Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 33: Luyện chữ




Sắc trời vẫn sáng, Tống Tân Đồng liền trực tiếp đem cơm tối bày trong viện, chín người vây quanh bàn vuông ăn đến nhễ nhại, nhẹ nhàng vui vẻ.

“Tân Đồng, tay nghề ngươi cũng thật tốt quá, so với đại trù trong tửu lâu còn tốt hơn.” Tạ Đại Ngưu đem ruột già nhét vào miệng, nhai đi nhai lại sau lại nói: “Ruột già này làm đến một chút mùi đều không có, cái này làm thế nào a?”

Kỳ thực Tống Tân Đồng ăn vẫn thấy có chút mùi, thế nhưng đã rất nhạt, có thể đối với Tạ thúc bọn họ quanh năm ăn thấy có mùi vị nặng liền cảm thấy đã không có vị.

“Ta thêm một chút rượu vàng, cho gừngvào nhiều một chút.” Cho khẩu vị nặng một chút, thế nào cũng phải che mùi lại.

“Vừa cay vừa ăn ngon.” Tạ Nghĩa cũng không nhịn được nói.

“So với nương làm còn ăn ngon hơn.” Cẩu Đản Nhi ăn đến miệng đầy mỡ cũng nhịn không được phát biểu ý kiến.

Tống Tân Đồng nhìn thịt kho tàu và ruột già đã mau không thấy đáy, không khỏi cười cười, không phải nàng làm ăn ngon bao nhiêu, chỉ là bọn hắn lâu lắm không ăn đồ béo ngậy như thế.

Một bữa cơm ăn xong rồi, Tạ thẩm chủ động đi rửa bát thu thập phòng bếp, cặp song sinh thì dẫn Cẩu Đản Nhi đi luyện viết chữ trên đất bùn, Tạ Đại Nghĩa và Tạ Đại Hào* chuyển bàn xong cũng chạy tới vây quanh nhìn, thuận tiện học trộm mấy chữ.

[*Mấy đoạn ở trên ghi Đại Nghĩa với Đại Hào nhưng không hiểu sao xuống dưới lại mất chữ Đại nên mình sửa luôn cho giống lúc đầu nha.]

“Nha đầu Tân Đồng, từ nay trở đi chúng ta muốn đào bao nhiêu?” Thu bà bà cầm quạt hương bồ quạt muỗi.

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, “Theo số lượng hôm nay lại thêm lên đi.”

“Nhiều như vậy, hắn có thể bán sao?” Thu bà bà có chút lo lắng.

“Hơn hai nghìn cân khẳng định không phải chỉ bán ở một tửu lâu, nếu có mười nhà tửu lâu, một nhà bán hai trăm cân, đương nhiên sẽ bán hết ra ngoài.” Tống chưởng quỹ dám mở miệng, tự nhiên có phương pháp tiêu thụ ra.

“Là gian tửu lâu ở đâu?” Tạ Đại Ngưu hỏi.

Tống Tân Đồng nói: “Cát Tường tửu lầu.”

“Gian tửu lâu này sinh ý rất tốt, mỗi lần buổi trưa buổi tối đi ngang qua bên ngoài tửu lâu, bên trong đều ngồi đầy người.” Tạ Đại Ngưu nhớ lại, “Nghe nói đông gia là công tử thế gia Lĩnh Nam thành, tửu lâu cửa hàng mặt tiền nhưng nhiều hơn, chúng ta lại đào nhiều một ít cũng có thể bán ra ngoài.”

Tống Tân Đồng tán đồng gật gật đầu, “Tạ thúc nói đúng, hơn nữa buôn bán này không làm lâu dài, làm nhiều thêm năm sáu lần, chúng ta chuẩn bị nhiều một ít, thừa dịp lão bản tửu lầu còn muốn hàng chúng ta kiếm một khoản lớn.”

“Hảo.” Ý chí chiến đấu của Tạ Đại Ngưu bị kích phát dâng trào, “Ta ngày mai liền đi đào, đến lúc đó bán năm sáu nghìn cân.”

“Nếu có thể đào sáu bảy nghìn cân, vậy chúng ta đều không cần cặm cụi làm việc, còn không bằng đào cái này kiếm tiền.” Tạ thẩm đang rửa bát không nhịn được nói xen vào, “Sau này cũng có thể chuyển vào huyện làm phú bà.”

“Chúng ta đều là nhà dựa vào ăn cơm, ném cái gì cũng không thể ném.” Thu bà bà mắng, “Buôn bán lời một chút tiền rồi không biết nông sâu, còn muốn chuyển đi trong thị trấn, ngươi có thể đem cái nhà đất kia chỉnh đốn thành nhà ngói cũng có thể, còn suy nghĩ nhiều như vậy.”

Tạ thẩm bị mắng đỏ mặt, “Nương, ta đây cũng không phải chỉ nói miệng một chút thôi sao, nơi nào sẽ là thật đi a.” Nói xong quay người nhìn về phía Tống Tân Đồng, “Tân Đồng, vậy chúng ta ngày mai lại đi đào?”

“Hôm nay hai mảnh chúng ta đào đã khôn còn, ngày mai ta còn phải đi vào núi tìm địa phương khác một chút, đợi khi tìm được lại báo cho mọi người.” Tống Tân Đồng nói.

“Đúng vậy, trái lại đem cái này quên mất!” Thu bà bà nha nha nói, “Nếu như không có thì làm sao”

“Nương, ngày mai ta cũng mang theo Đại Nghĩa bọn họ đi tìm.” Tạ Đại Ngưu nói.

“Tốt, nhiều người lực lớn, mau chóng tìm được mới phải.”

“Tốt lắm, liền định như vậy rồi.” Thu bà bà đứng dậy, “Vậy chúng ta liền đi về trước.”

Thu bà bà đứng dậy, những người còn lại đều đi theo ra ngoài.

Sau khi nhìn Tạ gia rời khỏi, Tống Tân Đồng đem bang ghế toàn bộ chuyển vào trong phòng, tắm nước nóng xong mới trở lại nằm trên giường, mệt mỏi cả ngày, toàn thân cũng không còn khí lực.

“Tỷ, đệ ấn ấn cho người một cái.” Đại Bảo nằm sấp đến trên giường, thay Tống Tân Đồng bóp cánh tay.

“Chờ một chút.” Tống Tân Đồng lật thân, nằm sấp trên giường, “Giẫm giẫm lưng cho tỷ.”

“Có giẫm đau tỷ hay không?” Đại Bảo có chút lo lắng, chỉ là dùng tay nhẹ nhàng đấm hông nàng, “Như vậy cũng không được?”

“Qúa nhẹ, đệ giẫm đi.” Tống Tân Đồng nói xong lại bồi thêm một câu, “Để Tiểu Bảo đỡ đệ, đừng ngã.”

“Dạ.” Đại* Bảo đứng trên lưng Tống Tân Đồng mang tính thăm dò, nhẹ nhàng giẫm qua lại. [*Vốn ghi là Tiểu Bảo nhưng thấy chắc bị lộn.]

“Tỷ, thoải mái sao?” Tiểu Bảo cũng muốn đi lên thử một lần.

“Tống Tân Đồn thoải mái đến kêu lên, “Giẫm giẫm vai.”

“Không nặng sao, tỷ?” Đại Bảo hỏi.

“Vừa thích hợp.” Tống Tân Đồng thoải mái nhắm hai mắt lại, “Hai đứa quá gầy, lại béo thêm chút mới tốt.

“Tỷ, hôm nay chúng ta ăn hai chén cơm tràn đầy.” Tiểu Bảo nói ra một hai chữ, “Sau này sẽ có thịt.”

“Vậy thì tốt.” Tống Tân Đồng thoải mái đến không muốn nhúc nhích, thuận miệng hỏi: “Năm cộng mười lăm bằng bao nhiêu?”

“Hai mươi.” Tiểu Bảo cướp đáp.

“Vậy mười lăm thêm mười lăm?”

“Ân?” Tiểu Bảo do dự nửa ngày, “Một trăm?”

“Ân?” Tống Tân Đồng bất mãn mở mắt ra, “Hôm qua dạy lại quên? Qua đây, đánh đòn!”

“Không muốn a…” Tiểu Bảo che mông trốn xuống cuối giường.

“Trở lại cho ta.”

“Ha ha ha…”

Người một nhà cười đùa, dần dần vào ngủ.

Tạ gia bên này nhưng không ngủ được, một ngày buôn bán lời sáu lượng tám tiền, cộng thêm hơn ba trăm văn hôm qua, được bảy lượng.

Tạ thẩm cẩn thận từng li từng tí đem bạc cất kĩ, “Nha đầu Tân Đồng này thật đúng là càng lúc càng tài giỏi.” Xoay người nhìn Tạ Đại Ngưu đang ngáy to, nhịn không được đánh thức hắn, “Ta nói chuyện với ngươi đâu, thế nào chỉ chớp mắt liền ngủ a.”

“Nói xong, nghe đâu.” Tạ Đại Ngưu xoa xoa mũi, cầm cây quạt phẩy phẩy gió.

“Nha đầu Tân Đồng này lợi hại như vậy, nếu không để nương đi nói một chút, để nàng gả cho Đại Nghĩa chúng ta luôn đi.” Trong lòng Tạ thẩm đánh bảng cửu chương.

Tạ Đại Ngưu bất mãn liếc mắt trừng tức phụ nhà mình một cái: “Nói bậy nói bạ gì đó, không phải đã cho Đại Nghĩa đi xem mặt rồi sao.”

“Dù sao còn chưa có đính hôn, không bằng liền…” Tạ thẩm còn chưa nói hết liền bị Tạ Đại Ngưu cắt ngang, “Ngươi bà nương này nghĩ gì thế? Muốn tìm đánh đi? Tân Đồng người ta hảo ý giúp nhà chúng ta, ngươi còn đánh loại chủ ý này? Sớm đem tâm tư vừa rồi thu lại cho ta, nếu để cho ta biết ngươi nói ra ngoài, xem ta thu thập ngươi thế nào!”

Thấy trượng phu tức giận, Tạ thẩm sắc mặt đều biến đổi, “Ta không phải là thuận miệng nói một chút sao.”

“Ha ha, ngươi tốt nhất chỉ thuận miệng nói một câu.” Tạ Đại Ngưu hừ lạnh.

“Chẳng qua Tân Đồng thật đúng là càng lúc càng có bản lĩnh, một ngày kiếm đều hơn chúng ta.” Tạ thẩm nói.

“Lời này của ngươi là có ý gì? Còn đỏ mắt?” Tạ Đại Ngưu ngồi dậy, trừng nàng, “Ngươi cũng ngay ngắn lại cho ta, hảo hảo đi theo Tân Đồng làm, ta xem Tân Đồng sau này không phải nhân vật bình thường.”

“Ta biết ta biết, còn cần ngươi nói sao.” Tạ thẩm đẩy cánh tay cường tráng của Tạ Đại Ngưu, “Cô nương Thôi gia kia ngươi thấy thế nào? Ta và nương trái lại thấy cũng được, rất chịu khó tài giỏi, chính là cái kia nương có chút lợi thế.”

Tạ Đại Ngưu nhíu mày, “Ngươi hỏi Đại Nghĩa một chút, dù sao cũng phải để hắn nhìn hợp mắt mới được.”

“Vậy được, ngày mai ta hỏi một câu, nếu như được liền đính hôn trước.” Tạ thẩm hạ quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.