Tự Ái Nhi Phi

Chương 12: Dương phòng bạch sắc




Đã từng nghĩ bất kể là anh có đau khổ thay tôi hay không thì tôi vẫn không muốn chứng kiến.

Bây giờ nếu không nói tôi cũng không đặc biệt so đo.

Tôi chỉ sợ lỡ như anh đau khổ.

Bởi như vậy nên tôi không muốn xem, một đao chém chính mình, chỉ vì muốn tốt cho anh, chỉ muốn anh không bị liên luỵ mà khó chịu.

Chợt nghĩ, nếu thế giới này không có sự tồn tại của tôi thì tốt rồi.

“Bệnh bạch cầu giống em.” Hạ Minh Tu nói, năm chữ ngắn ngủi, nói xong ánh mắt Hạ Minh Tu cư nhiên lại đỏ lên.

Tôi sửng sốt, thì ra Phương Tả Ức không nói cho cậu ta biết tôi đã chết mà là nói ra bệnh tình của tôi.

Cái này…kết quả chung quy cũng không phải xấu nhất.

Phương Tả Ức đã hứa sẽ không nói cho anh biết. Sau này sẽ nói rằng tôi đã hết cách chữ trị thì coi như nửa đời sẽ không còn gặp nữa.

Lạc Dư Thần cũng không hoài nghi tôi. Dù sao trong một đời người cũng sẽ không còn gặp người bạn cũ, nhân tình cũ này nữa. Thậm chí đôi khi đến tám mươi tuổi lúc chuẩn bị diện kiến Diêm Vương mới chợt hồi tưởng: “Hừ, cái lão gia này năm đó khi nhập ngũ chỉ mới hai mươi tuổi, không biết còn sống không. Ái chà, đã sáu mươi năm, bao năm rồi, thì ra đã lâu đến như vậy…”

Hạ Minh Tu cho dù là người từng trãi, biết bệnh bạch cầu là cái gì, biết nó khủng khiếp ra sao, biết phải cần có đến bao nhiêu nghị lực mới có thể kiên cường chống lại.

Cậu ta không biết rằng, tôi không hề có đến một nửa kiên cường như vậy.

Lạc Dư Thần vẫn đứng đó, không lộ vẻ gì cũng không có phản ứng.

Từ đó đến nay anh lại gặp phải sự tình như thế này lần nữa, mà Hạ Minh Tu giống như đã lý giải toàn bộ thái độ cảm xúc của anh, cậu ta phẫn nộ, trực tiếp đá văng bàn trà chắn ngang bọn họ, xông lại cầm Lạc Dư Thần không ngừng lắc.

“Anh phản ứng đi chứ!! Anh không đau sao? Còn vui vẻ à? Anh mau nói gì đi!!”

Đột nhiên, tôi thấy điểm không đúng, những lời này của Hạ Minh Tu có thể lý giải theo hai cách, một cách là bởi vì lo lắng Lạc Dư Thần sẽ vì tôi mà ghen, một cách khác là tôi không nghĩ đến.

Hiển nhiên không phải là người như trước, khi đó Hạ Minh Tu không phải là người hay ghen tị, thời khắc này giọng nói và lập trường của cậu ta cũng hoàn toàn không phải là tư cách của một tiểu tình nhân bên Lạc Dư Thần.

Sau đó tôi lại phát hiện mấy tuần nay tôi vẫn cảm thấy mơ hồ không rõ.

Từ khoảng khắc đầu tiên tôi ở bên cạnh Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu, cậu ta vẫn giữ lập trường ‘Tiếu Hằng là bạn bè’ chứ không phải ‘Tình nhân của Lạc Dư Thần.’

Sở dĩ thời điểm hai người ngọt ngọt ngào ngào, nội tâm sâu thẳm của tôi nghĩ ‘nhìn họ thật đẹp đôi’ chung quy có điểm không đúng, trách không được câu ta nhiều lần làm Lạc Dư Thần tức giận, luôn nói giúp cho tôi.

Bởi vì tâm địa đó không bao giờ bị che giấu, thời khắc này vẫn là giọng điệu và lập trường đó, hoàn toàn không phải là thân phận tình nhân của Lạc Dư Thần mà là một người bạn, một người đứng ra bệnh vực kẻ yếu.

Giờ khắc này lại càng rõ hơn, Hạ Minh Tu hoàn toàn xem mình là người ngoài cuộc, tức giận rất chân thật khi anh đối xử thờ ơ với tôi, rất chân thật lo lắng cho tôi, thay tôi không đến.

Tôi bắt đầu nghĩ lại, có rất nhiều chuyện trước kia đều không giống với tưởng tượng, còn rất nhiều chuyện mà tôi chưa hiểu rõ —-.. ít nhất.. Hạ Minh Tu bây giờ còn nói và hành động những việc mà tôi không bao giờ có thể tưởng được.

Lạc Dư Thần bị Hạ Minh Tu lay đến nửa ngày mới khôi phục thần trí, sau đó mới chầm chậm hỏi: “Chuyện bệnh viện trung ương tìm được tuỷ thích ứng em có nói cho Phương Tả Ức không?”

“Đương nhiên là có!”

“Vậy thì không còn gì lo lắng nữa.” Lạc Dư Thần thở phào một cái, thoải mái bỏ qua Hạ Minh Tu, sửa lại cổ áo sau đó lại ngồi xuống ghế salon.

“Anh…không hỏi sức khoẻ của Tiếu Hằng như thế nào sao?” Hạ Minh Tu đứng một hồi, bây giờ đã không còn là một Hạ Minh Tu của ngày thường ôn tồn lễ độ, rồi xuống bên cạnh Lạc Dư Thần.

“Hỏi thì có gì hơn.” Lạc Dư Thần nói, đại khái là sợ Hạ Minh Tu đùng đùng sát khí đứng lên, vì vậy thêm một câu nữa: “Điện thoại gọi không được.”

“Cũng không biết ra sao rồi…Tiếu Hằng nhất định rất sợ.” Hạ Minh Tu nhẹ nhàng lẩm bẩm, tôi nhìn sắc mặt Lạc Dư Thần đã rất khó coi, nhưng mà Hạ Minh Tu cũng không bỏ qua, còn quay lại thả một cú: “Cậu ấy biết mình bệnh mới dọn ra ngoài. Anh có lỗi với người ta. Lẽ nào cứ để cậu ấy chết như vậy?”

Sát nhân vô hình, mặt Lạc Dư Thần đen triệt để.

Thế nhưng vấn đề tôi ngại nhất lại xuất hiện, Hạ Minh Tu dùng ‘anh có lỗi với người ta’ mà không phải là nói ‘chúng ta có lỗi với người ta’. Người đánh đuổi tôi là Lạc Dư Thần, nhưng người cướp Lạc Dư Thần đi lại là cậu ta. Tuy rằng Lạc Dư Thần thích cậu ta thì không phải lỗi của cậu ta, cậu ta thích Lạc Dư Thần cũng không có gì sai, nhưng nếu mà nói về thứ tự trước sau thì tôi là người thích Lạc Dư Thần đầu tiên, cũng đã đáp ứng làm tình nhân của tôi, hai người đều có lỗi với tôi, đó mới là sự thật.

Ngày thứ hai Lạc Dư Thần chụp ảnh để quảng bá cho album mới. Lần này album đặc biệt được quyết định đem bán vào ngày lễ tình nhân năm sau, thật ra như vậy rất có sáng ý, không chỉ tránh được mùa cao điểm hơn nữa trúng vào lễ tình nhân, nhất định sẽ là siêu phẩm cho các đôi nam nữ, tâm trạng nhất định sẽ rất tốt. Căn cứ loại chủ đề này, album lễ tình nhân đều có những tiết tấu ca từ cảm động, nhưng không đến mức khiến cho người nghe CD ở nhà phải khóc vì nhớ về quá khứ.

Nhưng mà bây giờ Lạc Dư Thần không thể mặc tây trang lịch lãm đứng trước ống kính cười ngọt ngào được, anh cười không nổi.

Anh trước sau như một vẫn cứ là khuôn mặt nghiêm thối, mặc dù lần này quảng bá là ‘lễ tình nhân ngọt ngào’ nhưng cười không được, dẫu nhân viên công tác có khuyên can mãi nhưng mặt Lạc Dư Thần vẫn vô biểu tình.

Bên cạnh có một staff chủ yếu là đi theo khách mời sàn catwalk Hạ Minh Tu. Tuy rằng có thể nghĩ hai người đó có mối quan hệ thầm kín, nhưng ai cũng biết cả hai thân thiết vô cùng, hơn nữa nếu không phải người mù cũng đều thấy được khi Hạ Minh Tu ở đây thì có thể khiến cho khuôn mặt luôn luôn lạnh lẽo kia tan chảy.

Cho nên đây mới là chủ ý sáng suốt, nhưng đáng thất vọng là ngay đến cả Hạ Minh Tu bên cạnh cũng không còn tác dụng.

Chính xác mà nói thì Hạ Minh Tu chỉ đến, liếc mắt Lạc Dư Thần sau đó không nói một lời liền quay đi.

Người ngoài cũng không còn cách khác, vì vậy trong công ty xuất hiện lời đồn, hai đại minh tinh có chiến tranh lạnh nổi lên bốn phía.

Lạc Dư Thần luôn luôn tuỳ hứng nên mọi thứ đều làm theo tâm trạng, các nhân viên làm việc nổ lực cả ngày cũng không thể làm gì khác hơn là thất bại.

Tôi không biết, lẽ nào chuyện của mình đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.