Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Chương 15


Chương trước Chương tiếp

Hàn Ngữ Yên thu hết mọi động tác của Đường Vân Tuyệt vào trong mắt, tâm càng ngày càng quặn đau, vì cái gì? Rốt cuộc vì cái gì mà trở nên như vậy? Cô đang làm gì thế này? Người đàn ông này, rốt cuộc đau đến mức nào để trở nên như vậy. Trước kia cô chưa từng thất khuôn mặt tiều tụy tái nhợt này của anh, chưa từng thấy anh biểu lộ đau đớn, mỗi lần gặp mặt, anh đều trưng ra bộ dáng tiêu sái lạnh lùng, lại hết mực quan tâm cô.

Cô chỉ xem anh như một người bạn, người anh trai mà thôi, vì vậy căn bản chưa bao giờ để ý đến sắc mặt của anh, là cô vô tâm vô phế, không nguyện liếc cho anh một ánh mắt. Khẳng định anh rất đau khổ.

Tại cô, tất cả là tại cô, tại cô khiến anh tuyệt vọng như vậy, tại cô khiến anh đau lòng, tại cô khiến anh thay đổi, tại cô, tại cô.... Đau quá, cô không phải đã chết rồi sao, như thế nào lại đau quá...

Đường Vân Tuyệt, Đường Vân Tuyệt, anh có nghe tôi nói không? Nếu kiếp sau sống lại, tôi nhất định sẽ không phụ anh...

Trong căn phòng như có một cơn gió lạnh thổi nhẹ qua, thật sự là lạnh, thế nhưng Đường Vân Tuyệt lại cảm thấy ấm áp, một chút cũng không lạnh, nếu là người khác, có lẽ không kìm chế được mà rùng mình.

Anh cảm nhận được, anh cảm giác như cô đang ở bên cạnh anh.

Phải không?

Phải là cô vẫn đang theo dõi anh không? Vì sao anh lại thấy yên tâm như vậy?...

Nhất định là cô, nhất định là cô đang bên cạnh anh, cô là đang chờ anh đến với cô... Đúng, cô đang chờ anh... nhưng anh còn chuyện phải làm.

" Yên nhi, chờ anh, hai ngày nữa thôi" - giọng nói trầm ấm lạ thường, xen một chút khàn họng, âm điệu cũng trở nên ma mị, kinh người, giống như có điềm báo không tốt xẹt qua. Phải chi, có người trong phòng, nhất định toàn thân sẽ run rẫy mãnh liệt.

Nhắm hờ đôi mắt, tay thuần thục nhấn một phím gọi, rất nhanh có một giọng nói truyền đến, khác hẳn âm thanh ma mị kia, âm thanh này cực kì trong trẻo, tinh khiết " Vâng, tổng giám đốc"

-" Đem toàn bộ tài liệu chuyển phát cho Vũ Kình, nói, chỉ có tổng giám đốc Hạ Vũ mới được mở. " Đường Vân Tuyệt không nhanh không chậm nói. Sau đó nhấn tắt điện thoại trên bàn.

Bờ môi mỏng đỏ thẫm giương lên một nụ cười lãnh khốc, Hạ Vũ Thiên, chờ những ngày vui của cậu đi.

Gương mặt tuấn mĩ, không thể so sánh với bất kì thứ gì, mọi thứ trên người anh đều tuyệt mĩ, ngay cả đàn ông cũng phải sa ngã, ghen tị với nhan sắc tuyệt hảo này. Bất quá, trên mặt anh đều làm băng hàn, không có nửa tia ấm. Toàn bộ đều lạnh lẽo, bức người...

--- ------ ------

Cao ốc Vũ Kình, đây là một tập đoàn thiết kế tòa nhà, 4 năm gần đây, phát triển mạnh mẽ, từ vị trí thứ 7 tập đoàn giàu mạnh của Trung Hoa, thế nhưng lại vươn lên đến vị trí một trong 50 top tập đoàn hùng mạnh Đông Nam Á.

Vì vậy, Hạ Vũ Thiên dần trở thành nam thần tượng của vô vàn cô gái. Vừa lạnh lùng vừa giàu có lại vừa chung tình, không ít cô gái muốn leo lên làm tình nhân của Hạ Vũ Thiên, đáng tiếc, từ trước tới giờ anh là người theo chủ nghĩa truyền thống, hơn nữa còn căm hận những trò chơi tình nhân gì đó.

Hạ Vũ Thiên, anh ta chỉ cần một phụ nữ mà mình yêu là tốt rồi.

'Cốc cốc'...' cạch'

" Thưa, tổng giám đốc, ngài có thư chuyển phát nhanh" Thư kí mặt không đổi sắc mở cửa bước vào phòng nhìn người đàn ông mê người lạnh lùng kia. Thầm than, nếu không phải có người thương rồi, chắc cô cũng không nhịn được mơ tưởng anh rồi. Chắc có lẽ đây là lí do tổng giám đốc mới không cần tuyển thư kí nữa. Nghĩ lại cũng thật là may.

Hạ Vũ Thiên không ngẫng đầu lên, mặt vùi vào đống văn kiện trên bàn làm việc, lạnh lùng nói: " Để trên sôfa, ra ngoài đi ".

Thư kí nhanh chóng thực hiện yêu cầu của anh, rồi nhanh chóng ra ngoài khép cửa văn phòng lại.

Lúc này Hạ Vũ Thiên mới ngẫng đầu lên, dựa người vào ghế, con ngươi đỏ ngầu đến kinh người, làm người sợ hãi.

Hạ Vũ Thiên anh thật không hiểu, tại sao anh cảm thấy cuộc sống này trở nên vô vị như vậy, rõ ràng Hàn Ngữ Yên là cái gai trong mắt hận không thể giết chết cô ta, nay cô đã chết, vì sao trong lòng ngày càng trống rỗng như vậy.

Nhan Nhan vẫn ở bên cạnh anh, thế nhưng anh không còn cảm giác vui vẻ nữa, ngược lại còn khó chịu với bộ dáng yếu ớt, nũng nịu đó, trước kia không phải anh yêu chết bộ dáng này sao, cô (LN) lương thiện, khả ái, trong suốt như pha lê dễ vỡ, cần người bảo hộ.

Vì sao thời gian gần đây anh không còn cảm giác đó nữa, là do sự xuất hiện của Hàn Ngữ Yên quấy nhiễu cuộc sống vốn thanh bình của anh, hay là do khí chất mạnh mẽ, lạnh nhạt mà ôn nhu của cô khuấy động tâm mà từ trước tới nay vốn bình lặng của anh.

Anh cố gắng khắc chế mình không nghĩ đến cô nữa, nhưng tại sao khắp nơi, chỉ cần anh mở mắt đều liên tưởng đến hình dáng gầy nhỏ xinh đẹp của cô. Ngay cả trong giấc ngủ cũng có cô, mà người đó tại sao lại là cô mà không phải là Nhan Nhan.

Chỉ có cách làm việc, vùi đầu vào công việc anh mới giảm suy nghĩ về cô một chút.

Hàn Ngữ Yên? Hàn Ngữ Yên? tại sao chứ?

Trong lòng ẩn ẩn đau đớn khi nhớ đến ngày cô chết trước mặt anh. Dường như nghĩ ra điều gì đó, giật mình khắc chế lại.

Không, không thể, người anh yêu là Lương Nhan, Lương Nhan, thuần khiết, không phải Hàn Ngữ Yên, không biết xấu hổ ác độc kia, năm lần bảy lượt hãm hại người.

Mắt nhắm chặt, đột ngột mở ra, lấy tay đè lên ngực, tim thế nào khó chịu quá. Anh sắp không chịu nỗi nữa rồi.

Ánh mắt lơ đãng nhìn bao bì màu xám trên sôfa, mày kiếm nhíu chặt, sau đó thả lỏng, đứng dậy bước về phía sôfa.

Cúi xuống cầm phong bì, nhìn chằm chằm, không thấy tên người gửi. Cảm giác có điều không tốt, trong này là thứ gì, là ai gửi đến? Sao phải bí mật giấu tên?

Cầm phong bì đi về phía bàn làm việc, nhấn một nút trên chiếc điện thoại " Vào phòng làm việc"

Khoảng 5 phút một người đàn ông, cao to, vẻ mặt uy nghiêm, thần sắc chín chắn vạn phần đáng tin tưởng.

" Hạ thiếu, có việc gì ạ "

" Điều tra cho tôi, ai đã gửi bức phong thư này đến đây, tìm ra chủ nhân của nó"

Hạ Vũ Thiên âm trầm, cả người tản ra khí huyết nồng nặc. Anh có cảm giác điềm xấu đang đến, không phải bình thường, ngược lại rất mãnh liệt.

Trong phong thư này nhất định ẩn chứa điều quan trọng mà anh chưa biết.

" Ra ngoài đi" - nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt còn chần chờ chưa đi, giọng nói có chút lười biếng, khó chịu.

Người đàn ông cao to kia, nhìn thái độ của Hạ Vũ Thiên thì giật mình, Hạ thiếu hình như trở nên ngày càng nóng nảy rồi.

"Vâng, Hạ thiếu" dứt lời, thân hình cao to liền lập tức lui ra ngoài.

Người đàn ông vừa lui ra, tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên. Hạ Vũ Thiên liếc mắt nhìn màn hình đang nhấp nháy, thấy tên hiển thị, sau đó trầm mặc 5 giây.

Vươn tay cầm lên vuốt nhẹ lên mà hình. " Ừ, Nhan Nhan" - âm thanh dịu dàng, nghe qua rất hạnh phúc, vui vẻ, chỉ có trời mới biết, anh đang nhấn những khó chịu trong lòng xuống. Thật mệt, những ngày này anh đều phải nghe những giọng nói dịu nhẹ, ôn nhu của Lương Nhan, lúc đòi anh về mang cô đi shopping, lúc đòi anh về ăn cơm, lúc thì đòi đưa đi chơi, anh biết, cô muốn anh và cô gần nhau, nhưng anh không còn háo hức khi ở cùng cô, anh thấy lười biếng khi đi cùng cô.

Anh không muốn tổn thương cô, anh cần thời gian để nhìn lại tất cả, có lúc anh thấy mình thật khốn kiếp. Vì một người không ra gì, phá hoại tình cảm giữa cô và anh mà bỗng dưng biến mất hoàn toàn, mà anh cũng đối xử không nhiệt tình vói Nhan Nhan nữa. Anh không biết mình bị sao nữa. Đây có gọi là có mới nới cũ không? Nhưng mà người kia không còn nữa.

Gục đầu vào bàn làm việc, một bên tai đeo phone gọi, tiếp tục nghe cuộc gọi tới của Lương Nhan.

' Thiên, anh về nhà đi, hôm nay em sẽ tự tay nấu cơm cho anh' - giọng nói truyền đến vừa dịu dàng, vừa ưu thương, làm rung động lòng người.

Hạ Vũ Thiên nghe giọng điệu của cô từ tai phone, trong lòng thở dài, anh không muốn, nhưng giọng nói của anh đi ngược lại lòng của anh " Ừ, giải quyết xong công việc, anh sẽ về nhà".

'Thật sao, tốt quá' truyền đến một âm thanh vui sướng, nghe qua cũng có thể cảm nhận được người đầu dây bên kia đang nhảy cẩng lên.

Chính là Hạ Vũ Thiên không còn tâm trạng để tưởng tượng hình ảnh đáng yêu đó nữa, " nấu ăn cẩn thận, đừng để dầu bay vào mắt" không quên nhắc nhở. Sau không đợi Lương Nhan trả lời lập tức ngắt máy.

Tay lần nữa đè mạnh lên ngực. Khắc chế cơn đau cuộn lên. Đôi mắt đó... Ngữ Yên... tâm nhịn không được gọi tên Hàn Ngữ Yên, hơn nữa còn có chút thân mật.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...