Vẫn Mãi Yêu Người

Chương 16




Posted on07.07.2013bykhoailangtay

2 tháng sau ….

Ôm lấy ChanHee đang giãy dụa trong người mình … JunSu vuốt vuốt lưng bé cho nó bình tĩnh lại … nhưng bé cứ nhoài người ra khỏi JunSu … tay bé vươn ra cố gắng níu lấy áo của papa bé – YooChun …

Từ lúc xảy ra việc ám sát hụt ấy… ai cũng đều nhận ra tình cảm của mình đối với người kia … nhất là JunSu và YooChun… nghĩ lại không hiểu tại sao trong lòng của Yoochun như có lửa đốt … cả đêm cũng không ngủ ngon… mới rạng sáng gã đã dậy … gã có một cảm giác lo sợ khi nghĩ đến con gã – bé ChanHee…. Hơn một tuần này gã đi công tác … không được gặp thằng bé dù rằng JunSu khi gặp gã vẫn thái độ im lặng , lạnh lùng …

JunSu chợt nhớ lại sự việc đó nếu YooChun không đến kịp lúc và nhanh chóng lao đến bên cậu … thì chắc gì cậu và ChanHee còn lành lặn mà đứng đây chờ gã … nghĩ lại JunSu rùng mình sợ hãi… cậu thật sợ lòng dạ đàn bà … nó quá ư độc ác … không từ thủ đoạn nào để trả thù …

Nhìn thấy chiếc xe màu đỏ đang chạy đến và tấp vào nơi cậu đứng chờ … JunSu khẽ cười nhẹ nhõm … người đó từ trên xe bước xuống đi nhanh đến chỗ cậu đứng … ôm lấy cậu rồi xốc nách ChanHee đang cho tay vào miệng kêu a…a….. không ai khác hơn là chồng cậu … cười tươi đùa với ChanHee

“ ChanHee ah… papa đến đón con đây… có nhớ papa không nào ? “

Mỗi câu là một cái hôn vào má bé … thằng bé thấy papa nó là quên ngay mama nó cực khổ chăm nó từ sáng đến giờ … khẽ bĩu môi JunSu nhéo vào má nó trách yêu

“ Đồ hư … thấy papa là quên ngay mama rồi … chó con ! “

Đặt chiếc hôn phớt lên má JunSu … Yoochun ngọt giọng bảo

“ Anh nhớ em … lên xe thôi… ông bà đang chờ ở nhà rồi ~~ “

Gật đầu , JunSu ôm ChanHee lại đi đến chiếc xe màu đỏ … cậu đặt bé vào nôi xách tay được đặt ở băng sau và khóa dây an toàn … cậu đi lên băng trước ngồi … trước khi cho xe chuyển động YooChun kéo cậu xích lại gần mình đặt một chiếc hôn nồng nàn lên môi cậu khẽ bảo

“ Cảm ơn tất cả những gì em đã làm cho anh … anh yêu em… mãi mãi yêu em … “

“ Em cũng vậy YooChunnie ~~ “

Phía băng sau bé ChanHee không biết có hiểu gì không mà bé cười toe toét miệng … hai tay bé đập đập vỗ nhau như vỗ tay hoan hô JunSu và YooChun….

.

.

.

.

.

Nói đến JaeJoong và YunHo … sau việc đó … YunHo là bị phỏng nặng nhất … hắn phải nằm viện cả tháng trời … tuy không ảnh hưởng đến mặt nhưng trên lưng YunHo giờ đây có một vết sẹo trải dài … bác sĩ bảo có thể giải phẫu để trở nên bình thường trở lại nhưng YunHo không muốn … vì vết sẹo này nhắc cho hắn vai điều

Thứ nhất … hắn bảo vệ cậu

Thứ hai … nhắc cho hắn đây là kết quả hắn nhận được sau cuộc tình với Tiffany … hậu quả hắn nhận lấy

……

Nắm lấy bàn tay cậu , hắn cùng cậu bước đi thong thả qua các dãy bán quần áo cho trẻ sơ sinh … cả hai đã thống nhất với về giới tính của baby … dù là trai hay là gái hắn cũng chấp nhận và vui vẻ đón nó … vì nó là món quà cậu tặng cho hắn …

Dừng lại trước bộ áo liền quần màu xanh kẻ sọc , JaeJoong cầm nó lên và bảo

“ Dễ thương quá …. YunHo ah… chúng ta mua nó nhé … “

Chỉ cần JaeJoong vui thì đối với YunHo hắn sẽ làm cho bằng được …. Gật đầu hắn bảo

“ Chỉ cần em vui là được rồi ~~~~ “

.

.

.

.

.

2 năm sau … tại khu vườn nhà họ Kim … tiếng con nít rượt đuổi nhau ầm ĩ … tiếng cãi nhau giữa JunSu và HeeChul… tiếng xèo xèo phát ra từ chiếc lò nướng ngoài trời … tất cả làm nên một khung cảnh thật hạnh phúc …

Đặt thố salad xuống bàn … vừa đi JaeJoong vừa vỗ vỗ lưng mình … cũng phải thôi … nhờ ai đó quá là chăm chỉ cầy cấy mà bây giờ cậu phải chịu như thế này đây…

Đỡ JaeJoong ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đấy … YunHo trách nhẹ

“ Em để cho cô người làm mang ra được rồi … bụng to như thế này đi tới đi lui nguy hiểm lắm biết không ? “

Vừa mệt vừa nhức … JaeJoong nổi đóa

“ Tại ai mà em phải như thế này hả …. Ai đó tối nào cũng đòi tình thương mến thương … bây giờ em phải mang nó đây !!! “

Nghe JaeJoong nói , ông bà Kim …. Cặp đôi YeWook … HanChul … lẫn YooSu đều cười lớn … nhìn cả hai … đỏ mặt JaeJoong dỗi

“ Tại anh đó … hứ “

“ YunHo ah… cậu thiệt giỏi nha …. “ – tiếng chọc ghẹo của HanKyung càng làm JaeJoong đỏ mặt …

Gãi gãi đầu , con gấu cứ cười hề hề trong khi con heo nào đó đang tức vì ngượng nhéo thật đau vào người con gấu ah…

Xa xa nơi bãi cỏ mấy đứa trẻ chơi đùa với nhau … tạo nên một bầu không khí hạnh phúc vô hạn …

“ ChanHee ah… ném bóng cho em đi “ – MoonBin hai tuổi hãy còn nhỏ nhưng rất thông minh lanh lẹ giống y bố YunHo

“ ChanHee ah…. Ném nóng cho anh nè “ – YeWook 3 tuổi con trai của YeSung và RyeWook tuy nhìn không lanh lẹ nhưng lại là một đứa trẻ thâm tang bất lộ giống y bố YeSung ah~~

The End



Bíp ~~~~

 

Một tiếng bíp phát ra từ chiếc đồng hồ báo thức nơi đầu giường  làm người nào đó muốn ngủ cũng không được … nhíu mày YooChun với chiếc đồng hồ … liếc qua nó rồi cúi xuống người nằm bên cạnh mình đang say giấc nồng … Gã khẽ cười đặt lên đôi môi hồng có chút sưng đỏ vì đêm qua gã có chút chèn ép nó …

Nhìn JunSu mỉm cười trong giấc ngủ gã có yên lòng … bước xuống giường … gã làm vệ sinh tắm rửa với một tốc độ nhanh như sao xẹt rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng….

Nếu bình thường  gã sẽ không dậy vào lúc 6 giờ đâu … nhưng vài lí do không được trong sáng cho lắm nên gã phải làm thay việc của ai đó lúc này …

Đúng 6 giờ 15 YooChun đẩy cửa phòng của ChanHee … bước nhè nhẹ đến chiếc giường hình xe hơi … gã cúi xuống thì thầm bên tai bé

“ ChanHee ah~~~…. ChanHee của appa ah ~~~~ dậy nào con yêu ~~ “

Vuốt vuốt phần lưng … YooChun đang cố gắng đánh thức bé …. Công nhận là con gã rất ngoan … rất giỏi … chỉ cần kêu và vuốt lưng thôi … thằng bé cũng tỉnh rồi …

Bĩu môi nhìn gã bé có chút bất mãn

“ Appa … ChanHee muốn umma … Appa …ChanHee muốn ăn bánh crepe sáng nay … appa ôm …ôm “

Phì cười trước sự đáng yêu của bé , YooChun ôm bé ra khỏi giường và đi đến phòng tắm gần đó … sau một hồi vật vã lừa được ChanHee đánh răng và lau người cho bé … YooChun thở phào rồi bế ra bếp đặt bé vào chiếc ghế hình con cừu ưa thích của bé ….

Quay người mở tủ lạnh lấy bình nước cam và hộp sữa … YooChun chạy qua chạy lại trong nhà bếp … nào là bỏ cốc sữa vào microwave làm nóng cho ChanHee … nào là đặt chảo lên bếp làm bánh crepe cho ChanHee … rồi chiên ốp la rán xúc xích nướng bánh mì… làm salad chuẩn bị cho JunSu …

Tự mình chuẩn bị xong mọi thứ … xếp bàn ăn … cũng là lúc JunSu tỉnh dậy đi vào nhà bếp … vừa đi cậu vừa vuốt cái lưng đau nhức của mình … ngồi xuống đối diện với ChanHee … JunSu mỉm cười xoa đầu bé

“ Umma … ChanHee muốn đem trái táo vào trường cho cô giáo được không ạh ? “

Đôi mắt to tròn của ChanHee nhìn gã và cậu … cả hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười … đặt dĩa trứng , xúc xích và thịt xông khói cùng bánh mì nướng cho cậu , YooChun cúi xuống bảo bé

“ ChanHee của appa thật ngoan … nào bây giờ ăn hết phần bánh của mình … appa sẽ lấy táo cho con nhé ! … “

Gật gật cái đầu nhỏ bé của mình , ChanHee cầm nĩa ghim một ít bánh có mứt dâu … ăn một cách nhanh chóng …

Ngồi xuống cạnh JunSu , gã hôn nhẹ lên má cậu và đặt ly nước cam xuống

“ Buổi sáng tốt lành SuSu ! “

“ Buổi sáng tốt lành Chunnie ~~ “

Cả nhà cùng nhau ăn sáng … cùng nhau đưa con đến trường … cùng nhau đi đến sở làm …. Tất cả những điều này vô cùng bình thường nhưng nó lại vô giá …gã không nghĩ mình sẽ được tha thứ … sẽ được ôm cậu một lần nữa và sẽ nhìn con gã lớn lên từng ngày …. Những gì gã có hôm nay có lẽ gã phải cảm ơn ả đàn bà độc ác nhưng nói đi cũng phải nói lại … đe dọa vợ và con gã thì chắc chắn gã sẽ không tha thứ ….

Bí mật này gã không hề nói cho JunSu biết … gã cùng với tên anh em cột chèo YunHo  và thêm anh vợ HeeChul đã xử ả đó sống không được chết cũng không xong…

Việc đó cũng không có gì lớn lắm … gã chỉ để lại cho ả Tiff.. gì đó một ám ảnh sợ hãi … còn Yunho thì để lại cho ả một đôi chân què quặn … chỉ có HeeChul là “ từ bi “ nhất là đem ả vào một nhà thổ nào đó bên Trung Quốc cho ả muốn chết không được … phải sống để trả giá những gì ả làm cho JunSu và cho JaeJoong

……………………….

Bế lấy ChanHee từ băng ghế sau … đeo cặp vào cho bé … để cho JunSu hôn tạm biệt bé và dặn dò bé xong xuôi … YooChun bế ChanHee đi vào cổng trường và giao cho cô giáo của bé … trước khi bé đi vào lớp gã dặn

“ Nghe lời umma rồi chứ … phải ăn hết cơm trưa…. Không được bỏ ngủ trưa … chiều nay appa xin cô giáo cho con về sớm được chưa nào ? “

Gật đầu ChanHee dạ to một tiếng rồi chạy vào lớp của mình … ai da mới đó mà đã 6  năm rồi … Chanhee đã vào lớp 1 rồi … thời gian trôi nhanh quá … gã cứ tưởng như mới hôm qua … ngày nào còn ẳm bồng ChanHee trên tay mà bây giờ đãbé đã đi học rồi … bất chợt gã cười ngu suy nghĩ … không biết có nên cho ChanHee bé bỏng một đứa em không nhỉ …

.

.

.

.

.

Dìu ChangMin từ từ ngồi xuống miếng đệm vải … KiBum bảo nhỏ

“ Vợ ah … em đừng nhìn anh  với ánh mắt thế chứ ~~ “

Ném cái nhìn khinh bỉ cho KiBum … nhóc nói

“ Thế tại ai mà tôi phải như thế này hả …. “ – nhóc chỉ vào cái bụng to như trái nóng của mình ..

Ngồi đối diện với 2 vợ chồng cậu nhóc là ông Jung với MoonBin bên cạnh là JaeJoong với YunHo và cặp sinh đôi YunJi và YunJae đang nhìn hai người như thể sinh vật thể từ trên trời rớt xuống … ông Jung ho khẽ bảo

“ Khụ … !!! Ở đây có con nít … đề nghị hai người nên giữ hình tượng một tí … “

Đỏ mặt cậu nhóc không biết xả chỗ nào chỉ biết nhéo một cái thật đau vào cánh tay của KiBum để chút giận … dù đau đến chảy nước mắt nhưng KiBum vẫn nở nụ cười dù biết nó méo xẹo đến cỡ nào … nhìn nhìn KiBum bất chợt YunHo khẽ nắm lấy tay cậu thì thầm

“ Vợ anh là nhất … >…< ! “   Posted on11.07.2013bykhoailangtay   Đứng xa xa nhìn đôi vợ chồng trẻ ngồi trên bãi cỏ cùng với 3 đứa trẻ đang nô đùa gần đó … Siwon mỉm cười hạnh phúc song nụ cười này thê lương vô cùng …. Cho hai tay vào túi áo măng tô… anh đứng đấy nhìn chàng trai trẻ đang xoa xoa vùng bụng hơi nhô … anh khẽ thầm   “ JaeJoong ah … hạnh phúc em nhé … hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc của anh ! “   Một chàng trai khác từ phía sau đi đến … vỗ lấy vai anh và nói nhỏ   “ Siwon ah … đến giờ bay rồi … đi thôi ~ “   Gật đầu ra hiệu biết … anh cố gắng thu hết mọi hình ảnh anh thấy được ngay lúc này vào đầu mình … ghi nhớ hình ảnh của cậu … vì anh biết lần cuối cùng anh có thể nhìn thấy cậu ….     Siwon’s POV   Tôi là một kĩ sư tin học làm việc cho một tập đoàn IT …. Tôi là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong tu viện… khi tôi 18 tuổi tôi đã ra ngoài kiếm sống và làm việc …. Tôi không biết cha mẹ mình là ai … cũng không biết mình còn người thân nào không ?   Những năm tháng ngồi học trên giảng đường tôi cố gắng học chăm chỉ … để kiếm học bổng …và quan trọng là tôi được các nhà đầu tư chú ý…. Trời không phụ lòng tôi … với thành tích xuất sắc của 5 năm đại học … tôi được các lời từ nhà đầu tư………   Khi tôi bắt đầu đi làm … tôi không nghĩ mình nâng đỡ đến như vậy… một chuyến đi tu nghiệp ở nước ngoài … khi về có thể tôi được lên chức … và xa hơn là làm việc với chính phủ …   Vì thế tôi càng cố gắng hơn nữa và không ngừng cố gắng … nỗ lực học tập ở nước ngoài …. Khi đó tôi cũng học thêm về thiết kế ….   Tại sao lại như thế ?   Trong xã hội ngày nay với chỉ 1 tấm bằng … thì không thể nào sống sót được … xã hội ngày càng tân tiến thì phải có những hệ lụy kéo theo nó ….   Và rồi tôi không nghĩ cuộc đời phải trải qua một bước ngoặt lớn là gặp được JaeJoong …   Lần đầu tiên tôi gặp em là trong một showroom fashion …không biết có phải do ông trời sắp đặt hay không mà cả tôi và em đều chọn bộ vest đó … hôm đó tôi được một vị giáo sư trao một vé mời đến buổi dạ tiệc của gia tộc Franciss … tôi biết đến gia tộc này …. Đa số các công ty IT đều thuộc quyền sở hữu của họ … được làm việc một trong công ty con của gia tộc Franciss là niềm ao ước và hãnh diện của người thuộc giới IT …vì thiết bị tối tân… chế độ cao …v..v..   Nhưng trời xui khiến như thế nào khi tôi đi đến buổi tiệc … tôi lại quên mang thư mời … dĩ nhiên là tôi không vào được dù năn nỉ cỡ nào … tôi biết buổi tiệc ngày hôm đó khách tham dự là người có chức sắc … có quyền thế …có tiền tài cao ngất ngưỡng …và tôi cũng biết vị giáo sư cho tôi thư mời là có ý giúp tôi tiến thân trong sự nghiệp … nhưng có vẻ sự giúp đỡ đã bị tôi đánh mất rồi !   Ngay lúc tôi định bỏ cuộc thì em đã đi đến và giúp tôi … nhìn bảo vệ cung kính chào em … tôi đã nghĩ ngay rằng em là người của tầng lớp thượng lưu nhưng … không nghĩ ra thân thế của em lại lớn như vậy…   Cháu trai của ông bà nghị sĩ Kwon Sang Woo   Con trai của nhà tài phiệt Kim HyunJoong ….   Em ah … khi nhìn em đứng trên sân khấu …. Tôi rất bất ngờ … rồi nhìn em cô đơn bỏ đi ra ngoài trong buổi tiệc bất chợt tôi biết em cô đơn dường nào …   Tôi cứ nghĩ … cuộc gặp gỡ em chỉ đến đây thôi … không ngờ ông trời còn ưu đãi tôi một lần nữa là gặp em trong buổi tiệc sinh nhật của con trai giáo sư Nicolas Simon Garcia …..   Và rồi tôi ấp ủ trong mình tình yêu đối với em….. ngày qua ngày tình yêu trong tôi dần lớn mạnh … trước cái ngày tôi hẹn em ra … em biết tôi gặp ai không ?   Người tôi gặp chính là bà nghị sĩ KwonBoA   Chính tôi cũng không ngờ bà em lại gặp tôi … tôi không biết mình nên làm gì … mình nên nói gì … nhưng khi bà em đặt vấn đề với tôi … tôi đã hiểu rõ   —————– FlashBack ————–   Tôi đang đi đến một Gift Shop thì hai người mặc đồ vest đen đã chặn lại … ngạc nhiên … tôi thốt lên   “ Có chuyện gì với các vị … tôi có quen các vị sao ? “   Một trong hai người đã nhìn tôi và bảo   “ Mời anh theo chúng tôi … có người muốn gặp anh ! “   Nói rồi họ mở cửa cho tôi lên một chiếc BMW và chở tôi đến một lâu đài nào đó … nhưng tôi không biết tên… lâu đài không rộng lắm nếu so với người muốn gặp tôi   Tôi vừa bước xuống xe … ở đó đã có một người đàn bà chờ sẵn và bà ta dẫn tôi đi gặp chủ nhân của mình … tôi không biết bên trong lâu đài tôi nên diễn tả như thế nào … nó quá ư là sang trọng và lộng lẫy … sàn nhà hoa cương được trải thảm … lối lên cầu thang hai bên đều có người đứng chào … cầu thang bằng gỗ xoan được đánh bóng … hành lang được làm bằng những thanh kim loại được chạm trổ thật tuyệt đẹp …   “ Thưa phu nhân … cậu Choi đã đến ! “   Dừng lại trước một căn phòng … người đàn bà dẫn tôi lên cung kính thưa … hai cánh cửa bằng gỗ từ từ mở ra bên trong có một người đàn bà khác … nhìn lướt qua tôi cũng biết bà ta là chủ nhân nơi này … tôi đi vào phòng và đứng trước mặt bà …   Bỗng tôi nhận ra bà ta là ai … quý bà trước mặt tôi lúc này chẳng ai khác là bà nghị sĩ Kwon BoA … bà thật khác so với tôi gặp ở buổi tiệc đó … bà mặc một chiếc váy bằng lụa trắng … chiếc áo có đính nơi cổ bằng vải satin màu nâu tôn lên nước da trắng của bà … hôm nay bà không vấn tóc chỉ để xõa thành từng lọn … ở JaeJoong có chút gì đó giống với bà …   Bất chợt tôi nhìn vào cặp mắt của bà … tôi chợt nhận ra … đôi mắt … đôi mắt của JaeJoong giống hệt bà … tôi khẽ cúi đầu chào …   “ Xin chào phu nhân … tôi là Choi Si Won ! “   Bỗng bà bật cười và nói   “ Tôi biết cậu Choi ! “   Ngạc nhiên trước lời bà nói … song tôi vẫn giữ bình tĩnh … vì tôi biết … không phải tự nhiên bà gọi tôi đến … ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà … bà vẫn mỉm cười nhưng nụ cười khiến tôi thấy khó chịu … nó giống như đang đánh giá tôi …. Đang giễu cợt tôi …   “ Cậu Choi … hôm nay tôi mời cậu đến đây chỉ muốn nói cho cậu biết cậu nên chọn bạn mà quen nhé ! “   Giọng bà bỗng đanh lại … tôi không hiểu những gì bà nói   “ Cậu Choi đây hẳn là người thông minh , nhạy bén … cậu đã hiểu lời tôi chưa .. ? “   Lắc đầu tôi vẫn giữ im lặng nhìn bà song bà lạnh lùng bảo   “ Tôi biết cậu làm sao đến được buổi tiệc của gia tộc Franciss nhưng cậu nên biết khi nào thì mình cần dừng lại không … một kĩ sư đi tu nghiệp … một người sống từ nhỏ trong viện mồ côi … cậu nghĩ gì đến JaeJoong nhà chúng tôi .. ! “   “ Thưa phu nhân… tôi … “   “ Để tôi nói nhé … tôi biết tình cảm của cậu dành cho JaeJoong nhà chúng tôi nhưng cậu có nghĩ đến tương lai của nó không ? … một kĩ sư tin học … một nhà thiết kế tập sự … cậu lấy gì để đảm bảo cho tương lai của nó đây … “   Tôi cố gắng kìm chế sự tức giận của mình … không  tiền … không thế là một cái tội sao ? Không lẽ tình yêu tôi dành cho JaeJoong là tội  lỗi “   “ Phu nhân… tôi biết hoàn cảnh của tôi nhưng tình yêu tôi dành cho JaeJoong là thật… không mưu toan … vụ lợi … xin bà đừng phỉ báng tôi như thế ! “   “ Hahaha … cậu thử nghĩ xem … khi cậu đi tu nghiệp về … bị sa thải khỏi công ty … căn phòng cậu đang ở bị buộc trả lại … thì cậu nói cho tôi biết… cậu có đảm bảo được JaeJoong không ? “   “……….”   “ Tôi chỉ nói một lời thôi …. Tránh xa JaeJoong nhà tôi ra và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa … đây là chi phiếu 1 triệu dollar , vé máy bay về Hàn quốc cùng với bằng Master của cậu … tôi không muốn cậu xuất hiện trên đất Pháp này một giây phút nào nữa cả … nếu không cậu đừng trách tôi … ! “   “……… “   “ Cô Michelle ! tiễn khách ! “   ———————- End Flashback —————–   JaeJoong ah … tôi với em là hai đường thẳng không bao giờ giao nhau … khi tôi thấy chồng em … tôi biết tôi thua về mọi mặt … từ tiền tài vật chất cho đến thân thế …   Tôi là một thằng mồ côi ….   Không tiền … không nhà …. Không thân thế …….   Trong khi chồng em là một CEO của 1 tập đoàn quốc tế …. Cháu của một bộ trưởng … thì … tôi … đã … thua ….. tôi … đã … mất …em….   JaeJoong ah … tôi không oán trách em …. Tôi chỉ mong có thể sống hạnh phúc bên người đó ….   Hạnh phúc của em là hạnh phúc của tôi  …   Tạm biệt nhé em …. Mong em khỏe mạnh và hạnh phúc bên chồng con …   Tôi không biết tôi có cơ hội gặp lại em không vì chuyến đi lần này tôi biết tôi sẽ đi mà không bao giờ trở lại …..   —————– End Siwon’s POV ———–   Nắm chặt vé máy bay trong tay Siwon bước đi cùng với người chàng trai ra khỏi công viên … đi đến nơi chỉ có đi và không bao giờ trở về …   THE END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.