Tuyền Qua

Chương 6




Như thế nào lại đi, không phải nói chờ sao, coi như mình đến muộn cũng không có thể đi như vậy a, như vậy ta làm ca ca sẽ thực lo lắng a, ta sẽ thực lo lắng tuy rằng ta cũng không biết ta đang lo lắng cái gì,cũng không phải tiểu hài tử,cũng không phải không biết đường đi… Vu Nhất Xuyên đạp xe về nhà một bên nghĩ, ai rốt cuộc đi đâu a, ca ca ngươi chính là hy sinh bạn gái cũng phải tìm ngươi a…

Hắn đạp xe thật chậm, một đường cẩn thận lưu ý có thân ảnh đệ đệ hay không, thẳng đến về đến gần nhà mới nhìn thấy đệ đệ.

Diệp Miêu chậm rãi đi ở ven đường, cúi đầu, bóng dáng nhỏ gầy càng thêm có vẻ đơn bạc, Vu Nhất Xuyên đạp xe thật nhanh qua: “Hắc, như thế nào không đợi ta a?”

Diệp Miêu không nói lời nào, vẫn đang cúi đầu đi về phía trước, Vu Nhất Xuyên tự biết đuối lý:” Đúng vậy ca ca không tốt, là ta chậm, kỳ thật cũng không trễ bao lâu a, đừng nóng giận…” Hắn phát giác đệ đệ không thích hợp: “Ôi chao túi sách của ngươi đâu?”

Đèn đường cũng không sáng quá, nhưng Vu Nhất Xuyên đã nhìn được Diệp Miêu không thích hợp, hắn ném xe đạp vọt tới trước mặt đệ đệ: “Ngươi làm sao vậy? Làm cho ta nhìn xem.” Hắn mạnh mẽ nâng cằm đệ đệ lên, nhìn rõ mặt của hắn.

Ngọn đèn ám hắn cũng có thể thấy rõ ràng trên mặt thiếu niên máu ứ đọng cùng sưng đỏ, Vu Nhất Xuyên hoảng sợ: “Đã xảy ra chuyện gì!”

Diệp Miêu rốt cục nhìn thấy mặt ca ca, hắn giống như khôi phục thần trí, đột nhiên giữ chặt tay Vu Nhất Xuyên: “Ngươi không sao chứ?”

“Lời này nên là ta hỏi, đã xảy ra chuyện gì, ai khi dễ ngươi!” Vu Nhất Xuyên cho tới bây giờ không nóng giận qua như vậy: “Đều là ta không tốt, ta không ở một hồi đã có người khi dễ ngươi, nếu ta ở đó thì tốt rồi, ai làm, mẹ nó ta đi phế hắn!”

Diệp Miêu ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên mếu máo, bộ dáng như muốn khóc, rồi lại không khóc được.

Vu Nhất Xuyên nhìn đau lòng, một phen đem đệ đệ đến trong lòng ngực: “Tốt lắm tốt lắm không có việc gì, nói cho ta biết là ai làm.”

Diệp Miêu bị hắn gắt gao ôm, lại cái gì cũng không chịu nói, chính là lắc đầu, Vu Nhất Xuyên không buộc hắn, đành phải vỗ về: “Chớ sợ chớ sợ, không có việc gì.”

Vu Nhất Xuyên không là một người kiên nhẫn, mà hắn hiện tại phải lặp đi lặp lại vài câu an ủi khô cằn lại tuyệt không cảm thấy được phiền, Miệp Miêu không có cho hắn phản ứng gì, hắn cũng không biết sốt ruột, hắn liền đơn thuần cảm thấy được ôm đệ đệ như vậy là tốt lắm rồi.

Sau một lúc lâu Diệp Miêu thấp giọng nói: “Ca ca ngươi phải cẩn thận.” Nói xong đẩy Vu Nhất Xuyên đi về phía trước.

Vu Nhất Xuyên đi theo phía sau hắn: “Có ý gì? Vì cái gì ta phải cẩn thận, cùng ta có liên quan phải không?”

Diệp Miêu không chịu nói, chỉ nói: “Đợi lát nữa về đến nhà,chúng ta nói như thế nào?”

Vu Nhất Xuyên giữ chặt tay hắn: “Ngươi nói thật là được, rốt cuộc ai đối ngươi như vậy, nếu cùng ta có liên quan liền nói cho ta biết, mẹ nó ta không thể để cho đệ đệ của ta bị người khi dễ như vậy!”

Diệp Miêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không.”

“Nói!” Vu Nhất Xuyên cảm thấy trong lòng giống như có hỏa đốt, ngữ khí cũng cường ngạnh lên: “Không nói không được đi!”

Diệp Miêu lại không chịu nói , hai người giằng co, gió lạnh thổi qua, Diệp Miêu không tự giác run cả người, Vu Nhất Xuyên đành phải nhuyễn xuống: “Vẫn là về nhà đi, ngươi bị lạnh, sinh bệnh sẽ không tốt, ” Nói xong nắm tay đệ đệ đi: “Ôi chao, ngươi muốn ta cẩn thận, lại không chịu nói là ai, nếu là hắn tìm ta gây phiền toái, ta không có phòngbị,không phải có chuyện sao! “

Hắn cố ý nói như vậy, sau đó cảm thấy tay đệ đệ trong lòng bàn tay run rẩy một chút.

Quả nhiên Diệp Miêu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Ca ca, ngươi phải đáp ứng ta chỉ có thể cẩn thận hắn, không thể đi tìm hắn, ta không muốn… các ngươi đánh nhau.”

Vu Nhất Xuyên tận lực bình tĩnh gật đầu.

Diệp Miêu nhìn hắn: “Ngươi không được gạt ta.”

Vu Nhất Xuyên cũng nhìn hắn: “Ta không lừa ngươi.”

“Ân.” Thanh âm Diệp Miêu có chút phát run:” Là cái nam nhân tóc vàng, hắn nói ngươi tranh nữ nhân…”

“Ta biết là ai.” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời của hắn, hắn nhìn mắt đệ đệ: “Ngươi không phải sợ, về sau ca ca sẽ bảo hộ ngươi.”

Diệp Miêu vội vàng nói: “Ca ca ngươi đáp ứng ta, không cần tìm hắn, người kia thực hung, khí lực rất lớn, hơn nữa, hơn nữa ngươi đánh nhau sẽ bị xử phạt… Ta, ta không sao.”

“Này làm sao kêu không có việc gì, ” Vu Nhất Xuyên thở dài: “Ta mang ngươi đi dược *** mua bông thuốc, vết thương không xử lý không được.”

“Đừng lo, thật sự không có việc gì, ” Diệp Miêu miễn cưỡng cười cười: “Ta là nam hài tử.”

Về đến nhà đã muốn khuya, cha mẹ đã sớm chuẩn bị cơm chiều tốt,ở nhà chờ hai người con trai, Vu Nhất Xuyên về nhà trễ bọn họ nhiều ít có thói quen, Diệp Miêu là hảo hài tử đột nhiên cũng về nhà trễ như vậy, bọn họ cũng rất lo lắng, nhất là nhìn đến vết thương trên mặt Diệp Miêu.

“Sao lại thế này?” Diệp Tự Lập nhìn kỹ mặt đứa con: “Cùng người đánh nhau? Bị người khi dễ?”

Vu Nhất Xuyên biểu tình lãnh đạm: “Đã muốn qua, không có việc gì.” Nói xong liền lôi kéo đệ đệ đi hướng toilet.

Diệp Tự Lập ngăn lại: “Cái gì gọi là đã muốn qua đi, con ta xảy ra chuyện gì ta vẫn không thể hỏi? Rốt cuộc sao lại thế này?”

Vu Nhất Xuyên đem tay hắn kéo khai: “Nam nhân đánh nhau không phải thực bình thường sao, có cái gì mà hỏi.”

Diệp Tự Lập nắm tay kia của Diệp Miêu: “Người khác đánh nhau bình thường là người khác, tiểu Miêu của nhà ta luôn luôn nghe lời từ lúc còn nhỏ, chưa bao giờ đánh nhau, tiểu Miêu ngươi nói cho ba ba, đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Miêu ngẩng đầu nhìn về phía Vu Nhất Xuyên, hắn không muốn nói là bởi vì ca ca, nhưng không biết nên như thế nào để chuyện này qua đi.

Vu Nhất Xuyên cứng rắn nói: “Chuyện đã qua còn có cái gì để hỏi! Ta muốn mang Miêu Miêu rửa mặt, ngươi buông tay.”

Y Phân vội vàng đi tới hoà giải: “Như thế nào cùng ba ba của ngươi nói chuyện, không lớn không nhỏ, lão Diệp a ngươi cũng đừng để ý, nam hài tử nghịch ngợm khó tránh khỏi…”

Diệp Tự Lập quay đầu, thô cổ họng: “Con ta từ nhỏ đến lớn cũng sẽ không cùng người cãi nhau, càng không thể gây chuyện thị phi đi đánh nhau!”

Y Phân cũng nhíu mày: “Vậy ý ngươi là con ta đem con của ngươi mang phá hư?”

Diệp Tự Lập cũng không thèm nhìn nàng, quay đầu lại đối Vu Nhất Xuyên: “Ngươi buông tay! Ta tới hỏi tiểu Miêu.”

Y Phân tiến lên từng bước đứng trước người con mình: “Ngươi đối với con ta rống cái gì! Ta biết ngươi không thích hắn, ngươi liền thích một mình con ngươi, con của ngươi bị thương,ngươi liền đau lòng không chịu được, ngươi muốn đau lòng liền đau lòng đi, tốt lắm, ngươi đối với con ta rống cái gì…”

“Không cần sảo …” Diệp Miêu nhẹ giọng nói.

Nhưng thanh âm cha mẹ khắc khẩu chôn vùi lời của hắn.

“Không cần sảo! Có để yên không?!” Vu Nhất Xuyên đột nhiên quát:” Đúng vậy là ta trêu chọc! Là ta trêu chọc người tìm Miêu Miêu gây phiền toái! Là ta làm hại!”

Trong phòng an tĩnh lại. Sau một lúc lâu nữ nhân đột nhiên nói: “Nhất Xuyên ngươi không sao chứ? Ngươi như thế nào trêu chọc đến người khác? Ngươi không bị thương?”

Diệp Tự Lập thanh âm lạnh lùng: “Ngươi thấy rõ ràng, bị thương chính là Diệp Miêu, không phải Vu Nhất Xuyên bảo bối của ngươi.” Hắn quay đầu đối với Vu Nhất Xuyên: “Ngươi như thế nào gây phiền toái?”

Diệp Miêu nhẹ nhàng lôi kéo tay áo ca ca, mà Vu Nhất Xuyên cũng không có chút gì do dự: “Ta quen một người bạn gái, bạn trai trước của nữ nhân kia hiện tại tới tìm ta gây phiền toái, kết quả ta không ở đó, hắn tìm Miêu Miêu, chính là như vậy.”

“Chính là như vậy?” Thời điểm nam nhân nói đột nhiên giơ lên bàn tay đánh thiếu niên một bạt tai.

“Ca ca!” Diệp Miêu kêu lên.

Đầu Vu Nhất Xuyên hướng sang một bên, hắn không có phản kháng.

Nhưng một cái tát càng vang giòn lên, là Y Phân phản xạ có điều kiện giơ tay lên đánh trượng phu một bạt tai: “Ngươi thế nhưng đánh con ta, ta luyến tiếc…”

“Con của ngươi vì cái gì không thể đánh? Nếu giống như ngươi nói từ trước muốn ta đem hắn xem như thân nhi tử,ta vì cái gì không thể đánh? Yêu sớm, gây chuyện, hiện tại đem phiền toái dẫn tới trong nhà, vì cái gì không thể quản giáo?!”

“Ngươi căn bản là đau lòng con của ngươi, ngươi cư nhiên đánh Nhất Xuyên, vì con của ngươi đánh Nhất Xuyên của ta…”

Thanh âm cha mẹ cãi nhau tại ban đêm yên lặng lọt vào tai rõ ràng, Diệp Miêu cúi đầu, hắn cho tới bây giờ không thấy qua bọn họ cãi nhau như vậy.

END 6.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.