Tư Phàm

Chương 1




Lan Uyên nói: “Trên trời dưới đất tìm khắp tam giới cũng tìm không ra người nào cao ngạo hơn Tiểu thúc của ta.”

Văn Thư cười khẽ, một mảnh thanh y hòa vào mảng tường chằng chịt cây tử đằng u bích phía sau: “Đúng vậy.”

Lan Uyên còn nói: “Trên trời dưới đất tìm khắp tam giới cũng tìm không ra người nào có số mệnh tốt như ngươi.”

Văn Thư nhàn nhạt mỉm cười, hạ mi mắt đáp: “Có lẽ vậy.”

Tương truyền, nơi hải ngoại có tiên sơn, nằm giữa biển mây mịt mù. Đỉnh núi có tiên nhân cư ngụ, mái ngói lưu ly ngũ sắc, hương thảo kỳ hoa nở rộ khắp nơi. Có người hữu duyên ngồi trên một chiếc thuyền lá mong manh vượt qua phong ba tứ hải, lại chống một cây gậy trúc vượt ngàn đỉnh núi cao, một đường vất vả bôn ba, không biết trải qua bao nhiêu trắc trở, một lòng khấn nguyện được trông thấy tiên cung xa xa tọa trên thềm bạch ngọc, tỏa hào quang sáng ngời lộng lẫy. Tiên nhân trong cung bạch y bạch phát, tiên phong đạo cốt, phất trần vung lên ban thưởng một viên tiên đan. Phàm nhân ăn vào có thể trường sinh bất lão, từ đó thoát khỏi tam giới, làm một thần tiên tiêu dao tự tại, vượt khỏi thế tục hồng trần.

Văn Thư nghe xong, trong lòng thầm nói, làm sao có chuyện như vậy?

Y là đứa trẻ bị bỏ rơi, từ nhỏ chưa từng gặp qua cha mẹ. Các bà các thím trong thôn thấy y đáng thương, thỉnh thoảng cho y một chén cơm no, một manh áo ấm, tuổi còn nhỏ đã nếm đủ nhân tình ấm lạnh.

Năm y sáu tuổi, thình lình xảy ra một cơn hồng thủy nhấn chìm cả thôn trang, người trong thôn kẻ chạy tứ tán thoát thân, kẻ thì biến mất trong biển nước, chỉ còn lại một mình y ôm lấy tấm ván gỗ ở giữa biển nước mờ mịt không biết phải làm sao. Đang lúc Văn Thư hấp hối, trước mắt lờ mờ hiện lên một đạo bạch quang, một lão giả râu trắng mày bạc nheo mắt đối y nở nụ cười điềm đạm. Quanh thân bỗng thấy ấm áp nhẹ bổng, nhìn kỹ lại, không biết từ khi nào y được mang ra khỏi nước vào trong một đám mây, biển mây che khuất ánh sáng khiến vạn vật nhân gian đều hóa thành một mảnh đen sẫm.

Sau đó, hắn được lão nhân đưa đến Thiên Sùng Cung. Tường chạm mái trổ, mỗi vật trang trí đều tinh xảo hoa lệ cả đời chưa từng nhìn thấy, xem hoa cả mắt nửa ngày cũng không nói nên lời.

Một người tôi tớ mặc áo xanh chọc vào lưng y nhắc nhở: “Còn không mau cám ơn Lão Thiên Quân, bằng không ngươi đã sớm chết đuối.”

Còn chưa hiểu Thiên Quân là gì, Văn Thư vội vàng quỳ xuống: “Tạ... tạ ơn Thiên Quân…” Hơi lạnh từ sàn nhà bạch ngọc xuyên qua lớp y sam mỏng manh, khiến dưới gối y một mảnh lạnh buốt.

Lão Thiên Quân giống như tiên nhân trong truyền thuyết mọi người hay kể, là một người thật tốt, ông cứu Văn Thư, cho y ở lại Thiên Sùng Cung, lại còn thi pháp giúp y cởi bỏ phàm cốt, để y có thể được trường sinh bất lão như các thiên nô khác.

Một Thiên nô lớn tuổi hơn Văn Thư rất nhiều, thường giáo huấn y nói: “Hôm đó Lão Thiên Quân vừa vặn thắng Thái Thượng Lão Quân một ván cờ, trong lòng đang cao hứng, mới tùy tay quản nhàn sự của ngươi. Bằng không, một phàm nhân nhỏ bé chưa tu được một kiếp như ngươi sao có thể có phúc như vậy?”

Văn Thư gật đầu, cuống quít vâng dạ, lại càng làm việc chăm chỉ cần cù hơn.

Mọi thứ trong tiên cung đều thật tốt, được ăn no, được mặc ấm, lại còn trường sinh bất lão, thường nhân cầu cả đời còn không có. Như vậy còn gì bất mãn nữa?

Những Thiên nô nhàn rỗi không có việc gì làm thường ở sau lưng y chỉ trỏ: “Tên kia... Tên kia chính là Văn Thư, Lão Thiên Quân mang về từ Nhân gian đó.”

“Bộ dạng cũng đâu có gì đặc biệt, sao mệnh lại tốt như vậy?”

“Là vận khí thôi, tính tình Lão Thiên Quân ngươi còn không biết? Nhất thời cao hứng a…”

Tiếng bàn tán xầm xì truyền đến tai, Văn Thư im lặng cúi đầu đi qua, nghe cũng đã ngàn năm rồi, bọn họ dường như bàn tán mãi không biết chán.

Đông Hải long cung Xích Viêm hoàng tử nghe thấy được sẽ thay y ra mặt, rống to vài câu dọa những kẻ thích huyên thuyên im miệng.

Văn Thư biết hắn tính tình nóng nảy, không còn cách nào khác, đành kéo hắn ra nhẹ nhàng bảo: “Không sao đâu. Ân tình dù thế nào vẫn là ân tình, vẫn cần phải báo đáp.” Cho dù là nhất thời cao hứng cũng là ân tình, không phải sao?

Tây Hải long cung Bá Ngu hoàng tử thường ở trước mặt Úc Dương Quân cùng Văn Thư nói: “Văn Thư ngươi thật sự là hảo phúc khí, Úc Dương Thiên Quân là người tôn quý biết bao? Thiên giới có vô số kẻ tranh nhau đến hầu hạ, được như ngươi là khao khát của không biết bao nhiêu người.”

Văn Thư khoanh tay đứng bên cạnh Úc Dương Quân, nhu thuận đáp: “Đúng là phúc khí của nô tài.”

Úc Dương Quân khinh miệt liếc nhìn y một cái, biểu tình xa cách lạnh lùng.

Thiên Quân bộ tộc là thân tộc của Thiên Đế, là thần tộc từ thời thượng cổ, trên trán có Long ấn, thế gian tôn xưng là “Thiên trụ”. Thân phận vô cùng cao quý, tiên gia tầm thường trăm triệu lần không dám cùng so sánh. Sau khi Lão Thiên Quân rời cung vân du, Thiên Sùng Cung liền do Thiếu Cung Chủ Úc Dương tiếp quản. Hắn ngang hàng cùng Thiên Đế, hai vị Thiên giới Thái tử phải gọi hắn một tiếng “Tiểu thúc”, chúng tiên tôn xưng một tiếng “Úc Dương Quân”. Thiên Quân cao ngạo mà lãnh đạm, đến Thiên Đế cũng phải nhượng hắn ba phần.

Dao Trì trong một đêm bạch liên nở rộ, dáng hoa tha thướt yêu kiều, hương thơm ngào ngạt, mọi người đều nói đây là điềm lành. Thiên Đế long nhan rạng rỡ, truyền mở thịnh yến bên bờ Dao Trì, cho mời đến các lộ thần tiên. Chúng tiên vui sướng tụ tập một nơi, Quan Thế Âm Bồ Tát ở Tử Trúc Lâm cũng ngự trên tòa sen mà đến, trên tay nâng một bình bồ đề cam lộ do Tây Thiên Như Lai tặng cho Thiên Đế.

Giữa lúc ca vũ say sưa, tửu hứng bất tận, bỗng thấy nơi chân trời một đóa tường vân chậm rãi lướt tới. Mọi người đang nghĩ là vị thượng tiên nào to gan như thế, cư nhiên Thiên Đế mời yến mà lại dám ung dung trễ nãi. Thế nhưng Thiên Đế lại vội vàng ra lệnh dừng yến tiệc. Đại thái tử Huyền Thương, Nhị thái tử Lan Uyên vội vội vàng vàng chạy đến Nam Thiên Môn nghênh đón, người còn chưa tới trước mặt, đã cúi đầu khom lưng, đối hắn cung kính vái chào: “Chất nhi thỉnh an Tiểu thúc.”

Thiên Quân tử y bay bay, nhẹ gật đầu xem như đáp lời. Dọc theo đường đi, chúng tiên tranh nhau đến hành lễ, ân cần thăm hỏi, chỉ thấy trong con ngươi ngân tử sắc của người nọ ẩn chứa lãnh quang. Hắn không liếc mắt lấy một cái, ngẩng cao đầu bước qua, trên trán Long ấn rạng rỡ sinh huy. Trước mặt Thiên Đế cũng không chắp tay thi lễ, chỉ thản nhiên nói một câu: “Úc Dương đến chậm.”

Thiên Đế vội đáp: “Không sao, không sao.” Đợi hắn ngồi xuống mới lại lệnh cho ca vũ bắt đầu.

Lan Uyên sau này kể lại tỉ mỉ cho Văn Thư nghe, chiếc quạt mạ vàng trong tay lay động, không nhanh cũng không chậm: “Ngươi nói trong mắt Tiểu thúc ta còn có thể có ai?”

Văn Thư cúi người vì hắn châm trà, đáp: “Nhị thái tử ngài nói thử xem?”

Kẻ chí tôn vô song trong trời đất, còn có thể để mắt đến ai? Từ lần đầu gặp mặt, Văn Thư đã hiểu được.

Lão Thiên Quân nói: “Tuổi của Văn Thư và Úc Dương cũng không cách biệt lắm, để hắn theo bên cạnh Úc Dương đi.”

Bên người lại nổi lên một trận bàn tán xầm xì, ganh tị y vận khí tốt.

Thiếu cung chủ Úc Dương, vốn là đối tượng trong những câu chuyện phiếm của mọi người, dung mạo tuấn mỹ vô trù, các Thiên nô tỷ tỷ đều mang một vẻ mặt như nhau khi nhớ tới nhất cử nhất động của hắn, nghĩ đến đôi mắt tỏa sáng, khóe miệng sớm kéo dài đến mang tai.

Tỉnh tỉnh mê mê theo sát một Thiên nô rất lớn tuổi đi gặp tân chủ tử, Thiên nô vừa đi vừa vỗ vai y, đến trước mặt y chăm chú tỉ mỉ nhìn ngó: “Tiểu tử ngươi như thế nào lại may mắn như vậy? Sao chuyện tốt gì cũng đến phiên ngươi? Nhớ kỹ, phúc khí cũng là do bản thân mà ra, về sau phải toàn tâm toàn ý hầu hạ chủ tử, chủ tử nói cái gì thì làm cái đó, tay chân lanh lẹ chút, người cũng linh hoạt chút, đừng giống như đầu gỗ, chỉ biết một mà không biết hai, chọc giận chủ tử thì chỉ có ngươi chịu thiệt mà thôi.”

Văn Thư cúi đầu nghe hắn giáo huấn, ấp úng đáp: “Dạ, Văn Thư nhớ kỹ.”

Thiên nô lúc này mới dẫn y vượt qua bậc cửa cao cao. Đầu gối quỳ trên sàn gạch bạch ngọc, khiến cho toàn thân lạnh buốt.

Thanh âm lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến: “Là hắn?”

“Dạ, là Lão Thiên Quân tự mình chọn cho ngài.” Thiên nô đưa Văn Thư đến quỳ bên cạnh y nói, khẩu khí vô cùng thận trọng, vẻ mặt cậy tuổi tác mà giáo huấn y vừa rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Ừm. Lui đi.” Giọng nói kia cùng sàn bạch ngọc dưới gối đều băng lãnh như nhau.

Không còn người bên cạnh, trong căn phòng yên lặng rộng thênh thang chỉ còn lại có mình và Thiếu chủ tử. Văn Thư cúi đầu phủ phục rạp trên mặt đất, một cử động cũng không dám. Mùi hương từ lư hương tỏa ra rất dễ chịu, vừa nhàn nhạt, lại có chút ngọt ngào, trước ngọt sau lại đắng.

Đã quỳ dễ đến một canh giờ rồi? Văn Thư nghĩ.

Đầu gối quỳ đến tê dại, khí lạnh từ đầu gối và lòng bàn tay từng chút, từng chút một lan khắp thân thể. Hơi hé mắt nhìn, sàn nhà bóng loáng mơ hồ ẩn hiện hình ảnh chính mình đang khẽ run rẩy, một mảng nhỏ tròn tròn đen thẫm, giống như ngày đó từ trên đám mây nhìn lại nhân gian một lần cuối cùng. Nhãn cầu hơi do dự, từng chút từng chút hướng về phía xa, ghế tựa chạm trổ, trên trà kỷ đặt một chung trà, nhiều giá bày biện các món bảo vật hình dạng cổ quái... Nhìn ảnh phản chiếu trên mặt đất có thể phỏng đoán hình dáng thực của vật thể. Vẫn là một tiểu hài tử, bản tính hiếu kỳ càng xem càng xa, quên cả tay chân đang tê dại, bất giác đầu lại từ từ ngẩng lên.

Đập vào mắt là một mảnh khói mây tím thẫm, trên mặt dùng tơ thêu những hoa văn cầu kỳ, nhịn không được càng xem càng chăm chú, này tường vân, hải thủy, này Thái Dương vừa rạng, này Thanh long bay lượn phía chân trời... từng chút, từng chút một nhìn ra chi tiết.

Tầm mắt Văn Thư lại dời lên, nhìn thấy cằm người ấy hơi nhọn, đôi môi đỏ tươi có chút mỏng, sống mũi thẳng... Lại hướng lên trên nữa, hô hấp không khỏi đình trệ. Đôi nhãn mâu ngân tử sắc như ẩn dấu băng tuyết vạn năm, cả cặp mày kiếm cũng nhiễm một tầng sương giá. Hàn ý như mũi kiếm xuyên thấu vào tim, Văn Thư sững sờ nhìn đôi mắt kia phản chiếu gương mặt ngơ ngẩn của chính mình, mục trừng khẩu ngốc.

“Nhìn đủ chưa, phàm nhân?” Thiếu niên nằm trên tiểu tháp nói. Hai chữ “Phàm nhân” vừa ra khỏi miệng, pha lẫn ý khinh thường.

Hắn đưa ngón tay thon dài điểm lên trán y: “Nhìn cho rõ, sau này khỏi nhận lầm người.”

Trực giác muốn chạy trốn, tay chân lại như bị đóng đinh, không thể động đậy. Văn Thư nhắm chặt mắt lại, cảm giác ngón tay dừng lại trên trán cũng lạnh buốt, cả người như rơi vào hầm băng, không cưỡng lại được toàn thân run rẩy.

Ngón tay lạnh lẽo điểm trên trán một chút liền ly khai, Văn Thư từ từ hé mắt, nhìn thấy đôi mắt ngân tử sắc của hắn, giữa ấn đường có một ngân tích cũng mang màu sắc tím bạc tỏa sáng chói mắt.

“Năm trăm năm tu vi mới có thể nhìn thấy chút gì đó, cũng coi như cho kẻ phàm nhân ngươi mở mắt.” Mỗi một câu lại một tiếng “Phàm nhân”, từ miệng hắn nói ra, ngữ khí bình thản, hàm chứa ý tứ khinh miệt từ tận trong xương cốt.

Văn Thư phủ phục trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Tạ ơn chủ tử ân điển.”

Trong lòng đã sáng tỏ như sàn gạch bạch ngọc dưới chân, thiếu niên trước mặt tuy rằng cùng tuổi, nhưng lại tôn quý hơn mình không biết bao nhiêu lần, có thể để ai vào trong mắt?

Cuộc sống trong Thiên cung quả thực rất thanh nhàn, Văn Thư chỉ hầu hạ một mình Úc Dương Quân. Thay y phục, pha trà, sắp xếp bàn cờ, thu dọn giá sách... so với việc quét rác, nấu nước tạp dịch nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Úc Dương Quân thích mặc tử y, khoác ngoài một tầng tố sa. Cẩm là thiên cẩm, sa là vân sa, (cẩm là gấm, sa là loại vải rất mỏng) tơ quang ẩn ẩn lồng trong mây mù. Trà nhất định phải là trà mới đầu mùa thanh khiết hái từ cây trà cạnh giếng Long Nhãn bên Động Đình hồ, dùng tuyết thủy đọng trên những cánh mai ngũ sắc trên đỉnh Trường Bạch sơn mà ngâm, nước trong vắt lại xanh ngát, phiến lá ở trong nước xoay tròn nở rộ, như từng giọt xanh biếc rơi vào trong chén, nhấp một ngụm toàn thân thư thái, thanh thuần tinh khiết thoảng như nhân gian xuân ý. Những ván cờ còn dang dở cũng cần phải lưu tâm nhớ kỹ, ngày nào đó chủ tử cao hứng sẽ lại bày ra, quân cờ ngọc thạch trơn mịn bóng loáng chạm vào bàn cờ gỗ, phát ra âm thanh “cách, cách” nho nhỏ, nghe như tiếng chuông nhạc, trầm mặc lại êm ái, khiến tâm tư bình lặng tựa như bàn cờ cổ kính bên dưới.

Thiên Quân tôn quý mặc dù rất nghiêm khắc, nhưng chỉ cần khi làm việc để tâm cẩn thận, không phạm sai lầm.

Những khi quá nhàn rỗi, Văn Thư nhớ từng nghe Nhị thái tử nhắc tới phương pháp chưng cất tiên tửu, khi đó đã lưu tâm nhớ kỹ một ít, lại đi thỉnh giáo những người có kinh nghiệm thường ra vào trong cung, rồi góp nhặt một ít hoa rụng trong hoa viên, dùng sương sớm cùng một ít nguyên liệu khác, tự mình cất vài vò thổ tửu (loại rượu tầm thường) nho nhỏ làm vui.

Thử uống một ngụm, mùi vị thanh mát mang theo hương hoa, lại thêm một chút vị nồng của rượu. Văn Thư rót một ít vào trong bình sứ, định bụng mời những người khác cùng nếm thử. Vừa quay lại, đã thấy Úc Dương Quân đứng ở sau lưng, vô thanh vô tức, cũng không biết đã đứng bao lâu.

Văn Thư kinh hãi, vội quỳ xuống: “Chủ tử.”

Vừa nghĩ muốn nhẹ nhàng đem bình rượu giấu vào trong tay áo, lại bị Úc Dương Quân liếc mắt một cái nhìn thấy: “Đưa đây.”

“Đây là... Là thổ tửu do nô tài tự cất, sợ rằng chủ tử ngài uống không quen.”

“Đưa đây.”

Buộc lòng phải thuận theo mà đem bình rượu dâng lên cho hắn, nhìn cái bình mộc mạc nằm trong bàn tay trắng ngần của mình, đôi đồng tử ngân tử sắc lại mơ hồ hiện lên vẻ khinh miệt, cũng vẫn là thói quen đã nhiều năm như vậy. Văn Thư thấy hắn định mở nắp bình, vội đón lấy để thay hắn rót rượu, ngón tay khẽ chạm vào nhau, tay hắn vẫn lạnh lẽo, khiến toàn thân run rẩy

“Nước đường mà cũng cất rượu sao?” Văn Thư nhớ rõ hắn đã nói vậy.

Nhìn bóng hắn rời đi, Văn Thư lắc đầu cười khổ: “Cho nên mới nói chủ tử ngài uống không quen mà.”

Nhị thái tử Lan Uyên khi rỗi rãi thường hay đến ngồi chơi một lúc. Hắn cùng Úc Dương Quân là thúc chất (chú cháu), tuổi tác lại tương đương, cũng xem như từ nhỏ đã ở cùng một chỗ. Úc Dương Quân tính tình từ bé đã rất kiêu ngạo, vô cùng kiệm lời, trên mặt cũng nhìn không ra buồn vui, so với Lan Uyên hoạt bát lại hoàn toàn tương phản. Hắn hay cười hì hì gọi “Tiểu thúc, Tiểu thúc”, với một người tình cách nhu thuận như Văn Thư thì càng hợp nhau.

Lan Uyên mỗi lần tới đều là phe phẩy phiến tử, tùy tiện chạy thẳng đến tiểu viện Văn Thư ngụ, ngồi lên thạch đôn trong viện, đôi mắt đào hoa xanh thẫm trong suốt tràn đầy thâm tình: “Văn Thư, ta nhớ ngươi lắm.”

Văn Thư biết hắn hay đùa, “Nga” một tiếng xem như trả lời.

Hắn liền ôm ngực, vẻ mặt ai oán, muốn Văn Thư nói ra câu “Ta cũng nhớ ngươi”, mới gọi là toại nguyện

Văn Thư khẽ cười lắc đầu, trên trời dưới đất đều biết vị lam y kim quan thái tử này có bao nhiêu phong lưu đa tình, trong lúc vui đùa không biết đã giẫm nát biết bao trái tim pha lê.

Lan Uyên thường cùng hắn nói chuyện về cuộc sống bên ngoài tiên cung, ở Thiên giới ai lại vì câu nói của ai mà trở mặt, ai vướng phải tình kiếp, phải hạ phàm ứng kiếp, ai lại luyện ra đan dược gì đó, một viên lớn như vậy, kẻ nào có thể nuốt trôi được...

Văn Thư chỉ yên lặng lắng nghe, lại hỏi: “Nhân gian hiện giờ như thế nào?”

Lan Uyên hỏi lại y: “Văn Thư có hứng thú với nhân gian?”

“Bởi vì ta là phàm nhân.” Văn Thư cười đáp.

Trong lòng gợi lên vô số hoài niệm lẫn lộn, bất tri bất giác, ngàn năm thoáng cái đã qua, con sông nơi thôn trang trong trí nhớ đã sớm mơ hồ thành một khoảng không, nhưng đó vẫn luôn là nơi mình sống. Trước đây còn nhỏ vẫn chưa cảm thấy gì, khi lớn lên rồi lại thường hồi tưởng lại những ngày trong quá khứ, nhân gian cảnh sắc bốn mùa, mùi khói bếp nơi tiểu thôn trang trong buổi hoàng hôn, nhớ quê nhà da diết. Tiên cung tuy an nhàn tốt đẹp, nhưng chung quy vẫn không phải nơi một kẻ phàm tục nhỏ bé như y quay về

Nhị thái tử miệng nở hoa sen, thuật lại cho y sinh động như được mắt thấy tai nghe, hoàng cung nhân gian, thái tử nhân gian, những kẻ ăn chơi trác táng ở nhân gian, cuối cùng đột nhiên hắn hỏi: “Văn Thư muốn quay về nhân gian sao? Ngươi... Ngươi đi rồi, Tiểu thúc ta sẽ mất đi một tri kỷ.”

Cái kẻ luôn biết thức thời kia lặng lẽ đem câu “Ngươi phải hầu hạ Úc Dương Quân đến hôi phi yên diệt” nuốt vào, đây là việc mọi người ở Thiên giới đều biết, bằng không một phàm nhân hà đức hà năng (không đức độ cũng không tài năng) sao có thể được trường sinh bất lão như vậy?

Văn Thư không nói gì, nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt từ từ biến mất, nhìn thấy chén của hắn đã rỗng không, y liền nâng ấm trà tới rót đầy: “Mọi người đều nói Thiên cung hương trà 『Phù La Bích』 là ngon nhất, Nhị thái tử nếm thử xem trà ta pha như thế nào?”

Hai người lại đàm đạo một hồi bất tận, Lan Uyên mới đứng dậy cáo từ.

Đợi hắn đi xa, Văn Thư mới trở lại đóng cửa viện, tay trái chạm vào cánh tay phải, một trận đau đớn từ trên cánh tay truyền đến, đau đến nửa thân tê liệt không còn cảm giác, chỉ có thể tựa vào cửa há miệng thở dốc.

Mi mắt khẽ nâng, trong lòng âm thầm thở dài một trận, vì sao vẫn chưa khỏi?

Mấy ngày trước, Tây Hải long cung Bá Ngu hoàng tử phái người đưa tới một gốc san hô cao năm thước, cành lá xum xuê, vô cùng diễm lệ, các Thiên nô nhìn đến ngây ngẩn, vừa khiêng đến khố phòng lại vừa ngoái đầu ngắm. Ngắm đến mê mẩn, dưới chân lảo đảo, loạng choạng té ngã, Văn Thư vừa vặn đi ngang qua, liền thuận tay đỡ lấy.

Thiên nô đó vẫn còn là một thiếu niên, sợ tới mức trợn to hai mắt lắp bắp: “Ta... Ta...”

Văn Thư biết hắn sợ làm gãy san hô phải chịu phạt, ôn nhu an ủi hắn: “Không có việc gì, về sau để ý.”

Vừa đưa mắt nhìn lại, Úc Dương Quân đã đứng ở trước mặt y. Tố sa tử y, mái tóc màu bạc lấp lánh hơi điểm chút ánh tím dài đến ngang thắt lưng, dùng ngân quan cao cao buộc lên, hai bên ngân quan còn có hai chuỗi bảo châu dài buông xuống, tô điểm thêm cho dung mạo tuấn đĩnh, kiếm mi tinh mục, tử y ngân phát, hoa quý phi phàm. Đến quỳnh hoa rực rỡ trong vườn cũng phai sắc.

Đôi mắt ngân tử sắc thoáng nét giễu cợt nhìn chằm chằm vào tay Văn Thư: “Là trà?”

Văn Thư nhìn chén trà trong tay đã thấm ướt cả tay áo, giờ mới nhận ra, vừa rồi tình thế cấp bách đến đỡ người ta, trong tay dao động một cái, nắp chén đã rơi trên mặt đất, nước trà bên trong cũng đổ tung tóe hơn phân nửa: “Nô tài đáng chết.”

Hít sâu một hơi, cúi đầu chờ nghe hắn quở mắng. Úc Dương Quân từ nhỏ đã nhìn kẻ phàm nhân như y không thể nào thuận mắt, thường xuyên gây chuyện khó dễ, khi lớn lên rồi, mặc dù không tùy hứng như trước nữa, nhưng thói quen thích nhìn y bộ dáng khốn khổ dường như vẫn không đổi. Tìm được cơ hội nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Một vài Thiên nô có chút giao tình với Văn Thư có khi không chịu được, len lén hỏi y: “Thiên Quân sao lại đối với ngươi nghiêm khắc như vậy?”

Văn Thư cười khổ mà nói: “Cũng không có gì. Có lẽ gặp phải lúc ngài không vui chăng?”

Có lần đặt nhầm một quân cờ, Văn Thư vừa muốn đưa tay sửa lại, hắn khóe môi khẽ nhếch, cả bình trà vừa châm đã tạt thẳng vào. Văn Thư tránh không kịp, trên cánh tay đỏ cả một mảng lớn. Giờ lại đánh vỡ chén trà, không biết hắn lại muốn trừng phạt thế nào đây.

Lúc cúi đầu luôn không kìm được ngắm nhìn vạt áo hắn, trên thêu Thanh Long xuất hải, húc nhật đông thăng (mặt trời vừa mọc ở phía Đông). Lần đầu nhìn thấy đã ghi lại ấn tượng quá sâu đậm, mỗi lần nghĩ đến hắn, trước mắt luôn là một mảnh khói mây đan xen tím ngắt, cùng những họa tiết cầu kỳ hoa lệ, câu triền vấn vít. Văn Thư vẫn nghĩ người may y phục khi hạ châm đã mang theo mấy phần ôn nhu. Chỉ là lụa vân màu sắc và hoa văn mềm mại mặc trên người Úc Dương Quân đều hóa thành một mảnh băng lương lạnh lẽo, tất cả ôn nhu đều bị đóng băng.

Văn Thư chỉ thấy vạt áo trước mắt không gió mà tự động, một trận kình phong ập vào mặt, không kịp né tránh, kình phong đã mang y quăng thẳng về phía sau, lưng chạm đất đau đớn đến tê dại, may mắn bị ném tới hoa viên, đang định chống tay đứng lên, trên cánh tay phải truyền đến một trận đau đớn, người lại mềm nhũn ngã xuống.

Có lẽ vừa rồi đã va phải cây cột trên hành lang, Văn Thư nghĩ. Ngẩng đầu lên nhìn, Úc Dương Quân còn đứng dưới mái hiên cong cong, các Thiên nô bối rối đứng cạnh hắn. Y phục phấp phới, nhìn không rõ mặt, chỉ cảm giác được đôi mắt ngân tử sắc lạnh lùng kia vẫn đang nhìn y.

Sau khi nhờ một Thiên nô biết chút y thuật xem thử, may mắn không có thương tổn đến xương cốt. Thiên nô kia trộm chút thảo dược cho Văn Thư đắp, nhưng cũng chỉ là một chút, cơn đau vẫn từng trận từng trận hành hạ.

Văn Thư tựa vào cửa viện, xoa cánh tay nhớ lại vẻ mặt Úc Dương hôm đó, khoảng cách hơi xa, nhìn không được rõ. Người kia, bất luận có cao hứng hay không, chắc đều là một bộ dáng kiêu ngạo không ai sánh bằng?

Phía chân trời bỗng có một đám mây đỏ nho nhỏ bay đến, vội vã hạ xuống nơi này, trông như một quả cầu lửa, nếu ở nhân gian, không biết sẽ khiến người ta kinh hãi đến thế nào.

Đau đớn trên cánh tay dường như giảm bớt, chậm rãi thở một hơi, Văn Thư nhìn quả cầu hạ xuống trên bàn đá. Một trận “lanh canh loảng xoảng” vang lên, ấm chén của y đều bị quả cầu lửa lao tới như lốc xoáy kia hất văng tung tóe trên mặt đất, phát ra âm thanh trong trẻo. Quả cầu lửa vẫn chưa an phận, lúc chạy đông lúc chạy tây, trên bàn đá lộn xộn lăn mấy vòng còn không chịu dừng lại. Văn Thư bất đắc dĩ lắc đầu, quả là chủ nào tớ nấy, ngay cả chích điểu báo tin tính tình cũng giống hệt?

Vất vả lắm nó mới chịu dừng lại, một con chim toàn thân lông vũ đỏ rực, cả cái mỏ cũng màu đỏ, khi bay vút lên thật sự trông rất giống một khối hỏa cầu. Điểu nhi vỗ cánh, nghểnh cổ tự cao tự đại, nhưng lời nói ra lại vô cùng ủy khuất:

“Văn Thư a, ta lại bị lão đầu tử nhốt lại rồi.”

Ánh lửa chợt lóe, trong ngọn lửa xanh sẫm chỉ mơ hồ thấy được mấy cái lông vũ đỏ bay bay. Một lát sau, trên bàn chẳng còn dấu tích gì, chỉ để lại dưới bàn một mớ mảnh sứ vỡ nát.

Khom người thu dọn tiểu viện của mình, Văn Thư suy nghĩ: tên kia lại gây ra họa gì?

Lo lắng cũng không nhiều, nghĩ tới bộ dáng ủ dột của hắn liền bất giác mỉm cười, cứ như đang nhìn một hài tử không bao giờ lớn lên.

Ngẩng đầu nhìn lên mảng tường chằng chịt dây tử đằng, khi gió thổi qua từng đợt sóng xanh lục xao động, một tầng lại một tầng, khiến y nhớ tới bờ tường đất thấp bé nơi thôn trang kia ở nhân gian, trên đó cũng phủ đầy dây leo, khi gió lướt qua như những cơn sóng nhỏ trong một biển xanh ngát, mộc mạc lại khiến người ta tưởng niệm.– – – – – – – – –

Hêt chương 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.