Vợ Chồng Chớp Nhoáng

Chương 2-1




Cuộc sống của Trình Kỳ Khiết cũng không vì có quyết định kết hôn mà thay đổi, buổi sáng ngày hôm sau, cũng như mọi hôm  buổi sáng sớm cô đi đến khách sạn.

Để xe  ở bãi đậu xe dành cho nhân viên, cô đi vào đại sảnh khách sạn.

"Nhị tiểu thư". Người phục vụ đứng cửa thấy cô, lập tức nở nụ cười tươi mở cửa cho cô.

"Chào buổi sáng Minh Kiệt, Dụ Thành". Cô mỉm cười ấm áp chào lại họ.

Mỗi nhân viên trong khách sạn cô đều gọi ra được tên, mặc dù bản thân là người kinh doanh khách sạn, nhưng thái độ cô đối xử với mỗi nhân viên đều giống như người nhà của cô, hoàn toàn không có kiểu yếu đuối của đại tiểu thư, vì vậy tất cả nhân viên đều yêu quý.

Cô không vội đi vào phòng làm việc, ngược lại trước tiên đi kiểm tra một lần toàn bộ khách sạn, ở mỗi nơi, tự bản thân đều nhìn qua thiết bị, coi mình là khách hàng, dùng ánh mắt nghiêm khắc nhất xem kỹ mỗi một chi tiết nhỏ, mặc dù khách sạn chỗ cô có thể không có một không gian rộng lớn nhưng trong thời gian rất ngắn đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ khách hàng cũng không phải không có nguyên nhân.

Đi qua phòng khách, nhân viên vệ sinh khách sạn đang quét dọn, cô đi vào.

"Thím Phúc, chào buổi sáng ".

"Ồ, nhị tiểu thư". Thím Phúc không bởi vì nhìn thấy cô chủ của mình mà lo lắng, ngược lại coi cô như người thân của mình chào hỏi, đây cũng là do  Trình Kỳ Khiết chưa bao giờ bày ra bộ dáng cô chủ, bà làm nhân viên vệ sinh ở những khách sạn khác nhiều năm qua, chưa từng thấy cô chủ nào biết quan tâm đến nhân viên bọn họ như vậy.

Nhưng việc này cũng không có nghĩa là yêu cầu của Trình Kỳ Khiết đối với công việc không cao, trái lại, đối với mỗi chi tiết cô bới móc đến cực điểm, cũng không có nhân viên nào vì vậy mà oán trách, ngược lại đều rất tình nguyện cùng cô cùng nhau cố gắng, khiến mỗi người khách đến khách sạn đều cảm thấy thoải mái vui vẻ.

"Tại sao hôm nay chỉ có một mình thím? Thím Kim đâu ạ?"

"Bệnh phong khớp của chồng cô Kim lại tái phát, cô ấy phải đưa chồng đi bệnh viện, vừa mới gọi điện thoại nói hôm nay xin phép nghỉ".

"Thật sao? Thím Kim thật vất vả mà, bệnh phong khớp rất khó chịu, cậu cháu cũng mắc bệnh này, cháu nghe mợ nói mợ ấy phải nấu một loại thuốc cho cậu uống..., cải thiện rất nhiều đấy. Thím đợi cháu gọi điện thoại hỏi mợ cháu phương pháp".

Trình Kỳ Khiết vừa trò chuyện cùng thím Phúc, vừa giúp một tay đi đến trải giường chiếu, động tác của cô tự nhiên trôi chảy, giống như đã làm vô số lần, không khó khăn chút nào.

Cô không có trách cứ thím Kim bất chợt xin nghỉ, cũng không có ra lệnh thím Phúc làm việc nhanh hơn, chỉ là cùng đến giúp một tay, đây chính là Trình Kỳ Khiết. Tự thể nghiệm, cùng nhân viên làm việc với nhau, tuy hai mà một, cũng không quan tâm việc gì cô nên làm, việc gì cô không cần làm, đây cũng chính là nguyên nhân cô được nhân viên yêu quý.

Trình Kỳ Khiết đi theo thím Phúc làm việc đến buổi trưa, để kịp trước khi chiều tối khách hàng đến ở lại, có thể mang ra hình ảnh phòng khách hoàn mỹ nhất trước mặt khách hàng.

Sắp sửa sang xong một phòng cuối cùng thì điện thoại di động của cô vang lên.

"Alô? Chị à, em đang ở khách sạn, chị đến tìm em? Ồ, em ở phòng 305".

Cô cúp điện thoại, tiếp tục cùng thím Phúc cùng nhau trải ga giường, ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót.

"Trời ạ, Tiểu Khiết, em đang làm cái gì ở đây vậy?"

Tiếng nói mềm dẻo xuất hiện ở cửa ra vào, Trình Kỳ Khiết quay đầu, thấy chị mình- Trình Kỳ Tâm ăn mặc hợp mốt, xinh đẹp động lòng người, mỗi lần nhìn thấy chị cô, cho dù cảm thấy bản thân mình ăn mặc giống phong cách như vậy của chị, cô vẫn có cảm giác tự ti mặc cảm, có thể là do liên quan đến vết bớt trên mặt, cô luôn cảm giác vĩnh viễn mình không thể hoàn mỹ được như chị.

Trình Kỳ Tâm giống như nhân vật đi ra từ trong bìa trang tạp chí VOGUE, trên người cô mặc chính là kiểu áo đầm hàng hiệu mới nhất, túi xách trong tay cũng là túi số lượng hạn chế. (Lim: tạo chí VOGUE: tên một tạp chí thời trang)

Cô nhìn thấy em gái của mình vậy mà lại đang quét dọn gian phòng, lông mày được vẽ tinh xảo lập tức nhíu lại.

"Hôm nay, thím Kim xin nghỉ. . . . . ."

Âm thanh giải thích của Trình Kỳ Khiết dần dần yếu đi, bởi vì cô biết  mình vĩnh viễn không thể làm chị cô hiểu, lý do cô luôn làm những chuyện mà trong mắt chị cô luôn coi là công việc dành cho "người làm".

Trong quan điểm của chị cô, "công việc" của cô đều là chuyện rất vớ vẩn, chị cô nghĩ cả đời mình đều không cần công việc, chỉ cần làm một đại tiểu thư, sau đó kết hôn, làm một phu nhân quyền quý xinh đẹp là được.

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Trình Kỳ Khiết và chị cô, cô thích công việc, mà cô không cách nào cùng chị cô giải thích chuyện được việc là "lấy được cảm giác thành tựu từ công việc", đối với chị cô mà nói, cảm giác thành tựu có khả năng là chiếm được một đôi giầy hợp mốt hoặc túi xách kiểu mới nhất thôi.

"Chị, chị cùng anh Vũ Hàng từ châu Âu trở lại à? Anh Vũ Hàng đâu?"

Phan Vũ Hàng là chồng chưa cưới của chị cô, hai nhà bọn họ có giao tình lâu năm, Trình Kỳ Khiết cùng Phan Vũ Hàng cũng là bạn bè quen biết từ nhỏ.

"Đúng vậy, chị vừa xuống máy bay là tới đây tìm em, chị nghe bố mẹ nói em quyết định kết hôn, chuyện này có đúng hay không? Như thế nào chị vừa mới đi châu Âu một tháng, em liền làm ra chuyện lớn như vậy, còn chưa được chị đồng ý, Trình Kỳ Khiết, lập tức bây giờ em đem chuyện này giải thích rõ cho chị".

Trình Kỳ Tâm chống nạnh, bày ra bộ dáng không có ý định dễ dàng bỏ qua cho em gái, da đầu Trình Kỳ Khiết tê dại, biết muốn đánh đuổi chị cô cũng không dễ dàng.

Suy nghĩ một chút, cô quay đầu lại, áy náy cười một tiếng với thím Phúc, "Thím Phúc, việc còn lại đành làm phiền thím".

"A. . . . . . Dạ, Nhị tiểu thư, cô cứ làm việc của cô đi." Ngay từ lúc nhìn thấy Đại tiểu thư đi vào, thím Phúc liền cúi đầu làm việc, không dám hé răng. Ở công ty Trình thị làm việc nhiều năm như vậy, cô biết tính cách Đại tiểu thư không giống với Nhị tiểu thư, cậy là con nhà có quyền, tốt nhất không nên chọc đến cô ấy.

Trình Kỳ Khiết cởi bỏ găng tay dùng lúc quét dọn xuống, đưa theo chị cô đi ra ngoài.

"Cái tên Trịnh Bang Duệ gì đó, em thật sự muốn gả cho anh ta? Em chưa từng xem qua những tin tức lăng nhăng của anh ta hay sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.