Vô Lại Kim Tiên

Chương 55: Bích thủy hàn đàm




Trong mộ thất, quỷ khí ngập ngụa, ngọn hỏa diễm lục sắc phun trào trong trung tâm của một cự đại ma pháp trận. Bạch khí dày đặc, vô số linh hồn cường đại bị cầm cố trong vòng bạch khí đó, giống như đàn thiêu thân đang điên cuồng đâm đầu vào đám khí bạch sắc mù mịt cố hết sức thoát khỏi sự cầm cố của đám khí tử vong này.

Nhưng những linh hồn đó đấu tranh vô ích, kiệt lực, rồi bị ngọn lửa tử vong lần lượt hủy diệt.

Nơi đây chính là nghiệm thất của thánh cấp tử linh pháp sư Phí La Đức. Thạch thất rộng có đến vài trăm mét vuông, bảy ma pháp trận lớn nhỏ đang cháy lập lòe những ngọn hỏa miêu quỷ dị, đốt cháy linh hồn của những sinh vật cường đại, vô số u linh cường đại cùng vu yêu xung quanh run rẩy nhìn vào, đồng thời phát ra tiếng rít sắc nhọn khiến người nghe cơ hồ tóc gáy dựng đứng.

Trên một chiếc bàn đá lớn chất ngập đầy những đầu lâu cùng các chủng loại ma pháp đạo cụ, không có cái nào không phát tán ra thứ khí tức tử vong khiến người người ghê tởm. Đứng khựng ở cửa hồi lâu, lông mày Lâm Phong càng lúc càng nhíu chặt, ở bên cạnh Phí La Đức không ngừng liếc nhìn biểu tình biến hóa trên mặt của vị tân chủ nhân này, tim đập càng lúc càng mạnh, mặc dù thật ra vị khô lâu pháp sư này chẳng còn trái tim vì cả linh hồn và thể xác đều đã bán cho minh thần rồi.

Một tầng Thái Thanh huyền quang xanh mờ ảo bảo vệ quanh người, đám sinh vật bất tử là u linh và vu yêu đều bị đẩy lùi ra xa, thỉnh thoảng có vài con lớn mật dám lao vào, chạm vào bức tường bảo vệ của Thái Thanh huyền quang liền lập tức hóa thành khói xanh bay mất, khiến cho khô lâu pháp sư đứng bên cạnh tim đập thình thịch, lòng đau như cắt.

- Phí La Đức, cái nghiệm thất này của ngươi cũng không đến nỗi thối nát a! Lâm Phong thuận miệng khen ngợi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Mặc dù khô lâu không có nhục thể nhưng khô lâu pháp sư vẫn cảm thấy lạnh ngắt sống lưng, vội khiêm cung đáp:

- Cái nơi nhỏ bé này, thật không đáng cho chủ nhân để mắt.

Lâm Phong a a cười một tiếng, cũng chẳng thèm biện bạch, một tay nhấc lên, một đạo bạch quang ở bàn tay bay lên, tản ra, một năng lượng bạch sắc xuất hiện. Phí La Đức lập tức "oe" lên một tiếng, khô lâu nhãn nhìn chằm chặp vào cái vật đang hiện hình, giọng kinh hoảng hô lên:

- Linh hồn thần chiến thiên sứ 16 cánh!

Lưới năng lượng vững chắc trấn áp linh hồn thiên sứ ở bên trong, khuôn mặt tuấn mỹ lúc ẩn lúc hiện, lộ ra biểu tình kinh khủng vô cùng tựa hồ như muốn hét lên gì đó, tiếc là không có một chút âm thanh nào truyền ra được nhưng hắn vẫn không ngừng gào thét vật lộn, tuy nhiên có thế nào thì cũng không thể khai mở được tinh thần lực trói buộc cường đại của Lâm Phong.

Lâm Phong cười nói:

- Ta đối với đám cánh dài khốn kiếp này không có lấy nửa điểm hảo cảm, có điều cái tên khốn 16 cánh này tinh thần lực cũng không tệ, nếu như ngươi muốn có thể đem hắn quăng quật thế nào cũng được.

- A! Chủ nhân của ta, ngài thật quá vĩ đại, tôi tớ hèn mọn này của ngài nhất định sẽ mang sự vĩ đại của ngài truyền ra khắp thế giới.

Phí La Đức, sống trên vạn năm, nhưng công phu vỗ mông ngựa của hắn lại quá tệ. Ở đằng sau huyên náo một trận, mắt thấy sắc mặt Lâm Phong càng lúc càng khó coi, miệng liền im bặt, vội rút cây hắc pháp trượng ra thu lấy linh hồn thiên sứ đó vào.

Được khen thì ai chẳng khoái, Lâm Phong hiển nhiên cũng không là ngoại lệ, chỉ là cái lão khốn này công phu vỗ mông ngựa chẳng ra làm sao, khiến cho lời của lão nghe như châm biếm hắn vậy.

Đã thế, từ sau chuyện xảy ra với tiểu Toa Lị Na, hắn đối với đám khốn kiếp có dây dưa với ma quỷ tuyệt không có chút hảo cảm nào. Nếu chẳng phải lão quỷ người không ra người, ma không ra ma này với đồ lỗ mũi trâu Thanh Vân lão đạo có chút quan hệ thì hắn đã cho lão một chưởng xong chuyện rồi.

Lâm Phong quay đầu lại nhìn cây hắc sắc ma pháp trượng trên tay Phí La Đức hỏi:

- Ma pháp trượng của ngươi là đạo cụ ma pháp thế nào, ma lực ba động khá mạnh đó?

Phí La Đức nói:

- Đây là thần khí Khô Cốt Trượng có thể chớp mắt triệu hồi ra bất tử sinh vật lại được minh thần chúc phúc, khiến cho thực lực tăng gấp đôi, lại thêm khả năng tạo ra cấm không chi môn, tốc độ ra đòn ma pháp nhanh hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành không gian di chuyển, rồi còn khả năng thi phóng cấm chú cấp 12 và hấp thụ lực lượng linh hồn…

- Tốt lắm , tốt lắm!

Lâm Phong nghe đến nỗi đầu to ra, xua xua tay nói:

- Có vẻ như ngươi vẫn còn một món pháp khí chưa mang ra!

Phí La Đức nghe nói mà giật mình kinh sợ, mặc dù bất cam tâm tình nguyện nhưng vẫn vội vã lấy ra một hạt châu màu đen, với bộ dạng đau khổ mà đưa cho Lâm Phong

Lâm Phong tiếp lấy hạt châu nhìn ngắm một lượt, cảm giác như không có lấy nửa điểm ma lực ba động, không khỏi thắc mắc hỏi:

- Vật này là gì?

Phí La Đức nói:

- Đây là thần khí Nhiếp Hồn Châu, chỉ với nguyên bổn lực lượng của nó, có thể làm tập hợp khơi dậy linh hồn bị tiêu tán

- Không tệ! Cái này đích thực rất hữu dụng, tốt hơn cái cốt đầu pháp trượng kia nhiều! Lâm Phong chép miệng nói:

- Linh hồn đã tiêu tán có thể tập hợp lại, đây chính là nhiếp hồn châu, dù là hồn phi phách tán cũng có cách khôi phục lại được, đây đúng là vật ta cần.

- Có thể khiến ngài hài lòng chính là vinh hạnh của ta! – Công phu vỗ mông ngựa của Khô Lâu pháp sư đã có chút tiến bộ, chỉ là hiện giờ tâm lí hắn đích thực rất không tốt. Vốn là hắn có 3 món pháp khí, trong đó quý nhất chính là nhiếp hồn châu này, bây giờ đã bị Lâm Phong cầm hộ mất, bảo sao hắn không đau lòng cho được.

Lâm Phong tiện tay liền bỏ nhiếp hồn châu vào trong không gian giới chỉ, quay đầu lại nhìn chăm chú khô lâu pháp sư nói:

- Cái bộ dạng này của ngươi thật là không vừa mắt, nếu như ngươi thật sự muốn theo ta, tốt nhất là nên thay một lớp da khác… ừm… quên mất rằng đám sinh vật bất tử các ngươi chỉ có thể tồn tại trong bộ dạng này, vậy thì ngươi không cần luôn đi theo ta, ta sẽ phong ấn khí tức toàn thân ngươi, ngươi ra thế giới đi đây đi đó, thuận tiện giúp ta làm một vài việc.

Hàn phong vẫn gầm rít, tuyết bay trắng trời. Gió tuyết cường hành dường như không có ý dừng lại.

Lâm Phong một tay ôm lấy Ngải Lâm Uy Na lúc này vẫn chưa hồi tỉnh, hô hấp không khí trong lành ngoài động khẩu, sự bực bội trong lòng lập tức tiêu tán, thuận tay vung lên triệt để san bằng cửa động vào mộ địa.

Ở trong mộ địa một thời gian dài làm hắn ngột ngạt khó chịu vả lại có quan hệ với thứ ma quỷ như vậy thật không thể khiến hắn khoan khoái cho nổi.

Cúi đầu nhìn xuống Ngải Lâm Uy Na đang trong giấc ngủ say, Lâm Phong không cầm lòng được mà ngắm kĩ nàng. Khi Ngải Lâm Uy Na ngủ say đúng thực là đẹp vô cùng. Dung nhan tuyệt thế giờ này không còn lấy nửa điểm lạnh lùng băng giá, trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc ấy chỉ có một dáng vẻ thư thái yên bình.

Trên cái cổ trắng ngần không tỳ vết, mờ ảo một tầng tử sắc quang vựng hiện lên vẻ đẹp cao quý bất khả xâm phạm, thực sự dụ hoặc người ta đến cực điểm. Chỉ là Lâm Phong đột nhiên nhớ lại mĩ nữ chiến thần này căn bản chỉ là một loài động vật máu lạnh không có tình cảm, trong tim bất giác lạnh ngắt.

Trên vầng trán nàng bảo quang bảy màu lấp lánh, Lâm Phong dùng thần niệm tiến vào dò xét. Qua lại trong không gian vô tận này, tưởng chừng đã đi qua cả vạn không gian.

Lâm Phong căn bản không biết Khối bảo thạch bảy màu này cấu thành từ cái gì, bên trong đó chính là một vũ trụ thu nhỏ, giúp hắn có thể thấy rất nhiều những không gian ngoài Thản Tang đại lục, các loại không gian lớn có nhỏ có trải dài đến vô cùng vô tận, căn bản là không thể đếm hết được.

Vô số không gian bình hành xen kẽ, vận hành theo những quỹ đạo của riêng mình.

Lúc này không gian pháp tắc bị hắn làm loạn cả lên, khiến 7 vị thiên sứ đã xuất hiện ở quang minh thần điện. Chuyện này Lâm Phong vốn đã biết từ sớm. Trên trời phát sinh bất cứ việc gì thì không gian bên trong khối thất thải bảo thạch này đều có cảm ứng, 7 vị thiên sứ xuất hiện cũng không phải ngoại lệ.

Bất quá, 7 vị thiên sứ tiến vào đại lục không có cách nào về lại được thiên giới, không biết rối sẽ phát sinh ra những chuyện buồn cười nào nữa. Không gian pháp tắc bị hắn đả loạn, kế đó hắn lại dựng lên pháp tắc mới, không hiểu rồi đám điểu nhân đó sẽ phản ứng lại thế nào.

Tương lai không thể biết trước, tinh thần lực của hắn vô cùng cường hoành, vị tất đám điểu nhân đó đã có thể so sánh được.

Tuy nhiên pháp lực của hắn khẳng định chẳng bén gót được Thanh Vân lão đạo đồ biến thái đó. Nhưng chỉ tinh thần lực mà nói, Thanh Vân lão đạo có cưỡi ngựa đuổi theo cũng chẳng bằng được gã. Nhất là, giờ hắn đã đại thành vận dụng thái cực huyền công ngưng tụ tinh thần lực thành bát bảo kim thân

Tinh thần lực của hắn cường hoành như vậy, đám điểu nhân đó có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn đó mới gọi là quái sự thôi.

Ngoái đầu lại nhìn, cửa vào mộ địa đã bị san bằng, Lâm Phong liền ôm Ngải Lâm Uy Na quay về doanh trại.

Cả đám người trong lòng bất an ngồi chờ đợi, thấy Lâm Phong cuối cùng cũng bồng Ngải Lâm Uy Na đang ngủ say về đến nơi, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Lâm Phong để Khắc Lâm Đê Na chiếu cố cho Ngải Lâm Uy Na, quay ra nói vài lời rồi nhanh chóng bỏ về lều của mình, yêu cầu mọi người tuyệt đối không được làm phiền hắn.

Hải Phi Tư trong lòng thắc mắc liền hướng đến Khắc Lâm Đê Na để dò hỏi, mĩ nữ băng lạnh này chỉ đáp lại một câu:

- Công tử hao sức quá độ, hiện giờ bế quan tu luyện, không ai được làm phiền!

Hải Phi Tư không ngờ Khắc Lâm Đê Na lại nói thẳng tuột như thế, ưu nhã cúi chào rồi đi về lều của mình.

- Tam hoàng tử điện hạ, chúng ta không thể đi lòng vòng mãi được nữa!

Trong lều của tam hoàng tử điện hạ, Ti Đồ Gia Đặc lão pháp sư cau mày nói:

- Việc của Hoàng hậu chỉ có kì hạn trong ba tháng, hiện giờ đã quá nửa hạn kì rồi, ta nghĩ chúng ta đã tính toán sai lầm, hy vọng tìm ra được Bích Thủy Hàn Đàm thật sự là rất nhỏ, mà cho dù có tìm ra được, chúng ta cũng chưa biết trong đó có hay không Huyền Âm Thảo.

Hải Phi Tư dù trong lòng cũng rất lo lắng nhưng sắc mặt vẫn không đổi, vẫn giữ nụ cười ưu nhã trên môi nói:

- Đại sư thân ái, Thảo Bổn Dược Kỉ không thể ghi chép sai được, Huyền Âm Thảo đích xác có ở Bích Thủy Hàn Đàm, ta có một cảm giác, Bích Thủy Hàn Đàm đang ở rất gần chúng ta.

Lão pháp sư hiển nhiên là không thể tin vào cảm giác vô căn cứ đó, nói:

- Dù cho có tìm ra Bích Thủy Hàn Đàm, nhưng chúng ta không biết chút gì về Bích Thủy Hàn Đàm. Vả lại phàm là linh vật trời sinh, tất sẽ có dị thú thủ hộ cực kì lợi hại, chúng ta thực sự không lường hết được những khó khăn trong lần này.

Hải Phi Tư mới đáp ứng, đột nhiên nghe bên ngoài tiếng la hét truyền lại, nghĩ rằng có ma thú tập kích, thuận tay cầm lên kim long chiến thương, xông ra trại.

Xung quanh bị quét sạch, thực sự không thể tin vào mắt mình, chỉ thấy ở phía tây vốn là một mảng rừng dày đặc thì nay đột nhiên biến mất, thay vào đó là sáu trụ băng cự đại dựng lên.

Mỗi trụ băng cao hơn mười mét, trên bề mặt hào quang vô cùng tráng lệ, những luồng bạch khí mờ ảo bao phủ xung quanh, những ma pháp phù hiệu trên đó cũng không ngừng chuyển động xoay tròn xung quanh băng trụ. Ma lực ba động cường đại tán phát từ sáu trụ băng nhanh chóng tụ hợp, hiển nhiên đây chính là một ma pháp trận cự đại

Ở chính giữa là môt thủy đàm đường kính mười mét, trên bề mặt hàn khí dày đặc. Nhiệt độ không khí xung quanh thốt nhiên tụt xuống cực thấp, khiến tam hoàng tử điện hạ phải vận đẩu khí miễn cường khu trừ hàn khí, còn mấy vị ma pháp sư thì răng đập vào nhau lách cách, mặc dù họ đã có ma pháp hộ thể nhưng cũng không đủ để chống lại cái lạnh thấu xương thấu cốt này.

Ti Đồ Gia Đặc lão pháp sư liền phóng xuất một không gian bảo hộ ấm áp nhằm chống cự lại cái lạnh này.

Trong màn sương khói lạnh lẽo mờ mờ ảo ảo, thoáng hiện ra một gốc cây trúc lục sắc, với những phiến lá hình quạt màu vàng kim, ngoan cường tồn tại trong gió lạnh, hướng đến chúng nhân phô ra sức sống kiên cường của mình.

Những pháp sư đầu tiên phát hiện ra thủy hàn đàm không thể chịu nổi hàn khí xâm nhập, rét run lên từng chập, bất đắc dĩ phải lùi lại đến chỗ lão pháp sư bên trong không gian bảo hộ, miệng thở ra từng hơi bạch khí.

Hai vị thánh kỵ sĩ cùng một vị kiếm thần không chịu ảnh hưởng quả lớn, vận khởi đẩu khí chống lại hàn khí, đứng gần thủy đàm chép miệng kêu kỳ lạ.

Hải Phi Tư trong lòng trùng xuống, nhanh chóng bước lại, đến gần thủy đàm xem xét. Thủy đàm bị hàn khí mịt mờ phong tỏa, căn bản không thể nhìn thấy gì trên mặt nước, càng tiến gần thủy đàm thêm, hàn khí càng mạnh, khiến cho hắn không thể không toàn lực vận khởi đẩu khí chống lại.

- Ối! Chính đây, quang mình thần trên cao, đây chẳng phải chính là Bích Thủy Hàn Đàm sao?

Hải Phi Tư cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, bảo trì nụ cười ưu nhã quay lại hỏi:

- Thủy đàm này xuất hiện từ khi nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.