Tú Cầu Bất Đường Hoàng

Chương 56: Chính Văn Hoàn




Ta rất sớm đã tỉnh, nhìn nữ nhân ngủ ở trong ngực mình, kìm lòng không đặng nở nụ cười. Nữ nhân trong lòng bị đánh thức, có chút mờ mịt xoa xoa mắt, sau đó liền quay về ta ngẩng người một lát, tự mình lại thấp đầu rũ xuống.

"Làm sao vậy? Một đêm phong lưu liền đã quên bản phu nhân rồi hả?" Nhìn thấy dáng vẻ Tam Nương đỏ mặt liền nhịn không được trêu ghẹo nói.

"Cái gì gọi là một đêm phong lưu hả?!" Tang Lạc Vũ bất mãn mà tranh luận.

"Lẽ nào ngày hôm qua vẫn đè lên người của ta không đủ phong lưu sao?"

Rõ ràng ngươi đem ta đỡ ở mặt trên!! Tang Lạc Vũ nghẹn lời, nàng thật sự là không nói ra được.

"Vốn bản phu nhân nên vùi ở trong lòng mới đúng ~~" Tiếp tục trêu ghẹo.

"...."

"Sao liền ngược lại chứ?"

"...."

"Lại thích ở phía trên ~"

"...."

"Nhưng gọi là tiểu nữ nhân thì vậy ~"

"Ngươi đủ rồi! Đứng dậy! Đi gặp cha!" Nàng rốt cục bị ta làm cho rống lên, vạch chăn trực tiếp rời đi.

Ta một tay kéo nàng qua, nàng nghi hoặc lại có chút giận dữ và xấu hổ nhìn ta. Ta chỉ chỉ bụng, cười nói: "Nơi này đau ~"

"...."

Nàng nhất thời không biết làm sao, nàng biết lần đầu tiên là đau. Nàng cũng tin tưởng đây là thật, cho nên nàng không biết như thế nào là tốt.

"Tiểu..."

"Nhân gia chỉ muốn ngươi giúp ta." Ta vội vàng cắt đứt nàng.

"Nhưng ta không biết làm sao..." Nàng có chút sốt sắng nói.

"Hơn nữa thuộc về chúng ta, sao có thể bị người thứ ba nhìn chứ?"Là người đều yêu thích độc chiếm, đều yêu thích giữ lấy.

"Được rồi, ngươi nói cho ta biết làm thế nào." Quả nhiên, vừa mới ra khỏi miệng đã được đáp ứng rồi ~~

Ta ngoắc ngoắc ngón tay, dẫn nàng lại đây. Nàng đúng là làm theo, dán lại đây.

Ta nhìn cái cổ nhẵn nhịu này, cười trộm. Tướng công quá đơn thuần rồi.

Vừa dùng sức, trực tiếp đem nàng phủ phục dưới thân. Nàng lập tức phản ứng lại, tuy rằng thân thể ta có chút không thích ứng, nhưng vẫn ứng phó được nhé ~~

"Thân ái, ta đói ~"

"Đói bụng thì mau đứng lên ăn điểm tâm!"

"Thân ái, ta khát ~"

"Khát thì mau đứng lên uống chén trà!"

"Thân ái, ta muốn ngươi ~"

"Ta bây giờ đang ở trước mặt ngươi, không cần suy nghĩ!"

"Thân ái, ngươi thật không khó coi ~"

"Vậy ngươi còn không mau đứng lên?!!"

"Thân ái, chỗ đó của ta đau, không đứng dậy nổi luôn."

"..." Vậy ngươi làm sao đem ta áp hả?!!

"Thân ái, ngươi không phải phải giúp ta sao?"

"..." Vậy ngươi còn không đứng lên?!!!

"Thân ái, vì để cho ngươi giúp ta tốt hơn ~~" Ta cười nói. "Cho nên cũng cho ngươi thử xem, đau liền biết làm đi làm như thế nào."

Nàng vừa nghe, trực tiếp mặt đỏ đến cổ. Quát: "Lưu manh!"

Ta hơi dùng sức, trực tiếp hôn lên nàng, mãi đến tận khi nàng không thể tự nhiên hô hấp, mới buông tha nàng. Cười nói: "Bản phu nhân không phải lưu manh nha ~"

Một cái như chuồn chuồn lướt nước, thản nhiên nói: "Đó là bởi vì ta yêu ngươi a."

Ta cảm giác được hai tay sau lưng sít sao nắm lấy áo của ta, trước ngực ẩm ướt.

Ta cũng yêu ngươi, Thương Lạc Dục.

- --- Hoàn ----

Vài lời editor: Hoàn rồi mấy chế ơi, xúc động chưa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.