Vô Lại Kim Tiên

Chương 126: Chủ chiến thiên sứ




Ma Địch đại giáo đường nằm trên giải đất phồn hoa ở thành đông đế đô. Sớm tại bảy năm trước, sau khi Lâm Phong bế quan, thần quang của Quang Minh thần đã chiếu rọi tới Lạc Nhật đế quốc, giáo đường to lớn, vĩ đại chiếm giữ một diện tích đất mà so với Lâm gia đại công phủ cũng không kém hơn bao nhiêu, nếu luận về độ phú lệ đường hoàng, cả Lâm gia đại công phủ cũng phải chịukém một vài phần.

Hiện nhiệm đại chủ giáo Bá Trữ tuyệt đối là một tín đồ ngoan đạo, vâng chịu ân trạch của Quang Minh Thần, cố gắng đem vinh quang và ánh sáng thần thánh của Quang Minh Thần chiếu rọi tới từng ngóc ngách của đế đô.

Vị Bá Trữ đại chủ giáo này được 50 tuổi, phàm là người đã từng gặp qua lão sẽ không thể quên được trên mặt lão thủy chung điêu khắc dáng vẻ tươi cười thành kính đến cực điểm với tín ngưỡng của Quang Minh Thần. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Đương nhiên, người hiểu lão cũng hết sức rõ nụ cười trí thức, hiền từ của vị tổng giám mục ngoan đạo che giấu quả tim đen tối tham lam, bẩn thỉu bên trong.

Cuộc sống hiện tại của Bá Trữ đại chủ giáo có thể ví như cá sống trong nước, so với khi còn ở Thánh Đô thì phong quang hơn không biết bao nhiêu lần. Đám quý tộc đó dâng tặng lên các chủng loại cực phẩm mĩ nữ khiến người hưởng không hết, đã vậy mỗi ngày còn có hàng loạt tín đồ tới đây cầu khấn, khiến cho lòng hám hư vinh của lão đồng thời được thỏa mãn đầy đủ, cũng không khỏi lòng thầm cảm khái : Làm thổ hoàng đế đích thực là sung sướng.

Đương nhiên, hưởng lạc thì cứ hưởng lạc, nhưng nhiệm vụ ở trên giao phó thì lão cũng không dám có chút qua loa đại khái nào.

Lạc Nhật đế quốc người dân hung mãnh, mấy trăm năm trở lại đây không gắng sức vì thần thánh giáo hội. Lần này Bá Trữ đại chủ giáo phụng chỉ đến đây, qua thời gian 7 năm, Bá Trữ đại chủ giáo lợi dụng thời cơ, tiến nhập vào Lạc Nhật đế quốc lúc này đang xảy ra đấu tranh nội bộ gay gắt, thành công mang ánh sáng huy hoàng của thần thánh rải ra khắp các ngóc ngách của Lạc Nhật đế quốc.

Vào buổi sáng hôm nay, Bá Trữ đại chủ giáo đã nhận được tin vị gia chủ tương lai của Lâm gia chẳng những giữa triều đường ngang nhiên giết chết hai vị đại thần, càng thiếu chút nữa đã hạ luôn cả thủ cấp của hoàng đế xuống. Chuyện này chẳng phải là tạo phản sao, Bá Trữ đại chủ giáo không khỏi đắc ý mừng thầm, cơ hội đã đến.

Lâm gia thủy chung vẫn là chướng ngại lớn nhất trong công cuộc chiếu rọi thần quang lên từng tấc đất Lạc Nhật đế quốc của Bá Trữ đại chủ giáo. Giờ đây có cơ hội tốt này để đả kích Lâm gia, lão làm sao có thể không tích cực hướng tới quang minh thần biểu hiện một chút tín ngưỡng tràn đầy thành kính của mình được. Để mang thần quang trải rộng khắp từng ngóc ngách của Lạc Nhật đế quốc, bản thân lão cũng đã bỏ ra không biết bao nhiêu máu và mồ hôi rồi.

Bữa yến tiệc buổi tối nay thực ra chính là thỉnh mời tòan bộ những quý tộc đứng ở phe đối lập với Lâm gia tới, sau đó tập trung ý kiến để thương thảo đề ra một diệu kế đối phó với Lâm gia. Dù sao thì hợp lại cả hai bên cùng có lợi, mặt khác Bá Trữ đại chủ giáo biết rất rõ bản tính của đám quý tộc này, với lại không phải chỉ mới hợp tác với nhau một hai lần, không có cái gì phải lo lắng cả.

Nội đường rộng lớn, đèn treo lớn làm bằng thủy tinh rất nghệ thuật lại có nhiều bạch ngọc trang trí thêm, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, mang cả đại đường chiếu sáng như ban ngày. Những ma pháp bảo thạch lớn cỡ nắm tay trên chiếc đèn treo lớn làm bằng thủy tinh nghệ thuật phút chốc gia trì ánh sáng thần thánh, tán phát ra lớp lớp quang huy màu trắng sữa.

Chỉ là lúc này trong đại đường đầy mùi vị thần thánh đó lại bị trận trận âm điệu không phù hợp ở đây làm hoen ố. Ngồi ở hai bên đại đường là đám quý tộc mặc trên người y phục hoa lệ, vẻ mặt không che đậy sự tham lam và bỉ ổi, tựa như hướng đến Quang Minh thần mà cười nhạo, khiến cho hai người trẻ tuổi ngồi ở vị trí chủ vị đầu mày cau tít.

Bá Trữ đại giáo chủ đứng ở cửa nhà, nét mặt tươi cười đầy vẻ chân thành, không ngưng chào hỏi những những quý tộc đến tham gia và mời họ ngồi vào chỗ. Chốc chốc lại trộm liếc mắt nhìn hai người trẻ tuổi ngồi ở trung tâm chủ vị, ngồi ở bên phải là nữ tử mặc quần áo trắng, mắt lão thỉnh thoảng lóe lên cái nhìn dâm uế nhưng lại lập tức che giấu đi.

Đôi nam nữ trẻ tuổi đó có lai lịch thể nào Bá Trữ đại chủ giáo tịnh không biết, lão chỉ biết rằng cái gã trẻ tuổi đẹp đẽ, đường hoàng đó cường hãn tới cực điểm, đã vậy còn có cả Thiên Sứ Ngọc Lệnh của giáo hoàng, tuyệt đối không phải người lão có thể đắc tội.

Còn như nữ tử áo trắng vô cùng đáng yêu thuần khiết đó, thực lực mặc dù có vẻ rất tầm thường, nhưng khí chất và dung mạo này… tựa như nữ thần trong những lời đồn vậy, đẹp đến mức khiến người ta đầu hoa mắt choáng, thánh khiết, cao xa đến nỗi khiến người ta không thể vươn tới. Bá Trữ đại chủ giáo trong lòng dậy lên một ảo tưởng âm thầm, nếu đem được tiểu nữu đó chơi đùa trên giường, khua tan cái vẻ bề ngoài thánh khiết, khiến cho ả giống như con chó cái nằm rạp dưới chân mình, việc đó quả là khiến tòan thân vô cùng kích thích và phấn chấn.

Gian sát xử nữ chính là sở thích lớn nhất của Bá Trữ đại chủ giáo, cũng là việc có thể khiến người lão bộc phát hết tòan bộ thú tính. Ngẫm lại, bảy ngày gần đây mặc dù có không ít thiếu nữ xinh đẹp mang lại cho lão rất nhiều "hạnh phúc" đều đã được gửi tặng vào vòng tay của Mông Ni Tạp Đại Thần (thần chết), nhưng cũng chưa từng được hưởng qua loại mĩ nữ cấp độ này. Thú huyết của Bá Trữ đại giáo chủ không tránh được âm thầm trở nên sôi sục.

Bất quá lão vẫn còn muốn sống, không nghĩ đến việc vội chui đầu vào vòng tay của Mông Ni Tạp Đại Thần, bởi vậy đó cũng chỉ là một chút ảo tưởng trong đầu chứ không dám ngu dại hành động thật.

Chính là lúc này, Bá Trữ đại chủ giáo đột nhiên trợn trừng con ngươi, sắc mặt đại biến.

"Thật là náo nhiệt! Xem ra ta cũng không đến muộn đâu!" Khuôn mặt Lâm Phong đính lên một nét tươi cười cởi mở, trong tay cầm kim quang phiến, mang theo Ngải Lâm Uy Na thong dong tiến tới. Bước tới trước mặt Bá Trữ đại chủ giáo, quét mắt nhìn bên trong một lượt, cười nói : "Tốt, tốt lắm, không tin được lại có nhiều người đầu nhập vào vòng tay Quang Minh Thần như vậy, Bá Trữ đại chủ giáo đúng thật là tín đồ ngoan đạo nhất của Quang Minh Thần, thần thánh cùng ngài tồn tại!"

Bá Trữ đại chủ giáo sắc mặt liền biến đổi, quý tộc trẻ tuổi trước mặt là ai lão chưa có thấy qua, nhưng cũng đã nhận thức được, mặc dù quả thực có chút giật mình vì tên tiểu tử làm thế nào lại đến đây vào đúng lúc này, nhưng mặt vẫn cười tươi, không mềm không cứng hỏi: "Hầu tước đại nhân tôn quý, hình như ta tịnh không có mời các hạ tới, các hạ không sợ mất phong độ sao?"

Mục quang cũng đồng thời bay tới thân hình cao quý diễm lệ của Ngải Lâm Uy Na ở đằng sau, chớp sáng vẻ tham lam dâm uế.

Trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia tàn khốc, đưa tay trái xua xua, ngăn chặn Ngải Lâm Uy Na đang rất phẫn uất, rồi tiến lên mỉm cười nói: "Từ chối người từ ngòai cửa không lẽ lại là đạo đãi khách của Bá Trữ đại chủ giáo?"

Bá Trữ đại chủ giáo hiển nhiên cũng không phải loại dễ chơi, lập tức nghiêng người mời khách nói: "Hầu tước đại nhân, mời!"

Lâm Phong cười nhẹ mang theo Ngải Lâm Uy Na bước thẳng vào đại đường, trực tiếp bước tơi ngồi vào chỗ ngồi chủ vị còn trống ở bên trái. Rất có hứng thú đánh giá gã đẹp trai trẻ tuổi vẻ mặt đầy phẫn nộ và nét mặt tò mò, thánh khiết của thiếu nữ đang ngồi ở trung ương thủ vị.

Đám quý tộc đó hiển nhiên cũng không liệu trước Lâm Phong lại đột nhiên không mời mà đến, lập tức tay chân cuống quít, trong lòng hoảng loạn bất an. Vào buổi sáng hôm nay, bọn họ mới quay về từ quỷ môn quan, hiện tại không có sợ đến nỗi rơi mất "trứng" đã là rất tốt rồi, làm sao còn dám có ý kiến với việc Lâm Phong ngồi trên chủ vị chứ.

Trên mặt Bá Trữ đại chủ giáo lóe qua một tia phẫn nộ, nhưng rất nhanh lại che giấu đi, ra vẻ chẳng để ý tới, lại bước đến chào hỏi một đám quý tộc. Đến lúc toàn bộ số quý tộc được mời đã đến đông đủ, Tỉnh Thái Đại Tuyền mời mang theo một nhóm hộ vệ thong dong đi tới. Vừa nhìn thấy Lâm Phong đang ngất ngưởng ngồi trên chủ vị bên trái, lập tức sắc mặt tái lại chỉ còn thiếu điều quay đầu bỏ chạy.

Bá Trữ đại chủ giáo không hổ là một lão hồ ly, mời Tỉnh Thái Đại Tuyền ngồi xuống chủ vị bên phải, Sau đó từng bước điều tiết không khí vốn đang áp ức trở nên dễ chịu hơn. Chỉ là cho dù có như thế, đám quý tộc đó cũng vì có Lâm Phong ở đây, ai ai cùng ăn nói dè dặt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười đàm luận về những chủ đề giời ơi đất hỡi nào đó.

Lâm Phong cũng tự đặt mình ra ngòai, chỉ để ý đánh giá gã suất ca sắc mặt càng lúc càng khó coi lúc này đang ngồi ở trung ương chủ vị.

Những quý tộc khác nhìn thấy sát tinh này không phải tới vì mình, tất cả đều ngấm ngầm thở ra một hơi, trong lòng thầm nguyền rủa Quang Minh Thần như thế nào lại không giáng xuống Thảm Phán Chi Quang, tống khứ cái đồ biến thái đó về với Mông Ni Tạp Đại Thần. Bằng không dưới sự uy hiếp này đối với an tòan tính mạng cho bọn họ, họ đích thực có thể cân nhắc lại lập trường của mình.

Bá Trữ đại giáo chủ cũng phát giác có chỗ không thỏai mái, mắt nhìn lên chỗ nhân vật nắm giữ thần thánh Thiên Sứ Ngọc Lệnh của giáo hoàng thấy hắn gân xanh nổi đầy trán rất kinh khủng, mồ hôi to bằng hạt đậu theo chót mũi rơi xuống, một chút cũng không dámvọng động, trong lòng không khỏi hãi nhiên, âm thầm nguyền rủa Quang Minh thần vì sao không giáng Thẩm phán chi quang xuống hủy diệt tên tiểu tử Lâm gia đó.

Lâm Phong gấp kim quang phiến, thu tinh thần áp lực lại, gã suất ca trẻ tuổi liền được nới lỏng áp lực, vội thở mạnh một hơi.

Lâm Phong mỉm cười nói: "10 năm trước, không gian gian phát sinh biến động lớn, bảy thiên sức các người thừa cơ trốn ra. Sau đó không gian quay lại bình thường, 10 năm qua 7 người các ngươi đều ở tại Quang Minh Thần Điện, vì sao mà hiện tại cũng có hứng thú đi ra ngòai kiến thức một chút phong thổ nhân tình của Lạc Nhật đế quốc chúng ta vậy, thưa chủ chiến thiên sứ 12cánh thân ái của ta?"

Trong đại điện lập tức nổ ra một tiếng "Oa" lớn, sắc mặt cả đám người đều cuồng biến, tòan bộ đều hướng tới chủ vị nơi gã suất ca trẻ tuổi đang ngồi.

"Lòai người ti tiện kia, ngươi khinh thường sự tôn nghiêm của thần thành, Ta muốn ngươi đem sinh mênh ra để trả giá!" Nam thiên sứ sau khí thoát khỏi áp lực lập tức đứng bật dậy, mười hai đôi cánh thánh khiết vốn được ẩn giấu, trước ánh mắt mắt đang kinh hãi cực điểm của mọi người, xuất hiện từ sau lưng y. Trong đại đường ngoại trừ Lâm Phong và Ngải Lâm Uy Na, tất cả mọi người đều cúi rạp người trên mặt đất

Từ 1 vạn năm trở lại đây, thần thánh đã là một khái niệm rất cao xa, cho dù bọn quý tộc này căn bản không đặt thần thành vào trong mắt. Nhưng "thần" trong truyền thuyết hiện giờ đã xuất hiện ngay trước mắt, lập tức bọn chúng trở nên vô cùng thành kính, chí ít là tại thời khắc này bọn họ đều là những người ngoan đạo phi thường.

Thiên sứ, Thản Tang đại lục cũng có, Khắc Khố Sâm Đạt còn có cả một chi dực phong thiên sứ bộ lạc, đám quý tộc bọn họ đại bộ phận thậm chí còn từng hưởng dụng nhục thể mĩ lệ mê người của các thiếu nữ thiên sứ dực phong tộc. Nhưng trong giờ phút này lại tuyệt đối không có ai có chút ý niệm dâm tà nào…

Nam thiên sứ sắc mặt lạnh lùng, triển khai 12 cánh thánh khiết phi lên không trung, thánh quang chi kiếm thần tốc xuất hiện trong tay y…

Thiếu nữ thành khiết, xinh đẹp ngồi bên cạnh cũng liền hiện xuất đôi cánh bạch sắc, phi lên không trung, trong tay cũng cầm cùng một loại thánh kiếm, chính là loại tiểu thiên sứ 2 cánh hạ cấp nhất.

Thánh quang bạch sắc chiếu sáng cả đại đường, tùy theo thánh kiếm của chiến thiên sứ 12 cánh chém xuống, rạch nát không trung, Quang Chi Thẩm Phán giống như dòng ngân hà từ cuối chân trời nhằm vào Lâm Phong đổ xuống. Tất cả đám quý tộc đang nằm trên mặt đất đều cực độ kinh hãi, rồi lại tràn đầy hy vọng, trông chờ tên tiểu tử Lâm gia đó mau chóng đi gặp Mông Ni Tạp Đại Thần.

Lâm Phong vẫn bất động, thản nhiên gấp mở kim quang phiến.

Ngải Lâm Uy Na tiến lên một bước, chiến ý cường đại bao trùm lên từng người trong đại sảnh, thân thủ nhất trảo, một vùng đẩu khí ngưng tụ thành kim sắc long thương nắm trong tay, vãng thượng nhất huy, thánh quang như ngân hà rót xuống tiêu thất vô tung vô ảnh.

Nam thiên sứ phun ra một ngụm tiên huyết, hoảng sợ lùi lại, âm thanh phẫn nộ vang vọng trong đại điện: "Đê tiện, không ngờ đại lực chiến thần nhất tộc chỉ biết đứng sau lưng đánh len? Không lẽ đại lực chiến thần các ngươi đã rơi xuống thành đám võ sĩ hèn hạ làm tay sai dưới gót loài người sao?"

Nữ thiên sứ bên cạnh nhìn thấy đồng bạn thụ thương, cũng cắn chặt răng, hét lên một tiếng, vung thánh kiếm đang nắm trong tay…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.