Váy Đỏ Nhỏ Của Anh

Chương 3




Chờ Ngu Nam nói ra tên ba mẹ và địa chỉ nhà, Liễu Chướng mới phản ứng lại, vỗ đùi bừng tỉnh: “Thì ra cậu chính là em gái Nam Nam mẹ tớ nói.”

Mấy ngày trước mẹ Trương Quyên kϊƈɦ động vô cùng, vẫn luôn nhắc mãi Linh Thước sắp tới, Linh Thước sắp tới, nói đến Liễu Chướng thấy phiền. Nghe mẹ Trương nói, nhà dì Chu có em gái sáu tuổi, tên Nam Nam, vô cùng ngoan ngoãn, bảo cậu phải chăm sóc tốt cho em gái.

Nghĩ đến đây, Liễu Chướng không khỏi liếc nhìn, thành thật nói với Ngu Nam: “Mẹ anh nói em vô cùng ngoan, anh cảm thấy bà ấy phải đi rửa mắt.”

Rõ ràng còn nghịch ngợm hơn cậu! Ít nhất cậu sẽ không té ngã chỉ vì chơi cầu trượt!

Ngu Nam: “……”

Nể tình giọng nói trẻ con non nớt của cậu, cô nhịn.

Cũng may Liễu Chướng vẫn nhớ rõ việc quan trọng, căn cứ vào kinh nghiệm cậu học được từ trong TV, người bị thương không thể dễ dàng di chuyển, phải tìm người chuyên nghiệp tới xử lý. Đặt ở tình huống này thì là cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải tìm ba mẹ tới xử lý.

Vì thế trước khi đi Liễu Chướng dặn dò Ngu Nam: “Em đừng lộn xộn, anh đi tìm ba mẹ em.”

Ngu Nam: “…… Anh mau đi đi.” Cô thật sự đau không chịu nổi.

Nhìn theo Liễu Chướng đi xa, đau đớn dưới chân và tay không ngừng truyền đến, cô vừa ảo não vừa hối hận —— rõ ràng khi còn nhỏ cô chơi rất nhiều lần cũng không té, sao lần này lại té?

Chẳng lẽ là đã lâu không vận động nên thần kinh vận động không phản ứng kịp?

Không đúng, hiện tại cô cũng là thân thể trẻ con, không đạo lý.

Cảm giác không giống gãy xương mà giống như trật khớp, Liễu Chướng đi lâu quá……

Ngu Nam miên man suy nghĩ, không bao lâu, đã thấy thân ảnh Liễu Chướng chạy về.

Trẻ con tám tuổi, nói cao không cao, nói lùn cũng không lùn, lúc chạy rất giống một cây trúc vui vẻ. Gió thổi qua quần áo của cậu, chợt cảm thấy có chút bóng dáng của tương lai.

“Nam Nam, em còn đau không?”

Ngu Nam đau đến chết lặng, mắt thấy chồng mình chạy tới, nước mắt tức khắc không kiềm được, rào rạt rơi xuống, gật đầu nói: “Đau quá.”

“Tay này em bị thương, anh đỡ tay kia nâng em lên.” Liễu Chướng dựa vào bên tai cô nhỏ giọng nói, “Mẹ em hình như rất tức giận, lát nữa bọn họ khẳng định sẽ hỏi sao em lại té ngã, em đừng nói chuyện, để anh nói với bọn họ, em giả đau thôi, được không?”

Liễu Chướng nói chuyện rất có trật tự, Ngu Nam nước mắt lưng tròng, trong lòng nói, cô căn bản không cần giả đau. Cuối cùng, cô nhịn không được nghĩ, chồng của mình giỏi quá, nhỏ như vậy đã biết che chở mình.

Quả nhiên, hai người mẹ chạy tới, cầm đầu là Chu Linh Thước. Liễu Chướng nâng Ngu Nam dậy, sau đó vội vàng vọt đến một bên, đảm đương một đóa hoa an tĩnh.

Chu Linh Thước chuẩn bị mang Ngu Nam đi bệnh viện, Liễu Chướng vội vàng giơ tay lên, kêu to: “Con cũng muốn đi bệnh viện với Nam Nam!”

Trương Quyên đang muốn mở miệng ngăn cản, Ngu Nam lặng lẽ nắm lấy tay Liễu Chướng, trong mắt còn hàm chứa nước mắt, một bộ dáng đáng thương vô cùng, tựa hồ không muốn tách ra khỏi Liễu Chướng.

Lời ngăn cản ngậm ở trong miệng, Chu Linh Thước nhìn Ngu Nam, lại nhìn Liễu Chướng, nhịn không được nở nụ cười.

Cô nói: “Hai đứa nhóc này nhìn rất hợp duyên, có Chướng Chướng, nói không chừng Nam Nam sẽ không đau, Quyên Nhi, tớ dẫn Chướng Chướng đi một lát.”

Tay Liễu Chướng bị cô bé nắm lấy, cả người giống như bị điện giật run lên một chút, đang muốn buông tay ra, lại thấy Ngu Nam mở to đôi mắt đỏ như thỏ con nhìn cậu.

Lòng Liễu Chướng tức khắc mềm thành hồ nước, chính cậu cũng không biết nên miêu tả loại tâm tình kỳ diệu này như thế nào, cũng tùy ý để Ngu Nam nắm lấy tay cậu, còn lén lút nắm lại.

Hành động của hai đứa nhỏ tất nhiên đều lọt vào trong mắt hai người mẹ, Trương Quyên bất đắc dĩ xua xua tay: “Đi đi.”

Ngu Nam quả nhiên bị trật khớp, khi bác sĩ chỉnh khớp lại vị trí cũ cho cô, tuy rằng đau, lại không rêи một tiếng. Điều này làm cho Chu Linh Thước rất ngạc nhiên, thấy Ngu Nam trở lại vị trí cũ xong, lập tức chạy đến bên cạnh Liễu Chướng cầu an ủi, cô bỗng nhiên có cảm giác mất mát. Rõ ràng ngày thường mỗi lần đau đều tìm mẹ, sao lần này lại đổi người.

Ngu Nam cũng không biết mất mát trong lòng của mẹ.

Làm thanh mai trúc mã lớn lên cùng Liễu Chướng, cô đã quen tìm kiếm cảm giác an toàn từ nơi Liễu Chướng.

Cảm giác an toàn của mẹ và cảm giác an toàn của chồng là hoàn toàn khác nhau!

Ngu Nam đúng lý hợp tình mà nghĩ.

Tuy rằng chồng cô hiện tại vẫn là trẻ con, nhưng cô cũng là trẻ con, về sau cũng sẽ không hai dạng.

Liễu Chướng canh giữ ở bên cạnh cô, thừa dịp Chu Linh Thước nói chuyện với bác sĩ, vội vàng nhỏ giọng nói: “Còn đau không?”

“Không đau lắm.” Ngu Nam nói.

Chuẩn xác mà nói thì cơn đau trước đó quá nặng, bây giờ đã chết lặng vô cảm. Thấy bộ dáng lo lắng sốt ruột này của Liễu Chướng, Ngu Nam cũng không dám nói dối, lần này hoàn toàn do cô quá tự đại, không cẩn thận, làm Liễu Chướng cũng lo lắng cho cô.

Rốt cuộc bây giờ tính toán đâu ra đấy thì cô và Liễu Chướng làm quen chưa đến hai tiếng đồng hồ.

Lỡ như có cô bé khác té ngã, vậy Liễu Chướng có quan tâm cô bé đó giống như cô vậy không?

Ngu Nam miên man suy nghĩ, tự mình ghen, còn hung hăng liếc xéo Liễu Chướng, khiến bạn học Liễu Chướng vô cùng hoang mang.

“Nam Nam, có thể đi rồi.” Khi hai củ cải nhỏ đối diện nhau không nói gì, Chu Linh Thước vừa lúc đi tới, thúc giục hai đứa về nhà.

Liễu Chướng mê mang hỏi: “Dì Chu, Nam Nam không cần nằm viện ạ?”

“Không cần, ngày thường chú ý chút là được, không phải bị thương nặng.” Chu Linh Thước ôn nhu cười nói, “Trở về cũng đã muộn, chúng ta ăn cơm ở bên ngoài rồi về, được không?”

Ánh mắt Ngu Nam sáng lên, vội vàng gật đầu: “Được ạ.”

Liễu Chướng lại do dự nói: “Mẹ của con làm cơm…”

Chu Linh Thước nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Liễu Chướng, ôn hòa nói: “Vậy dì gọi điện thoại cho mẹ con, dặn mẹ con một tiếng, nhé?”

Liễu Chướng đồng ý, hiện tại Ngu Nam muốn tới gần Liễu Chướng một chút. Cô có dự cảm, thời gian cô dừng ở nơi này sẽ không quá dài, nhiều thì mấy ngày, ngắn thì vài phút, cô sẽ phải trở lại thời điểm hơn hai mươi tuổi.

Cơm chiều giải quyết ở một tiệm cơm ngoài bệnh viện, đồ ăn vừa ý, hàng ngon giá rẻ.

Khi ăn cơm, Ngu Nam cẩn thận quan sát, phát hiện khẩu vị của Liễu Chướng vẫn không thay đổi, từ nhỏ đến lớn đều thích cay, không thích ngọt. Vừa lúc tương phản với cô, cô chỉ thích ăn ngọt, đồ cay tuyệt đối không chạm vào.

Phát hiện này làm Ngu Nam cảm thấy vui sướиɠ.

Thật ra Liễu Chướng không thay đổi, tính tình vẫn luôn mềm mại.

“Trở về phải cùng nhau tâm sự.” Ngu Nam nghĩ ở trong lòng, “Không nên tức giận như vậy.”

Về đến nhà, đêm tối sao sáng đầy trời.

Liễu Chướng theo sát bên cạnh Ngu Nam, đi chậm hơn cô nửa bước, sợ cô té ngã. Chu Linh Thước đứng cách đó không xa, cười tủm tỉm nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ.

Được hàng xóm hỗ trợ, trong nhà Ngu Nam đã bày biện xong gia cụ, trang trí, các loại vật phẩm, ba Ngu đang nói chuyện phiếm cùng hàng xóm, mời hàng xóm ngày mai tới nhà ăn cơm.

Nói tạm biệt với Liễu Chướng, Ngu Nam không khỏi mất mát. Cô nhịn không được quay đầu, nhìn Liễu Chướng một cái.

Liễu Chướng xụ mặt, ngoài hành lang dưới ánh đèn cam vàng ấm áp phác họa ra hình dáng khuôn mặt thanh tú của cậu, có vẻ có vài phần nghiêm túc. Nhận thấy được tầm mắt của cô, Liễu Chướng nhẹ nhàng kéo tay áo cô, nói nhỏ: “Đừng quên trước đó nói với em.”

“Được.” Ngu Nam ngây thơ mờ mịt.

Một lát sau, cô mới biết, Liễu Chướng đang nói cái gì.

Ba Ngu tiễn nhóm hàng xóm ra ngoài, phòng khách náo nhiệt tức khắc yên tĩnh lại.

Phòng trong chỉ còn lại Chu Linh Thước, Trương Quyên và hai đứa nhỏ.

Không khí vô cớ trở nên căng thẳng, rất có tư thế tam đường hội thẩm (ba người tham gia thụ lý một vụ án cùng lúc), Chu Linh Thước ngồi ở trêи sô pha, khuôn mặt tươi cười đột nhiên trầm xuống, cô nói: “Ngu Nam, sao con bị té?”

Thật lâu chưa gặp lại dáng vẻ này của mẹ, lòng Ngu Nam run lên, còn chưa nói lời nào, đã nghe thấy Liễu Chướng chủ động nói: “Dì, là con sai!”

Trương Quyên mở miệng: “Con sai ở đâu?”

“Con dẫn em gái đi chơi cầu trượt, té ngã.” Liễu Chướng nghiêm trang nói, “Em gái lần đầu tiên chơi, không quen, cho nên muốn đánh thì đánh con, không liên quan tới em gái!”

Cậu chỉ trao đổi vị trí một chút, không tính nói dối, Liễu Chướng vững vàng bình tĩnh suy nghĩ.

Dù sao cậu dẫn em gái đi chơi, với em gái dẫn cậu đi chơi, không khác gì nhau.

Mẹ nói, cậu phải bảo vệ em gái! Em gái da thịt non mịn như vậy, bị đánh một trận khẳng định sẽ đau khóc, không bằng để cậu bị đánh đi.

Tuy rằng không biết dì Chu có thích đánh con nít hay không, nhưng mẹ cậu thích. Tục ngữ nói, mẹ trêи đời đều giống nhau, nếu mẹ cậu thích đánh con nít, vậy dì Chu khẳng định cũng thích đánh con nít.

Tự giác logic kín đáo, không chê vào đâu được Liễu Chướng tự tin mười phần nhìn hai người mẹ, một chút cũng không luống cuống.

Ngu Nam thoáng chốc cảm động vạn phần, thì ra Liễu Chướng nhỏ như vậy đã bắt đầu che chở cô, còn cam tâm tình nguyện ôm hết sai lầm lên người. Vợ chồng phải cùng tiến cùng lùi, vì thế Ngu Nam đầy nhiệt tình, ngẩng đầu, đi về phía trước một bước, nói năng có khí phách: “Là con tự mình té ngã! Không liên quan tới anh Liễu Chướng.”

Hai người mẹ liếc nhau, trong mắt đều tràn đầy ý cười.

Biểu tình mưa gió sắp đến của Chu Linh Thước tức khắc trở nên buồn cười, nói: “Các con cho rằng mẹ đang muốn đánh đòn các con sao?”

Tròng mắt Liễu Chướng xoay chuyển, vừa thấy lập tức biết có rất nhiều tâm tư.

Cậu làm ra vẻ hắng giọng, nói thầm: “Dì Chu có đánh đòn hay không con không biết, nhưng mẹ con khẳng định muốn đánh con.”

Lúc này tam đường hội thẩm cứ như vậy mơ màng kết thúc.

Hai đứa nhỏ đều phải ngủ trước chín giờ, thời gian đã khuya, trở về rửa mặt đã không còn dư bao nhiêu thời gian.

Liễu Chướng đi lên, chớp chớp mắt với Ngu Nam, rồi đi theo Trương Quyên rời đi. Đôi mắt Ngu Nam giống như dính trêи người Liễu Chướng, cậu đã đi xa, cô còn chưa chịu thu hồi tầm mắt.

Chu Linh Thước thình lình nói: “Nam Nam, thích chơi cùng anh trai không?”

“Thích!” Ngu Nam lớn tiếng nói.

Dù sao bây giờ cô là trẻ con, nói thích cũng không sợ người khác cho là yêu sớm, Ngu Nam vô cùng tự tin mà nghĩ.

Còn hơn mười ngày mới khai giảng, mấy ngày nay Ngu Nam đều đi theo phía sau Liễu Chướng, ngay cả Liễu Chướng đi học thêm cũng muốn theo, rất giống cái đuôi nhỏ. Liễu Chướng cũng không cảm thấy phiền, trêи thực tế, lần đầu tiên cậu gặp Ngu Nam lập tức cảm thấy thân thiết. Huống chi Ngu Nam rất tinh ranh, biết xem xét thời thế, thời khắc mấu chốt luôn yên tĩnh, chỉ có lúc rảnh rỗi mới ríu rít nói không ngừng.

Liễu Chướng ghét bỏ nam sinh ồn ào tuổi tác gần bằng cậu, rất phiền, làm sao có thể so sánh với bé gái đáng yêu mềm mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.