Yêu Thương Tựa Không Khí
Chương 23: Sáng sớm
Diệp Kính Hy rút ngón tay ra, nhìn dáng vẻ toàn thân ửng hồng của Trình Duyệt, kiên nhẫn cũng đã tới cực hạn.
Thắt lưng ưỡn ra một cái, toàn bộ dục vọng bất ngờ tiến nhập vào cơ thể của đối phương.
“A… A…”
Trình Duyệt nhịn không được mà sợ hãi kêu ra, hai tay cố sức siết lấy ga giường, thậm chí mạch máu trên mu bàn tay cũng hiện lên rõ ràng hơn.
Trình Duyệt há to mồm liều mạng thở dốc, cái chỗ kia vừa xót lại vừa trướng, cảm giác bị ép buộc căng ra khiến anh cực kỳ khó chịu, dường như là toàn bộ thân thể đều bị đâm xuyên qua vậy. Trình Duyệt nhịn không được muốn tránh ra, kết quả eo vừa động một chút, chợt nghe thấy tiếng hô hấp của Diệp Kính Hy trở nên gấp gáp hơn, Trình Duyệt sợ tới mức vội vàng dừng lại động tác.
Dục vọng nóng hổi trong cơ thể như là vừa sưng to lên nữa, thậm chí còn có thể cảm giác được mạch máu của nó đang thình thịch nhảy lên, Trình Duyệt phải hít sâu vài lần mới hơi hơi thích ứng với sự xâm nhập của vật lạ, nhắm mắt lại, đem mặt vùi trước ngực Diệp Kính Hy.
Thấy Trình Duyệt đã trầm tĩnh lại, Diệp Kính Hy liền nâng hai chân anh lên, vắt ngang eo mình, tiện tay lấy cái gối kê ở dưới người anh. Hai tay nhẹ nhàng lướt qua vòng eo xinh đẹp của Trình Duyệt, ôm chặt lấy anh, sau đó bắt đầu thong thả đưa đẩy.
Theo động tác của người nọ, cái nơi kia dần quen với sự xâm lấn của vật lạ đó, ê ê tê tê, thậm chí còn chậm rãi sinh ra một tia khoái cảm kỳ lạ.
“Ưm… Ưm… A ha…”
Trình Duyệt không khỏi phát ra những tiếng rên rỉ vỡ vụn, ngay cả ngón chân đều cuộn lên, toàn thân như được phủ một lớp phấn hồng mà tựa như một chú tôm luộc, trông rất ngon mắt.
Nhìn Trình Duyệt mê người như thế, động tác của Diệp Kính Hy cũng dần dần trở nên kịch liệt hơn, thong thả rút ra, sau đó lại mãnh liệt tiến nhập, sâu đến độ không thể tưởng tượng được.
“A…”
Trình Duyệt không khỏi thét lên một tiếng, trợn to mắt nhìn Diệp Kính Hy, vị trí sâu như vậy giống như là muốn đem hai người hoàn toàn dung hợp lại với nhau vậy, Trình Duyệt thậm chí còn nghĩ, động tác kịch liệt của đối phương hầu như khiến nội tạng của anh đều bị xốc lên hết rồi.
Phần eo của Diệp Kính Hy bắt đầu điên cuồng luật động, đệm giường rất nhanh đã bị nhàu nát rối tung lên, một nửa ga giường thậm chí còn rơi xuống đất, vậy mà cũng chẳng ai đoái hoài tới. Trình Duyệt chỉ cảm thấy nơi đó của mình bị ma sát tới nóng lên, toàn thân cũng như bị lửa đốt, cái loại nhiệt độ kinh hồn táng đảm này tựa hồ sắp hòa tan cả hai người mất rồi.
Mồ hôi trên người Diệp Kính Hy không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt trước ngực Trình Duyệt, mà tiếng tim đập mạnh mẽ trong ngực anh lúc này cũng giống như đang nổi trống, nhanh đến mức khiến cho người ta phải kinh hãi.Từng đợt từng đợt khoái cảm cứ thế mà theo dây thần kinh cấp tốc lan tràn tới trong óc, tựa như dòng điện lưu len lỏi khắp toàn thân. Loại khoái cảm như sắp nhấn chìm cả người này khiến Trình Duyệt không khỏi vội vã ôm chặt lấy Diệp Kính Hy như vớ được cây cọc, ngẩng cổ há to mồm, liều mạng mà thở dốc.
“A… Chậm… Chậm một chút… A…”
Động tác của Diệp Kính Hy nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, tần suất như thế thậm chí khiến cho Trình Duyệt có loại ảo giác như eo mình sắp gãy mất rồi, hai tay bám trên lưng Diệp Kính Hy cũng vì quá dùng sức mà cào ra một vết máu, đây tựa hồ càng gây thêm kích thích hứng thú cho Diệp Kính Hy. (mợ ơi kịch liệt quá ;___
“Chậm… Chậm một chút… A ha…”
Thanh âm như cầu xin tha thứ vẫn không có chút nào hiệu quả, động tác của Diệp Kính Hy trái lại càng thêm kịch liệt hơn.
“A…”
Cuối cùng, sau một vòng nỗ lực điên cuồng đưa đẩy, dòng nhiệt lưu nóng hổi của Diệp Kính Hy cũng đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong thân thể đối phương. Trình Duyệt khàn giọng thét lên một tiếng, nhiệt độ trong cơ thể tựa như sắp sôi trào khiến cả người anh ướt đẫm một tầng mồ hôi.
Diệp Kính Hy nặng nề thở dốc, ôm lấy Trình Duyệt, vùi đầu vào hõm vai anh.
Cao trào vừa kết thúc, hai người gắt gao ôm dính lấy nhau, hít sâu bình phục lại tâm tình, lồng ngực dán cùng một chỗ rõ ràng truyền tới tiếng tim đập kịch liệt.
Chờ hô hấp của cả hai đều đã bình ổn xuống rồi, Trình Duyệt mới vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc đen bóng của Diệp Kính Hy đang chôn ở hõm vai mình.
Diệp Kính Hy ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu em.”
Trình Duyệt cười cười, trúc trắc hôn lên môi đối phương, đem lưỡi mình luồng vào trong miệng người nọ, nhẹ nhàng đụng chạm tới đầu lưỡi ở trong đó, chợt cảm thấy xấu hổ muốn lùi về, lại bị người kia nhiệt tình cuốn lấy. (đây rõ ràng là dụ dỗ!!!)
Nụ hôn chậm rãi trở nên nhiệt liệt hơn, Trình Duyệt cũng dần cảm thấy có gì đó không thích hợp, Diệp Kính Hy vừa phát tiết xong cũng chưa rời khỏi thân thể mình, thế cho nên Trình Duyệt vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được, thứ gì đó ở trong cơ thể mình… Đang chậm rãi cứng lên…
Trình Duyệt không thể tưởng tượng được mà nhìn Diệp Kính Hy: “Anh… Anh…” Thanh âm run run, hai chân bủn rủn cũng bắt đầu run run.
Người này không phải rất lạnh lùng sao? Nhìn qua thì thấy có vẻ rất lãnh đạm về phương diện này cơ mà, ở chung lâu như vậy cũng có thấy phản ứng gì đâu, vì sao bây giờ lại…
“Thêm lần nữa đi.” Diệp Kính Hy cho Trình Duyệt một nụ hôn trấn an, sau đó ôm lấy cả người anh, để anh ngồi lên đùi mình, hai tay đỡ lấy thắt lưng Trình Duyệt, lại thong thả bắt đầu một trận co rút.
Bởi vì trọng lực mà mỗi lần hạ xuống, Trình Duyệt đều cảm thấy vật kia như càng vào sâu thêm vài phân, chất lỏng nhớp nháp trong cơ thể còn chưa rửa sạch hết, theo động tác của Diệp Kính Hy mà phát ra âm thanh khiến người ta phải mặt đỏ tim đập.“Ưm… A… ” Một bên tiếp nhận nụ hôn ôn nhu của Diệp Kính Hy, một bên cảm thụ từng đợt kích tình mà đối phương mang tới, bị người ôm ngồi ở trên đùi, bởi vì tư thế này mà Trình Duyệt chỉ có thể vòng hai tay ôm lấy cổ Diệp Kính Hy, anh nghĩ, nếu còn tiếp tục như thế này nữa thì anh sẽ vì tim đập quá nhanh mà chết mất…
Chờ cho mọi chuyện cuối cùng cũng chấm dứt rồi, Trình Duyệt mới đỏ mặt rút tay về, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đi ngủ sớm một chút thôi…” Nói xong định với tay tắt đèn, lại bị Diệp Kính Hy ngăn lại.
Diệp Kính Hy mỉm cười, “Đừng hoài nghi tinh lực của anh như vậy chứ.”
“……” Trình Duyệt hoàn toàn câm nín.
Diệp Kính Hy tiếp tục nói: “Khi còn đi học, chúng ta mỗi ngày đều ngủ chung một cái giường, em không biết anh nhịn lâu thế nào đâu…”
Nói xong liền xoay người áp lên thân Trình Duyệt, nụ cười bên khóe môi thậm chí còn mang theo chút trêu tức.
“Trời còn sớm mà, đêm nay lại là Thất Tịch, chúng ta cứ… Từ từ tận hưởng a.”
Bị người nọ một lần nữa hoàn toàn chiếm lấy, sắc mặt Trình Duyệt không khỏi có chút trắng bệch, chính anh đã sớm mệt đến toàn thân hư thoát rồi, không nghĩ tới thể lực của cái tên này còn tốt như vậy…
Càng về sau, thân thể Trình Duyệt lại càng nhũn ra, thậm chí ngay cả sức nâng tay cũng chẳng có, chỉ có thể nằm ở trên giường, mặc người ta muốn làm cái gì thì làm.
Cũng là lúc này, Trình Duyệt mới biết được, cái tên Diệp Kính Hy chết tiệt đây ngoài mặt thì ra vẻ chính nhân quân tử lắm, kỳ thực trong lòng rất hiểm ác đáng sợ nha, chắc chắn đã sớm lên kế hoạch làm thế nào để đem mình nuốt sạch vào bụng rồi.
Hơn nữa thể lực của cái tên này còn tốt muốn chết, ngồi xe lửa hơn ba mươi tiếng đồng hồ cư nhiên chẳng có chút mệt mỏi nào, một đêm làm ba lần mà thần thái vẫn còn rất sáng láng, cái sự nhiệt tình trên giường này thật sự khiến Trình Duyệt suýt nữa không chịu nổi mà trực tiếp ngất xỉu luôn.
Căn bản không hề giống với vẻ ngoài lạnh lùng vô tình kia a.
Quả nhiên, mặc đồ đàng hoàng thì là quân tử, cởi đồ ra rồi thì hoàn toàn là sói lang.
Người như thế, chúng ta tạm thời gọi là: mặt người dạ thú đi.
Diệp Kính Hy rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà ngừng lại, dịu dàng hôn lên chóp mũi Trình Duyệt, còn nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, hoàn toàn không biết rằng trong lòng Trình Duyệt đã trao cho mình cái bằng cấp “Mặt người dạ thú” rồi.
…
Từng tia nắng sớm chói chang len lỏi qua chiếc rèm cửa màu xanh lam nhàn nhạt, lặng lẽ rọi vào trong phòng ngủ.
Tình cảnh trong phòng ngủ cực kỳ hỗn độn, tấm chăn như bị người nhàu nát, trên mặt có lưu lại rất nhiều vết bẩn khả nghi, mà ga giường lại trượt ra hết một nửa, rũ xuống mặt đất.
Trên mặt đất lại càng bừa bộn hơn, áo ngủ, áo lót (áo ba lỗ á), quần, còn có quần lót, đều bị tùy ý vứt đầy đất, thậm chí ngay cả gối đầu cũng không thể may mắn thoát khỏi số phận, rơi xuống nằm ngổn ngang trong đống quần áo lộn xộn.Trong phòng cực kỳ yên lặng, mà hai người trên giường lại là một ngủ một tỉnh.
Tấm chăn mỏng trượt xuống đầu vai, có thể rõ ràng nhìn thấy được những vết tích mờ ám trên người Trình Duyệt, những vệt hồng hồng này kéo dài từ trên cổ xuống tới ngực, làm tôn lên màu da trắng nõn của anh, lại càng toát ra một loại gợi cảm mê người sau cơn tình triều kịch liệt vừa rồi, ngay chỗ xương quai xanh còn có một dấu răng, như là con dấu tuyên cáo quyền sở hữu rõ ràng của mình vậy.
Diệp Kính Hy nhìn Trình Duyệt không rời mắt, mà trong mắt lại ẩn chứa biết bao ôn nhu khó nói thành lời.
Thấy anh ngủ ngon như vậy, Diệp Kính Hy liền kéo chăn lên một chút, che đi thân thể khiến người ta phải mơ mộng của anh, sau đó nhẹ nhàng đem anh ôm vào lòng.
Reng reng reng…
Một trận thanh âm chói tai đột nhiên vang lên, nghe giống như là đồng hồ báo thức thì phải? Diệp Kính Hy nhíu nhíu mày, tầm mắt đảo qua một vòng quanh phòng vẫn không phát hiện được cái đồng hồ báo thức kinh tởm đang quấy nhiễu Trình Duyệt nằm ở đâu.
Trình Duyệt hiển nhiên là bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, có chút mơ mơ màng màng mà mở mắt.
Trước mắt là lồng ngực màu mật ong của ai kia, cơ thể rắn chắc, đường nét phân minh, có loại mỹ cảm làm cho người ta phải nghẹt thở. Thân thể hai người ở trong chăn dán vào với nhau, da chạm da, truyền tới nhiệt độ ấm áp.
Nhớ tới cơn kích tình suốt cả đêm qua, lại vừa nghĩ tới tình huống của hai người ở trong chăn là như thế nào, gương mặt Trình Duyệt thoáng chốc đỏ bừng lên, vội vàng khẽ đẩy Diệp Kính Hy, sau đó dùng chăn cuộn người mình lại, tách hai thân thể đang kề sát nhau ra.
Diệp Kính Hy nhẹ nhàng nở nụ cười, “Khoan hãy xấu hổ đã, nói anh nghe xem cái đồng hồ báo thức ở đâu rồi?”
Trình Duyệt nghiêng đầu nhìn sang tủ đầu giường, “Em vẫn hay để nó ở trên tủ đầu giường mà, sao lại… Nghe tiếng thì hình như ở nằm dưới đất thì phải?”
Diệp Kính Hy cười nói: “Có thể là do tối hôm qua kịch liệt quá đó, không cẩn thận làm rơi đồng hồ xuống đất.” Nói xong liền xốc chăn lên, lõa thân bước xuống giường, đi vòng qua phía Trình Duyệt, cúi người xuống tìm được chiếc đồng hồ báo thức dưới gầm giường, lôi ra rồi tắt nó, sau đó để lại vị trí cũ, “Chất lượng của chiếc đồng hồ này không tệ a, rơi thảm như vậy còn kêu vang nhức cả tai.”
Trình Duyệt rũ mắt xuống, người này cư nhiên không mặc quần áo, còn trực tiếp đi tới đi lui trong phòng tìm đồng hồ báo thức nữa chứ. Còn biết xấu hổ hay không nha…
Làm như nghe được Trình Duyệt đang oán giận cái gì đó, Diệp Kính Hy liền mỉm cười, xoay người nhặt lấy áo ngủ của mình trong đống quần áo lộn xộn kia ra mặc vào, sau đó ngồi trở lại bên giường Trình Duyệt, nhẹ nhàng xoa đầu anh, hỏi: “Nơi đó còn đau không?”
Trình Duyệt đỏ mặt, lắc đầu.
Kỳ thực tối hôm qua Diệp Kính Hy tuy rằng rất điên cuồng, động tác cũng kịch liệt khiến người ta phải kinh hồn táng đảm, thế nhưng nói chung là cũng ôn nhu đi, không có làm Trình Duyệt bị thương, âu yếm thật lâu, cho nên khi Trình Duyệt chân chính thừa thụ cũng không cảm thấy quá đau đớn. Chỉ là bởi vì làm nhiều lần quá cho nên cái chỗ kia mới đau nhức vô cùng, hiện tại toàn thân không hề có khí lực gì cả, như là bị xe ủi đất nghiền qua vậy, khắp người vừa mỏi vừa xót, đừng nói là ngồi xuống, ngay cả nằm thôi anh cũng thấy mệt rồi.Diệp Kính Hy nhẹ nhàng hôn lên môi Trình Duyệt, nói: “Tối hôm qua mệt chết rồi phải không? Anh đưa em đi tắm một chút, tắm rửa xong rồi về phòng nghỉ ngơi, mấy thứ kia để lại trong người không tốt cho thân thể.”
Sao mà người này có thể nói hoạch toẹt ra được vậy hả? Ban ngày ban mặt, Trình Duyệt nói tới mấy cái đề tài này cũng thấy xấu hổ, vội vàng nói: “Không sao mà.”
Diệp Kính Hy rất cố chấp, “Không được, em phải đi tắm ngay bây giờ.”
Nói xong liền vươn tay, bế cả người lẫn chăn ôm vào lòng.
Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, Trình Duyệt có chút hoảng loạn mà vòng tay ôm cổ Diệp Kính Hy, cả mặt đều trắng bệch: “Mau buông em ra, Trình Nhạc ở bên ngoài, bị nó nhìn thấy thì sao?”
Diệp Kính Hy lại không thèm để ý chút nào mà nói: “Yên tâm đi, nhóc con sao dậy sớm như vậy được.”
Diệp Kính Hy liền ôm Trình Duyệt ra khỏi phòng.
Hai người đều đột nhiên cứng đờ ra, cả mặt Trình Duyệt lại càng đỏ, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu mới được.
Thằng nhóc con “sẽ không dậy sớm như vậy” trong lời của Diệp Kính Hy hiện đang đứng ngoài cửa phòng ngủ, mở to mắt ra nhìn bọn họ.
Thấy Diệp Kính Hy dùng chăn bọc cả người Trình Duyệt bế ra ngoài, Trình Nhạc chớp chớp mắt hỏi: “Anh hai, anh bị sao vậy?”
“……” Trình Duyệt thật hận không thể đào hố mà chui đầu xuống cho xong, mặt đỏ như sắp xuất huyết.
Diệp Kính Hy ngược lại cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Anh hai em vừa rồi không cẩn thận bị trật chân, anh dẫn anh ấy đi toilet. Sao em lại dậy sớm thế? Bây giờ còn chưa tới tám giờ mà.”
“Đồng hồ báo thức trong phòng anh hai cứ kêu mãi, em muốn ngủ tiếp cũng không được.”
Diệp Kính Hy cười nói: “Đồng hồ báo thức bị rớt xuống đất, tụi anh phải tìm hết nửa ngày mới tắt được, em nếu thấy mệt thì quay về phòng ngủ tiếp đi.”
“Em không mệt.” Trình Nhạc đột nhiên chỉ chỉ mấy vết đỏ hồng nho nhỏ lộ ra trên chân Trình Duyệt.
“Anh hai, trên đùi anh có thật nhiều nốt đỏ nha, có chuyện gì thế anh?”
Diệp Kính Hy bình tĩnh nói: “Tối hôm qua ảnh ăn nhiều hải sản quá nên bị dị ứng, trên người nổi nhiều nốt đỏ lắm.”
“Mặt cũng đỏ nữa kìa, dị ứng có bị sốt không anh?”
“Đương nhiên là có rồi.” Nói xong còn dùng chăn che kín Trình Duyệt lại, sau đó nghiêm túc nói, “Trình Nhạc, em về phòng chơi đi, anh hai em bệnh cần phải nghỉ ngơi, anh sẽ chăm sóc anh ấy.”
Trình Nhạc hoàn toàn tin tưởng vẻ mặt chính trực của Diệp Kính Hy, cầm tay Trình Duyệt nói: “Anh hai anh bảo trọng thân thể nha, em về phòng đây.”
Chờ nhóc con đi rồi, Trình Duyệt mới đem đầu vùi trước ngực Diệp Kính Hy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh lừa gạt trẻ con mà cũng chân thật quá nhỉ.”
Diệp Kính Hy khẽ cười nói: “Anh lúc đó lừa em không phải cũng thế này sao?”
Trình Duyệt lườm tên sắc lang này một cái: “Tối hôm qua là cố ý chuốc rượu em?”
“Chỉ là để điều chỉnh bầu không khí mà thôi, em đâu có say chứ.”
“Hứ!” Trình Duyệt quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới ai đó nữa.
Diệp Kính Hy vừa nói vừa ôm Trình Duyệt đi vào trong phòng tắm, xả một bồn đầy nước ấm, sau đó mới gỡ chăn ra, đem Trình Duyệt trần trụi thả vào trong bồn.
Trình Duyệt cúi đầu nhìn mấy vết tích đỏ hồng trải đầy khắp người mình, nhớ tới đêm qua người kia đem mình hôn từ đầu tới chân như thế nào, một chỗ cũng không buông tha, thậm chí ngay cả nơi đùi trong riêng tư cũng đều bị… Chà đạp thê thảm.
Trời ạ, thân thể mình như thế này, Trình Duyệt cũng không dám nhìn thêm lần nữa, quả thật là vô cùng thảm thương mà.
Khắp người đều bị người nọ đóng dấu, toàn thân cao thấp đều là mùi của đối phương, mà trong cơ thể thậm chí còn có…
Nghĩ đến đây Trình Duyệt lại hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lúc này lại còn trần trùi trụi trước mặt người ta nữa, cả người vô lực mặc cho Diệp Kính Hy ôn nhu tẩy đi mấy vết tích này, mà ngón tay đối phương lại còn với vào phía trong, nhẹ nhàng khều ra thứ chất lỏng màu trắng gì gì đó, cả gương mặt Trình Duyệt càng thêm đỏ bừng, ngay cả ngón chân cũng vì xấu hổ mà cong lên.
Dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của Diệp Kính Hy tối hôm qua quả thật khiến Trình Duyệt có chút kinh hãi, nhưng mà ôn nhu của Diệp Kính Hy vào lúc này lại khiến anh cảm thấy vô vàn ấm áp cùng hạnh phúc.
Dấu vết trên người sau khi tắm xong tuy rằng sẽ trở nên mờ nhạt đi, thế nhưng dấu vết khắc trong lòng Trình Duyệt lại càng ngày càng sâu.
Bất luận là Diệp Kính Hy ôn nhu, Diệp Kính Hy điên cuồng, hay là Diệp Kính Hy khi tiến nhập vào trong thân thể Trình Duyệt đi nữa, vẫn không quên nói ra ba chữ thâm tình kia, Anh yêu em.
—