Vô Lại Kim Tiên

Chương 163: Y Lan công chúa




Huyết thi rất nhanh chóng ngưng tụ lại lần nữa. Chú ngữ của Cáp Mô cũng vừa vặn hoàn thành, hắc sắc độc khí chú khổng lồ được triệu hoán ra, chụp lấy ba huyết thi, ép toàn bộ huyết vụ vào trong. Tiếp đó cấp tốc thu nhốt lại, nhanh chóng thu nhỏ với tốc độ dùng mắt thường cũng thấy rõ, cuối cùng tan biến trong hư không.

Hai lão đầu tử lúc này mới thở phào, triệt hồi ma pháp hộ tráo. Đái Lệ Ti nhìn đến trợn tròn đôi mắt, liền hỏi: "Đây chính là độc hệ ma pháp phải không?"

Cáp Mô không dám vô lễ với tiểu tinh linh, vừa định trả lời thì Tạp Lạp Kỳ đã tấm tắc nói theo thói quen: "Có thể dung hợp độc hệ ma pháp và không gian hệ ma pháp cùng nhau, ta đây mới nghe nói lần đầu tiên. Ba tên huyết thi bị phong ấn trong dị không gian phải không?"

"Không gian hệ ma pháp?" Hơn chục cái đầu liền nhô ra, tất cả lũ rồng đều hiện nhân hình, bắt đầu vây quanh, cùng lúc trợn mắt nhìn Cáp Mô.

Toa Bối Lạp yêu kiều kêu lên: "Đó chẳng phải là dị năng mà thần linh ban tặng cho Long hoàng sao? Sao ngươi cũng am hiểu chứ?"

Pháp Lạp Đế run run nói: "Không gian hệ ma pháp không phải là chỉ có một mình Long hoàng am hiểu. Một vạn năm trước đây, nhân loại pháp sư chúng ta cũng có ma pháp sư tu luyện không gian hệ ma pháp, chỉ có điều là không đạt tới cảnh giới của Long hoàng mà thôi!"

Cáp Mô khiêm tốn đáp: "Ta chỉ biết một chút bề ngoài của không gian ma pháp mà thôi, so với Long hoàng thì vẫn còn kém xa!"

Tạp Lạp Kỳ và Pháp Lạp Đế không thể thực sự coi Cáp Mô giống như một con chó giữ cửa được, cường giả chắc chắn sẽ được cường giả tôn trọng. Cho dù Cáp Mô thật sự là một con chó giữ cửa, nhưng hai lão đầu tử cũng phải dành cho hắn sự tôn trọng. Hai lão hành một lễ rồi nói: "Ngươi quá khách khí rồi. Không gian pháp thuật của Long hoàng là dị năng mà thần linh ban tặng cho. Còn ngươi lại có thể dung hợp không gian hệ pháp thuật cùng độc hệ pháp thuật, đã khiến cho chúng ta được một lần mở rộng tầm mắt!"

Tiểu mẫu long đảo đôi nhãn châu mấy vòng, lại đi quanh quẩn vài vòng xung quanh Cáp Mô, cười hi hi: "Tốt lắm, nhìn không ra là ngươi còn có đại bản sự như thế. Ta muốn học không gian ma pháp của ngươi, sau này ngươi dạy ta nhé!"

Mấy con rồng, con hạc anh tuấn xinh đẹp cũng sáp lại gần, đôi mắt mong đợi mở to nhìn Cáp Mô. Bọn chúng trong con mắt những cường giả khác, nếu đứng bên cạnh Cáp Mô, thì quả thực giống như là loài bò sát.

Không gian hệ pháp thuật cùng độc hệ pháp thuật là hai ma pháp ngang hàng nhau, khủng bố và khó đối phó nhất. Không tưởng được Cáp Mô xấu xí này lại thân kiêm hai đại ma pháp, hơn nữa lại còn dung hợp độc hệ pháp thuật với không gian hệ ma pháp thuật. Cho dù độc hệ ma pháp cũng hại người hại mình, nhưng nếu như có thể học được không gian ma pháp thì thực lực có thể sẽ tăng thêm một bậc.

Mặc dù chút cao ngạo của bọn chúng khiến người khó có thể tiếp nhận, nhưng sự cao ngạo đó cũng chỉ chĩa vào tùy từng đối tượng. Trước mặt thần thú Cáp Mô này thì không thể kiêu ngạo được. Bọn chúng lúc này đều cố gắng phát huy tới tận cùng cái tinh thần trơ trẽn, hạ mình học hỏi. Chỉ có mười một vị mỹ nữ chiến thần là vẫn mang khuôn mặt lạnh lẽo, đứng ở gần đó, không tham gia nhiệt náo, giống như là ai đó đã thiếu của các nàng ba trăm kim tệ vậy.

Đái Lệ Ti trề môi, nói vẻ xem thường: "Không gian ma pháp thì có gì lợi hại, thái thanh đấu khí và tự nhiên hệ pháp thuật của Lâm Phong lại càng lợi hại hơn. Ngươi chẳng lẽ đã quên rằng con cóc độc này bị Lâm Phong bắt về sao!"

Mọi người lập tức nhìn nhau. Bọn họ không dám chạm vào cái xúi quẩy của tiểu tinh linh, ánh mắt đều nhìn về phía Cáp Mô.

Toa Bối Lạp xoa cằm đáp: "Tự nhiên hệ ma pháp của Lâm Phong khó học lắm, ta làm thế nào cũng không học được!"

Cáp Mô là kẻ rất thức thời, vâng vâng dạ dạ trả lời: "Phải rồi, ta sao dám so sánh với lĩnh chủ đại nhân chứ. Lĩnh chủ đại nhân là sứ giả của Thiên Hạc nữ thần, đại lục đệ nhất cường giả, so với ta thì lợi hại hơn nhiều!"

Mấy lão đầu tử vội ho khan một tiếng: "Hãy quay về thôi. Trước tiên phải đi xem Toa Lị Na thế nào đã!"

Mọi người lúc này mới tỉnh ngộ lại, lập tức tản nhau ra, giao lại những công việc dọn dẹp cuối cùng cho thành vệ quân đã đuổi tới theo sau, rồi quay lại phủ.

o0o

Khi một đoàn người ngựa quay trở về trong phủ, Toa Lị Na đã chìm vào giấc ngủ sâu. Khải Lâm Na và Lộ Thiến Á trông nom ở bên giường, Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp vừa mới xông vào cửa đã muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Lộ Thiến Á vội vàng ra hiệu đừng nói. Chúng nữ lùi ra phòng ngoài tọa định, mấy lão đầu tử cũng tiến vào, ngồi ở một bên.

Sau khi Khải Lâm Na vẫy tay ra hiệu cho thị nữ lui đi, Đái Lệ Ti mới vội vàng hỏi: "Thiên nột! Nguyệt thần tại thượng, rốt cuộc Toa Lị Na là ai, nàng ấy không phải đã đi tìm Lộ Thiến Á hay sao? Làm sao lại có thể đánh nhau ngươi chết ta sống với những sinh vật tà ác đó chứ?"

Lộ Thiến Á đáp: "Toa Lị Na quả thực đã từng tới tìm ta, bất quá không đến thời gian uống hết một chén trà nhỏ thì đã rời đi rồi!

Toa Bối Lạp xen vào: "Ta còn nhớ rằng hình như nàng đã từng nói phải báo thù cho mẫu thân. Mẫu thân nàng chẳng phải sớm đã qua đời từ mười năm trước hay sao? Sao lại có cừu hận với những sinh vật tà ác đó của Tu La tộc chứ?"

Khải Lâm Na cùng Lộ Thiến Á nhìn nhau một cái, đáp: "Chúng ta cũng không hiểu rõ lắm. Ta vừa mới hỏi qua, Toa Lị Na cũng không chịu nói gì cả!"

Tạp Lạp Kỳ nói: "Chuyện này tạm thời đừng nói gì cả. Hiện giờ Lâm Phong đang lãnh binh bên ngoài, có lẽ không nên để lĩnh chủ biết rõ chuyện, nhằm tránh làm rối loạn lòng quân!"

Khải Lâm Na và Lộ Thiến Á đều cùng gật đầu. Đái Lệ Ti nói: "Không phải là Cáp Mô đã bắt được một kẻ vẫn còn sống đó sao? Cứ đem hắn lên tra hỏi thì sẽ rõ ngay!"

Toa Bối Lạp chợt tỉnh ngộ: "Đúng rồi, còn có một tên bị chất độc đánh ngã nữa, không biết là đã chết chưa, mau đem hắn ra tra hỏi!"

Mọi người đi tới tiền sảnh, Ba Luân rất nhanh chóng được mang lên. Gia Đức Tây trước tiên kéo khăn che mặt của hắn xuống, hóa ra lại là một trung niên nam tử anh tuấn vô cùng. Tên mặt trắng này tấm tắc ngạc nhiên: "Mẹ kiếp! Cứ tưởng rằng ta là người anh tuấn nhất Thản Tang đại lục, không tưởng được thằng cha này so với ta còn anh tuấn hơn vài phần."

Mọi người bật cười vang. Hai người Khải Lâm Na và Lộ Thiến Á, một người là thục nữ sông Hoài, một người là mỹ nữ luôn rất chú trọng hình tượng trước ngoại nhân thì không ồn ào cười cợt theo mọi người. Hai tiểu nữu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp lại cười từ đầu chí cuối. Thiên sứ thiếu nữ An Lị Ny ngồi bên cạnh Khải Lâm Na, có vẻ muốn cười nhưng lại không dám, phải chịu đựng với vẻ hết sức khó chịu. Mã Lệ Kiều nhếch môi cười nhẹ. Thụy Đức Lạp nhìn chằm chằm vào tên mặt trắng mà cười hắc hắc không ngừng. Khuôn mặt xấu xí của tên sắc long Kha La Đa lại đỏ rực, cảm thấy vô cùng mất thể diện.

La Đế Phong bật cười: "Lâm Phong luôn bảo rằng tên mặt trắng nhà ngươi quá chú ý chăm sóc đến vẻ đẹp của mình, hôm nay ta rốt cuộc đã được mở rộng tầm mắt. Nam tử của Nguyệt tinh linh nhất tộc tùy tiện chọn ra một người tới so sánh thì cũng đã vượt qua tên mặt trắng nhà ngươi. Sau này, trước khi khoác lác lôi thôi thì hãy chuẩn bị cho thật tốt. Phóng trung tiện khoác lác cũng cần phải có năng lực!"

Gia Đức Tây không chút lưu tâm, co chân đá Ba Luân một đá, nói tiếp: "Thằng cha này ẩn núp rất kỹ, cũng không biết đã ẩn náu tại Khắc Khố Sâm Đạt bao lâu rồi mà mãi cho đến hôm nay mới lộ ra sơ hở. Dụng hình bức cung có lẽ không phải là sở trường của ta, ai đến bức cung đây?" Text được lấy tại Truyện FULL

Đái Lệ Ti liếc về phía Cáp Mô đang đứng ở cửa, bảo: "Nhanh làm cho tên gia hỏa này tỉnh đi!"

Cáp Mô rất biết đối nhân xử thế, cũng không so đo với tiểu tinh linh luôn quát bảo hắn. Hắn đáp một tiếng. Cũng không ai biết hắn sử dụng phép thuật thế nào mà đã thấy Ba Luân mở mắt ra, bò dậy từ trên mặt đất. Quét mắt nhìn sang bốn phía xung quanh một cái, sắc mặt của hắn lập tức đại biến, liền nhún người nhảy lên, định bụng lao ra khỏi đại sảnh.

Cáp Mô hừ một tiếng, Ba Luân lập tức từ trên không rớt xuống, yếu ớt nằm trên nền đất, khuôn mặt đầy nét hoảng sợ. Toa Bối Lạp líu lưỡi: "Lợi hại lắm, uy phong chẳng thua gì Lâm Phong cả, đây chính là độc hệ ma pháp ư?"

Gia Đức Tây cũng líu lưỡi liếc trộm, sợ hãi xỏ vào đôi giầy nhỏ được Cáp Mô đưa cho rồi vội vã tránh sang một bên và núp thật xa.

Tạp Lạp Kỳ nói: "Độc hệ ma pháp sư một khi đạt tới đại thành thì lực sát thương quả là cực kỳ khủng bố. Bất quá, tu luyện độc hệ ma pháp cũng phải trả một cái giá mà có lẽ không phải người bình thường có thể tiếp nhận được. Với lại còn phải có nghị lực cực đại, nếu không thì căn bản không thể đạt tới đại thành!"

Đái Lệ Ti nhìn khắp xung quanh, cất tiếng hỏi: "Ai trong các người sẽ thẩm vấn tên gia hỏa này?"

Cáp Mô mạnh dạn đề nghị: "Cứ giao cho ta là xong!"

Hắn sử dụng một pháp thuật, Ba Luân tức thì ngoác miệng rộng ra, tựa hồ đang kêu la thảm thiết nhưng lại không có chút thanh âm nào phát ra, trên khuôn mặt chứa đầy vẻ sợ hãi đến cực điểm.

Đái Lệ Ti trợn tròn đôi mắt hiếu kỳ, run sợ phát hiện ra cơ nhục trên khuôn mặt Ba Luân đang từ từ thối rữa, hóa thành một bãi nước đặc màu vàng, hơn nữa lại nhanh chóng tràn tới phía dưới cổ. Tiểu tinh linh đâu từng thấy qua tình cảnh bi thảm này, lập tức ré lên một tiếng chói tai, quay đầu qua một bên rồi bắt đầu nôn ói.

Ngoại trừ ba lão đầu tử còn tốt, các nữ nhân khác đều lập tức quay đầu sang chỗ khác. Trong đại sảnh, nhất thời tràn ngập tiếng nôn mửa cùng tiếng chửi bới của hai tiểu nữu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp.

Sắc mặt của những người còn lại đều co rúm, trong lòng phát lạnh. Gia Đức Tây mồ hôi lạnh ứa ra không ngừng, trong bụng ngầm phát thệ rằng sau này dù có đánh chết cũng không đụng chạm đến con cóc độc này.

Tạp Lạp Kỳ vội khua tay bảo: "Mang xuống thẩm vấn đi!"

Cáp Mô lại nói: "Giờ thì tốt rồi!" Cùng với thanh âm vừa mới xuất ra, cơ nhục thối rữa trên khuôn mặt Ba Luân lại nhanh chóng sinh trưởng trở lại. Đám nước đặc khiến cho người ta nôn mửa đó cũng biến mất vô tung vô ảnh, tựa hồ như tất cả mọi chuyện lúc nãy đều chưa từng xảy ra.

Hai tiểu nữu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp nhìn đến trố mắt líu lưỡi, cũng quên cả mắng Cáp Mô. Các nàng lúc này mới có thể thật sự kiến thức được bản sự của con cóc độc này. Thần thú đúng là thần thú. Không phải là Cáp Mô có thực lực yếu, chẳng qua là liên tục bị Lâm Phong áp chế hào quang nên các nàng không biết được thực lực của hắn mà thôi.

Sau khi Cáp Mô triệt hồi cách âm ma pháp kết giới, mọi người lúc này mới nghe thấy tiếng rên rỉ vô lực của Ba Luân. Cáp Mô lặng lẽ cười, quét mắt nhìn khắp các siêu cấp cao thủ trong đại sảnh một cái, làm cho lũ cự long, phượng hoàng và thiên hạc từ trong tận đáy lòng liên tục rùng mình, nghĩ tới hình dạng bi thảm của Ba Luân lúc nãy mà vội vàng tránh xa khỏi tầm mắt của hắn.

Cáp Mô trước tiên xách Ba Luân lên, cười hắc hắc: "Thức thời thì ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu. Trái lại thì lần sau sẽ không thể thoải mái như vậy đâu!"

Ba Luân gật đầu lia lịa. Có thể là hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ mình muốn chết cũng không xong. Hắn chắc chắn không muốn lại tận mắt nhìn thấy chính mình hóa thành một bãi nước mủ lần nữa, rồi sau đó lại từ từ khôi phục nguyên dạng. Điều đó đã vượt quá những kinh lịch khủng bố mà hắn có thể chịu đựng.

Cáp Mô là thần thú, hơn nữa lại là độc hệ thần thú, đích thực là không có mấy người có thể chịu đựng được cực hình mà hắn sử dụng ra.

Những điều ẩn giấu rất nhanh chóng đã bị tiết lộ ra.

Sự việc cần phải nói lại từ đầu. Thời kỳ viễn cổ, Tu La nhất tộc bị tứ đại hoàng kim gia tộc cùng rất nhiều viễn cổ cường giả liên thủ lưu đày tới Hắc Thủy đại lục. Tu La vương khi đó cũng bị giết chết, Tu La nguyên thai do pháp lực cả đời hóa thành cũng bị phong ấn ở Tử Vong Băng Giới trong băng phong tuyết nguyệt.

Nhưng do điều kiện ác liệt của Hắc Thủy đại lục, từ hơn vạn năm trở lại đây, Tu La nhất tộc không hề từ bỏ dã tâm trở lại Thản Tang đại lục. Sau vô số lần thất bại, cuối cùng đã từ sáng chuyển vào tối, chuẩn bị trước hết sẽ bí mật khuyếch trương thế lực tại Thản Tang đại lục, chờ sau khi thời cơ chín muồi sẽ Đông Sơn tái khởi.

Hơn hai mươi năm trước, một thiếu nữ xuất thân trong gia đình quý tộc bị bắt làm tù binh đến Hắc Thủy đại lục dâng cho Tu La vương đương nhiệm và Y Lan công chúa đã ra đời.

Mười năm sau, Y Lan được đưa đến Bỉ Mông vương quốc, được sắp đặt cho một thân phận. Lúc đầu là muốn cho nàng trà trộn vào Bỉ Mông vương cung, chờ sau khi thời cơ chín muồi thì trước tiên sẽ bí mật khống chế Bỉ Mông vương quốc, rồi sau đó sẽ mưu đồ tới Lâm gia. Ai ngờ lại đúng lúc gặp được Lâm Phong. Sự xảo ngộ gặp gỡ trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Trong sâu thẳm linh hồn, Y Lan vốn đã có thù hận đối với Tu La nhất tộc. Sau khi bị đưa trở lại Thản Tang đại lục thì lại càng vì tao ngộ của mẫu thân mà có mối hận khắc cốt ghi tâm với Tu La nhất tộc. Chỉ là nàng tuy oán hận Tu La nhất tộc, nhưng chung quy vẫn là Tu La công chúa, không thể xóa bỏ được cái gia đình này. Do vậy mới luôn không dám nói ra chân tướng với người thân bên cạnh.

Hai năm trước, Ba Luân đã tìm gặp nàng, yêu cầu nàng cung cấp thông tin tình báo. Y Lan do mẫu thân bị quản thúc, nên chỉ đành cung cấp một ít tin tình báo nửa thật nửa giả, có lúc lại bằng mọi cách chối từ mà không hề tiết lộ, hoặc mượn cớ để trì hoãn dây dưa. Trên thực tế, nàng vốn cũng không biết tin tình báo nào có giá trị.

Mãi cho đến tháng trước, khi Ba Luân muốn có pháp quyết tu luyện thái thanh đấu khí, Y Lan mới thừa cơ đề xuất nguyện vọng muốn đưa mẫu thân trở về, không tưởng được lại bị đại công chúa đánh úp. Nếu không có ngân ti nhuyễn giáp hộ thân thì lúc này nàng đâu thể còn sống được.

Tu La nhất tộc có sở trường là kỹ thuật ngụy biến. Chuyện thay đổi hình dạng diện mạo căn bản không phải là việc khó với họ. Cho dù có là thánh giai cường giả, nếu như không cẩn thận thì cũng rất khó phân biệt được thật giả. Y Lan đã mười năm không gặp mẫu thân, đâu thể phân biệt được chân giả một cách rõ ràng.

Còn mẫu thân của Y Lan thì năm năm trước bị thất sủng, đã bị Tu La vương cho huyết thi ăn thịt rồi.

Mọi người sau khi nghe hết thì quay sang nhìn nhau một hồi, Đái Lệ Ti nói: "Hóa ra Toa Lị Na là Tu La công chúa, chẳng trách đôi mắt của nàng ấy hơi có chút không giống với người khác. Sau này chúng ta sẽ gọi nàng là Toa Lị Na, hay gọi là Y Lan đây?"

Trong đầu chúng nữ lập tức hiện ra một đôi mắt to sáng ngời. Cặp mắt đó tuy mỹ lệ nhưng lại không có màu sắc rõ ràng, quả thực có chút khác biệt so với nhân loại, chỉ là trước đây không chú ý đến mà thôi.

Toa Bối Lạp vung đôi nắm tay trắng phấn, nói: "Thiên nột, Long thần tại thượng, cái tên Tu La vương đó thật quá đáng ghét, lại đem mẫu thân của Toa Lị Na …… Hừ! Thiên nột, chờ khi Lâm Phong trở về, chúng ta sẽ cùng nhau đánh giết tới Hắc Thủy đại lục, báo thù cho Toa Lị Na!"

Lộ Thiến Á yêu kiều cười nói: "Cũng sắp trở thành mẫu thân rồi mà vẫn giống như một hài tử còn bé vậy!"

Toa Bối Lạp nói hùng hồn: "Ta nói sai sao? Cái tên Tu La vương đó thật quá đáng hận. Toa Lị Na đã luôn không phản bội chúng ta, chúng ta phải thay nàng báo thù!"

Khải Lâm Na cười nói: "Thù thì phải báo, nhưng cũng phải bàn bạc kỹ hơn, không thể lỗ mãng như vậy được, phải chờ Lâm Phong trở về rồi hãy nói tiếp. Toa Lị Na đã không thừa nhận thân phận Tu La công chúa của nàng, chúng ta sẽ vẫn coi nàng là Toa Lị Na như trước kia!"

Mấy lão đầu tử cũng gật đầu. Tạp Lạp Kỳ đã ngầm thừa nhận Toa Lị Na là nữ nhi của mình, không nhịn được chen vào: "Toa Lị Na đã không thừa nhận mình là Tu La công chúa, chúng ta tất nhiên cũng sẽ không để ý. Vả lại, nó tịnh không làm điều gì có lỗi với mọi người. Một phần khẩu quyết thái thanh đấu khí cũng không có gì quan trọng. Nếu không có sự trợ giúp của Lâm Phong, cho dù có được pháp quyết tu luyện thì cũng khó mà luyện thành. Ta tin rằng Lâm Phong cũng sẽ không để chuyện nhỏ đó trong lòng đâu!"

La Đế Phong cũng nói: "Lâm Phong lãnh binh bình định quân phản bội, việc này tạm thời đừng nói cho hắn biết, chờ hắn quay về thì sẽ nói tiếp. Hiện giờ, có lẽ nên mau suy nghĩ một chút, xem sau khi Toa Lị Na tỉnh lại thì sẽ an ủi cô ấy thế nào!"

Thanh âm vừa xuất ra thì thị nữ tới báo rằng Toa Lị Na đã tỉnh.

Lúc mọi người chạy tới hậu viện thì trông thấy Toa Lị Na mục quang tán loạn, đang ngồi ở bên giường. Chờ đến khi mọi người tiến vào cửa, nàng mới phủ phục vào trong lòng Khải Lâm Na mà khóc lóc nghẹn ngào, trút hết ra nỗi ủy khuất chứa đầy trong bụng.

Mọi người nhìn nhau. Tạp Lạp Kỳ đưa mắt ra hiệu. Ngoại trừ chúng nữ lưu lại, tất cả những người khác đều lui ra ngoài.

Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp muốn tiến tới hỏi thăm, nhưng lại bị Lộ Thiến Á kéo sang một bên, thấp giọng bảo: "Toa Lị Na gặp phải đại biến, hiện giờ không phải lúc nói chuyện. Bất cứ chuyện gì cũng đừng nói, chờ qua ngày hôm nay thì sẽ nói tiếp!"

Hai tiểu nữu im miệng, nhưng lại không thể tiếp tục kiên trì nữa. An Lị Ny bay qua, rụt rè nói: "Toa Lị Na thực là rất đáng thương!"

Lộ Thiến Á cười nhẹ, kéo tiểu thiên sứ tới rồi nói tiếp: "Mỗi người đều có vận mệnh không giống nhau. Toa Lị Na giống như muội, đều đã từng trải qua một khoảng thời gian khó quên. Bất quá, hiện tại chúng ta đều xem như người trong nhà, cũng là một việc đáng mừng!"

An Lị Ny gật đầu tỏ vẻ hiết biết.

Khải Lâm Na liếc mắt ra hiệu. Lộ Thiến Á hiểu ý, kéo mấy tiểu nữu ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại. Đái Lệ Ti lúc này mới giễu cợt Toa Bối Lạp: "Ta còn tưởng rằng Toa Bối Lạp đã rất đáng thương rồi, hóa ra Toa Lị Na so với Toa Bối Lạp lại cũng đáng thương như vậy, ha ha!"

Toa Bối Lạp không phục cãi: "Còn nói ta sao. Ngươi không phải cũng không cha không mẹ ư?"

Đái Lệ Ti đáp: "Ta là Tinh Linh nữ vương, từ nhỏ đến lớn đều không có ai trách mắng ta cả. Nhưng mà ngươi thì đã từng bị cướp đoạt tài sản, ở Long quật thì không được xuống nên mới chạy trốn ra ngoài, sao có thể so sánh với ta được!"

Toa Bối Lạp trợn tròn đôi mắt, vừa mới định phản bác thì Lộ Thiến Á đã tranh thủ kéo cả hai tiểu nữu ra bảo: "Được rồi. Chúng ta đi ra phía trước nói, đừng làm ồn tới các nàng ở trong phòng!"

Ra tới phòng ngoài chờ được một lát, hai tiểu nữu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp đã không chịu nổi, bèn chuồn ra bên ngoài tìm chuyện vui. Thiếu nữ An Lị Ny do dự một lát, cuối cùng cũng không dằn lòng được mà bay đi.

Không lâu sau, Khải Lâm Na đã đi ra, Lộ Thiến Á vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"

Khải Lâm Na cười đáp: "Không có chuyện gì đâu, muội ấy đã ngủ rồi, tỉnh dậy sẽ tốt thôi!"

Lộ Thiến Á nhè nhẹ cảm thán: "Không tưởng được Toa Lị Na lại có thể là Tu La công chúa. Toa Lị Na và Thiên Hương công chúa đều cùng một dạng, đều là ngoài mềm trong cứng. Bản thân muội ấy hay nghĩ quẩn trong lòng, cũng có thể làm ra chuyện gì dại dột đó!"

Khải Lâm Na đáp: "Không sao cả, tỷ đã để Ngải Lâm Uy Na trông coi muội ấy rồi, sẽ không có chuyện gì đâu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.