Yêu Tôi Ư? Anh Chết Chắc Rồi
Chương 6: Quá khứ của Vũ Phong
Tiếng chuông điện thoại của Vũ Phong reo lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
'' Alo, có chuyện j ko''- Vũ Phong bực bội
'' Vũ Phong à, là mình đây. Hôm nọ cậu bảo mình tìm hiểu về cô bé đó có rồi nè''- Anh Khải nói
'' Phạm Anh Khải, cậu được lắm, chuyện tôi giao cho cậu mà giờ mới làm xong''
'' Hì hì, quên mất''
'' Thôi được rồi, cậu gửi vào máy tính cho tôi''- Vũ Phong cúp máy rồi đi tới bàn vi tính mở file Anh Khải mới chuyển tới. Bên trong là tất cả đầy đủ thông tin về nó.
- ''Hạ Ngọc Anh, học lớp 10a9 học viện Paradise. Bố trước kia làm ở tòa soạn, bây giờ làm ở một công ti nhỏ, mẹ là giáo viên. Được mệnh danh là bà chúa xui xẻo vì một khi đụng đến chuyện gì đều không thành công, nickname là dâu tây nhỏ,....'' - Khi đọc đến ba chữ '' dâu tây nhỏ '' chân mày Vũ Phong nhíu lại'' Dâu tây nhỏ?Chẳng nhẽ là cô bé ấy? Cô bé của 6 năm trước? Không thể nào, cô bé ấy đã chết rồi''- Vũ Phong tự nhủ
Anh tắt máy tính , định lên giường ngủ,nhưng không tài nào ngủ được, anh bắt đầu nhớ về chuyện quá khứ của 6 năm trước............
6 năm trước, khi đó anh mới 10 tuổi, vẫn còn là một cậu bé hồn nhiên. Vào một buổi tối trời mưa tầm tã, sấm chớp đầy trời, lúc ấy anh mới đi học thêm về, đang đứng dưới một mái hiên để trú mưa và đợi bác tài xế đến đón thì đột nhiên thấy trời tối sầm lại và có cảm giác mình đag được ai đó bế đi. Lúc tỉnh dậy, anh thấy mình ở trong một cái kho, nồng nặc mùi xăng, nhìn xung quanh định đứng dậy thì thấy hai tay đã bị trói, bên cạnh có hai cô bé rất dễ thương và giống nhau y hệt đang chìm vào giấc ngủ. Vũ Phong liền lay hai đứa bé dậy. Một trong hai người tỉnh dậy, ngước đôi mắt to tròn, long lanh ngơ ngác hỏi;'' Anh ơi, anh cũng bị bắt tới đây à''
'' ừ, em cũng vậy sao''- Vũ phong trìu mến nhìn cô bé
'' dạ, em cũng vậy, em và mâm xôi nhỏ bị bắt tới đây đã 5 ngày rôi''- Cô bé ngây thơ trả lời
'' Mâm xôi nhỏ?''- Vũ Phong liếc cô bé còn lại'' vậy em tên là gì?''
'' em tên là dâu tây nhỏ, còn anh?''
'' Anh tên là Phong''
'' Á thế thì anh chính là cơn gió nhỏ rồi''- Cô bé hét to
'' ha ha. Mà em ở đây không sợ sao?''
'' không, dâu tây nhỏ không sợ. Mẹ nói rồi, trong bất cứ trường hợp gì cũng phải mạnh mẽ để bảo vệ mâm xôi nhỏ. Vì vậy em không sợ''- Cô bé tự tin ưỡn ngực trả lời
Đúng lúc đó có một đám người tiến vào, tên cầm đầu nói: '' MK, mày bắt thằng nhãi con này về làm gì''
Một tên có mái tóc xanh đỏ chạy ra:'' Đại Ca, tên này là con trai của chủ tịch tập đoàn đá quý nổi tiếng thế giới đấy. Bắt nó thì được khối tiền ấy chứ''
Tên đại ca đó nghe được thì mắt sáng lên xoa đầu tên đàn em '' Giỏi, chúng mày, đi thôi tối nay tao trả tiền''
Đám đàn em nghe vậy thì mừng quýnh lên. '' Này các ông là ai? Sao lại bắt tôi?Còn hai cô bé kia nữa''- Vũ Phong gào lên
'' Bọn tao á? Bọn tao là cướp. Còn hai con bé kia thì có người thuê tụi tạo bắt chúng'' - Một tên vừa vỗ má Vũ Phong nói
Vũ Phong thấy vậy liền cắn vào tay tên đó. Hắn đau điếng, thuận tay tát một cái thật mạnh vào mặt anh. Cô bé đó hốt hoảng kêu lên '' Các ông không được đánh cơn gió nhỏ, có gì cứ đánh tôi đây này''
'' Mày giỏi nhỉ? Định làm mĩ nhân cứu anh hùng cơ à?Này thì to mồm này''- Tên đại ca cầm đầu túm tóc, tát dâu tây nhỏ. Lúc ấy cô bé còn lại thức dậy khóc to '' Oa, oa chị ơi, mâm xôi nhỏ sợ. Mâm xôi nhỏ cũng nhớ ba mẹ nữa. Oa oa''
'' Im mồm không thì mày có tin tao cho mày cái tát không''- tên tóc xanh đỏ lên tiếng rồi quay người cùng đồng bọn cất bước đi
'' Ngoan, mâm xôi nhỏ ngoan, bố mẹ sắp tới cứu chúng ta rồi''- Cô bé tiểu dâu tây dỗ dành em gái
'' Dâu tây nhỏ, vừa rồi bọn chúng tát em có đau lắm không?''- Vũ Phong ân cần hỏi han cô bé
'' Dạ, hơi đau một chút thôi. Còn anh''
'' Không, dâu tây nhỏ không đau thì cơn gió nhỏ cũng không đau''- Anh lắc đầu mỉm cười trả lời
............................................................................................................................................................................................................................................
Mấy hôm sau vì quá đói nên Vũ Phong ngất đi, lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình đag ở trong phòng, bên cạnh là người mẹ đã khóc cạn nước mắt. Mẹ Vũ Phong thấy vậy liền vui mừng reo lên'' A con trai con đã tỉnh rồi, con làm mẹ sợ quá''
'' Mẹ, con không sao. Mà dâu tây nhỏ và mâm xôi nhỏ đâu rồi''
'' Ai cơ?''- Bà Mạc ngạc nhiên hỏi
'' Hai cô bé bị nhốt chung với con đấy''
'' Làm gì có ai. Lúc ba con tới đấy thì chỉ thấy con nằm ngất ở đấy thôi. Chắc hai cô bé ấy được cứu rồi''
Vũ Phong nghe vậy, chỉ im lặng không nói gì. Mấy hôm sau tình cờ anh nghe được rằng người ta tìm thấy xác hai cô bé tại đằng sau kho xăng nơi anh bị bắt. Tim anh như thắt lại, ngất đi. Liên tiếp mấy ngày sau đó anh không ăn gì, ai hỏi cũng không trả lời, chỉ ngồi lặng lẽ trong phòng khóc một mình, tự dằn vặt mình vì đã không bảo vệ cho hai cô bé ấy. Khi đó ba anh rất tức giận liền tát cho anh một cái và mắng: '' Mày đừng có làm khổ mẹ mày nữa. Mày không lo cho mình thì thôi, mày nhìn mẹ mày thế kia kìa.''
Lúc nghe được những lời ấy Vũ Phong liền tỉnh lại, hoạt động như thường nhưng có điều từ đó anhtrở lên lạnh lùng và bắt đầu thành lập một băng nhóm riêng, toàn những sát thủ có tay nghề cao nhất. 6 năm qua anh luôn dằn vặt mình, hằng đêm đều mơ thấy tiếng khóc, tiếng ai oán của hai cô bé kia..................................................................................
Đang trong dòng quá khứ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa:'' Cậu chủ tới giờ ăn cơm rồi. Bà chủ và Hạ tiểu thư đang đợi''
'' Tôi biết rồi, cô xuống trước đi''...................................................................................................................