U Minh Trinh Thám
Chương 153: Án mất tích
- Ta còn gặp được quỷ sứ.
Minh Diệu nhìn Lê mập mạp nói ra:
- Không nghĩ tới a, không ngờ hiện tại còn có thể nhìn thấy hắn, ta còn tưởng rằng qua vài chục năm sau mới thấy hắn đấy.
- Ngươi nói là tên gia hỏa rắm thúi chuyên mặc trang phục trắng giống Bạch Vô Thường phải không?
Lê mập mạp sững sờ một chút.
- Ngươi nhìn thấy hắn trong hoàn cảnh nào?
- Ai biết được? Hình như hắn và nữ quỷ kia có quan hệ với nhau.
Minh Diệu nhún nhún vai.
- Dù sao hắn xuất hiện và mang nữ quỷ kia đi.
- Không nghĩ tới a, thật không nghĩ tới.
Lê mập mạp gật đầu, nói:
- Lợi dụng chức quyền của hộ khách, gia hỏa đó thoạt nhìn dáng vẻ đạo mạo, không nghĩ tới lại làm ra loại chuyện này.
- Nhưng cũng tốt, cuối cùng cũng trả xong nhân tình.
Minh Diệu cười cười.
- Bằng không luôn có cảm giác thiếu nợ hắn, nếu không sau khi ta chết, ta sẽ cảm thấy hổ thẹn mà đi công ty đầu thai đấy.
- Ngươi cũng muốn đi ngoại quốc à?
Lê mập mạp nhìn Minh Diệu.
- Ngươi không phải vẫn xem thường những tên gia hỏa sính ngoại hay sao?
- Đó là bởi vì ta không có tiền.
Minh Diệu nhìn tên Lê mập mạp đang trợn trắng mắt.
- Lại nói, ngươi biết, ta có chấp niệm với ngực lớn trong lòng nha.
- Ngực lớn, ta cũng có a!
Lê mập mạp mang theo nụ cười xấu xa, nói:
- Nhưng của ta là D-CUP!
- Xéo đi, ngươi là đồ thịt mỡ.
Minh Diệu cầm áo khoác, rời khỏi căn phòng ẩm ướt thiếu ánh sáng của Lê mập mạp.
- Có tin tức gì không?
Minh Diệu cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào văn phòng của Từ Mẫn.
- Lại không gõ cửa, nơi này là cục cảnh sát, không phải nhà của ngươi.
Từ Mẫn lườm hắn một cái.