Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 47




Cuối tuần trời trong nắng ấm, Lương Ưu Tuyền bò xuống giường, đứng trên ban công làm vài động tác thể dục. Cô nghiêng đầu nhìn lên trời xanh, mưa đi chứ, mưa đá luôn đi, tốt nhất là khiến cô dâu ướt sũng đi!

Nhưng mà có vẻ nguyền rủa ác ý này của cô sẽ không thành hiện thực. Mặt trời vẫn rực rỡ chiếu sáng, trời không gợn mây.

“Tiểu Tuyền, cho anh một cái lì xì đi.” Lương Ưu Hoa mồm ngậm bàn chải đẩy cửa ra.

Lương Ưu Tuyền lôi từ trong ngăn kéo ra một cái: “Anh đi không?”

“Rảnh cũng là rảnh mà. Dù sao anh chủ yếu vì em mà đi đấy. Lỡ như em không khống chế được thì ít nhất bên cạnh cũng có một người chăm sóc em.” Lương Ưu Hoa nói thật lòng. Không chừng Lương Ưu Tuyền sẽ nổi lửa giẫm nát bánh kết hôn của nhà người ta thì sao?

“…” Lương Ưu Tuyền lườm hắn. Cô một chút cũng không muốn đi, nhưng mà Tả Húc đã hẹn sẽ gặp nhau trong hôn lễ. Tính đi tính lại cũng đến nửa tháng không gặp rồi, không nói dối, thật rất muốn gặp hắn.

Hai anh em mặc xong quần áo, lại nhét 300 nhân dân tệ vào trong lì xì. Tuy tiền không nhiều nhưng cứ nghĩ đến là tặng cho người yêu cũ, đau đớn giống như cắt da cắt thịt cô ra ah.

“Đừng thù dai như vậy, em cần phải cảm ơn Tiếu Hồng đã cướp Lâm Trí Bác đi là khác. Đó là ân nhân của em đấy, ha ha.” Lương Ưu Hoa cầm tay lái cười khổ với em gái. Phải nói, hắn thật sự là ông anh tệ, giờ mới biết được nguyên nhân năm đó em gái chia tay bạn gái. Dù sao may mà em gái đã có một bạn trai còn có ưu thế hơn, nếu không hắn nhất định sẽ đánh Lâm Trí Bác tơi bời.

Lương Ưu Tuyền im lặng không nói. Oan gia, đều là oan gia. Nếu Tiếu Hồng không muốn trở thành cô dâu bị khách mời đạp bay đầu tiên trên thế giới, tốt nhất hôm nay đừng chọc đến cô.

.

.

Lâm Trí Bác và Tiếu Hồng chọn hôn lễ kiểu tây. Khi hai anh em Lương gia đến nơi, giáo đường đã đầy khách và bạn bè. Chú rể Lâm Trí Bác lặng lẽ đứng ở cầu thang nghênh đón bạn bè người thân, bộ đồ vest màu trắng càng làm nổi bật sự nhã nhặn ưu nhã của hắn.

“Chúc mừng.” Lương Ưu Tuyền đi đến trước, lạnh lùng nói.

Lâm Trí Bác đẩy gọng kính, xấu hổ cười hiền lành: “Anh không ngờ em sẽ đến, cám ơn em, Tiểu Tuyền.”

“Anh trai tôi, anh nhớ rõ chứ.” Lương Ưu Tuyền miễn cưỡng nhếch miệng, chỉ Lương Ưu Hoa đang hết nhìn đông lại tới ngó tây bên cạnh mình.

Lâm Trí Bác chăm chú nhìn, trong lòng có chút căng thẳng. Hắn cẩn thận giơ tay ra: “Lương đại ca, đã lâu không gặp.”

Lương Ưu Hoa lấy lại tinh thần, vỗ vỗ cánh tay Lâm Trí Bạc, nói một câu chúc phúc mà cũng không giống chúc phúc: “Sống tốt, làm người tốt, đừng có làm những chuyện thay đổi thất thường nữa. Còn có, không cần lo lắng cho Tiểu Tuyền của chúng tôi, con bé đã tìm được đối tượng rất tốt rồi.”

“…” Lâm Trí Bác cười gượng hai tiếng, mời hai vị khách quý vào giáo đường.

Lương Ưu Tuyền vừa đi vừa cho Lương Ưu Hoa một cùi chỏ: “Anh nói với anh ta mấy cái đó làm gì, sớm biết thế này không nên cho anh tới.”

Lương Ưu Hoa cười không đáp. Dù sao cũng là em gái ruột của mình, hắn hiểu Lương Ưu Tuyền hơn bất kì ai. Con bé là kiểu người nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu, nhìn thì hung hãn nhưng rất dễ mềm lòng. Giống như hồi bé, trong chung cư có đứa bé cướp đồ chơi của con bé vậy. Rõ ràng là đối phương tranh cướp, tuy động thủ trước lại là nó, nhưng khi nhìn thấy đứa bé kia ngồi khóc to thì trong lòng con nhóc này lại có cảm giác tội lỗi. Cho nên người khác hài lòng hay không hài lòng hắn không thèm để ý, dù sao cũng không thể để Tiểu Tuyền nhà hắn chịu oan ức.

Lúc này có một chiếc xe Lincoln đỗ bên cạnh, nhưng người xuống đầu tiên cũng phải Tả Húc mà lại là Dương Phỉ Nhi. Dương Phỉ Nhi đeo kính râm lên, ngoắc ngoắc Tả Húc đang ngồi trong xe: “Baby, xuống đi chứ.”

“…” Tả Húc ngồi một mình trong xe sầu não. Hắn chỉ là đứng dưới gọi cho lái xe Trương Cường một cú điện thoại, nói Trương Cường giúp hắn đem lễ phục xuống, sao lại đem luôn cả Dương Phỉ Nhi theo thế này?

Trương Cường nắm tay lái, áy náy nhìn Tả Húc, tạ lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc, Dương chủ tịch chỉ thuận miệng hỏi tôi một lúc, không ngờ…”

Tả Húc xua xua tay, mở cửa xe. Dương Phỉ Nhi đã đến rồi, hắn còn làm gì được nữa?

Tả Húc mặc một bộ âu phục đen, Dương Phỉ Nhi thì mặc một bộ đồ nóng bỏng màu đỏ. Sự xuất hiện của bọn họ gây ra bạo động không nhỏ.

Lương Ưu Tuyền ngẩng đầu, đang nghĩ xem nên nói gì với Tả Húc thì hắn đã tự động ngồi xuống bên cạnh cô.

“Anh trai em đi toilet rồi, đây là chỗ anh ấy.” Lương Ưu Tuyền nhỏ giọng nhắc.

“Tới trước được trước. Anh ấy cũng đâu có mua vé.” Tả Húc nhướn mày.

“…” Lương Ưu Tuyền biết rõ quan hệ hiện tại của hai người, khắc chế xúc động muốn đấu võ mồm lại, định chuyển chỗ khác. Nhưng lại nói, cô muốn chuyển cũng không nổi. Có một số khách nhận ra Tả Húc, ngày càng có nhiều cô gái trẻ tuổi đi đến xin kí tên và chụp ảnh.

Dương Phỉ Nhi ăn mặc xinh đẹp không có ý đi bẩn giầy cao gót, càng không hứng thú với hôn lễ của người khác, cho nên cô rời khỏi giáo đường, tìm một chỗ mát mẻ đứng hút thuốc.

Điện thoại Dương Phỉ Nhi vang lên. Cô nhìn tên, là thám tử tư cô thuê, không khỏi nở nụ cười.

“Dương tiểu thư cô khỏe không? Tôi điều tra rồi, đội trưởng đội cảnh sát Lương Ưu Hoa trước khi nhậm chức không có hành vi bất lương nào. Chưa vợ chưa con. Thậm chí đến tận bây giờ, một người bạn gái cũng không có.”

Nghe xong, Dương Phỉ Nhi nhăn mặt. Cô muốn chỉnh chết Lương Ưu Hoa thì nhất định phải chỉnh hắn, không ngờ cái tên đại quê mùa kia lại trong sáng đến thế.

“Anh cho là một người đàn ông 30 tuổi lại không có bạn gái à? Điều tra cẩn thận cho tôi! Cho anh thêm một tuần, nếu không tra được tin gì có ích thì tự động biến mất.” Nói xong Dương Phỉ Nhi tức giận tắt điện thoại. Lương Ưu Hoa hết công tác lại công tác, hắn là bị lãnh cảm hay là biến thái?!

Nhưng mà Dương Phỉ Nhi đang bận nổi bão vẫn không phát hiện Lương Ưu Hoa đang đứng sau lưng cô, mà cô thì vẫn đang say mê mắng chửi Lương Ưu Hoa.

Lương Ưu Hoa nhìn cách ăn mặc của cô hôm nay, đối với bộ đồ hở hang kia vô cùng bất mãn. Hắn nhíu mày, dạy dỗ: “Từ góc nhìn của tôi có thể nhìn được hết cái rãnh hình chữ V kia.”

“Anh đứng lại đó cho tôi!” Dương Phỉ Nhi chạy nhanh ngăn hắn lại:“Anh có phải bị bệnh không, đã 30 tuổi mà cả mối tình đầu cũng không có?”

Lương Ưu Hoa ngừng chân, nhìn cô thật kĩ: “Cô điều tra tôi?”

“Đương nhiên. Tôi đã nói rồi, không làm danh dự của anh hỏng hết tôi không bỏ qua!” Dương Phỉ Nhi thẳng thắn trả lời.

Lương Ưu Hoa cười cho qua chuyện: “Cô có biết phương thức trả thù một người đàn ông tốt nhất không?”

“Anh dám nói không?” Dương Phỉ Nhi ung dung nhướn mày.

“Là cưới phải một cô vợ điêu ngoa bốc đồng, cô có thể cân nhắc gả cho tôi.”

“Anh!…” Dương Phỉ Nhi cảm giác như mình đã bị hắn biến thành đồ đần. Cô lại châm thuốc, nhưng còn chưa bắt lửa, thuốc đã bị Lương Ưu Hoa cướp lấy vứt đi, “Bớt hút thuốc đi.”

Dương Phỉ Nhi nắm chặt tay, muốn chui vào xe. Nhưng bước chân cô hơi bị lớn, Lương Ưu Hoa nhìn khoảng cách giữa chiếc xe với cô, dứt khoát kéo cô lại, nổi giận: “Rốt cục cô là có chuyện gì?! Nói thật, cô không trang điểm đẹp hơn gấp vạn, cần gì phải thế này?”

“…” Lương Ưu Hoa nhìn cô bất đắc dĩ, chưa nói hai lời liền lôi cô đến cầu thang: “Dự lễ trước, bây giờ cô kích động, lát nữa tôi đưa cô quay lại cảnh cục.”

“Ai muốn anh đưa, buông tay!~” Dương Phỉ Nhi tức giận dùng túi đập vào lưng hắn, cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào thiếu ga lăng như vậy.

Lương Ưu Hoa không thấy đau, đem cô đi thẳng.



Trong giáo đường, điệu nhạc mừng vang lên, người mặc đồ cưới màu trắng, trong khung cảnh trang trọng, hạnh phúc cầm tay người yêu. Giờ phút này, tất cả cừu hận, tất cả ân oán, dường như đều biến mất.

Lương Ưu Tuyền nhìn hai người kia, nghĩ tới quá khứ, trong lòng đủ loại cảm xúc.

Bỗng nhiên tay của cô bị một bàn tay to chắc khác nắm chặt, Lương Ưu Tuyền ngại ngùng nhìn Tả Húc… Tuy không nói thẳng với nhau nhưng ở giữa bọn họ thật sự tồn tại một khe rãnh không thể vượt qua, rõ ràng là lo lắng trước tương lai gập ghềnh. Đương nhiên không phải bọn họ không đủ dũng khí để đối mặt với cuộc đời, mà là cả hai đều không biết sau này mình sẽ mang gì đến cho đối phương, là vui vẻ hay phiền não. Cho nên cô rất muốn nói với Tả Húc: nếu đã không có ngày mai thì xin đừng cho cô bất kì hi vọng gì nữa.

Nghĩ thế, Lương Ưu Tuyền rút tay ra. Tả Húc tựa như bầu trời đầy sao sáng, mà cô đã qua những năm xúc động mù quáng, chỉ muốn tìm con đường thực tế là một người đàn ông xứng đáng để gả cho xong việc.

Tả Húc thu bàn tay trống vắng vé, rủ tay xuống, chậm dãi thở dài.

“Tên bác sĩ tâm lý kia cứ nhìn em.” Tả Húc âm dương quái khí nói.

Lương Ưu Tuyền lấy lại tinh thuần, vô thức nhìn quanh, quả nhiên thấy Cổ Ngọc đang nhìn cô. Thấy cô quay đầu lại, Cổ Ngọc còn nhẹ nhàng vẫy tay với cô. Lương Ưu Tuyền lễ phép mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía hai người đang đồng ý chung thân trên kia.

… Cho dù giàu hay nghèo, cho dù khỏe hay bệnh, con có nguyện ý vĩnh viễn ở cùng cậu ấy/cô ấy hay không?

Trong giây phút chú rể, cô dâu đang đọc lời thể này…

Tả Húc và Lương Ưu Tuyền nhìn thẳng về phía trước, tuy không ai thấy ai nhưng cũng không kìm được lòng, trong lòng nói ba chữ: con đồng ý.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bất kể anh ta nghèo hay giầu, bất kể anh ta khỏe mạnh hay bệnh tật, các cô gái, cô có dũng khí phá tan muôn vàn khó khăn để gả cho người đàn ông trong lòng mình không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.