố Tri Dân nên như vậy, cả hai phải cùng đau đớn, cùng cảm thấy bị tổn thương, như vậy mới đúng.

 

Sao bọn có thể sống hạnh phúc bên nhau được chứ?

 

Nếu như có thể vui vẻ hạnh phúc bên nhau thì từ nhiều năm trước, bọn họ đã ở bên nhau rồi.

 

Năm ấy Cố Tri Dân cũng không có khả năng bỏ lại cô một mình để đi xa cách cả đại dương.

 

Tất cả chuyện này đều là số phận rồi, một cái kết đã được viết ra từ trước.

 

Không phải sao?

 

Có lẽ đây mới là kết cục của cô và Cố Tri Dân.

 

Bọn họ không thể nào ở bên nhau được.

 

Cho dù có ở cạnh, cũng sẽ không hạnh phúc, không phải sao?

 

Một lúc lâu sau, Cố Tri Dân mới ngước mắt nhìn về phía cô.

 

“Không đúng, đây không phải là lời nói thật lòng của em.”

 

“Đây chính lời nói thật của tôi!”

 

Thẩm Lệ phản bác lại lời anh, cô cất cao giọng nói, giống như nói càng to thì càng có sức thuyết phục vậy.

 

“Không phải!” Giọng Cố Tri Dân hơi khàn khàn, anh cũng lớn tiếng hơn.

 

Thẩm Lệ nhìn anh, trong ánh mắt xuất hiện một chút do dự, nhưng lập tức đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh tỉnh táo.

 

“Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, anh không đưa tôi về thì tôi tự mình gọi xe.”

 

Nói xong cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như không muốn nói thêm một câu nào với Cố Tri Dân nữa.

 

Cố Tri Dân nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn ra suy nghĩ thật ở sâu trong lòng cô

 

Nhưng mà cuối cùng anh vẫn thất bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.