Yêu Straight

Chương 22


Chương trước Chương tiếp

Trước kia tôi chỉ không thích Chú Ba, giờ thì bắt đầu căm hận.

Tôi cũng bắt đầu hận Tiểu Vĩ. Vừa trở về không lâu thì cậu đã vội vã đi xem mắt rồi. Hơn nữa lúc tôi trở về thì cũng như không có gì. Trước kia tôi vẫn nghĩ cậu đơn thuần, nhưng xem ra người ngây thơ là tôi. Cảm giác bị người mình yêu nhất bán đứng thật như bị dao cứa vào tim.

Trong một thoáng, lòng tôi nghĩ mình có khi còn chút may. Có lẽ người nhà buộc cậu đi cũng nên. Vả lại, Chú Ba nói rằng nhà gái vừa lòng cũng không nói đến thái độ Tiểu Vĩ. Có lẽ căn bản là không thích cô gái kia, có khi con bé đó là dạng người quái dị đến mức không dám ra đường. Nghĩ một hồi cảm thấy rất an ủi.

Nhưng sau đó vài giây, tôi lại nghĩ rằng Tiểu Vĩ là hiếu tử, nếu mẹ cậu đồng ý mà cuộc hôn nhân đối với tương lai gia đình cậu cũng rất quan trọng, cậu có thể vì tôi mà buông bỏ? Tôi có là gì đâu? Chẳng lẽ cậu có thể nói với gia đình, cậu thích đàn ông được sao?

Tôi bi ai phát hiện ra, tình cảm của chúng tôi rất yếu ớt, như hoa trong gương, như trăng trong nước. Nhìn thì đẹp, nhưng không chịu nổi một gợn sóng nhỏ.

Đêm đó, tôi lo lắng bồi hồi, lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được.

Sáng sớm thức dậy, tôi phát hiện chỉ sau một đêm nhưng mình đã tiều tụy đi rất nhiều.

Đức Huệ là một nơi rất nhỏ, không có bí mật gì. Vợ chồng cãi nhau, sáng hôm sau đã truyền đi khắp phố.

Tôi nghĩ mình nên đi hỏi Tiểu Vĩ. Tôi muốn nghe cậu giải thích.

Sáng mồng một, trên đường im ắng chẳng còn ai. Cả thành thị như vẫn say giấc ngủ nồng sau cuộc chè chén thâu đêm.

Những mảnh vụn pháo hoa phủ kín mặt đường, theo gió tung bay.

Xa xa, tôi trong thấy bóng Tiểu Vĩ ở cửa, cạnh cậu là chiếc xe máy quen thuộc.

Cậu cúi đầu rít thuốc, cổ còn mang khăn quàng trắng tôi tặng.

Tôi do dự muốn bước tới, mà lại không biết nên nói gì.

Lúc này cậu đã ngẩng đầu, vứt điếu thuốc trong tay đi.

Sau tôi mới chú ý đến cô gái bên cạnh cậu. Dáng thon gầy và mái tóc thật dài, cô mặc áo khoác dài màu nâu.

Cô gái cười với cậu rồi nói gì đó.

Cậu cũng cười, vẫn là bộ dạng ngại ngùng kia. Lần đầu tiên tôi biết, nụ cười ấy làm lòng tôi thắt lại.

Hai người đứng nói trong chốc lát, Tiểu Vĩ xoay người leo lên xe.

Cô ngồi vào phía sau, hai tay nhẹ đặt bên hông cậu.

Xe máy cứ thế phóng đi còn khăn quàng cổ trắng phất phơ trong gió.

Tôi yên lặng đứng đó nhìn bóng hình họ dần rời xa.

Tôi cứ thế đứng ở đầu đường, trơ trọi như một người bị vứt bỏ.

Hôm ấy là một ngày nắng đẹp. Nhưng đối với tôi- người đứng trên đường cái lại rất lạnh, vô cùng lạnh, lạnh buốt vào tim.

Tôi về đến nhà thì lập tức nằm xuống giường lấy chăn che kín đầu. Giữa trưa mẹ bảo tôi đi ăn, tôi ăn xong thì ngơ ngác ở phòng lớn xem TiVi.

Mẹ thấy tôi ngồi không nhúc nhích thì đến sờ lên trán tôi [Tiểu Tùng, con sao thế? Khó chịu à?]

[Không ạ.] Tôi quay đầu né tay của bà. Lúc này điện thoại vang lên, mẹ tôi tiếp điện thoại.

[Nếu tìm con thì nói con đã ra ngoài.] Tôi đứng dậy, vào phòng khóa chặt cửa.

Mấy ngày nay, tôi không ăn thì ngủ, như một người ngẩn ngơ. Tôi không ra khỏi nhà, cũng không nhận bất kỳ cuộc gọi của ai. Trong nhà có khách thì tôi lập tức nhốt mình vào phòng không bước ra nửa bước.

Mẹ hỏi tôi, mới tết xong đã phát điên cái gì vậy, tôi cũng không để tâm đến bà. Ở nhà, tôi là một đứa trẻ được chiều hư, họ cũng chẳng có biện pháp gì.

Tôi thật hi vọng mọi người chửi rủa nặng một chút, bởi vì tôi là một người rất ngốc, rất ngu xuẩn, ngây thơ và thất bại.

Tôi không muốn nghĩ gì cả. Hễ nghĩ là lại cảm thấy mình không tốt, quá thất bại và dại khờ.

Tôi trước nay chưa hề nghĩ chuyện tình này lại khiến tôi thương tổn sâu đến thế. Nó giống như cơn lốc, cuốn hết mọi tự tin trong tôi.

Bây giờ những gì tôi có thể làm đó là xây cho mình một bức tường rồi lại một bức tường, từng tầng chồng chất lên nhau để có thể nhốt mình vào trong, không bị ai quấy nhiễu.

Nhưng cậu vẫn đến, vào một buổi tối mùng năm.

Đối với kẻ lừa đảo này, tôi thật rất muốn nhổ nước bọt lên mặt cậu, nhưng đến sau cùng vẫn không làm.

Nhìn vẻ mặt cậu lo lắng, tôi có chút cảm động. Nhìn người tôi từng yêu và vẫn yêu, tôi bi ai nhận ra, tôi vĩnh viễn không thể làm tổn thương cậu.

Tất cả phẫn nộ và bi thương, chỉ có thể giữ cho riêng mình.

[Tiểu Tùng, chúng ta đi đâu đó đi.] Cậu thừa dịp mẹ đi rửa hoa quả, nhẹ giọng nói với tôi.

Tôi không nói gì chỉ gật gật đầu.

Vừa bước đến cầu thang, cậu đã nhanh chóng ôm chầm lấy tôi [Tiểu Tùng, em làm sao thế? Dọa chết anh. Hai ngày nay anh tìm em mãi. ]

Phải không? Là sau khi cậu cùng cô gái kia đi hóng mát về à? Tôi muốn chất vấn, nhưng nói không nên lời.

Tôi chỉ đơn giản nhìn ra phía xa. Xa kia, có một quán nhỏ vẫn còn hắt ánh đèn, khung cửa sổ phản chiếu những động nước lộ ra thứ ánh sáng nhờ nhờ. Nó giống như một người khát khao được yên giấc chìm vào bóng đêm.

[Em đã gặp cô gái kia rồi, rất hợp với anh.] Tôi không nhìn cậu, nhẹ nói.

Tay cậu cứ thể từ bả vai tôi buông thõng xuống, không nói lời nào.

Cả hai chúng tôi đều im lặng.

Sau này nghĩ lại, lúc ấy tôi rất muốn cậu nói rằng căn bản cậu không hề thích cô gái kia, chỉ vì gia đình bức bách gây áp lực, tôi sẽ bỏ mặc tất cả tha thứ cho cậu. Tôi nhắm mắt lại, chợt không biết làm gì tiếp theo. Thậm chí, tôi đã vì cậu viện ra hàng vạn lý do rồi. Tôi có thể lừa gạt mình, chỉ cần cậu lại bên cạnh tôi mà thôi.

Thế nhưng, từ đầu chí cuối, cậu không hề nói gì cả.

Cậu đã dùng sự im lặng của mình đánh vỡ ảo tưởng cuối cùng của tôi.

Sự im lặng khó chịu đó không biết đã kéo dài bao lâu, nó dài như một đời người vậy. Chợt, xa xa truyền đến tiếng pháo nổ nặng nề, mọi người vẫn đang đón mừng ngày lễ tẻ nhạt này.

Chỗ chúng tôi lấy mùng năm làm đầu năm, hôm đó còn làm thêm vằn thánh và đốt pháo. Dường như ý rằng bỏ năm cũ đón năm mới. Đem năm cũ không như ý phủi đi, đón một năm mới vui tươi về.

Trên bầu trời u ám ấy, pháo hoa rộ sáng cả góc trời. Màn trời đêm lạnh lùng trong trẻo của Đông Bắc hiện lên một vẻ đẹp tuyệt mỹ, nhưng đáng tiếc, nó chóng tàn.

Tôi gục đầu, giẫm lên đống tuyết đọng dưới chân, nhẹ giọng bảo [Tiểu Vĩ, chúng ta chấm dứt thôi.]

~~~~~~~~~~~~~~


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...