Võ Lâm Dị Giới

Chương 7: Chia biệt




Sau khi Hắc Thiên giết được Hắc Hùng Sơn, hắn không chỉ ăn chút đau khổ mà còn bị trọng thương trầm trọng. Đây đúng là đòn đánh tuy mạnh nhưng không tốt chút nào, thiếu chút nữa chắc lục phủ ngũ tạng của hắn nổ như trái banh cũng không chừng.

- Ôi, ta lại đang ở chỗ quái quỷ nào vậy ? Hắc Thiên tỉnh dậy tò mò thì thầm.

- Đại hiệp, ngươi đừng cử động cứ để nô tỳ ta chăm sóc ngươi.

Nô tỳ chạy lại đỡ lấy Hắc Thiên từ từ ngồi dậy.

- Cô nương, không biết cô có thể cho ta biết ta đang ở chỗ nào không ?

Hắc Thiên nhìn nô tỳ mà hỏi.

Đây là trại của Hồng gia của tiểu thư chúng tôi, huynh vì cứu Hồng gia chúng tôi nên tiểu thư đã đem huynh về trị thương.

- Ồ !

Hắc Thiên ồ lên kinh ngạc.

- À, còn con Hắc Hùng Sơn kia đâu rồi cô nương ?

Hắc Thiên tiếp tục hỏi nô tỳ đó.

- Huynh thực sự không nhớ ?, công nhận huynh rất mạnh a. Một quyền có thể khiến con gấu chết tiệt kia thủng một lỗ về chầu tổ tiên rồi a.

- Thực sự chết ?

Hắc Thiên cũng không ngờ vào công lực của của đấm cánh tay biến dị của mình lại mạnh mẽ đến như vậy, đúng là một phần chân lực trong cơ thể hắn bị hút cạn cho cú đấm đó.

- Đại hiệp, ta có chút mạo mụi không biết ngươi có để ý không ?

Nô tỳ xấu hổ hỏi.

- Cô nương cứ tự nhiên, ngươi cứu ta nên ngươi được quyền hỏi.

Hắc Thiên mỉm cười nói.

- Cánh tay phải của ngươ..i, rất quỷ dị a.

Nô tỳ chỉ chỉ vào cánh tay phải Hắc Thiên mà nói.

- Cô nương đừng để ý, đây là cánh tay mà gia tộc đã ghép cho ta. Không có gì đang nghi ngại cả.

Hắc Thiên cười cười liền chuyển sang chủ đề khác, hắn không muốn mọi người biết mình là dị tộc. Nếu không chắc chắn sẽ bị mọi cao thủ trong thiên hạ truy đuổi để miểu sát.

Thương thế cũng đỡ hơn trước, Hắc Thiên cũng có thể đi lại được nên hắn đã ra ngoài lều nghỉ của mình mà đi dạo ngắm bầu trời đêm.

- Haizz, ta cần phải mạnh hơn để về gia tộc lấy lại thanh danh cho mẫu thân và ta. Ta sẽ phải trở thành thiên hạ võ lâm, tạo nên tên tuổi của mình khắp muôn phương.

Hắc Thiên tự nhủ với mình giống như có động lực hơn để tiếp bước trên con đường võ đạo.

- Không ngờ ngươi cũng có tâm nhãn ngắm trăng với sao a ?

Tiếng nói vô cùng êm đềm, nhẹ nhàng và giai điệu hợp tai đến từng chi tiết. Chỉ cần nghe tiếng cũng đủ biết là của ai rồi.

- Tiểu thư như ngươi, giờ này đã phải ngủ rồi sao. Còn ra đây để ý đến ta.

Hắc Thiên cười cười giống như ám chỉ với mỹ nhân tuyệt sắc kia.

- Ngươi !!! tên hỗn đản. Biết vậy lúc đó ta sẽ không cứu ngươi.

Mỹ nhân tuyệt sắc đối diện xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng lên.

- Ha ha, ta chỉ chọc ngươi chút thôi, có cần phải vậy không. Từ lúc gặp ngươi đến giờ ta chưa biết tên ngươi a, để sau này đến nhà ngươi xin cầu hôn.

Hắc Thiên vẻ cười đầy nham hiểm.

- Ngươi, đúng là cái tên chết tiệt này.

Mỹ nhân tuyệt sắc đó đấm một phát vào bụng của Hắc Thiên sau đó giận dữ quay người lại bỏ đi.

- Ây da, sao ngươi nỡ làm vậy.

Hắc Thiên ôm bụng mà nói. Một nữ tử thân yếu tay mềm như vậy cũng có thể khiến hắn đau đến như vậy sao ?. Chắc chắn không phải, chẳng qua hắn đang đùa thôi.

- Hừ, đáng đời ngươi. Ta cho ngươi biết tên ta là Hồng Nhiên, nếu như ngươi nghe đến tên ta là phải bái lạy vạn cái biết nghe chưa ?. Nếu không ta sẽ khiến ngươi đau khổ hơn.

Hồng Nhiên cười cười, chọc tức Hắc Thiên sau đó cũng bước vào lều của mình.

- Đúng là một nữ tử đầy tư vị, ta sẽ bắt ngươi về làm thê tử của ta mà hành hạ ngươi đến chết.

Hắc Thiên thì thầm, nụ cười đầy nham hiểm. Hắn cũng về lều của mình mà nghỉ ngơi mai tiếp tục cuộc hành trình.

Sáng hôm sau....

Tất cả mọi người cũng bắt đầu dọn trại, tiếp tục chuyến hành trình của mình. Riêng Hắc Thiên cũng không ngừng soạn lại đồ đạc của mình tách biệt với nhóm người này.

- Vị đại hiệp !, ngươi khoan hãy rời đi đã sao ngươi không đi theo chúng ta về Hồng gia. Bảo đảm Hồng gia sẽ đối xử với ngươi rất tốt.

Nô tỳ quen thuộc này hình như không muốn Hắc Thiên rời đi. Trong lòng cũng bắt đầu có chút thiện cảm đối với Hắc Thiên. Xét về tướng mạo nô tỳ này tuy thua Hồng Nhiên nhưng không có nghĩa là một nữ tử bình thường, khí chất cũng đầy mị lực. Thân hình quyến rũ với khuôn mặt đầy ngây thơ cũng đủ hút hồn biết bao thanh niên trẻ tuổi khác.

- Cám ơn lời đề nghị của cô, ta còn có mục đích riêng của mình nên không muốn làm phiền đến gia tộc Hồng gia các ngươi.

Hắc Thiên mỉm cười nói với nô tỳ kia.

- Tùy ý đại hiệp, trước khi đi không biết đại hiệp có thể cho ta biết danh tính của người đã cứu giúp tiểu thư không. Để sau này ta sẽ về bẩm báo lại với gia chủ, bảo đảm gia chủ sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho đại hiệp.

Nô tỳ kia nói.

- Tên ta là Hắc Thiên, ta là người sống không ham về danh lợi nên vì vậy không cần phải hậu hĩnh gì cả.

Hắc Thiên đáp lại.

- Hắc Thiên ?, họ Hắc ta chưa từng nghe mà thôi kệ. Tên của ta là Vân Nhi, nếu như ngươi có cơ hội hãy đến Hồng gia. Gia chủ sẽ rất vui khi biết ngươi đến thăm a, ngươi là thiếu niên xuất chúng sau này chắc sẽ thành các cao thủ thiên hạ và sẽ có nhiều thê thiếp. Nếu ngươi nguyện ý thì ta sẵn sàng theo ngươi hầu hạ ngươi suốt đời.

Nói xong Vân Nhi thẹn thùng bỏ chạy không dám nhìn mặt Hắc Thiên.

- Thật không ngờ bổn thiếu gia ta lại có khí phách sát mỹ nhân a. Sau này thì khỏi phải lo không có mỹ nhân theo, ha ha.

Hắc Thiên cũng không ở lại kéo dài thời gian mà tiếp tục cuộc hành trình của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.