Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

Chương 43








Đệ tứ thập tam chương: Tư thế ngồi như vậy quá không thích hợp với trẻ em~~~~~\(≧▽≦)/~




Trước khi Nhậm Bình Sinh tỉnh lại Nhậm Thanh Nghiên bỏ chạy rồi, hơn nữa dựa theo tình huống này, một năm tới sợ là Nhậm Thanh Nghiên cũng không trở về, bởi vì tuyệt đối Nhậm Bình Sinh sẽ lột da nàng!


Cho nên nàng tuyệt đối không dám trở về.


Nhậm Bình Sinh thở phì phì ngồi trong sân phơi nắng, quay đầu lại thấy Nhậm Yên Vũ mỉm cười nhìn mình, dưới ánh mặt trời nụ cười của nàng rất xán lạn, mi mục như vẽ. Trái tim Nhậm Bình Sinh lại bình bịch một chút.


Như vậy thật sự không tốt cho tim.


"Tỷ tỷ!"


Đang miên man suy nghĩ nhìn gương mặt mi mục như vẽ, gương mặt ấy thoắt cái đến gần rồi. Nhậm Bình Sinh không ngờ gương mặt ấy sẽ đột nhiên phóng đại xuất hiện trước mặt mình, cho nên ngây người trong chốc lát.


"Tỷ tỷ. . . nước bọt của ngươi muốn chảy ra kìa." Tựa hồ Nhậm Yên Vũ rất thích thú thấy nàng lộ biểu tình như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.


Nhậm Bình Sinh vội vã hoàn hồn, tránh khỏi tầm nhìn của Nhậm Yên Vũ, "Con nít con nôi đừng có nói đùa kiểu này."


"Ta đâu có nói đùa? Tỷ tỷ thật sự nhìn ta chảy nước bọt. . . tỷ tỷ, ta đẹp chứ?"


Nhậm Bình Sinh cúi đầu uống trà: "Hỏi ta cũng vô ích, sau này hỏi người thích ngươi cảm thấy thế nào ấy." Nàng quay đầu nhìn Nhậm Yên Vũ, nhướng mày nói: "Sao ta cảm thấy ngươi đang rất vui vẻ?"


Nhậm Yên Vũ chỉ cười không đáp.


Nhậm Bình Sinh vẫn rất tức giận, đối với việc bị Nhậm Thanh Nghiên làm mình say khướt cảm thấy rất mất mặt, dù không phải lần một lần hai mất mặt trước Nhậm Thanh Nghiên.


Kỳ thực Nhậm Bình Sinh rất ghi thù, cho nên nàng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này.


Thời gian nhanh chóng trôi nha trôi nha, Nhậm Thanh Nghiên vẫn chưa trở về, vì vậy trong lúc Nhậm Thanh Nghiên biến mất, thời gian trôi nhanh chóng a nhanh chóng.


Thời Gian lão gia gia bày tỏ hắn chạy rất cố sức.


Mùa xuân làm xuân tâm* nảy mầm đã trôi qua, mùa hè nóng rực đã đến rồi, mùa hè đến bày tỏ nghỉ hè đến rồi.
*Tình yêu~


Nghỉ hè có phải nên đi ra ngoài một chút không? Nhậm Bình Sinh không phải loại người thích ra ngoài chơi đùa, nhưng nhiều năm như vậy rồi, nàng và Nhậm Yên Vũ rất ít khi ra ngoài chơi, hôm nay thật vất vả mới có kỳ nghỉ hè, tiểu thư Nhậm gia của chúng ta bắt đầu lo lắng có nên lợi dụng kỳ nghỉ hảo hảo ra ngoài chơi chơi không.


Nghĩ như vậy, Nhậm Bình Sinh liền không tự chủ được đi về phía bộ sơ trung, đợi đến khi nàng dừng lại, đã đứng trước cửa dãy phòng học năm nhất.


". . ." Nhậm Bình Sinh dừng lại trước cửa dãy phòng học, nhịn không được nổi một loạt hắc tuyến trên trán. Rất là cạn lời.


Sau khi tỉnh táo lại nàng nghĩ, vậy có muốn đến thăm Nhậm Yên Vũ không?


Nhậm Bình Sinh đi về phía KTX của Nhậm Yên Vũ, còn chưa đến KTX thì đã thấy có hai người đứng trước KTX, thấy có hai người đứng trước KTX thật ra một chút cũng không lạ, lạ chính là hai người đó vậy mà lại là Nhậm Yên Vũ và Lâm Nham.


Nhậm Bình Sinh cảm thấy trái tim mình chợt thắt.


Loại cảm giác này giống như là truyện ngắn học sinh cao trung yêu đương trong tạp chí nhi đồng Tam Lưu do các tiểu quỷ viết, nữ chính tình cờ gặp nam chính đang có gian tình với nữ phụ, sau đó nữ chính cảm thấy đau lòng đau lòng.


Loại cảm giác này rất cẩu huyết.


Trên cơ bản Nhậm Bình Sinh cảm thấy hiện tại mình đã cẩu huyết đến không thể cẩu huyết hơn.


Nhưng mà dù cảm thấy cẩu huyết đến khiến bản thân không chấp nhận được rồi, nhưng Nhậm Bình Sinh vẫn cẩn thận nấp trong lùm cây bên cạnh, cố gắng đến gần Nhậm Yên Vũ và Lâm Nham, nghe trộm bọn họ nói chuyện.


Đáng tiếc tuy xung quanh rất yên tĩnh, nhưng dù sao cũng có hơi xa, Nhậm Yên Vũ và Lâm Nham cũng không lớn tiếng, Nhậm Bình Sinh không có nghe rõ ràng được gì, chỉ loáng thoáng nghe Lâm Nham nói cái gì "thích" "ngươi cảm thấy".


Và cả lời Nhậm Yên Vũ đáp "chưa từng" "ngẫm lại".


Yêu sớm đã không phải là chuyện nghiêm trọng gì, ở độ tuổi này, yêu sớm đã không phải chuyện hiếm lạ, tiểu quỷ sơ trung hở một tí sẽ có mấy người bạn trai hoặc là mấy người bạn gái, cho nên dù Nhậm Yên Vũ yêu đương với Lâm Nham hay cái gì, cũng coi như không phải chuyện lớn, trên cơ bản chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập, không chạm đến giới hạn, không có vấn đề gì lớn cả.


Nhất là Nhậm Bình Sinh lúc sơ trung đã biết mình có tình cảm với Nhậm Yên Vũ, cho nên hiện tại càng không có lý do gì can thiệp chuyện yêu đương của Nhậm Yên Vũ, ngay cả bản thân còn không quản được, sao có thể quản người khác?


Nhậm Bình Sinh ngồi xổm sau lùm cây, ngửa đầu nhìn bầu trời chưa xuất hiện ngôi sao nào, nghĩ, mặc kệ giữa Nhậm Yên Vũ và Lâm Nham có cái gì, tình cảm giữa họ cũng sạch sẽ hơn mình đối với Nhậm Yên Vũ rất nhiều. Chí ít sẽ không làm ai cảm thấy chán ghét.


Miệng lưỡi người đời, bốn chữ này Nhậm Bình Sinh hiểu rõ. Chính vì hiểu rõ, mới càng không thể nói ra. Cho nên như vậy cũng tốt, dù biết tình cảm sơ trung hơn phân nửa là không có kết quả, nhưng chí ít cũng chứng minh Nhậm Yên Vũ là bình thường, không giống như mình.


Nhậm Bình Sinh ngồi xổm trong lùm cây, miên man suy nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy mặt mình ươn ướt, đưa tay sờ mới hiểu được, mình vậy mà lại khóc.


Có cái gì đáng để khóc a? Chuyện Nhậm Yên Vũ là người bình thường chẳng lẽ không đáng vui vẻ sao? Người mình yêu, nếu như có thể hạnh phúc hơn chính mình, chẳng lẽ không nên hài lòng sao? Chí ít có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Nhậm Yên Vũ không phải sao? Chí ít vẫn là tỷ tỷ không phải sao?


Nhậm Bình Sinh lau nước mắt, khom người rời đi. Rất nhiều chuyện biết quá rõ ràng cũng không hẳn là hạnh phúc, cho nên cứ mơ mơ hồ hồ như vậy cũng không tệ. Trẻ con trưởng thành, luôn muốn tung cánh bay.


Chỉ là cái loại cường liệt muốn bắt đối phương ** này, không có chỗ phát tiết, thống khổ sẽ cào xé nàng.


Trưởng thành có tốt không? Trưởng thành rốt cuộc có gì tốt? Nếu như có thể không trưởng thành thì tốt biết bao nhiêu?


Nhậm Bình Sinh ngửa mặt lên trời, nhắm chặt hai mắt lại, tuyệt đối không thể để nước mắt ngã xuống, cho nên phải nhịn!




. . .




Nghỉ hè cứ như vậy đến rồi, nhưng mà tâm tình của Nhậm Bình Sinh không vì nghỉ hè mà có cải thiện, vốn muốn đi ra ngoài, hiện tại không có tâm tình đi đâu, tuy Nhậm Bình Sinh rất hy vọng Nhậm Yên Vũ có thể đi ra ngoài một chút, nhưng mà Nhậm Yên Vũ lại bày tỏ nàng không đi thì mình cũng không đi. Kỳ thực Nhậm Bình Sinh cũng muốn miễn cưỡng đi ra ngoài cùng Nhậm Yên Vũ, nhưng mà hiện tại tâm tình không tốt, nếu như miễn cưỡng đi, cũng sẽ không vui vẻ, thậm chí còn có khả năng cao hứng đi, mất hứng về. Như vậy được một mất mười.


Ôm suy nghĩ đó, Nhậm Bình Sinh cũng không có miễn cưỡng Nhậm Yên Vũ, chỉ là mỗi ngày đều nhìn thấy, mỗi ngày đều áp lực mình có nên đi hay không đi là một chuyện rất thống khổ.


Cũng may những ngày như vậy không có duy trì lâu, học sinh sơ trung và cao trung giống nhau, nghỉ hè hằng năm không thể yên tĩnh lâu dài, vì quốc gia đã ban lệnh rõ ràng rằng cấm không thể có lớp học hè hay là học bổ túc, thế nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, lớp bổ túc năm nào cũng tồn tại, học bổ túc vẫn nhiều như trước đến giờ.


Như thế giải thoát cho Nhậm Bình Sinh, hai người liền sớm thu thập hành lý, trở về trường học.


Trên đường đi Nhậm Bình Sinh cũng không có nói gì nhiều, Nhậm Yên Vũ nhìn người bên cạnh mình, cau mày nói: "Tỷ tỷ, gần đây tâm tình ngươi luôn không tốt."


Nhậm Bình Sinh quay đầu "ừ" một tiếng, nói: "Không có a, sao lại nghĩ vậy."


"Ngươi không vui."


"Ta chỉ đang nghĩ vài chuyện."


"Nghĩ chuyện gì?"


"Rất nhiều, bài tập, hội học sinh, năm 2 sơ trung và cao trung đều là thời điểm rất quan trọng, nếu như xử lý không tốt, có ảnh hưởng đến việc lựa chọn trường cao trung hay đại học tốt sau này, chúng ta nhất định phải chú trọng." Nhậm Bình Sinh quay đầu, mỉm cười xoa đầu Nhậm Yên Vũ, "Phải chăm chỉ học tập đó."


Nhậm Yên Vũ nhìn chằm chằm Nhậm Bình Sinh chốc lát, mới gật đầu "ừm" một tiếng.


Nhậm Bình Sinh có tâm sự, hơn nữa còn không nguyện ý đem tâm sự nói với nàng, phải làm sao mới có thể hiểu trong lòng Nhậm Bình Sinh đang suy nghĩ cái gì?


Tâm tư của Nhậm Bình Sinh từ nhỏ đã tinh tế hơn người khác rất nhiều, đương nhiên con gái trưởng thành mặc kệ là lý trí bao nhiêu, đều có tiểu tâm tư của mình, không muốn ai phát hiện.


Nhậm Yên Vũ nhìn chằm chằm Nhậm Bình Sinh, suy nghĩ có lẽ nên hỏi Lâm Nham một chút, gần đây hội học sinh xảy ra chuyện gì, làm Nhậm Bình Sinh mất hứng.


Cuộc sống học bổ túc so với đến trường càng thêm thống khổ, mỗi ngày ngoài làm bài tập ra chính là làm bài tập làm bài tập, kiểm tra kiểm tra kiểm tra, sau đó lão sư không ngừng phân tích bài thi, bận rộn thật sự là tiêu tốn rất nhiều thời gian, công việc trong một ngày lu bù cả lên, không có thời gian lo lắng chuyện khác, thời gian sẽ trôi càng nhanh hơn bình thường.


Nhậm Bình Sinh bận rộn, sẽ không có tinh thần đi lo lắng chuyện của Nhậm Yên Vũ và Lâm Nham, sau đó bất tri bất giác đến khai giảng rồi.


Cuộc sống khai giảng cũng bận rộn như vậy, các học sinh cao trung đang không ngừng học tập, cũng triển khai vài hoạt động thể thao. Đầu tháng 10, khí trời trở nên mát mẻ hơn rất nhiều, lúc này vận động đương nhiên rất thích hợp, cho nên các nam sinh chuẩn bị giải đấu bóng rổ, chuyện này hội học sinh toàn quyền phụ trách, dằn vặt hơn nửa tháng rốt cuộc cũng hạ màn, sau đó tới lượt các nữ sinh dằn vặt, trung tuần tháng 10 chuẩn bị một giải đấu Tennis.


Khí trời Giang Nam cho dù có là trung tuần tháng 10 cũng sẽ không quá lạnh, đôi khi Mặt Trời công công tâm tình tốt, khí trời sẽ trở nên ấm áp, nhiệt độ lại tăng lên 20 mấy độ. Trận đấu Tennis lần này vì hội học sinh muốn kêu gọi, cho nên Nhậm Bình Sinh cũng tham gia.


Trận đấu áp dụng chế độ đấu loại trực tiếp, mỗi lớp đều có 6 tuyển thủ tham dự, mỗi cấp bộ cao trung có 17 lớp, nhưng lại rất hãm hại chính là vậy mà lại không có hạn chế độ tuổi, ba cấp trong trường cùng nhau thi đấu, rất là nhiều lớp nha, cho nên dù mỗi ngày đều có các lớp thi đấu với nhau, nhưng vẫn gần một tháng mới sàng lọc ra 6 lớp cuối cùng, tiến hành vòng bán kết.


Lớp của Nhậm Bình Sinh đã nằm trong top 6. Có lẽ vì muốn mượn bận bịu để quên đi đau khổ trong lòng, đối với trận đấu lần này Nhậm Bình Sinh vô cùng liều mạng, như thế khiến cho rất nhiều người bộ cao trung mở rộng tầm mắt, luôn luôn an tĩnh vô cùng, làm cho người khác nghĩ hội trưởng đại nhân là con mọt chỉ biết đọc sách vậy mà lại chơi Tennis tốt đến vậy.


Cũng không biết có phải bị tinh thần liều mạng của Nhậm Bình Sinh lôi kéo hay không, tất cả mọi người trong lớp Nhậm Bình Sinh đều vô cùng liều mạng, vậy mà lại đánh bại rất nhiều đội năm 3, trực tiếp tiến vào top 3, tranh hạng nhất.


Bởi vì có một khoảng thời gian điều chỉnh, cho nên được một tuần nghỉ ngơi, khi trận đấu bắt đầu khí trời đã chuyển lạnh, cũng đã là trung tuần tháng 12, mặc dù tháng 12 ở Giang Nam không giống như phương bắc, tháng 12 không có lạnh đến tuyết rơi lớn như lông ngỗng, thế nhưng vẫn lạnh.


Ngày trận đấu cuối cùng diễn ra bầu trời quang đãng, trận đấu diễn ra lúc chạng vạng, vì trận đấu này mà còn cố tình cho nghỉ một tiết học. Ngày hôm đó có rất nhiều người đến xem, đấu ba ván thắng hai, Nhậm Bình Sinh lên sân khấu sau cùng.


"Tỷ tỷ!" Trận đấu bắt đầu chưa được bao lâu, Nhậm Yên Vũ liền vui vẻ chạy đến rồi.


Nhậm Bình Sinh có chút bất ngờ nhướng mày nhìn Nhậm Yên Vũ hỏi: "Sao ngươi lại đến đây? Bộ sơ trung không đi học à?"


Nhậm Yên Vũ cười nói: "Lớp chúng ta hoạt động tự do, cho nên cứ đến đây, tỷ tỷ đã đấu bao nhiêu trận rồi?"


"Cuối cùng."


"Tỷ tỷ cố lên!" Dường như Nhậm Yên Vũ rất kích động, còn chưa bắt đầu thì đã bưng trà rót nước đấm lưng xoa vai Nhậm Bình Sinh, vô cùng cẩu thối tử*.
*Cẩu thối là chân chó, chỉ người nịnh nọt


"Phía trước tỷ tỷ ta cũng xoa cho ngươi nha!"


"Phía trước?"


"Phải! Ngươi ngồi đó." Nói xong câu Nhậm Yên Vũ đã bỏ chạy tới trước Nhậm Bình Sinh, thoáng cái đã ngồi lên chân Nhậm Bình Sinh.


"Ế?" Hành động bất thình lình làm Nhậm Bình Sinh nhịn không được kinh hô một tiếng.


Nhưng thật ra Nhậm Yên Vũ tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn, cả người ngồi trên đùi Nhậm Bình Sinh, nói là bắt đầu xoa bóp vai cho nàng.


Nhậm Bình Sinh nhịn không được liếc mắt nhìn xung quanh một chút, động tác này quá là lớn mật! Nàng có chút xấu hổ.


Quả nhiên xung quanh có rất nhiều người nhìn về phía này, nhưng thần kỳ chính là, chỉ cần bị ánh mắt Nhậm Bình Sinh quét qua, một vùng liền chỉnh tề xoay đi hướng khác, muốn làm cái gì thì làm đi, hoàn toàn coi như không có chuyện gì xảy ra, một tiếng bàn tán cũng không dám hé!


Được rồi, mặc dù có sự xuất hiện của phúc hắc, cuộc sống của quỷ kiến sầu có chút hãm hại, nhưng quỷ kiến sầu dù sao vẫn là quỷ kiến sầu, lạc đà gầy thì vẫn lớn hơn ngựa, khí thế vẫn vô cùng cường đại.








===
Mình nhìn thấy Bổn Điểu để tag 'phúc hắc công' 'nóng tính thụ' rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.