Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 18: Đội Trung Quốc vào World Cúp




Ngày 30 tháng 9, buổi sáng là nghi lễ kiểm duyệt, buổi chiều tiến hành cuộc thi chia lớp tiếng Anh. Lúc tối, sân thể dục của trường học cử hành tiệc tối lửa trại đón người mới tiễn huấn luyện viên.

Biên Học Đạo tâm tình không tốt, xem một hồi, trời vừa mới tối liền chạy ra ngoài. Đi được không bao xa, phía sau có người gọi hắn, quay đầu lại là Tống Giai.

- Sao không xem?
Tống Giai hỏi.

- Quân huấn hơi mệt, muốn trở về nằm nghỉ.
Biên Học Đạo nói.

- Tớ lại cảm thấy không có ý nghĩa, nghe bọn họ hát còn không hay bằng cậu nữa. Đến giờ tớ vẫn nhớ được bài hát mà cậu hát ở trong phòng học buổi tối trước kỳ thi đại học. Tớ mời cậu ra ngoài ăn cơm.
Tống Giai nói.

- Tớ ăn cơm tối rồi, không đi nữa.

- Đúng rồi, nữ sinh cậu tìm rốt cuộc gọi là Từ gì, nói cho tớ biết tớ sẽ dễ tìm hơn.
Tống Giai đi bên cạnh Biên Học Đạo.

Hai người đi tới giao lộ, Biên Học Đạo nói với Tống Giai:
- Tớ về ngủ trước, sẽ liên lạc sau.
Nói xong hắn rời đi.

Tống Giai nhìn bóng lưng Biên Học Đạo, mím môi đứng hồi lâu.

Lúc gần 9h, mọi người đều trở về phòng.

Vu Kim vào cửa liền ồn ào, nói bị bôn sư tỷ nhảy 'độc nhất vô nhị và mi phi sắc vũ' làm cho dục hỏa bừng lên. Gã thấy Biên Học Đạo nằm trên giường nhìn thẳng ván giường bên trên, gã đặt mông ngồi bên giường Biên Học Đạo nói:
- Lão Tứ, cậu về trước, cậu không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu sư tỷ xinh đẹp nha! Một người áo da quần da, bên trong là áo ngực màu đỏ, quả thực là phóng đãng!

Đồng Siêu ở phía sau gã sửa lại:
- Áo ngực không phải chỉ một màu đỏ, ba cái đỏ một cái hồng phấn.

Vu Kim lập tức mặt mũi dữ tợn hô:
- Lão Đại! Lão Đại! Quản cho kỹ Lão Bát. Lão Bát đoán chừng có một cái kính viễn vọng, một mình ở bên xem, quá không nghĩa khí rồi.

Ngả Phong cầm lấy ống nhòm Đồng Siêu giao ra, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút:
- Có đồ ngon không nói sớm, vừa rồi tớ cũng không thấy rõ, lần này bỏ qua, lần sau còn như vậy, trực tiếp đổ dầu đốt đèn trời, mọi người nói sao?

Thấy Đồng Siêu trốn vào phòng vệ sinh không ra, Vu Kim quay đầu hỏi Khổng Duy Trạch:
- Cậu nói mấy sư tỷ này đều hơn 20 à?

Khổng Duy Trạch bóc vỏ quả cam trong tay, cắn một ngụm:
- You ask me, I ask who?

Vu Kim không để ý tới gã, lầm bầm:
- Chỉ cần không phải năm bốn là được, nếu không sang năm rời đi rồi. Tuy nói già một chút, vóc người quả thực rất tốt.

Tối đó, lần đầu tiên trong đại học bắt đầu nằm nói chuyện, đề tài vây quanh học tỷ và phụ nữ, mọi người đều rất hăng hái. Cuộc nói chuyện tiến triển đến làm thế nào có thể được nữ sinh chào đón, nhanh chóng giải quyết nữ sinh, mấy nam sinh xuất hiện chia rẽ.

Có người nói cao lớn đẹp trai, giống như Lão Nhị Trần Kiều vậy. Có người nói phải lời ngon tiếng ngọt, giống như Lão Thất Dương Hạo vậy. Có người nói phải quấn quít chặt lấy giống như Vi Tiểu Bảo vậy. Có người nói phải bá đạo phong lưu, giống như Tây Môn Khánh vậy. có người nói phải đa tài đa nghệ, có người nói phải có lực chiếu đấu siêu quần trên giường.

Cuối cùng vẫn là Biên Học Đạo câu được câu không kết thúc cuộc nói chuyện này, hắn nói:
- Có tiền.

Ngày 1 tháng 10, bốn người ngoại tỉnh trong phòng cũng không về nhà, muốn ở lại trường học làm quen hoàn cảnh.

Sáng sớm, Biên Học Đạo đi xe khách tới thành phố Thiên Hà.

Liên tục hỏi mấy xích lô ở gần trạm xe, nói muốn tới khu dân cư vườn hoa Dương Quang, đều lắc đầu không biết ở đâu. Cuối cùng Biên Học Đạo lên một chiếc xe, chạy theo trí nhớ, sau khi đến nơi không nhìn thấy chung cư của bố mẹ vợ trong trí nhớ, mà là một đám nhà mái bằng, tia hi vọng cuối cùng của Biên Học Đạo cũng tan vỡ.

Lần đầu tiên Biên Học Đạo tới nhà Từ Thượng Tú là năm 2009, sau khi kết hôn hàng năm đều tới, cho nên hắn nhớ được vị trí đại khái, nhưng 8 năm trước nơi này căn bản không có khu dân cư kia. Thành phố lớn như vậy, đi đâu mà tìm Từ Thượng Tú.

Biên Học Đạo để xe tìm tiệm Internet, mở QQ tiếp tục xin số QQ Từ Thượng Tú, vẫn không có phản ứng. Lẳng lặng ngồi một hồi, Biên Học Đạo suy nghĩ có nên tới mấy trường cấp ba thành phố Thiên Hà ngồi chờ hai ngày không, nhưng ngủ lại nơi nào?

Một thanh niên nhỏ tuổi ngồi bên phải Biên Học Đạo, cầm mic nói mắng chửi với người khác trong phòng, giọng nói ngày càng cao, nội dung ngày càng khó nghe, nghe nội dung gã khoác lác gã chính là bá chủ một phương, nói chuẩn bị chơi ai thì chơi người đó, nói giết người nào thì giết người đó, dường như chỉ cần người máy tính bên kia dám dẫn cả nhà đứng trước mặt gã, gã lập tức có thể khiến đối phương diệt môn.

Nghe đối phương chửi, thanh niên châm điếu thuốc, hít mấy hơi, tay trái cầm thuốc, tay phải cầm mic tiếp tục chửi.

Biên Học Đạo đang buồn bực ở nơi này, phần lớn là tức giận bản thân mình. Nếu không phải suy nghĩ kỳ lạ đổi hệ của mình, Tống Giai cũng sẽ không đổi lại hệ, có lẽ Từ Thượng Tú sẽ xuất hiện ở đại học Đông Sâm.

Tay cầm thuốc của thanh niên cách Biên Học Đạo ngày càng gần, Biên Học Đạo nhường nhịn.

- Nhỏ giọng một chút.
Biên Học Đạo vốn buồn bực nói với thanh niên.

Thanh niên nghiêng đầu liếc Biên Học Đạo mấy lần, không để ý tới hắn, tiếp tục cầm mic mắng, không biết đang chửi người trong phòng nói chuyện hay là mắng Biên Học Đạo:
- Con bà nó ông nói chuyện chúng mày đều câm miệng, xem bộ dạng chúng mày, nói nữa miệng rộng của ông đập chết chúng mày.

- Cậu nhỏ giọng một chút.
Biên Học Đạo lại nói một lần.

Thanh niên vẻ mặt hung hăng, hít một hơi thuốc, dụi lên mặt bàn:
- Ai nha con bà nó, mày là cái thá gì?

Thanh niên vừa muốn đứng dậy, Biên Học Đạo đã đứng dậy, tay phải tát vào mặt thanh niên. Một cái tát này lực lượng rất lớn, thanh niên trực tiếp bị đánh xiêu vẹo, Biên Học Đạo nối tiếp một cước, cả người gã mang theo cái ghế bay xa một mét. Biên Học Đạo vẫn không buông tha gã, tiến tới hung hăng đá gã vài cước. Thanh niên vừa rồi còn cố chấp không ai bì nổi qua mic, nằm trên mặt đất giống như chó chết, chỉ biết ôm đầu mình.

Ông chủ và người trông quán Internet nghe tiếng động chạy tới, người trông quán nét cao khoảng 1m7 muốn ôm lấy Biên Học Đạo, Biên Học Đạo lật ngược khửu tay đẩy gã ra, không nói lời nào chỉ đứng nhìn người trông quán nét, người trông quán nét không dám tới gần hắn nữa.

Móc ra năm đồng tiền đặt trước mặt ông chủ, hắn ngông ngênh rời đi.

Rời cửa, Biên Học Đạo đi thẳng tới trạm xe, hắn phải về trường học.

Nếu hiện giờ không tìm được Từ Thượng Tú, vậy thì chờ tới năm 2009, giống như hắn đã nói với Đổng Tuyết, có duyên cuối cùng sẽ gặp lại.

Bên người không có Từ Thượng Tú, Biên Học Đạo cảm thấy kế hoạch đại học của mình cần phải điều chỉnh lại. 11 tuần lễ vàng, Biên Học Đạo về nhà 4 ngày, lấy một vài quần áo mùa đông, ngày 6 tháng 10 trở về trường học, chính thức bắt đầu cuộc sống đại học của hắn.

Chuyện đầu tiên khi trở về đại học, Biên Học Đạo chạy đến quán sách mua bảy quyển sách về máy tính, gồm ngôn ngữ C, C++, Java, thiết kế lập trình windows, đi sâu dễ hiểu MFC, lập trình trọng yếu windows, ngôn ngữ tổng hợp.

Chuyện thứ hai, mua hai chiếc sim điện thoại tài khoản lớn, thừa dịp phòng ngủ không có người, dùng nửa buổi chiều gọi hết sạch số tiền trong sim, từ đường dây nóng của mười mấy tờ báo, hỏi được mười lăm tờ báo tiếp nhận gửi bản thảo và trả tiền nhuận bút, hắn đều ghi chép địa chỉ, email và điện thoại của biên tập.

Về nhà lần này, Biên Học Đạo mấy lần lời đến khóe miệng đều nhịn được, không có đòi tiền mua máy tính với bố mẹ. Lúc này, một chiếc máy bàn cần 7000 tới 9000 đồng, laptop rẻ nhất cũng cần hơn 10000 đồng. Biên Học Đạo quyết định dùng nửa năm, tự mình nghĩ biện pháp kiếm ra tiền mua máy tính, coi như là khảo nghiệm đầu tiên về năng lực kiếm tiền của mình từ khi sống lại tới nay.

Tối ngày 7 tháng 10, sông Ngũ Lý Thẩm Dương, đội Trung Quốc đối chiến đội Oman, Vu Căn Vĩ dẫn bóng đưa đội Trung Quốc vào World Cup, toàn bộ ký túc xá đều sôi trào, nam sinh quen biết không quen biết lần lượt gõ cửa phòng nói tin vui, hành lang luôn ồn ào tới khi tắt đèn.

Nhìn Milou bị vây quanh được khen tặng trên TV, Biên Học Đạo từ ngày này, tượng thần Milou đã được người Trung Quốc đắp nặn, mấy tháng sau lại bị người Trung Quốc vô tình đập nát. Biên Học Đạo cảm thấy ông lão hiểu quy tắc trò chơi của Trung Quốc hơn những huấn luyện viên khác này thực đáng thương, nếu như có thể, sau tối nay từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, truyền thuyết của ông ta ở Trung Quốc sẽ càng thêm hoàn mỹ, cũng không cần trần trụi bại lộ căn tính trước người Trung Quốc.

Ngày thứ hai là ngày lựa chọn khóa thể dục học kỳ mới, kết quả tám tám người ban bóng đá, hai trăm ba mươi người ghi danh, giáo viên dạy bóng đá vừa vui mừng vừa buồn bực, không có biện pháp, chỉ có thể giữ lại người có thân thể tốt, có trụ cột bóng đá.

Lựa chọn chia ba loại: một, dẫn bóng chạy; hai, dẫn bóng qua vật cản; ba, sút bóng.

Biên Học Đạo, Lý Dụ, Dương Hạo và Đồng Siêu đều báo danh bóng đá, kết quả Dương Hạo không vượt qua kiểm tra, ba người Biên Học Đạo thuận lợi vào ban bóng đá.

Tới chiều, thành tích cuộc thi chia lớp Anh ngữ đã có; Trần Kiến, Biên Học Đạo, Đồng Siêu là ban A; Ngả Phong, Lý Dụ là ban B; Vu Kim, Dương Hạo, Khổng Duy Trạch là ban C.

Vu Kim thu xếp mời ba người ban A trong phòng đi ăn cơm, Lão Đại phòng ngủ Ngả phong quyết định ra ngoài ăn một bữa coi như là hoạt động của cả phòng.

Gọi đồ ăn xong, Trần Kiến để người phục vụ mang tới một két bia, ánh mắt mấy nam sinh hơi chăm chú. Trần Kiến cười cười:
- Mỗi người trước cầm ba chai, một lát lại gọi.

Biên Học Đạo cười nói mình không uống bia, mọi người cho là hắn nói giỡn. Kết quả sau khi mở bia, Biên Học Đạo cầm chén không buông tay, tự mình rót một chén nước lọc, Ngả Phong hơi mất hứng.

- Lão Tứ, anh em trong phòng trời nam đất bắc tập trung cùng nhau, lần đầu tiên uống bia, uống tốt thì uống nhiều một chút, không uống được uống ít một chút, cậu cứ rót một chén, nhấp môi cũng coi như có ý.
Ngả Phong nói.

Trần Kiến cướp lấy chén của Biên Học Đạo, vừa rót bia vừa nói đùa:
- Tớ sợ nhất ngồi vào bàn nói không uống rượu, gặp người như vậy, họ đều uống rất tốt. Lão Tứ đây là muốn giả lợn ăn thịt cọp.

Biên Học Đạo cười cười không lên tiếng, tự mình rót một chén nước trà đặt trước mắt, nhìn mọi người nói chuyện.

Chén bia này Biên Học Đạo không hề uống.

Bữa cơm này biểu hiện sức uống của mọi người trong phòng 717, hai két bia, một mình Trần Kiến đã uống mười sáu chai, cuối cùng mặt vẫn không đỏ chuyện trò vui vẻ. Vu Kim và Ngả Không cũng khá, mỗi người uống tám chín chai, mấy người còn lại uống không tới năm chai.

Một tuần rượu cuối cùng, Ngả Phong uống hơi nhiều nói Biên Học Đạo cần phải uống hết bia trong chén, nếu không gã sẽ không đi, cuối cùng là Lý Dụ giải vây giúp Biên Học Đạo, uống cạn bia trong chén của hắn. Ngả Phong vẫn không thỏa mãn, khiến Trần Kiến kéo vừa đẩy vừa kéo tới phòng vệ sinh.

Rời cửa, Lý Dụ cùng Vu Kim khuyên Biên Học Đạo:
- Đừng để trong lòng, Ngải Phong uống nhiều quá.

Biên Học Đạo đỡ Vu Kim hơi lảo đảo, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.