Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh
Chương 3: Sa vào bẫy tình
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi vươn tay phải ra, nhưng khi gần chạm vào cánh cửa thì bỗng hắn hốt hoảng khựng lại. Hắn đang làm gì thế này? Chẳng lẽ hắn muốn xông vào phòng của Tuyền Tuyền sao? Hắn điên rồi phải không! Trong đầu giống như đang có một giọng nói không ngừng rít gào, cả người Nhiếp Trọng Chi chợt thanh tỉnh lại, tay hắn buông thõng để bên người mình, lui về phía sau từng bước.
Nói đến cũng khéo, Tưởng Chính Tuyền ở trong phòng ngủ của mình nhẩm tính thời gian, dưới lầu có lẽ đã đến lúc dùng cơm trưa, vì thế cô chuẩn bị xuống lầu. Nhưng mới vừa mở cửa phòng mình ra, bất thình lình cô nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi đang đứng bên ngoài, sắc mặt hắn vô cùng kỳ dị. Tưởng Chính Tuyền cả kinh, phản ứng đầu tiên là muốn sập cửa lại, nhưng tay phải Nhiếp Trọng Chi đã kịp nâng lên đặt trên ván cửa, ngăn chặn động tác kế tiếp của cô.
Hai người mặt đối mặt đứng đó, tựa như đang giằng co kịch liệt trong im lặng vậy.
Qua một hồi sau, Tưởng Chính Tuyền thất bại hạ trận. Cô cụp mắt, ngượng ngùng chào hắn một tiếng: “Nhiếp đại ca.”
Biểu tình của cô giống như con chuột nhỏ không may đụng độ phải con mèo. Trong lòng Nhiếp Trọng Chi chẳng hiểu sao lại thấy nổi giận, nhớ tới đĩa bánh pút-đing trong tay Diệp Anh Chương dưới lầu khi nãy, sầu cũ cộng hận mới, trong lúc nhất thời tức giận không thôi.
Mái tóc Tưởng Chính Tuyền hơi ngắn mà uốn xoăn nhẹ, hai bên tết thành bím nhỏ, dùng kẹp pha lê kẹp lại, thoáng chút phong vị Bô-hê-miêng, pha lẫn chút nhẹ nhàng khoan khoái của cô gái kiều mị đến nhu mì.
Nhiếp Trọng Chi thấy chiếc kẹp tóc pha lê trên mái tóc xoã tung hơi có phần bị lệch, hắn nâng tay muốn giúp cô sửa sang lại. Nhưng khi hắn vừa nhấc tay lên, Tưởng Chính Tuyền lại như bị điện giật, lui về phía sau từng bước.
Động tác này của cô giống như mũi kim nhọn đâm vào ngực hắn đau đớn, tâm tình Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên nguội lạnh, hắn thản nhiên mở miệng: “Vì sao em phải trốn tránh tôi?” Trong lòng Tưởng Chính Tuyền như bị chấn động, đành lảng sang chuyện khác: “Em không có.” Ánh mắt Nhiếp Trọng Chi khóa chạt trên người cô, giống như đang cố tìm tòi tra xét gì đó ở cô: “Em có.”
Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy ánh mắt hắn đang không ngừng quét khắp người cô, từng cọng tóc gáy bắt đầu dựng thẳng. Cô mỉm cười yếu ớt: “Nhiếp đại ca, em nào có trốn tránh anh. Chúng ta nên xuống lầu ăn cơm thôi.”
Nhiếp Trọng Chi nhìn cô đầy ý vị sâu xa, nghiêng người né ra một lối đi. Nét mặt Tưởng Chính Tuyền bất giác buông lỏng, nép người đi ra khỏi phòng. Cô lại không biết biểu tình rất nhỏ vừa rồi của mình sớm đã bị Nhiếp Trọng Chi thu vào trong đáy mắt.
Trong tích tắc thấy cô lướt qua người, Nhiếp Trọng Chi bỗng một phen túm chặt lấy cánh tay của cô. Tưởng Chính Tuyền hoảng sợ, đôi mắt hạnh vì hoảng sợ mở thật to nhìn hắn, miệng lắp bắp: “Nhiếp đại ca, anh muốn làm gì?”
Trong mắt cô đầy vẻ hoảng sợ cùng phòng bị không hề che giấu làm cho vật trong lồng ngực Nhiếp Trọng Chi cực kì không thoải mái. Cô đối với Diệp Anh Chương luôn tươi cười như hoa, ôn nhu động lòng người, nhưng khi đối với hắn thì chẳng khác gì dã thú ăn thịt người, sợ đến chết, dù chỉ một giây đồng hồ nói chuyện cùng hắn cũng không muốn.
Hắn thì làm gì? Xưa nay hắn vẫn luôn xem cô như em gái của chính mình, những năm gần đây vẫn luôn đối xử tốt như vậy. Nếu đêm đó cô không sáp lại vừa hôn vừa cắn vừa sờ soạng, quấn quít lấy hắn như vậy, quấn quít lấy hắn thì đã không…. *ý của anh thì anh mới là người bị hại :))
Nghĩ đến cái hôn của cô ngày đó, tầm mắt Nhiếp Trọng Chi bất giác dừng trên cánh môi hồng phấn vì hoảng sợ mà hé mở ra của cô, nhất thời liền không thể dời đi được. Ướt át mềm mại lại phớt hồng tựa như đóa tường vi, Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên dâng lên một loại xúc động muốn cắn đôi môi đó của cô.
Hắn thốt ra: “Tôi không muốn làm gì hết, lúc này tôi chỉ muốn được hôn em.” Sắc mặt Tưởng Chính Tuyền trong phút chốc chỉ còn một màu trắng bệch, con ngươi theo bản năng liếc nhìn sang phía cầu thang đằng kia, cô rất sợ động tĩnh trên này không may lọt xuống dưới kia, đành phải đè thấp thanh âm, không thể tin được trừng mắt hắn: “Nhiếp đại ca, anh điên rồi phải không? Anh buông em ra.”
Cô càng phản ứng mãnh liệt như vậy, Nhiếp Trọng Chi lại càng căm tức. Một luồng lửa giận không thể khống chế trong chớp mắt đã dâng trào đầy lồng ngực, hắn nắm lấy tay cô hết sức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đúng là điên rồi nên mới muốn hôn em. Em định làm thế nào?” Tưởng Chính Tuyền nghẹn họng nhìn hắn trân trối, kinh hãi không thôi, giãy dụa cánh tay muốn bứt ra khỏi tay hắn: “Anh buông ra, anh buông tay tôi ra.”
Nhiếp Trọng Chi mặt không biến sắc đáp lại: “Em để tôi hôn một chút, tôi sẽ không đem chuyện kia nói ra ngoài.” Hắn cư nhiên dùng chuyện đó để uy hiếp cô. Tưởng Chính Tuyền quả thực không dám tin những lời hắn vừa thốt ra, hai mắt cô trừng lớn, cả người hoàn toàn ngây ra vì không biết phải làm sao.
Nếu đổi lại người này là Diệp Anh Chương đang ở dưới lầu kia, không chừng cô sớm đã giống đêm đó mà nhào lại đây. Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Nhiếp Trọng Chi đã khiến hắn khó chịu đến muốn phát cuồng, hắn không để cho cô thêm thời gian nghĩ ngợi nữa, trầm giọng nói: “Tôi đếm từ một tới ba. Em hoặc là lại đây hôn tôi, hoặc là tôi sẽ xuống lầu để nói chuyện với Diệp Anh Chương. Em muốn chọn bên nào?”
Tưởng Chính Tuyền mặt tái nhợt trân mình đứng đó, không cách nào nhúc nhích. Nhiếp Trọng Chi lại nhẹ nhàng cất tiếng: “Một…….. Hai……..” Hắn thong thả đếm từng số một, vừa đếm vừa quan sát phản ứng của Tưởng Chính Tuyền. Chữ “hai” vừa dứt, chỉ thấy cô hít một hơi thật sâu, hai tay siết thành quyền, cứng nhắc đến gần hắn. Hai mắt cô nhắm chặt, bất lực mà ghé sát mặt mình vào rồi chạm nhẹ một cái lên má hắn, có lẽ chỉ có một giây, thậm chí còn ngắn hơn một giây nữa, cô liền rời đi.
Tuy rằng chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, nhưng xúc cảm mềm mại ấm áp kia, quả là tuyệt vời không thể tả.
Thế nhưng Tưởng Chính Tuyền sau khi rời đi, phản ứng đầu tiên lại là nâng tay lên chùi miệng, giống như cô vừa chạm phải một thứ cực kì dơ bẩn. Cô không cam lòng để Nhiếp Trọng Chi uy hiếp như vậy, nhưng động tác và biểu tình vừa rồi của cô lại làm Nhiếp Trọng Chi tổn thương thật sâu, lửa giận trong đầu hắn càng ngày càng bùng phát.
Dù sao thì hắn cũng đã đóng vai kẻ vô lại, đã vậy thì vô lại tới cùng đi. Nhiếp Trọng Chi nhếch môi tự giễu, giọng nói vẫn âm trầm: “Cái đó không tính, phải là nơi này mới được.” Hắn chỉ chỉ vào môi mình. Nếu vừa rồi cô không bày ra biểu tình kia, có lẽ hắn đã bỏ qua cho cô rồi.
Đôi mắt hạnh của Tưởng Chính Tuyền tràn ngập tức giận cùng ý muốn cự tuyệt. Nhiếp Trọng Chi chỉ liếc cô một cái, cười như không cười nói: “Em không muốn làm cũng không sao, tôi đi xuống kia vậy.” Dừng một chút, hắn ung dung thong thả bồi thêm một câu: “Đi tìm Diệp Anh Chương tán gẫu mấy câu.”
Tưởng Chính Tuyền oán hận nhìn hắn, nhưng cũng không còn cách nào khác, vì thế đành phải từ từ nhắm hai mắt lại như đi chịu trận mà đến gần hắn lần nữa. Trong lòng không ngừng trấn an mình: Xem như hôn cún con, mèo con vậy. Đúng, mình đang hôn cún con, mình đang hôn mèo con.
Môi của cô vừa chạm vào môi hắn, tựa như chuồn chuồn lướt nước, chạm thật khẽ rồi liền rời đi.
Nhiếp Trọng Chi ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cô biến mất nơi khóc khuất hành lang, đầu ngón tay vuốt ve chỗ môi cô vừa chạm đến. Buổi tối hôm đó, cô xem hắn là Diệp Anh Chương, vừa hôn vừa liếm lại quấn quýt lấy hắn đủ kiểu.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu giống như đem xăng đổ vào ngọn lửa đang cháy lớn trong hắn, Nhiếp Trọng Chi quay phắt người lại, hung hăng nện một quyền lên tường.
Tưởng Chính Tuyền kể từ khi đó bắt đầu sợ gặp Nhiếp Trọng Chi. Nhiếp Trọng Chi tắm rửa xong rồi đi xuống lầu, liền rất tự nhiên mà ngồi xuống đối diện chỗ cô và Diệp Anh Chương đang ngồi. Trong bữa ăn, ánh mắt hắn vẫn lặng lẽ dõi theo cô, trên mặt lộ ra ý cười đầy ẩn ý làm người ta chán ghét, nhàn nhã tự tại ngồi một chỗ nghe bọn họ nói chuyện.
Trong suốt thời gian của bữa cơm, lần đầu tiên trong cuộc đời Tưởng Chính Tuyền cảm nhận sâu sắc hoàn toàn cái gọi là “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”, “một giây kéo dài bằng một năm “.
May mắn là không lâu sau đó, điện thoại Nhiếp Trọng Chi bỗng có người gọi tới, sau đó hắn liền cáo từ. Tưởng Chính Tuyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ đó về sau, Tưởng Chính Tuyền trốn tránh Nhiếp Trọng Chi quả thực còn kinh khủng hơn chuột trốn mèo. Nếu Nhiếp Trọng Chi đến nhà thăm anh trai, cô liền giả bệnh để không xuống lầu. Cứ như thế liên tục, cũng tránh được vài dịp chạm mặt với Nhiếp Trọng Chi.
Ngay thời điểm đó cô còn chưa thực sự hiểu hết con người Nhiếp Trọng Chi. Cô cứ nghĩ rằng mình đã có thể trốn thoát khỏi hắn.
Sau này cô mới biết được đó chẳng qua là ý nghĩ của một mình cô mà thôi.
Ngày hôm đó, Tưởng Chính Tuyền đang nằm ngủ trưa. Trong lúc mơ mơ màng màng cô bỗng có cảm giác như có ai đó đẩy cửa tiến vào phòng mình, đứng lặng bên giường hồi lâu, đang ngủ nhưng không hiểu sao cô có cảm giác tóc gáy dựng thẳng, bất ngờ mở mắt, cô liền thấy Nhiếp Trọng Chi đứng cách mình chỉ trong gang tấc.
Tưởng Chính Tuyền sợ tới mức mở miệng thét lên một tiếng “Ahhhh” thật chói tai, nhưng giây tiếp theo, đôi môi của hắn đã hạ xuống, ngăn chặn tất cả thanh âm của cô.
Mới bắt đầu đã là một nụ hôn, nhưng không đợi Tưởng Chính Tuyền phản ứng lại, lưỡi Nhiếp Trọng Chi đã muốn dò xét tiến vào thật sâu, đụng vào đầu lưỡi của cô… Vẫn ngọt ngào y như trong trí nhớ của hắn, Nhiếp Trọng Chi bỗng chốc chìm vào cảm xúc ý loạn tình mê.
Tưởng Chính Tuyền quá sợ hãi, bối rối mà đẩy vai hắn ra. Cô lúc này giống như một con cá bị mắc cạn, trong lúc không ngừng giãy dụa đã nhảy lên cắn vào môi hắn. Nhiếp Trọng Chi bị đau, buông cô ra, sắc mặt càng u ám hơn vài phần: “Em cắn tôi?”
Tưởng Chính Tuyền vô cùng chán ghét mà dùng tay chà sát môi mình, cả giận nói: “Đi ra ngoài, nếu anh không ra, tôi sẽ hô lên đấy.” Nhưng phản ứng của Nhiếp Trọng Chi lại là ngồi xuống một bên trên chiếc giường công chúa của cô, hai mắt nheo lại, đáp lời cô bằng một tiếng cười nhạt: “Em hô đi! Mau hô đi! Chỉ cần em cất tiếng lên thôi, ba mẹ em, anh trai em, rồi cả Diệp đại ca của em nữa, tất cả bọn họ sẽ biết chuyện của chúng ta. Cho nên…” Hắn xấu xa cố ý ngừng lại một chút, khóe môi phác lên một nụ cười chế nhạo như đã nắm chắc mười phần: “Tôi cá là em sẽ không dám hô lên!”
Cái hôn mới vừa rồi kia chẳng qua chỉ là để che miệng cô lại, sợ cô thét lớn làm mọi người chạy tới mà thôi. Nhưng đến khi thực sự chạm vào nơi mềm mại kia rồi, hắn lại không thể nào khống chế bản thân mình được nữa.
Ý cười pha lẫn thanh âm trầm thấp của hắn, khiến cô cảm thấy vô cùng đáng ghét. Thế nhưng, hắn quả thật đã bắt được điểm trí mạng của cô. Tưởng Chính Tuyền ôm nỗi hận không thôi, hơn nữa thật sự cô không dám hô lên. Cuối cùng đành phải đứng dậy, chỉ vào cánh cửa thấp giọng quát: “Đi ra ngoài.”
Nhiếp Trọng Chi cũng đứng dậy, đặt một chiếc thẻ từ lên trên bàn ở đầu giường cô, chậm rãi nói: “Mấy ngày qua tôi đã chuyển vào nhà mới, đây là thẻ ra vào cửa, mật mã là sinh nhật của em… Nếu em rảnh thì tới xem…”
Tưởng Chính Tuyền dang tay gạt mạnh tấm thẻ xuống sàn nhà, nét mặt cương lên đỏ bừng, tỏ vẻ vô cùng chán ghét: “Tôi không đi. Anh đi ra ngoài, ra khỏi đây ngay cho tôi.”
Một tấm thẻ từ để có thể vào nhà hắn, đời này hắn cũng cho duy nhất một người chính là cô, ngay cả ba hắn – ông Nhiếp Canh Lễ cũng không có phần. Nhiếp Trọng Chi thật sự mong muốn cô khi rảnh rỗi có thể đi đến nhà hắn chơi. Hắn tuy rằng có thói quen một mình. Nhưng nhiều lúc, ở trong căn phòng vắng vẻ trống trải, hắn cảm giác mình thực cô đơn tịch mịch.
Trên mặt hắn chẳng may may chút chán ghét. Nhưng nét cười bên môi lại dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ ảm đạm nơi đáy mắt còn pha lẫn nét bi thương đau đớn.
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi cúi người xuống, nhặt tấm thẻ từ mỏng manh kia lên, dùng ngữ khí rất nhẹ, từng chữ từng chữ lại thật rõ ràng: “Được, được thôi. em không đi, tôi đành phải đi tìm Diệp Anh Chương.”
Hắn dùng chuyện này để uy hiếp cô! Hắn lại uy hiếp cô một lần nữa! Tưởng Chính Tuyền trừng mắt nhìn hắn, hai mắt như hai ngọn lửa hừng hực đốt: “Anh….” Một chữ ‘anh’ nói ra hồi lâu, cô cầm gối bên người hung hăng ném tới phía hắn: “Anh cút ra ngoài cho tôi, tôi đã nói là tôi không đi. Cút, cút ngay cho tôi!”
Nhiếp Trọng Chi biết cô nhóc này nổi giận thật rồi, nhưng hắn cũng không tránh đi, mặc cho chiếc gối bông mềm đập vào người mình. Nhiếp Trọng Chi nhìn cô vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn chợt thất thần mấy giây, đột nhiên cười lạnh nói: “Được thôi, tôi hiểu rồi, em không đồng ý đúng không? Tôi gọi xong cuộc điện thoại này sẽ đi ngay.”
Hắn tự nhiên tốt bụng, dễ dàng buông tha cho cô như vậy sao?! Tưởng Chính Tuyền còn đang hồ nghi trong đầu. Chỉ thấy Nhiếp Trọng Chi lấy di động từ trong túi quần của mình ra, bắt đầu ấn số, tay vừa ấn miệng vừa hỏi cô: “Số điện thoại của Diệp Anh Chương có phải 139XXXXXXX hay không?”
Đó quả thật là số của Diệp đại ca. Tưởng Chính Tuyền lắp bắp kinh hãi, nhảy qua giật lấy di động trong tay Nhiếp Trọng Chi, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, trong lòng cực kì rối loạn: “Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì? Anh định làm gì?” Nhiếp Trọng Chi nâng cao cổ tay lên, không cho cô chạm tới: “Thì tôi gọi cho Diệp Anh Chương.” Tưởng Chính Tuyền nhón chân cao hơn, liều mạng níu tay hắn xuống: “Anh gọi cho anh ấy để làm gì chứ?”
Khóe miệng Nhiếp Trọng Chi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, bộ dạng vờ vĩnh như chuyện bình thường: “Không có gì, gọi cho cậu ta tán gẫu chút mà thôi.” Toàn thân Tưởng Chính Tuyền lạnh lẽo, cơn giận dâng trào: “Không cho phép anh gọi! Tôi không cho anh gọi đi! Anh có nghe thấy tôi nói không?”
Nhiếp Trọng Chi giờ phút này dù bận tay vẫn ung dung nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười: “Tôi muốn gọi điện thoại cho Diệp Anh Chương thì liên quan gì tới em? Hơn nữa, em dựa vào cái gì mà không cho tôi gọi? Em cũng không phải là gì của tôi. Em muốn quản thì đi quản Diệp đại ca của em, bảo hắn đừng nhận điện thoại của tôi mới đúng. Nhưng e là em vừa nói ra, Diệp đại ca của em sẽ hỏi đầu đuôi ngọn ngành… Cho nên, tôi ta cá là em sẽ không!”
Hắn đã chắc rằng sẽ ăn cô! Tưởng Chính Tuyền hận nghiến răng nghiến lợi: “Nhiếp Trọng Chi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Nhiếp Trọng Chi đáp lại cô bằng một nụ cười bâng quơ như không: “Tôi muốn thế nào sao? Tôi chỉ muốn gọi cho Diệp Anh Chương để tấn gẫu mấy câu về chuyện đêm đó thôi.” Tưởng Chính Tuyền sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên: “Không được gọi, nếu anh dám gọi, tôi, tôi….” Tưởng Chính Tuyền ngập ngừng, muốn nói ra một câu nào đó uy hiếp, nhưng nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lấy cớ gì để có thể uy hiếp lại Nhiếp Trọng Chi.
Nhiếp Trọng Chi nhẹ nhàng hỏi: “Em nói xem, nếu tôi gọi em sẽ như thế nào?” Tưởng Chính Tuyền hết cách, oán hận nói: “Nếu anh dám gọi đi, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.” Nghe vậy, Nhiếp Trọng Chi chợt lộ ra vẻ không biết nên khóc hay cười. Nhưng mấy giây sau, hắn thu lại tất cả biểu tình trên mặt, tựa như đang tự giễu mà nói: “Dù sao thì bây giờ em cũng không để ý tới tôi. Dù tôi có gọi hay không đi chăng nữa thì kết quả cũng chẳng khác là mấy.”
Tưởng Chính Tuyền giống như bị dồn vào đường cùng, nhắm mắt lại, cực kì miễn cưỡng trả lời hắn: “Đưa thẻ từ cho tôi, tôi đi. Tôi sẽ đến nhà mới của anh, như vậy được rồi chứ?” Nhiếp Trọng Chi nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên cười rộ lên: “Tuyền Tuyền, trên thế giới này đều không phải em muốn thế nào là được thế đó. Tôi bây giờ chỉ muốn gọi cuộc điện thoại này thôi, nghe giọng Diệp đại ca của em thế nào.” Nói xong, Nhiếp Trọng Chi liền ấn phím gọi đi.
Hắn đúng là một tên ác ma! Tưởng Chính Tuyền trơ mắt nhìn điện thoại trong tay Nhiếp Trọng Chi vừa được gọi đi. Trong điện thoại truyền đến tiếng đổ chuông, mỗi một tiếng vang lên tựa như một sợi dây thừng, từng chút một siết chạt cổ của cô, khiến cô hít thở càng lúc càng khó khăn, càng lúc càng không thở được. Hai tay cô vịn tay Nhiếp Trọng Chi xuống, điên cuồng giật lấy điện thoại. Nhưng trong lúc cô đang muốn giành về, điện thoại được nối máy, thanh âm quen thuộc của Diệp Anh Chương xuyên qua tai nghe chậm rãi truyền tới: “Alo, xin chào! Tôi là Diệp Anh Chương, xin hỏi anh là ai?”
Động tác của Tưởng Chính Tuyền lập tức hóa đá. Nhiếp Trọng Chi ung dung là liếc mắt nhìn sang Tưởng Chính Tuyền một cái, chậm rãi đưa điện thoại chuyển qua bên tai. Toàn thân Tưởng Chính Tuyền run run như muốn co giật, trong đầu đã không còn năng lực tự hỏi, ý niệm duy nhất còn tồn tại là không thể để cho Nhiếp Trọng Chi nói một câu nào, chết cũng không thể để hắn ta nói. Vì thế, Tưởng Chính Tuyền liều lĩnh dùng miệng mình ngăn miệng Nhiếp Trọng Chi lại. Chỉ cần hắn không mở miệng, giờ phút này bắt cô làm gì cũng được.
Cánh môi của cô trơn mềm như nước, cho dù vừa liếm vừa mút chẳng chút kĩ xảo nhưng vẫn ngọt đến không ngờ. Nhiếp Trọng Chi bất giác đón nhận nụ hôn của cô, miệng hắn khẽ nhếch lên, cái lưỡi mềm mại đinh hương của cô liền trượt vào, quấn quýt dây dưa cùng một chỗ với hắn.
Nhiếp Trọng Chi chưa từng để tâm như vậy khi hôn một người, hết sức trằn trọc, hết sức triền miên, hết sức ôn nhu, hết sức dài lâu. Hắn không biết chính mình đã hôn bao lâu, cũng không biết ở đầu bên kia điện thoại Diệp Anh Chương đã cúp máy khi nào, càng không biết di động trong tay mình từ lúc nào đã bị rơi xuống. Hắn chỉ biết là làm cho nụ hôn của hai người càng thêm sâu, thêm ngọt ngào, dịu dàng mà tinh tế. Đến khi cả hai như sắp không còn không khí để thở, hắn mới buông lỏng ra một chút, sau đó lại hôn một lần nữa, lại một lần nữa…
Nếu có thể, hãy để nụ hôn này mãi như vậy đi… Kéo dài đằng đẵng, sông cạn đá mòn!
Đến sau cùng, là hắn nhẹ nhàng buông cô ra, thần sắc Tưởng Chính Tuyền ngây ngẩn, ý thức mê mang. Nhiếp Trọng Chi thương tiếc hạ xuống trán cô mấy cái hôn thật khẽ. Trong lúc nhất thời, cả hai người đều giống như bị chìm đắm trong bầu không gian kiều diễm mê huyễn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa phá tan sự im lặng giữa hai người, Tưởng Chính Tuyền như bừng tỉnh khỏi mộng, trong nháy mắt đó, phản ứng đầu tiên của cô là một phen đẩy mạnh Nhiếp Trọng Chi ra.
Tâm Nhiếp Trọng Chi chợt lạnh lẽo, tia ngọt ngào phảng phất trong ngực trong tích tắc biến mất không còn dấu vết. Hắn chậm rãi buông tay ra, cúi người xuống nhặt di động đang nằm trên mặt đất lên. Trên màn hình lập lòa nhấp nháy, hiện lên dãy số mà hắn vừa gọi khi nãy.
Sắc mặt Nhiếp Trọng Chi trầm xuống, giọng chầm chậm: “Của Diệp Anh Chương.” Tiếng nói vừa dứt, liền nhìn thấy cả thân mình Tưởng Chính Tuyền đột nhiên như bị chấn động, cô nâng mắt nhìn hắn, đáy mắt không dấu được vẻ kinh hoàng sợ hãi.
Nhiếp Trọng Chi lại hỏi một câu: “Lần này nghe hay là không nghe?” Tưởng Chính Tuyền chợt tiến lên, giật lấy di động, lập tức ấn phím tắt máy. Nhiếp Trọng Chi vẫn trầm mặc không lên tiếng, im lặng theo dõi động tác của cô.
Tưởng Chính Tuyền lui lại cách xa hắn, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Nếu anh đem chuyện này nói ra ngoài, hoặc là nói cho Diệp đại ca, cùng lắm là cá chết lưới rách.” Gương mặt của cô vẫn xinh đẹp phớt hồng như trước, giống như lúc mới vừa đây cô cùng hắn đắm chìm trong nụ hôn, nhưng ngữ khí lại vô cùng lạnh lẽo mệt mỏi: “Nhiếp Trọng Chi, anh là một thương nhân, anh tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện phí sức mà không thu lại kết quả này đúng không? Nói thật đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Đến lúc này cô đã chán ghét tới mức gọi thẳng tên hắn, Nhiếp Trọng Chi. Một đêm kia, cô quấn quít lấy hắn, gọi hắn “Nhiếp đại ca”, tiếng gọi thực mềm mại non nớt, trong nháy mắt đó, cho dù cô muốn trăng sao trên trời, hắn nghĩ hắn cũng sẽ dùng hết mọi cách để hái xuống được cho cô.
Hai bên huyệt Thái Dương không ngừng giật thình thịch, Nhiếp Trọng Chi vẫn không nhúc nhích, đứng đó một lúc lâu, chờ cảm giác đau đớn chậm rãi tiêu biến đi một ít, hắn mới từ từ đến gần cô, nét cười trên mặt thực nhạt, dường như chỉ thoáng lóe lên: “Tôi sẽ giữ kín bí mật này, vĩnh viễn cũng không bao giờ nói cho Diệp Anh Chương. Nhưng em có thể cho tôi được lợi ích gì? Giống như mới vừa rồi sao?”
Thân mình Tưởng Chính Tuyền chấn động. Cáo bỗng nhiên chúc tết gà, chắc chắn không phải tốt lành gì!
Nhưng hắn điên rồi phải không, hắn cư nhiên muốn có lợi ích.
Tưởng Chính Tuyền lạnh lùng: “Nếu anh muốn chuyện đó, tại sao không đi tìm bạn gái của mình?” Tầm mắt Nhiếp Trọng Chi hơi hơi chớp động, cười như không cười đến gần cô: “Tôi không có bạn gái, hơn nữa giữ bí mật này cho em…. Đương nhiên em phải cho tôi lợi ích thật tốt rồi.” Trên thế giới này, hắn chỉ cần cô cho hắn mà thôi.
Đúng là một tên vô lại!
Nhiếp Trọng Chi ép chặt vào người cô, đôi môi hắn nhẹ nhàng dò xét, chạm vào vành tai cô, hô hấp mỏng manh phun bên tai Tưởng Chính Tuyền. Tưởng Chính Tuyền chán ghét muốn đẩy hắn ra, nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đã khiến cô sợ hãi vô cùng. Tưởng Chính Tuyền không dám làm mất lòng hắn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể miễn cưỡng để mặc hắn, cô một mực cắn răng oán hận, không hề lên tiếng.
Cô nguyện ý vì Diệp Anh Chương mà hy sinh nhiều chuyện như vậy! Nhiếp Trọng Chi toàn thân lạnh lẽo. Môi hắn lại chậm rãi đi xuống… Chính hắn cũng không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình, hắn đang hy vọng Tưởng Chính Tuyền bảo hắn dừng lại, hay là mong cô để hắn tiếp tục làm tiếp? Chính hắn cũng không nhận ra được, chỉ biết theo cách nào thì cũng khiến hắn khó chịu đến cực điểm.
Không, dù cô muốn thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không dừng lại. Bởi vì một khi đã dừng lại, cũng có nghĩa là hắn sẽ mất cô vĩnh viễn. Ngay giây phút đó Nhiếp Trọng Chi đã hạ quyết tâm như vậy!
Về sau, rốt cuộc Tưởng Chính Tuyền vẫn đến nhà mới của hắn. Sau khi bấm tám con số trong sinh nhật của mình, cô liền nghe được một tiếng ‘đinh’ thật thanh thúy, cửa đã được mở khóa.
Nhiếp Trọng Chi đúng lúc cũng đang nhàn rỗi ngồi ngoài ban công chờ cô đến. Hắn vừa nghe tiếng cửa mở ra, trong tay cầm hai ly Champagne, từ ngoài ban công mỉm cười đi vào: “Đến đây.”
Hôm nay Nhiếp Trọng Chi mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, phối với quần màu nâu nhạt, trông thực thoải mái. Bước chân Tưởng Chính Tuyền ngừng lại, nhất thời không tiến thêm nữa. Nhiếp Trọng Chi tựa người vào khung cửa, một tay nâng ly rượu Champagne khẽ nhấp một ngụm, tay kia cũng nâng một ly làm động tác mới rượu với cô, không chút để ý mà mỉm cười: “Lại đây.”
Hắn ung dung đứng đó chờ, vì hắn biết cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Quả nhiên, sau một lúc lâu, Tưởng Chính Tuyền chậm rãi nâng bước, chầm chập đi về phía hắn. Ban công được phủ một màu xanh biếc của các loại hoa cỏ, ở giữa là một bộ sô pha hình chữ U thật lớn, đệm sợi đay màu trắng, bên trên để mấy chiếc gối ôm màu cà phê đậm, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là có thể khiến người ta cảm thấy thực thư thái, dễ chịu.
Nhiếp Trọng Chi ghé vào bên tai cô hỏi: “Em có thích phong cách này không? Nếu không thích, em muốn đổi thế nào cũng được.”
Đổi cái đầu nhà hắn, lúc này đây cô tình nguyện đi giúp dì Lương làm việc có ích, dù phải quét hết một con đường cũng thoải mái hơn bội phần so với ở trong này. Tưởng Chính Tuyền xoay mặt sang chỗ khác, vì đề phòng mà tránh hắn đi: “Anh bảo tôi tới đây để làm gì?”
Nhiếp Trọng Chi cũng không để ý, chỉ vào một hướng nào đó: “Thấy không, nơi đó chính là nhà em.” Tầm mắt nhìn theo ngón tay hắn, chỉ nhìn thấy được một tòa nhà tường trắng ngói đen, sân trong là một màu xanh biếc. Tưởng Chính Tuyền thản nhiên nói: “Anh gọi tôi tới là để tôi xem thứ này sao? Được rồi, tôi nhìn thấy rồi, tôi đây có thể đi về được rồi chứ?”
Lúc này Nhiếp Trọng Chi không chịu được nữa, tay nâng ly Champagne đặt xuống bàn trà ‘cạch’ một tiếng: “Em đi thăm một chút thử xem.” Tưởng Chính Tuyền ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
Trong tích tắc, không gian nơi ban công chìm trong im lặng, chỉ một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể nghe thấy tiếng vi vu nho nhỏ bên tai.
Tưởng Chính Tuyền cắn môi dưới, toàn thân đề phòng. Tầm mắt Nhiếp Trọng Chi dán chặt vào cánh môi ướt át phấn hồng đang bị cô dày vò, cắn hết lần này đến lần khác, dường như sắp bị chảy máu. Hắn khẽ quát: “Không được cắn môi.” Tưởng Chính Tuyền xoay mặt qua: “Ai cần anh lo!” Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mà buông lỏng hàm răng.
Chỉ một động tác nghe lời nhỏ như vậy của Tưởng Chính Tuyền thôi cũng khiến Nhiếp Trọng Chi cảm giác cơn tức của mình chậm rãi biến mất.
Nhiếp Trọng Chi ngồi xuống sô pha, đưa mắt liếc sang chỗ cô: “Em định đứng như vậy hết buổi chiều sao? Lại đây ngồi xuống.” Tưởng Chính Tuyền sợ nếu cô còn cứng đầu nữa, không biết Nhiếp Trọng Chi hắn lại dùng thủ đoạn gì. Cảnh tượng hắn lấy điện thoại gọi cho Diệp Anh Chương cô vẫn chưa quên. Vì thế, cô sải bước đi đến góc ghế xa hắn nhất, lấy một chiếc gối ôm sợi đay, bộ dạng cực kì đề phòng mà ngồi xuống.
Thấy cô nhu thuận nghe lời, khóe miệng Nhiếp Trọng Chi lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Từ khay thủy tinh đặt trên mặt bàn, hắn lấy một ly rồi rót Champagne vào, đưa cho cô.
Tưởng Chính Tuyền tỏ vẻ chán ghét: “Tôi không uống, từ giờ trở đi tôi sẽ không uống bất cứ một giọt rượu nào nữa.” Di chứng từ lần kia vô cùng khủng bố, thế cho nên bây giờ mỗi khi nhìn thấy rượu là cô lại thấy sợ hãi, cho dù là Champagne cũng không dám đụng vào.
Nếu Tưởng Chính Tuyền chỉ nói một câu rằng cô không uống, thì có lẽ cơn tức giận của Nhiếp Trọng Chi đã dâng trào. Nhưng câu sau cô lại nói sẽ không uống rượu nữa, thật giống như đang giải thích cho hắn nghe. Nhiếp Trọng Chi cũng biết câu này không phải nói cho có lệ, đáy lòng chợt thấy thoải mái hơn, cũng không miễn cưỡng cô nữa. Vì tâm tình hắn lúc này đang rất tốt, nên hắn đứng dậy đi vào trong phòng khách lấy một chai nước khoáng, vặn mở nắp chai, rót vào trong ly rồi đưa đến trước mặt cô: “Vậy em uống nước lọc đi.”
Tầm mắt Tưởng Chính Tuyền nhìn về phía xa xa, đầu xoay qua nơi khác không trả lời hắn. Nhiếp Trọng Chi lơ đễnh ngồi xuống bên cạnh cô, tay cầm ly Champagne, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, chất lỏng mát lạnh chảy xuống cổ họng, giữa bầu khí trời sáng sủa tươi mới, lại có cô ở bên, cảm giác thực thoải mái khiến người ta ao ước.
Qua hồi lâu Nhiếp Trọng Chi vẫn không nói lời nào, hai mắt hắn dán chặt vào bàn tay đang ôm gối của cô, mười ngón tay thon thon, trắng nõn như ngọc. Nhớ tới đêm đó, cô tựa như dây leo mà quấn quanh cổ hắn…
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Tưởng Chính Tuyền hất ra, muốn dùng lực để rút tay về, lại nghe thấy giọng nói Nhiếp Trọng Chi vang lên: “Đừng nhúc nhích, đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi cùng nhau yên bình như vậy.” Lại là tiếng nói trầm trầm thấp thấp đó, tựa như mang theo từ tính mà mê hoặc lòng người. Tưởng Chính Tuyền thấy hắn bỗng nhiên nói ra một lời thật kỳ quặc, sợ không cẩn thận lại trêu chọc đến hắn, thế nên cô đơn giản là để mặc cho hắn làm.
Hai người vẫn tiếp tục im lặng như thế. Ngón trỏ của Nhiếp Trọng Chi khẽ trượt qua lại trong lòng bàn tay cô, chạm nhẹ tựa như ong hút mật, tê tê ngứa ngứa. Loại cảm giác này dần dần lan rộng ra, mơ hồ lan vào tận trong tim.
Sau một lúc lâu, Nhiếp Trọng Chi mới mở miệng, ngữ khí nhỏ như khiến người ta phải hết sức im lặng mới nghe thấy được, hắn cúi đầu nói: “Em nói xem, tôi có chỗ nào không bằng Diệp Anh Chương?”
Thanh âm của hắn vừa trầm vừa nhẹ, tựa như một tiếng thở nhẹ. Hơn nữa, hắn hỏi những lời này, cũng thực là kỳ quái. Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy nơi đáy lòng có gì đó thật lạ, cô không biết dùng lời nào để diễn tả nó.
Nhiếp Trọng Chi thở dài: “Ngay cả em cũng không nói được, có phải hay không? Tôi xem tới xem lui, cảm thấy Diệp Anh Chương của em cũng chẳng có gì hơn, nhìn mãi không ra được chút gì tốt. Em nói thật tôi nghe xem, hắn ta có gì tốt hơn tôi?”
Hắn sao có thể kém hơn Diệp Anh Chương được. Luận về gia thế, chưa nói đến người bác quyền cao chức trọng của hắn kia, mình Nhiếp gia thôi ở thành phố Lạc Hải này cũng là tiếng tăm lừng lẫy, gia thế hiển hách. Diệp gia tuy rằng cũng không kém, nhưng cũng là từ thời của ông nội Diệp Anh Chương, còn bây giờ sao có thể đứng ngang vai với Nhiếp gia họ đây. Luận về bản thân, hắn là người tuy ở nơi sang quý nhưng vẫn chói lọi, còn Diệp Anh Chương nếu có quăng hắn ta ở trên đường có khi nhiều người còn chẳng biết hắn ta là ai. Cho dù so về diện mạo, hắn cũng không kém cạnh Diệp Anh Chương nửa phần. Nhưng cô vì sao lại không nhìn sang hắn một chút, đối xử với hắn tốt hơn chút nữa?
Tưởng Chính Tuyền để Nhiếp Trọng Chi nói về Diệp Anh Chương cho xong, trong người cô vốn đã chất chứa một bụng tức, vừa nghe hắn nói, liền lập tức phun trào, cô rút mạnh tay mình ra, tựa như một con sư tử đang bảo vệ lãnh địa của mình mà phản bác hắn: “Diệp đại ca anh ấy cái gì cũng tốt, cái gì cũng hơn anh.” Trong nháy mắt nói ra những lời này cô cảm thấy vui sướng vô cùng. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cô liền hối hận.
Tựa như có một mũi kim thêu xuyên vào da thịt đến đau đớn, mới vừa rồi bầu không khí còn đang hòa nhã, cảnh ảo mộng trong tích tắc đã biến mất không còn bóng dáng, sắc mặt Nhiếp Trọng Chi dần dần lạnh đi, ngay cả việc giả cười cũng không làm được nữa.
Không gian ở ban công tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi.
Sau một lúc lâu, Nhiếp Trọng Chi chậm rãi đến gần, ghé bên tai cô cười một nụ cười ngả ngớn đáng ghét: “Nếu hắn ta tốt như vậy, đêm đó lúc em quấn lấy tôi, tại sao lại nói Diệp đại ca hôn em, mà không nói tôi hôn em đi?”
Bên cạnh Tưởng Chính Tuyền chính là tay vịn sô pha, thấy hắn tới gần như thế, cô không còn đường để lui, cũng không thể tránh né đi đâu được. Cô lại chịu không nổi những lời này của Nhiếp Trọng Chi, bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt đen tuyền trừng hắn, lại không thể nghĩ ra được lời nào để đáp trả, gương mặt nóng bừng, sợ run hồi lâu, cuối cùng cô không chút khách khí đẩy hắn ra rồi đứng dậy: “Ai cần anh lo, tránh ra, tôi muốn về nhà.”
Nhiếp Trọng Chi phản ứng cực nhanh, trở tay chụp lấy liền túm được tay cô. Hắn tập võ đã đến đai đen cửu đoạn, dù hắn đùa giỡn kiểu gì thì người chết cũng là mình. Tưởng Chính Tuyền tuy rằng biết rõ điều này, nhưng lúc này cô đang cực kì buồn bực, tâm trì đâu để nghĩ đến mấy chuyện đó. Vì thế hung hăng đá hắn: “Anh tránh ra cho tôi, đừng chạm vào tôi, mau buông ra.”
Nhiếp Trọng Chi thấy cô phản ứng như vậy lại không hề tức giận, trong đầu ngược lại thấy thoải mái mà bật cười: “Em đá tôi, em tức giận với tôi, chứng tỏ hắn chưa từng hôn em như tôi đã hôn em đúng không?”
Tuy rằng đang tức tối, Tưởng Chính Tuyền vẫn biết Nhiếp Trọng Chi đã nói đúng sự thật. Diệp Anh Chương quả thật chưa bao giờ hôn cô như vậy. Nụ hôn của Diệp đại ca từ trước đến giờ vẫn là dịu dàng chạm nhẹ, tựa như cánh bướm đậu trên khóm hoa, vô cùng dè dặt. Làm sao có thể giống Nhiếp Trọng Chi, mỗi lần hắn hôn cô đều như muốn ăn luôn cô vào bụng.
Tưởng Chính Tuyền đối với Nhiếp Trọng Chi quả thật không thể nào chịu đựng được nữa, đành phải oán hận quay mặt đi, không nói lời nào.
Tưởng Chính Tuyền đáp lại hắn bằng hành động như vậy, Nhiếp Trọng Chi như không để vào mắt mà bật cười, ghé sát mặt cô thêm một chút. Tưởng Chính Tuyền nghiêng đầu tránh hắn, căm ghét đến nghiến răng nghiến lợi: “Nhiếp Trọng Chi, buông tôi ra. Anh muốn thế nào? Hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng luôn đi.”
Ngón tay thon dài của Nhiếp Trọng Chi nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô, môi hắn dần dần để sát vào, giọng nói mơ hồ, cố tình để nó đầy vẻ ám muội: “Tuyền Tuyền, em là một cô gái thông minh, em biết tôi muốn gì đúng không?”
Nhiếp Trọng Chi cũng không biết hắn làm sao lại như vậy? Từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, lúc ban đầu hắn còn cảm thấy cực kỳ áy náy, hận không thể đánh cho mình một trận, sao hắn có thể nhúng chàm cô gái nhỏ này. Hắn thậm chí còn cảm thấy không còn mặt mũi nào mà gặp mặt Tưởng Chính Nam. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn lại phát hiện bản thân mình càng ngày càng kì lạ. Trong những lúc lơ đãng hắn thường nhớ tới cô bé Tuyền Tuyền này, nhớ tới hết thảy của cô, loại nhớ nhung này hắn không thể nào ngừng lại được.
Ban đầu vốn dĩ hắn vẫn có thể kiềm chế được, nhưng vài lần vô tình nhìn thấy hình ảnh Tưởng Chính Tuyền và Diệp Anh Chương ở bên nhau, mỗi khi nhìn thấy, trong đầu tựa như có ngàn vạn con kiến cắn thực khó chịu, càng xem càng chướng mắt, càng nhìn càng nổi giận.
Hắn cảm thấy mình sắp phát điên. Hắn sao có thể nhớ nhung đến cô gái này đây? Vì thế, hắn dùng một số phương pháp, tỷ như đi đánh võ, tỷ như tìm người cùng tụ họp party, tìm người cùng đi nghỉ phép. Miễn là hắn muốn chơi, thì chuyện làm hắn vui không bao giờ thiếu.
Không được, như thế nào cũng không được! Hắn đã dùng rất nhiều, rất nhiều cách. Chỉ một thoáng là hắn đã quên, nhưng ngay sau đó lại nhớ tới cô một cách điên cuồng.
Hắn không thể nào quên được!
Rất nhiều chuyện một khi đã vượt qua giới hạn thì sẽ không thể nào quay lại như trước kia nữa. Quả nhiên là như thế!
Hắn rốt cuộc đã không còn quay về như ngày xưa!
Cô gái nhỏ nhắn tựa như búp bê này, cô công chúa nhỏ này, rõ ràng hắn đã chứng kiến cô lớn lên từng chút một. Nhưng công chúa nhỏ vừa mới trưởng thành đã muốn gả cho người khác.
Không, không được, đây là chuyện không thể! Mỗi khi nghĩ tới hắn đều cảm giác lồng ngực phải đau đớn, hít thở không thông!
Nhiếp Trọng Chi cũng biết ý nghĩ của mình điên rồi. Nhưng hắn lại không thể điều khiển được, hắn vẫn muốn điên cuồng hơn nữa.
Chẳng lẽ hắn… Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên. Đừng dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, Tưởng Chính Tuyền đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh: “Anh muốn gì?” Tầm mắt Nhiếp Trọng Chi khóa chặt trên người cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Tuyền Tuyền, là em chọc đến tôi trước. Em quên rồi sao? Là em đến quán rượu của tôi, là em uống rượu của tôi, sau đó lại quấn lấy tôi… Giữa chúng ta vĩnh viễn không còn trong sáng được nữa.”
Đây là sự thật. Tưởng Chính Tuyền không còn cách nào phản bác.
Từ đó về sau, Tưởng Chính Tuyền cảm giác cô giống như một cánh bướm chẳng may lọt vào lưới của Nhiếp Trọng Chi, mặc cho cô cố gắng vùng vẫy giãy dụa, cô vẫn không thể nào thoát khỏi được hắn.
Thân thể Tưởng Chính Nam đã bình phục hoàn toàn, thời gian trôi qua đến mùa hè năm thứ hai, hai chân gần như đã bước đi như người bình thường, nhưng vẫn còn phải uống một số loại thuốc và phối hợp trị liệu định kỳ.
Nhiếp Trọng Chi cũng có rất nhiều công lao, dường như mỗi ngày hắn đều tới nhà họ Tưởng, chẳng quản phiền hà hay bận bịu mà cùng Tưởng Chính Nam tới bệnh viện kiểm tra, cùng hắn nói chuyện giết thời gian. Lâu lâu hắn lại gọi đám anh em tới nhà họ Tưởng tụ hội chơi bài. Cuộc sống của Tưởng Chính Nam ngoại trừ chuyện không thể đến công ty làm việc, chỉ ngồi ở nhà phê duyệt văn kiện ra, thì còn lại dường như không có gì thay đổi.
Mẹ hắn là bà Lục Ca Khanh nghe chuyện này, quả thật đã xem Nhiếp Trọng Chi như con trai ruột của mình. Trước mặt mọi người không ít lần nói qua: “Thằng bé Trọng Chi này trọng tình trọng nghĩa như vậy, tôi thấy cũng mừng lòng. Cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình, giữa bạn bè với nhau, chỉ khi nào trải qua cơn biến cố thì mới biết được ai mới là bạn bè chân chính của mình.”
Mỗi khi mẹ nói như vậy, Tưởng Chính Tuyền luôn trầm mặc không nói gì, đôi mắt rũ xuống. Ý đồ Nhiếp Trọng Chi ra sao chỉ có cô là biết rõ ràng nhất.
Cuối mùa thu năm đó, ở một nơi thanh bình như Lạc Hải bỗng xảy ra một vụ cướp bóc lớn nhất từ trước tới nay. Được xem là lực lượng giỏi nhất cục cảnh sát ở Lạc Hải, tổ chuyên án của Diệp Anh Chương sau hai tuần điều tra đã phá án thành công vụ án này, Diệp Anh Chương cũng nhờ chuyện đó mà vinh quang nhận được công lao hạng nhất.
Cuối cùng cũng được nghỉ phép Diệp Anh Chương liền hẹn Tưởng Chính Tuyền đi ăn cơm.
Diệp Anh Chương phá được vụ án lớn, hào hứng không thôi, khác với những lần trước, lần này anh ta cùng cô trò chuyện rất nhiều, nhưng đa phần đều liên quan đến vụ án kia: “Kẻ gây án vẫn còn là sinh viên, bình thường hắn thích xem truyện trinh thám Sherlock Holmes, nên rất có kinh nghiệm lẩn trốn điều tra. Hắn vốn là người ở Tam Nguyên, cẩn thận tính toán, hắn chọn Lạc Hải vì nơi này cách xa Tam Nguyên. Để thực hiện vụ cướp này, hắn đã tới Lạc Hải điều tra vài lần, tìm hiểu về toàn bộ nhân viên trong tiệm trang sức, tình hình bảo an…”
Tưởng Chính Tuyền gắp một miếng thịt gà hun chanh, khẽ mỉm cười: “Sau đó thì sao?”
Diệp Anh Chương: “Sau khi hắn từ Tam Nguyên chạy sang Lạc Hải, đầu tiên là ngồi xe ba bánh, rồi ngồi taxi, xe bus công cộng, mỗi lần hắn chuyển xe đều cải trang thành người khác. Sau đó hơn tám giờ hắn dùng súng tiến vào cửa hàng trang sức thực hiện vụ cướp… Hắn cũng coi như phần tử phạm tội có năng lực trốn chạy tốt nhất mà cục cảnh sát anh gặp phải.”
Tưởng Chính Tuyền lúc trước luôn mong mỏi được ở bên Diệp Anh Chương mỗi ngày, Diệp Anh Chương nếu thao thao bất tuyệt kể về những vụ án ở cơ quan, cho dù nó có đáng sợ đến mức nào, cô cũng luôn là một thính giả tốt nhất, cô luôn cảm giác được ở bên cạnh anh là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Thế nhưng bây giờ, mỗi khi cùng Diệp Anh Chương mặt đối mặt ngồi ăn cơm, nghe anh cao hứng phấn chấn nói chuyện, Tưởng Chính Tuyền thế nhưng lại không thấy một chút ngọt ngào vui sướng như trước kia, thứ cô cảm thấy đó chính là kinh hoảng sợ hãi. Không có lúc nào là không khẩn trương căng thẳng. Cô sợ bất kì lúc nào anh cũng có thể nhìn ra sự bất thường ở nơi cô, sơ anh sẽ phát hiện ra chuyện giữa cô và Nhiếp Trọng Chi.
Ánh sáng lộng lẫy từ ngọn đèn chiếu xuống, chân dung Diệp Anh Chương thật rõ ràng, nét mặt hào hứng. Tưởng Chính Tuyền giống như bị ánh đèn sau lưng anh ta làm cho nhói mắt, không dám nhìn nhiều.
Cô và Diệp đại ca rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại đi đến nông nỗi này?
Trong lòng Tưởng Chính Tuyền tràn ngập sự bất an và áy náy, điều này khiến cô có cảm giác mình sắp phát điên. Cô sao có thể vô sỉ đến mức như thế này? Bên này cùng Nhiếp Trọng Chi phát sinh quan hệ, bên kia lại cùng Diệp đại ca ân ái yêu thương.
Cô mơ hồ cảm nhận được, cô và Diệp đại ca dường như đã kết thúc. Có lẽ, từ lúc cô và Nhiếp Trọng Chi bắt đầu dây dưa với nhau thì đã chấm dứt rồi.
Giây tiếp theo, cô kiên định lắc đầu, không, không được. Diệp đại ca là mối tình đầu trong sáng nhất của cô, và anh nhất định cũng sẽ là người cuối cùng. Cô sẽ gả cho Diệp đại ca! Nhất định sẽ là vậy!
Bàn ăn của hai người nằm ở vị trí trong góc, bên cạnh là một vài ghế lô, tương đối thanh tĩnh.
Tưởng Chính Tuyền không muốn ăn gì, chỉ ăn duy nhất một miếng thịt gà hun chanh liền hạ nĩa xuống. Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy vài người đang đi về phía hai người, dẫn trước là một vị phu nhân bước đi khoan thai, áo khoác màu trắng xen lẫn đen phối hợp với chiếc quần đen rộng ống, trang sức đeo trên cổ là một chuỗi ngọc trai đắt tiền, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy phong thái quý phái.
Vị phu nhân nhân kia đi tới trước mặt cô liền dừng bước. Tưởng Chính Tuyền chợt đứng dậy, lễ phép mỉm cười: “Con chào dì Vạn.” Hai nhà Tưởng Nhiếp đều là thế gia ở Lạc Hải, cũng không xa lạ gì nhau.
Vạn Thục Bình cười: “Tuyền Tuyền, dì Vạn đã lâu không gặp con. Vợ chồng trẻ cùng nhau ăn cơm sao?” Diệp Anh Chương cũng đứng lên, hơi cúi người chào hỏi: “Con chào dì.”
Tưởng Chính Tuyền ngượng ngùng cười: “Dạ vâng.” Vạn Thục Bình nói cười vui vẻ: “Vậy dì Vạn không quấy rầy hai đứa nữa. Vợ chồng trẻ cứ từ từ dùng cơm đi.” Tưởng Chính Tuyền khom người mỉm cười, nhìn theo đám người Vạn Thục Bình vào ghế lô.
Phía sau Vạn Thục Bình là một vị phu nhân trung niên ăn diện sang trọng, tay bà ta dắt theo một mỹ nữ tóc dài, diện mạo xinh đẹp động lòng người, tựa như một đóa tường vi nở rộ giữa ngày hè, đẹp đến mức làm người ta kinh diễm.
Tưởng Chính Tuyền đang chuẩn bị ngồi xuống, tầm mắt chợt lướt qua một thân ảnh người nào kia cách chỗ cô không xa. Chỉ một cái liếc mắt như vậy thôi, thân ảnh cao lớn quen thuộc này liền làm cho nụ cười của cô héo úa ngay tại khóe môi. Không phải chứ? Cô hoa mắt phải không?
Cẩn thận nhìn kỹ lại, quản lí nhà hàng này đang dẫn một người đàn ông với dáng người thực quen thuộc đi về phía cô ——— người đó không phải Nhiếp Trọng Chi thì còn là ai?!
Trong lúc nhất thời, hình như có ngàn vạn con ong mật bay loạn trước mặt Tưởng Chính Tuyền, bên tai cô đều là tiếng “ong ong ong” đến khó chịu. Hắn sao lại xuất hiện ở nơi này? Hắn muốn làm gì? Hoảng loạn sợ hãi như cơn thủy triều dâng cao không ngừng, trong tích tắc đã tràn ngập cõi lòng cô.
Nhiếp Trọng Chi hiển nhiên cũng đã nhìn thấy cô, bước chân nhất thời chậm lại, chuyển sang đi về hướng này. Hắn ung dung mỉm cười: “Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp. Không ngờ hôm nay lại gặp được cậu và Tuyền Tuyền ở đây. Có phải tôi đã làm phiền hai người hẹn hò rồi không?”
Giọng điệu Nhiếp Trọng Chi tuy rằng nhẹ bẫng như không vậy, nhưng Tưởng Chính Tuyền lại cảm thấy vừa sợ hãi căng thẳng lại vừa tức giận. Cô biết mình lúc này chẳng khác gì Tôn Ngộ Không bị nhốt giữa năm ngón tay Như Lai phật tổ, sống hay chết đều phụ thuộc vào hắn đang vui hay đang buồn.
Diệp Anh Chương trả lời: “Anh Nhiếp nói đùa, sao lại là quấy rầy. Anh Nhiếp, nếu được mời anh ngồi xuống cùng chúng em dùng bữa cơm này.”
Nhiếp Trọng Chi liếc mắt nhìn sang Tưởng Chính Tuyền đang cụp đầu xuống một cái, cười cười: “Không được rồi, hôm nay tôi có hẹn.” Nhìn quanh bốn phía, cười như không cười nói với hai người: “Hai người chắc không biết, nhà hàng này chính là nơi xem mặt nổi tiếng ở Lạc Hải. Hôm nay tôi tới đây là để xem mặt.”
Xem mặt! Trong đầu Tưởng Chính Tuyền hiện lên hình ảnh mỹ nữ tóc dài đi cùng bà Vạn Thục Bình khi nãy. Có lẽ là người đến xem mặt với Nhiếp Trọng Chi. Một cô gái xinh đẹp nhường vậy, Nhiếp Trọng Chi có khi nào sẽ nhất kiến chung tình không?.
Tưởng Chính Tuyền bất tri bất giác nhẹ nhàng thở ra. Nhưng cô lại quên mất chuyện phải thu lại biểu tình của mình, thả lỏng rõ ràng như vậy, Nhiếp Trọng Chi liếc mắt qua liền biết, chẳng qua hắn là người biết che giấu cảm xúc, kiềm chế được, trên mặt không để lộ lấy một chút, nhưng trong lòng lại như đang có núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy tràn ra khắp nơi.
Nhiếp Trọng Chi âm thầm nhìn quét qua Tưởng Chính Tuyền, lịch sự gật đầu chào: “Vậy không quấy rầy hai người nữa, tôi phải vào rồi.” Dứt lời, hắn liền xoay người mà đi.
Vừa mới quay người lại, sắc mặt Nhiếp Trọng Chi lập tức trở nên âm lệ, giống như bị phủ một lớp sương giá dày đặc. Nghe thấy hắn phải xem mặt, cô liền vui mừng đến mức lộ rõ ngay trên mặt vậy sao? Nhìn dáng vẻ của cô, nếu không phải hắn đang ở đó, có lẽ cô đã đi đốt pháo ăn mừng. Cô ước gì có thể thoát khỏi hắn sớm một chút phải không? Nhiếp Trọng Chi hận đến nghiến răng, âm thầm rít qua kẽ răng ba chữ: “Tưởng Chính Tuyền.”
Tưởng Chính Tuyền mới vừa thả lỏng nắm tay, bỗng thấy Nhiếp Trọng Chi mới đi được hai bước chợt giống như nghĩ tới chuyện gì, bước chân tạm dừng lại, lưng vẫn đưa về phía họ, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, Diệp tiên sinh, hôm nay là ngày mấy nhỉ?”
Nụ cười trên môi Tưởng Chính Tuyền đột nhiên đông cứng, lúc này cô mới phát hiện mình đã vui mừng quá sớm.
Diệp Anh Chương đáp: “Hôm nay là ngày mười một.” Nhiếp Trọng Chi lúc này mới quay đầu lại nhìn họ cười, tâm tình có vẻ không tệ, “Ồ, thì ra là ngày mười một. Diệp tiên sinh, chúc hai người ăn cơm vui vẻ.”
Mỗi ngày mang số một trong tháng*, đều là ngày mà Tưởng Chính Tuyền căm ghét nhất. Bởi vì ngày đó cô phải đến nhà của Nhiếp Trọng Chi. *Có lẽ là các ngày 1, 11, 21 trong tháng.
Bởi vậy, Tưởng Chính Tuyền hôm nay mới không có tâm trạng ăn uống gì. Chuyện duy nhất cô có thể làm, đó là cụp đầu xuống, cố gắng hết sức giữ cho mình như bình thường.
May mà Diệp Anh Chương không phát hiện ra điểm khác thường nào.
Ăn cơm xong, Diệp Anh Chương hỏi ý kiến của cô: “Bây giờ em muốn đi xem phim hay là ở đây uống cà phê?”
Tưởng Chính Tuyền bị Nhiếp Trọng Chi dọa cho sợ hãi như vậy, dù là thịt rồng cũng nuốt không nổi, chứ đừng nói gì đến uống cà phê, việc cô muốn làm trong lúc này chính là mau mau rời khỏi nhà hàng. Vì thế cô liền chọn xem phim ngay lập tức mà không cần đắn đo gì nhiều.
Hai người đi đến rạp chiều phim gần đó. Diệp Anh Chương xếp hàng mua vé, Tưởng Chính Tuyền thì ngồi ở một chỗ chờ đợi. Cô vừa đặt mông ngồi xuống ghế, di động trong túi liền đổ chuông. Tâm Tưởng Chính Tuyền lập tức trầm xuống, lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình nhấp nháy dòng chữ số là của Nhiếp Trọng Chi. Phản ứng đầu tiên của cô là muốn tắt đi, rồi sau đó tắt máy. Nhưng cô thật sự rất sợ Nhiếp Trọng Chi, nhỡ đâu cô tắt máy, Nhiếp Trọng Chi chưa biết chừng lại gọi sang cho Diệp Anh Chương. Vì thế cô đành phải đi đến một góc khuất rồi mới dám nghe điện thoại.
Giọng điệu Nhiếp Trọng Chi đầu bên kia không nặng không nhẹ nói: “Thế nào? Cùng Diệp đại ca thân yêu của em ăn bữa tối tình yêu, có phải lúc này tâm tình vui sướng như nở hoa rồi không? Nhưng mà tôi vẫn phải nhắc nhở em một chút, còn hơn ba tiếng nữa là ngày mười hai rồi đấy.”
Nhiếp Trọng Chi thản nhiên mỉm cười, nhưng khi truyền vào tai Tưởng Chính Tuyền lại giống như tiếng băng vỡ vụn, lạnh giá lan tràn.
Tưởng Chính Tuyền đè thấp thanh âm: “Vui thì sao? Không vui thì thế nào? Hơn nữa tự tôi biết được hôm nay là ngày mười một, không cần anh phải nhắc.”
Nhiếp Trọng Chi ở đầu bên kia điện thoại lạnh lùng cười: “Chẳng thế nào cả! Tôi chỉ muốn biết giờ em đang ở đâu?”
Rõ ràng là cô và Diệp đại ca đang yêu đương hẹn hò đường đường chính chính, nhưng theo giọng điệu “đúng lý hợp tình” của Nhiếp Trọng Chi kia, bỗng nhiên biến thành cô và Diệp đại ca đang lén lút yêu đương vụng trộm, làm những chuyện trái với đạo thường. Ngữ khí của Tưởng Chính Tuyền cũng vô cùng không vui: “Tôi ở đâu liên quan gì tới anh! Trước mười hai giờ tôi qua đó là được.” Hắn cũng chẳng là gì của cô!
Nhiếp Trọng Chi bị cô nói như vậy, nhưng hắn lại không hề phát hỏa, ngưng hồi lâu mới nhẹ giọng nói một câu: “Tôi đúng là không nên xen vào chuyện của em.” Nói xong liền cắt đứt điện thoại.
Chỉ đơn giản là cúp máy như vậy thôi sao, quả thực là khó tin. Mặt trời mọc đằng tây cũng sẽ không làm cho Tưởng Chính Tuyền kinh ngạc đến thế. Sau khi Tưởng Chính Tuyền vào rạp, cô vẫn nắm chặt lấy di động trong tay, cô lén nhìn nó mấy lần, bởi vì cô cảm thấy không thể tin được. Dựa theo tính tình của hắn, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua dễ dàng cho cô!
Chẳng lẽ đường truyền tín hiệu xảy ra vấn đề? Cũng có thể là điện thoại của hắn hết pin? Hoặc là buổi xem mặt của hắn đã thành công, hai người nhất kiến chung tình, cho nên bỏ qua cho cô.
Mơ hồ nghĩ rằng khả năng nào cũng có thể xảy ra! Nhưng sau đó cho dù đã nghĩ thông như vậy, trong lòng Tưởng Chính Tuyền vẫn luôn bất ổn, không thể an tâm.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp