Tuyền Qua

Chương 41




Đoạn Tranh dừng xe trước nhà Diệp Miêu, xuống xe gọi điện thoại: “Ta ở trước nhà ngươi, có thể đi ra ngoài một chút không?”

Chỉ chốc lát Diệp Miêu đã đi xuống, chạy tới: “Có chuyện gì?”

“Làm người phát thư.” Đoạn Tranh đem phong thư màu đỏ đưa qua.

Diệp Miêu lập tức đoán được bên trong là cái gì, hắn cười rộ lên: “Không phải nói chờ bưu cục gửi sao, còn phiền ngươi đưa một chuyến.”

“Dù sao ta cũng không có việc gì, muốn thấy ngươi vui một chút.” Đoạn Tranh trảo trảo tóc: “Mời ta lên uống chén trà được không?”

Diệp Miêu do dự một chút, Đoạn Tranh lập tức nói: “Nếu không tiện, ta mời ngươi ra ngoài uống chén trà được không?”

Diệp Miêu nói: “Không phải không tiện, là ca ca ta ở nhà, ta sợ hắn mất hứng.”

“Nga, ca ca a! ” Đoạn Tranh nói: “Có phải là nam nhân mấy ngày hôm trước ta gọi điện thoại báo tin vui cho ngươi ở bên cạnh không?”

“Đúng vậy. ” Diệp Miêu nhìn phong thư, có chút ngượng ngùng: “Thật có lỗi, chúng ta đừng lên nhà, như ngươi nói …chúng ta ra ngoài đi.”

Đoạn Tranh vui mừng vô cùng, vội đem cửa xe mở ra: “Thỉnh.”

Diệp Miêu ngồi trên xe, Đoạn Tranh cũng lên xe: “Ngươi muốn đi đâu?”

Diệp Miêu nhìn phía trước: “Nơi nào cũng được, dù sao… ta cũng có chút chuyện muốn nói với ngươi.”

Xe rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt, Vu Nhất Xuyên xoay người tựa vào trên vách tường, hắn vẫn không nhúc nhích, trầm mặc thật lâu.

Đoạn Tranh mở nhạc trong xe: “Ta nhớ rõ ngươi thích Ngũ Nguyệt Thiên, ta có một bằng hữu làm trong ngành giải trí, vừa lúc tặng ta CD có kí tên, nghe một chút xem.”

Thanh âm Ngũ Nguyệt Thiên theo loa phát ra, loa trong xe Đoạn Tranh hiệu quả tốt lắm, thanh âm A Tín thập phần xuyên thấu:

“Khi ta cùng thế giới không giống với, vậy làm cho ta không giống với

Kiên trì với ta mà nói chính là lấy mới vừa khắc mới vừa

Ta nếu đối với mình không được, nếu đối với mình nói dối

Cho dù ngươi không tha thứ, ta cũng không có thể tha thứ

Đẹp nhất nguyện vọng, nhất định điên cuồng nhất..’”

Đoạn Tranh gặp Diệp Miêu nghe xuất thần, đã nói: “Thích không? Thích ta đưa cho ngươi, bằng hữu của ta từ lúc Ngũ Nguyệt Thiên bắt đầu hát đều có …”

“Ta không cần.” Diệp Miêu đánh gảy lời của hắn: “Cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng ta thật sự không thể nhận đồ của ngươi.”

“Không có việc gì, coi như hoàn lễ quyển sách lần trước.” Đoạn Tranh nói tiếp: “Lần trước sách kia giúp ta rất nhiều, ta vừa thấy quyển sách kia,áp lực gì đều không có, ta rất là cảm tạ ngươi, CD tính cái gì.”

Diệp Miêu nghe hắn nói, nghĩ nghĩ, nói: “Ta không thông minh, nhưng cũng không phải đứa ngốc. Ngươi nói như vậy, làm như vậy là vì cái gì, ta hiểu được.”

Đoạn Tranh đành phải im lặng, sợ hãi chuyện không muốn đã xảy ra.

Diệp Miêu nói tiếp: “Kỳ thật thích Ngũ Nguyệt Thiên không phải ta, là ca ca ta, ca ca ta thích, nên ta cũng thích, ngươi cảm thấy rất kỳ quái?”

Đoạn Tranh vẫn đang trầm mặc, hắn lắc đầu.

Diệp Miêu cúi đầu: “Ta thích ca ca ta, ta chỉ thích một mình hắn, những người khác, mặc kệ là ai, đều không được.”

Đoạn Tranh rốt cục mở miệng:” Vậy là….loại thích nào?”

“Ta là đệ đệ của hắn, hắn là ca ca ta, hắn luôn bảo hộ ta, ta từ trước đến nay luôn muốn cùng hắn một chỗ, chính là thích như vậy.” Diệp Miêu ngẩng đầu nhìn phía Đoạn Tranh: “Ngươi tốt với ta, ta biết, nhưng ta không thể ỷ vào ngươi tốt với ta mà khi dễ ngươi. Ta sẽ không thích ngươi, ngươi lãng phí thời gian trên người ta, ta sẽ cảm thấy áy náy.”

Ánh mắt của hắn cũng không phải thập phần sâu thẳm, cũng không có nhiều sáng ngời chói lọi. Nhưng Đoạn Tranh cảm thấy trên thế gian, nam hài tử này có ánh mắt trong suốt nhất.

“Thực xin lỗi, ngươi đối với ta tốt như vậy, hôm nay còn đưa thông tri thư cho ta, ta thật sự rất cảm tạ ngươi. Nhưng ta biết cảm tạ cùng thích, chúng nó là bất đồng. Kỳ thật ta thực nguyện ý cùng ngươi làm bằng hữu, nhưng là đối với ngươi như vậy không công bình. Ta vậy là khi dễ ngươi,cũng đối với ca ca không công bình, ta lừa gạt hắn, ta không thể làm như vậy, cho nên…” Diệp Miêu nhìn hắn: “Lần này là chúng ta lần gặp mặt cuối cùng, được không?”

Đoạn Tranh không thể nói cự tuyệt .

“Thực xin lỗi. ” Diệp Miêu thùy mi suy nghĩ: “Đúng vậy, ta không tốt, ta không nên cùng ngươi gặp mặt lần nữa, ngày đó cũng không nên gọi điện thoại cho ngươi đưa ta đi thi, cũng không nên cho ngươi đưa thư, nhất định là ta làm cho ngươi hiểu lầm …”

“Không phải!” Đoạn Tranh đánh gảy lời của hắn: “Ta là … thích ngươi.”

Hắn rốt cục nói ra thích hai chữ, chỉ tiếc thời khắc nói ra đồng thời cũng là bị cự tuyệt.

Diệp Miêu tuy rằng vẫn hiểu được ý nghĩ của hắn, nhưng khi nghe vẫn là ngây người một chút, Đoạn Tranh chậm rãi dừng xe lại, ánh mắt nhìn phía trước: “Những lời này ta đã sớm muốn nói, nhưng sợ nói ra ngay cả làm bằng hữu bình thường cũng không được. Bất quá hiện tại xem ra, cho dù không nói những lời này, bằng hữu bình thường cũng khó có thể làm, ngươi không phải là người sẽ chơi trò chơi mập mờ.”

Hắn quay đầu nhìn mặt nam hài tử chậm rãi đỏ lên: “Nói thật ta quen nữ nhân nhiều, cũng có nam nhân,đơn giản chỉ là đùa một hồi, cho dù trên giường cũng không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, chơi đùa xong, bọn họ đều nói ra một câu: ‘ nếu ngươi yêu thật sự,liền thất bại’, đùa thôi, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau ta lại gặp ngươi…”

Hắn nở nụ cười một chút, thở phào một cái: “Ngày đó xe ta thật là hư giữa đường, ta là ham vui một tý đi ngồi giao thông công cộng, nhìn thấy ngươi đứng ở trạm xe, trong tay còn cầm sách chăm chú xem, ta rất muốn đi trêu đùa ngươi một chút. Kết quả tâm địa ngươi thật sự rất tốt tới giúp ta, đúng vậy, ta và ngươi nhận thức, là ta có dự mưu… Thực xin lỗi, ta lừa ngươi.”

Diệp Miêu sửng sốt một chút, thái độ Đoạn Tranh như vậy, ngược lại hắn không thể trách: “Đừng lo.”

“Sau đó ta tính đi tìm ngươi, nhưng lại luôn không gặp được, ta không biết ngươi tên gì đành phải đứng ở nơi lần đầu gặp mặt chờ.Nhưng cũng đợi không được, ta tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, còn không có người làm cho ta đây phải chờ đợi, ta tiếp tục chờ, thẳng đến cuối cùng gặp lại ngươi…”

Đoạn Tranh cười cười: “Sau ta liền quấn quít lấy ngươi, ngươi thật sự làm cho ta cảm thấy được rất có lực hấp dẫn.Ngươi không giống những người ta từng gặp. Ta nghĩ nên bắt đầu với ngươi một lần, dù cho thất bại…” Hắn cười một tiếng: “Kết quả thật sự thua.”

“Thực xin lỗi.” Diệp Miêu cúi đầu: “Ta nên sớm một chút nói rõ ràng với ngươi.”

“Kỳ thật ngươi đã sớm nói rõ ràng, là ta không chịu nhận thua, ngươi không nên áy náy như vậy, quên đi, ta biết ngươi là người thiện lương, nhất định sẽ áy náy. ” Đoạn Tranh lắc đầu: “Được rồi, nói đúng hơn, ta thích ngươi trừ bỏ ngươi khác bọn họ, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn chính là vì bộ dạng ngươi thật sự đáng yêu a, ta ăn ngay nói thật, ngươi có thể khinh bỉ ta là người nông cạn ‘trông mặt mà bắt hình dong’…”

Hắn thẳng thắn thành khẩn như vậy,Diệp Miêu càng không thể nói gì.

“Ngươi bình thường tính tình ôn hòa,tính cách hướng nội, bộ dáng nhìn qua cũng yếu đuối, nhưng là vừa rồi nghe ngươi nói trắng ra ngươi thích ca ca ngươi, ta đã biết ngươi có bao nhiêu thích hắn, ” Đoạn Tranh thở dài: “Ngươi thực yêu hắn đi.”

Yêu? Diệp Miêu vẫn là lần đầu tiên đối mặt với vấn đề này, chữ ‘yêu’ này trong đầu hắn thật xa lạ.Trước khi Vu Nhất Xuyên xuất hiện,hắn không có động tâm với bất luận kẻ nào. Sau khi Vu Nhất Xuyên xuất hiện, trong lòng hắn toàn bộ đều là Vu Nhất Xuyên, là yêu sao? Thầm nghĩ muốn cùng hắn một chỗ, sợ hắn mất hứng, sợ hắn không vui, sợ hắn vất vả, sợ hắn khổ sở, cũng không cự tuyệt hắn, không phản đối hắn, là yêu đi…

Diệp Miêu gật đầu: “Đúng vậy a.”

END 41.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.