Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2704




Chương 2704:

 

Quá khứ đã qua rồi không thể trở lại.

 

Nhưng chí ít hai vẫn có thể không phụ mỗi ngày của bây giờ và tương lai.

 

“Công khai?” Cố Tri Dân chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác, không chắc chắn hỏi Thẩm Lệ: “Là ý mà anh nghĩ sao?”

 

Thẩm Lệ trả lời chắc như đinh đóng cột: “Đúng.”

 

Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến Cố Tri Dân nhất thời có phần không biết phải làm gì.

 

Anh ngồi yên ngơ ngác một hồi mới tiêu hoá hết chuyện mà Thẩm Lệ nói.

 

“Vậy bây giờ tôi sẽ nghĩ phương án công khai, làm sao mới có thể làm giảm mức ảnh hưởng của anh xuống thấp nhất.” Thẩm Lệ công khai yêu đương thật ra cũng không ảnh hưởng gì, nhưng là cô đang nói chuyện yêu đương với anh.

 

Cố Tri Dân vừa nói vừa đi sang bên sờ túi mình, sờ một lúc cũng không tìm thấy điện thoại bèn đứng lên, đi về phòng ngủ.

 

“Đi làm gì?” Thẩm Lệ hỏi anh ta.

 

Cố Tri Dân dừng bước, trịnh trọng trả lời cô: “Anh đi lấy điện thoại.”

 

Anh ta vẫn chưa biết điện thoại của mình đã bị mất rồi, không sờ thấy trong túi quần nên cho rằng đã bỏ trong phòng ngủ rồi.

 

Thẩm Lệ cảm thấy dáng vẻ ngu ngốc của anh ta rất buồn cười, cô cũng không nói cho anh ta biết rằng thật ra điện thoại đã mất rồi, chỉ nhàn nhạt “ồ” một tiếng.

 

Cố Tri Dân không nghi ngờ cô, cất bước đi vào phòng ngủ.

 

Anh tìm một vòng trong phòng ngủ, còn vén thảm lên để tìm nữa nhưng vẫn không tìm thấy điện thoại, đành phải đi ra ngoài, đi tới phòng khách.

 

“Điện thoại của anh không thấy đâu nữa.” Cố Tri Dân gãi đầu đi ra, vẻ mặt khó hiểu, trông hơi ngốc nghếch.

 

Thẩm Lệ bèn lên tiếng cười nhạo anh: “Còn uống rượu không hả? Uống đến mức mất điện thoại luôn rồi.”

 

Cố Tri Dân sửng sốt, không biết nghĩ tới điều gì, đi tới bên cạnh Thẩm Lệ rồi ngồi xuống, cũng không nói gì mà chỉ cười.

 

Thẩm Lệ liếc anh ta: “Vẻ mặt này của anh là sao?”

 

“Anh nhớ mang máng rằng có người nói mua điện thoại giúp anh.” Cố Tri Dân thật sự quá say, anh ta chỉ nhớ mang máng Thẩm Lệ từng nói thế, nhưng rốt cuộc là thật hay do anh ta vô căn cứ tưởng tượng mà thành, chính anh ta cũng không biết.

 

Thẩm Lệ tức giận trợn mắt nhìn anh ta: “Chuyện thế này nhân huynh lại nhớ rõ.”

 

Cố Tri Dân đã không ăn gì suốt một ngày, Thẩm Lệ sợ anh ta đói nên cũng không xoắn xuýt chuyện này với anh ta nữa, mà đưa điện thoại cho anh ta: “Xem xem muốn ăn gì.”

 

Cố Tri Dân cầm điện thoại lên, nở nụ cười lấy lòng: “Một ngày không ăn gì, đúng là hơi đói thật.”

 

“Đồ ăn sáng mua cho anh đã đặt trên bàn rồi, do anh không dậy nổi thì trách ai?” Thẩm Lệ cầm gối ôm, tiện tay bật ti vi.

 

Thật trùng hợp, ti vi vừa vặn chiếu [Tôi và cuộc sống của tôi].

 

Càng trùng hợp hơn là vừa vặn chiếu tới tình tiết Cố Tri Dân oán giận Thẩm Lệ.

 

Cố Tri Dân cũng nghe thấy giọng nói của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.