Váy Đỏ Nhỏ Của Anh

Chương 4




Liễu Chướng lớn hơn Ngu Nam hai tuổi, lúc cậu còn rất nhỏ đã nghe qua tên Ngu Nam, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân vẫn không thể gặp mặt. Cậu cảm thấy Ngu Nam là một bé gái mềm mụp giống bánh mật vậy, còn có chút nghịch ngợm.

Kỳ nghỉ hè này cậu thật sự không thư thái, vì mẹ già thân yêu của cậu lừa cậu đi Thanh Thiếu Niên Cung học thư pháp.

Thầy giáo dạy thư pháp cho cậu là người tính tình cổ quái, cả ngày lải nhải. Liễu Chướng là học viên nhỏ tuổi nhất, cũng là một đứa không bớt lo nhất, thường xuyên toát ra ý tưởng kỳ lạ, còn ồn ào nhốn nháo với tiểu nam sinh trong lớp.

“Anh Liễu Chướng, mỗi ngày anh đều phải đi học thư pháp sao?”

Ban công của công nhân viên chức đan xen, nếu chính giữa có hàng hiên sẽ cách thật xa. Nói đến cũng khéo, phòng của Liễu Chướng và Ngu Nam chỉ cách một bức tường, ban công cũng cực gần, khoảng cách chính giữa chỉ có nửa thước.

Nếu tay dài một ít là có thể nhẹ nhàng với tới đối diện, huống chi nhà bọn họ đều ở tại lầu hai, cũng không tính cao.

Sáng sớm Liễu Chướng thích ở trêи ban công đọc sách, hôm nay tinh không vạn lí, không một áng mây, bầu trời xanh thẳm như một khối ngọc bích. Ánh nắng sáng sớm là thoải mái nhất, ấm áp, cũng không nóng cháy không phơi đen. Liễu Chướng đang cầm sách ngữ văn, lớn tiếng đọc bài.

Ngu Nam đẩy cái ghế dựa tới, nửa quỳ ở ghế trêи, dùng đôi tay chống mặt, không chớp mắt nhìn Liễu Chướng bên kia ban công. Đồng âm của cậu rất nặng, nghe ra non nớt, không giống tiếng trầm thấp sau khi lớn lên.

Ngu Nam nghe đến rung đùi đắc ý, nhịn không được cười trộm.

Liễu Chướng đọc một nửa, rất bất đắc dĩ mà buông sách, nói với Ngu Nam: “Nam Nam, lúc anh đọc sách, em đừng cười.”

“Vì sao?” Ngu Nam vô sỉ đặt câu hỏi.

Liễu Chướng khép sách lại, nhăn mi: “Em sẽ ảnh hưởng đến anh.”

“Vì sao sẽ ảnh hưởng?” Ngu Nam khờ dại tiếp tục hỏi.

Liễu Chướng: “……”

Cậu yên lặng xoay người, mở sách ra, làm bộ không nghe thấy.

Ngu Nam: Ê!

Liễu Chướng chết sống không phản ứng cô, cúi đầu đọc sách, một bộ dáng hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài. Không ai nói chuyện với cô, Ngu Nam cuối cùng chịu ngừng, đôi tay chống mặt, ngọt ngào nhìn bóng dáng Liễu Chướng, trong lòng ứa ra bong bóng hồng phấn.

Khi còn nhỏ Liễu Chướng thật đáng yêu. Tuy rằng bộ dáng hiện tại không khác gì lúc lớn lên, là cao su đất dẻo, mặc người chọc, một phản ứng cũng không có, nghe tai này lọt tai kia.

Đọc xong một bài, Liễu Chướng đóng sách lại, chuẩn bị thay quần áo, đi Thanh Thiếu Niên Cung học thư pháp.

Thấy động tác của Liễu Chướng, Ngu Nam vội vàng đứng lên: “Anh Liễu Chướng! Anh muốn đi đâu?”

“Đi Thanh Thiếu Niên Cung.” Liễu Chướng nói.

Ba mươi phút sau, Thanh Thiếu Niên Cung.

Liễu Chướng nắm một cái đuôi nhỏ, sắc mặt nặng nề bước vào phòng học. Căn phòng học thư pháp này không nhiều người lắm, lớp khác kín người hết chỗ, lớp này lại một bóng người cũng không có. Ngu Nam thật cẩn thận ngẩng đầu đánh giá phòng học, còn chưa xem kỹ, đã nghe thấy một tiếng gầm lên: “Liễu Chướng, sao em dẫn người khác tới phòng học.”

Ngu Nam run run, nhanh chóng nhích đến sau lưng Liễu Chướng.

“Thầy, đây là em gái của em, em dẫn em ấy tới ngắm cảnh!” Liễu Chướng mặt không đổi sắc mà nói, “Nếu em ấy thích, thì trực tiếp tới lớp của thầy học.”

Người nói chuyện là một thầy giáo đeo mắt kính, đầu sáng đến độ có thể soi ra bóng người, năm mươi tuổi, đang nhăn chặt lông mày nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, một đôi mắt giống như đèn pha.

Từ nhỏ đến lớn Ngu Nam sợ nhất giao tiếp với giáo viên có tạo hình này, đối diện với thầy giáo nghiêm túc như thế này, đầu lưỡi nói chuyện không rõ, bắp chân run run. Cô cũng không biết đây là tật xấu gì, cũng cố ý sửa, nhưng hiệu quả cực nhỏ.

Liễu Chướng nâng lên tay, ẩn ẩn bảo vệ Ngu Nam, tiếp tục nghiêm trang nói: “Thầy không phải vẫn luôn sầu não không có học sinh sao? Em là tự sáng tạo cơ hội cho thầy.”

“Thằng nhóc này, chỉ biết miệng lưỡi trơn tru.” Thầy giáo yên lặng nhìn cậu, qua mấy chục giây, rốt cuộc chậm rãi nở nụ cười, nhặt cục tẩy lên, không nhẹ không nặng ném đến trêи vai Liễu Chướng, cười mắng, “Mau đi luyện chữ, nhớ coi chừng em gái của em, đừng để con bé quấy rầy người khác luyện chữ.”

Liễu Chướng đứng nghiêm, chỉ thiếu cúi chào.

Cậu trung khí mười phần mà hô: “Dạ!”

Nắm cái đuôi nhỏ đi vào vị trí của cậu, Liễu Chướng nhìn trái nhìn phải, nhảy nhót kéo cái ghế cao trong góc phòng đến đây, giúp Ngu Nam ngồi ổn trêи ghế.

Ngu Nam cũng ngoan, mấy ngày nay tâm trí dần dần quen với thân thể sáu tuổi này, cũng trở nên ấu trĩ, làm nũng bán manh không chỗ nào không làm. Cô ghé vào một bên, nhìn chăm chú Liễu Chướng đặt bút luyện chữ, trêи mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.

Qua vài phút, thầy giáo ra ngoài đi WC, ông đi không bao lâu, lập tức thấy một tiểu nam sinh tròn vo tiến vào. Nam sinh chắc nịch, một thân toàn thịt, béo cực kỳ, thân thể lớn hơn Liễu Chướng một hai vòng.

Ngu Nam bỗng dưng ngồi dậy, nhìn chằm chằm cậu nhóc béo kia, đôi mắt chớp cũng không chớp.

Cô biết cậu nhóc béo này là ai, trăm triệu lần không nghĩ tới, thì ra Liễu Chướng đã sớm quen biết với cậu ta.

Liễu Chướng đang chuyên tâm luyện kéo tuyến hoành, căn bản không quan tâm mọi việc xung quanh. Ngu Nam đáng yêu, tuổi lại nhỏ, hơn nữa ánh mắt tạo cảm giác tồn tại quá mạnh, một chút đã khiến cậu nhóc béo kia chú ý.

“Ê, con bé kia, nhìn tui làm gì?” Cậu nhóc béo nâng cằm lên, không kiên nhẫn mà nói.

Ngu Nam chớp chớp mắt: “Em chỉ muốn nhìn thôi.”

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Cậu nhóc béo thở phì phì kêu lên, “Ba mẹ em không dạy em không được tùy tiện nhìn người khác sao?”

Ngu Nam có chút kinh ngạc, hiển nhiên không biết sao cậu nhóc béo lại tức giận? Rõ ràng tính tình của cậu ta vẫn luôn rất tốt.

Liễu Chướng cuối cùng cũng ngẩng đầu, bất mãn nhìn cậu nhóc béo, nói: “Dương Đường, ông nhỏ giọng lại đi, sao không tuân thủ kỷ luật? Lớp bên cạnh còn đang học.”

Bộ dáng thong thả ung dung của cậu thật sự có chút khiến người ta tức giận.

Cậu nhóc béo mẫn cảm —— Bạn học nhỏ Dương Đường phản bác châm chọc: “Ai không tuân thủ kỷ luật? Ông còn dẫn con nít tới đi học! Ông mới không tuân thủ kỷ luật!”

Ngu Nam choáng váng.

Sao cãi nhau rồi?

Liễu Chướng nói: “Thầy đã đồng ý.”

“Thầy không có ở đây, ông nói bậy, tui không tin!” Dương Đường ồn ào, “Con bé này là con dâu nuôi từ bé của ông chứ gì!”

Phòng học tức khắc lặng ngắt như tờ.

Ngu Nam: “……”

Liễu Chướng: “……”

Biểu tình Liễu Chướng trở nên rất khó coi.

Dương Đường còn đang đắc ý dào dạt: “Tui nói đúng chứ.” Con dâu nuôi từ bé là từ ngữ mới học được khi cậu xem phim truyền hình gia đình luân lý với mẹ, làm một học sinh tiểu học thiếu thốn từ ngữ, Dương Đường tự nhận đây là từ ngữ thô tục nhất lực sát thương lợi hại nhất.

Mẹ cậu nói, đây là một từ ngữ không tốt. Nhìn đi, Liễu Chướng luôn luôn miệng lưỡi trơn tru cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Học được là phải áp dụng ngay, cậu thật đúng là thiên tài, Dương Đường ở trong lòng tán thưởng chính mình.

Ngu Nam nhịn không được nghĩ, tuy rằng cách nói rất có vấn đề, nhưng nhìn từ góc độ ngày sau cô kết hôn với Liễu Chướng mà nói, hình như cũng đúng.

Bên kia, mặt Liễu Chướng giận đến đỏ bừng, đột nhiên nhào lên, kéo cổ áo Dương Đường, hai bạn nhỏ vung quyền đánh lộn.

Chờ thầy giáo thư pháp vẻ mặt thích ý từ WC trở về, thấy được cảnh tượng hai cậu nhóc một béo một gầy mặt xám mày tro, vặn thành bánh quai chèo trêи mặt đất. Cô bé Liễu Chướng dẫn đến đang huơ tay vây quanh hai người, tựa hồ đang suy nghĩ biện pháp tách bọn họ ra.

“Tụi bây làm cái gì đó!” Thầy giáo hét lớn một tiếng.

Nửa giờ sau.

Liễu Chướng và Dương Đường bị thầy giáo xách đi phòng khám gần đó, Ngu Nam đi theo ba người, thường thường lo lắng liếc nhìn Liễu Chướng xụ mặt.

“Anh Liễu Chướng, anh đau không?”

Liễu Chướng trả lời rất gắt: “Không đau.”

Thật ra cậu đau sắp khóc đến nơi, nhanh chóng cau mày một chút, Liễu Chướng thâm trầm mà tự hỏi, Dương Đường trọng tải nặng, nắm tay cũng nặng, đánh vào trêи người cậu phân lượng không nhẹ. Đây không phải kỹ năng đánh nhau của cậu yếu mà là cậu ta quá nặng!

Chị bác sĩ xinh đẹp cười, bôi thuốc lên mặt bọn họ, “Trêи người đều bầm dập xanh tím, hiện tại các em đánh nhau đều liều mạng như vậy sao?”

Thầy giáo lạnh mặt, tức giận đánh lên đầu của hai bạn học nhỏ: “Con khỉ quậy.”

Dương Đường và Liễu Chướng đuối lý cúi đầu, không hé răng.

Ngu Nam lo lắng sốt ruột nhìn chằm chằm vết bầm trêи cánh tay Liễu Chướng, phỏng chừng là khi té ngã chà trêи mặt đất sưng lên. Cô nhớ rõ miệng vết thương của Liễu Chướng rất khó khép lại, khép lại cũng sẽ để lại vết sẹo. May mắn lần này đánh nhau không có vết thương chảy máu, bằng không Liễu Chướng bất hạnh để lại sẹo, cô rất khó bảo đảm sẽ không đi tìm ba mẹ Dương Đường cáo trạng.

Liễu Chướng nhẹ giọng trấn an Ngu Nam: “Không sao, không đau.”

Thầy giáo nói: “Hai người các em đánh nhau, trái với quy định lớp học nghiêm trọng, các em biết không?”

Dương Đường lầu bầu: “Nhưng trong phòng thầy dạy chỉ có hai học sinh, có quy định gì đâu.”

Thầy giáo: “……”

Thầy giáo thẹn quá thành giận: “Thằng nhóc quậy phá này, sao cả ngày chỉ biết nói bừa sự thật!”

Dương Đường cơ trí cúi đầu giả bộ ngoan, Liễu Chướng liếc mắt nhìn cậu, rất khinh thường hừ mũi, sau đó mở miệng nói: “Thầy, chuyện này đừng nói cho ba mẹ em.”

“Đây là đối thoại giữa nam tử hán với nhau.” Liễu Chướng nghiêm túc mà nói, “Nếu thầy gọi phụ huynh, vậy không phải đối thoại giữa nam tử hán nữa, sẽ biến thành hai nam sinh ẩu đả đánh nhau.”

Thầy giáo: “Em định vị bản thân cũng hay đấy.”

Ngu Nam cười trộm, từ nhỏ Liễu Chướng đã có loại tính cách này, am hiểu nhất là nghiêm trang nói bậy nói bạ.

Vừa nghe không cần méc phụ huynh, Dương Đường vội vàng giơ tay, phụ họa nói: “Đúng đó, đừng nói cho ba mẹ em.”

Chị bác sĩ nhịn cười thật vất vả, hai cậu bé này đúng là có ý tứ, nói chuyện kẻ xướng người hoạ.

“Xức thuốc lên, đừng vận động kịch liệt, muốn nhanh chóng khôi phục, không cho ba mẹ phát hiện thì phải ngoan một chút.” Chị nói, “Qua mấy ngày sẽ hết, không cần lo lắng.”

Liễu Chướng và Dương Đường ước định, không nói chuyện này cho phụ huynh đối phương, miễn cho đôi bên đều bị đánh đòn.

Sau khi trở về từ phòng khám, hai cậu nhóc rốt cuộc cũng ngừng nghỉ, ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng học, luyện chữ một buổi sáng. Thầy giáo thường thường chỉ điểm một chút, sau đó ở một bên nhàn nhã uống trà đọc báo. Ngu Nam nhàm chán, lại không dám một mình đi ra ngoài, nên dựa vào bàn híp mắt ngủ.

Dương Đường hạ giọng, nói nhỏ với Liễu Chướng: “Ông nói thật đi, đó không phải con dâu nuôi từ bé của ông hả?”

“Không phải.” Liễu Chướng đen mặt, “Đó là em gái của tui.”

Dương Đường xoắn đến xoắn lui, hừ hừ vài tiếng: “Em ruột? Hay là em họ? Tui cảm thấy không giống ông.”

Liễu Chướng cho cậu ta một ánh mắt thiểu năng trí tuệ, sau đó không phản ứng cậu ta nữa.

Tới giữa trưa, Liễu Chướng dẫn Ngu Nam về nhà. Lần này trở về, bên cạnh còn nhiều thêm một cậu nhóc béo. Nhà Dương Đường rất gần bọn họ, chỉ cách một con phố.

Ngu Nam đánh giá Dương Đường, vẫn không có cách nào tưởng tượng được cậu ta của bây giờ và tương lai là một người.

Bị quan sát một đường, Dương Đường không nhịn được chọc bả vai Liễu Chướng, nhỏ giọng hỏi: “Tui rất muốn biết, vì sao em gái ông cứ nhìn chằm chằm tui thế!”

Sắc mặt Liễu Chướng cổ quái: “Sao tui biết được? Có thể là em ấy quen rồi.”

Thời điểm cậu mới vừa gặp Ngu Nam, Ngu Nam cũng trừng to mắt nhìn cậu. Biểu tình kia, rất giống con sói quan sát con cừu mình chăn nuôi, có một loại từ ái kỳ lạ.

Liễu Chướng cũng không nghĩ ra, vì sao mình sẽ dùng từ 'từ ái' để hình dung ánh mắt lúc đó của Ngu Nam.

Nhưng đầu óc suy nghĩ của trẻ con cũng giống một trận gió, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Vài phút sau, Dương Đường vỗ ngực, hào phóng tỏ vẻ muốn chiêu đãi Liễu Chướng đi ăn que cay. Liễu Chướng do dự một lúc lâu, lắc đầu từ chối: “Không được, tui sợ ăn đau bụng.”

Dương Đường không chút để ý nói: “Ăn một lần sẽ không bị gì đâu.”

Gần giữa trưa, mặt trời nóng bỏng, sóng nhiệt một đợt tiếp một đợt đánh úp lại, hong đến khuôn mặt ba đứa trẻ đỏ bừng. Cuối cùng Liễu Chướng và Dương Đường lấy ra số tiền tiêu vặt ít ỏi trêи người, mỗi người mua một bịch que cay, cho Ngu Nam một cây kem nhỏ, làm an ủi.

Liễu Chướng 'nghĩa chính từ nghiêm' dặn dò Ngu Nam: “Em còn nhỏ, không thể ăn thực phẩm độc hại, để anh và Dương Đường bị thực phẩm độc hại tàn phá thôi, em ngoan ngoãn ăn kem đi.”

Ngu Nam: “……” Anh cũng chỉ lớn hơn em hai tuổi!

Nghiêm trang nói bậy nói bạ với trẻ con, lương tâm anh không cắn rứt hả?

Ba đứa trẻ ngồi xổm dưới bóng cây trong sân thể ɖu͙ƈ, hưởng thụ que cay và kem, sau đó vẫy tay tạm biệt, từng người dẹp đường về nhà.

Sân thể ɖu͙ƈ rất nóng, mặt đất nóng bỏng không ngừng hiện lên nhiệt khí, cơ hồ có thể nhìn thấy không khí vặn vẹo.

Ngu Nam bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, Liễu Chướng phiên bản học sinh tiểu học đang ở bên cạnh cô, không chỉ như thế, vừa rồi cô còn gặp mặt Dương Đường phiên bản học sinh tiểu học. Thì ra Liễu Chướng và Dương Đường làm quen bằng cách này, trách không được sau này quan hệ tốt như vậy.

Ngu Nam nghiêng đầu, nghĩ thầm, tình hữu nghị giữa nam sinh thật khó hiểu, rõ ràng mấy giờ trước đánh nhau bầm dập, không ai nương tay, quay đầu lại đã có thể cùng nhau chia sẻ que cay và kem. Cũng có thể là Dương Đường và Liễu Chướng khí tràng tương hợp, tương lai hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ lừa gạt cô cũng không ít.

Cô chân ngắn, bước chân không dài, hơn nữa trong lòng suy nghĩ việc khác, chậm một chút đã bị bỏ lại. Liễu Chướng biểu tình khẩn trương quay đầu nhìn cô, nói: “Nam Nam? Bụng không thoải mái à?”

Ngu Nam ngoan ngoãn nói: “Không có.”

“Anh tưởng em bị đau bụng nên mới đi chậm.” Liễu Chướng nhẹ nhàng thở ra, “Không nên cho em ăn kem.”

Ngu Nam thuần thục nghiêng đầu bán manh: “Hả?”

Cuối cùng Ngu Nam vẫn bị tiêu chảy.

Liễu Chướng ở nhà chép bài một buổi trưa, lúc ăn cơm trưa, bị mẹ già nhà mình túm ra khỏi phòng ngủ.

“Liễu Chướng, hôm nay có phải con trộm mua đồ ăn vặt ăn ở bên ngoài?” Trương Quyên nói.

Liễu Chướng nhìn vẻ mặt của mẹ, nhanh nhẹn gật đầu, cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Không sai, mẹ cho con tiền không phải để con mua đồ ăn vặt sao?”

Trương Quyên nghẹn lời, qua một lúc lâu, cô mới nói: “Vậy con cũng mua cho em gái Nam Nam ăn?”

Liễu Chướng thừa nhận gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nam Nam hôm nay tiêu chảy,” Trương Quyên nói, “Vừa mới trở về từ bệnh viện.”

Liễu Chướng kinh ngạc nói: “Nam Nam tiêu chảy?” Sao một động tĩnh cậu cũng không nghe thấy, rõ ràng phòng ngủ của Nam Nam chỉ cách phòng cậu một đoạn ngắn.

“Hôm nay dì Chu lo lắng một buổi trưa, Nam Nam vừa mới ngủ, đợi chút nữa đi xin lỗi dì Chu với Nam Nam, biết chưa?” Trương Quyên nói thấm thía, “Nhớ đừng có miệng lưỡi trơn tru, đều tại con mà ra.”

Liễu Chướng ấm ức, cậu miệng lưỡi trơn tru hồi nào.

Nhưng giữa danh dự và Nam Nam, vẫn là Nam Nam quan trọng chút, vì thế Liễu Chướng lựa chọn bỏ qua câu sau của mẹ, vội vàng hỏi: “Vậy Nam Nam có sao không?”

Trương Quyên nói: “May mắn không sao, chỉ là dạ dày yếu, uống thuốc, nghỉ ngơi là được.”

Lúc Liễu Chướng đi tìm Ngu Nam, Ngu Nam còn đang ngủ.

Chu Linh Thước dẫn Liễu Chướng đi vào phòng ngủ của Ngu Nam, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó ngồi xổm xuống, dựng thẳng ngón trỏ, đặt ở bên môi: “Suỵt, Chướng Chướng, đi vào nhỏ giọng chút, Nam Nam còn đang ngủ.”

Liễu Chướng nặng nề gật đầu, sau đó quay đầu nhìn vào trong phòng. Ngu Nam sợ lạnh, chăn có chút dày, cô cuộn tròn ở trong ổ chăn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lông mi vừa dài vừa dày, nhìn vô cùng đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.