Yêu Phải Một Mảnh Tuyết
Chương 49
Lúc này đã gần tới buổi chiều, ngoài phòng sắc trời đã chuyển sang màu ráng đỏ choáng váng, Nhạc Ân Trạch còn đang ngủ, chính là cánh tay cường tráng vẫn luôn ôm chặt Hách Diêu Tuyết.Cô muốn rời giường, lại tránh không thoát trói buộc của anh, hơi dùng sức một chút, anh đã tỉnh dậy. Vừa mở mắt, liền thu hết bộ dáng lúng túng của cô vào trong mắt.
Ý cười trong đáy mắt ban đầu cũng chậm rãi rút đi, cánh tay cũng chậm rãi thu hồi, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, giống như muốn nói gì đó.
Hách Diêu Tuyết mở miệng trước nói: “Mới vừa rồi là ham muốn bình thường của nam nữ trưởng thành, chúng ta liền xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra….”
Nhạc Ân Trạch vốn cho là bản thân vừa rồi quá vội vàng làm cho cô không vui, nhưng chuyện vừa phát sinh khi nảy giữa hai người tuyệt vời cỡ nào, nước sữa hòa nhau, không chứa bất kỳ thứ gì khác, cực kỳ tốt đẹp…. Nhưng hiện tại đến trên miệng cô, lại giống như ăn một gói mì ăn liền, chỉ dùng để thỏa mãn dục vọng cơ bản của con người mà thôi.
Đôi mắt màu hổ phách nhất thời trầm xuống, sau đó nhàn nhạt nói: “Anh hiểu, sẽ không hiểu lầm cái gì.” Trong giọng nói nhạt nhẽo thật sự làm cho lòng người lạnh lẽo.
Trước đó là bởi vì cô nhanh miệng không lựa lời mà nói ra loại lời nói “mì ăn liền”, nhưng khi nghe anh cũng suy nghĩ như vậy, trong lòng liền nổi lên tức giận.
Cô rầu rĩ đứng dậy mặc quần áo, cũng không để ý tới người đàn ông hành động không tiện kia, ngơ ngác ngồi.
Nhạc Ân Trạch tự nhiên có thể cảm nhận được cô không vui, liền hỏi: “Sao vậy?”
Cảm xúc bị khơi dậy, rốt cuộc kiềm nén không được, nước mắt Hách Diêu Tuyết như vỡ đê trào ra, nghẹn ngào nói: “Rõ ràng là anh nói nhớ tôi…. Chẳng lẽ chỉ là muốn gạt tôi lên giường hay sao?”
Chỉ nói một câu, nước mắt cũng ràn rụa, từng giọt từng giọt rớt xuống, lăn trên má trắng nõn của cô, giọt nào cũng làm người ta đau lòng.
Nhạc Ân Trạch nhíu màu nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn đến gương mặt tươi cười như đào mật đã ướt một mảnh, nghĩ đến nguyên do cô đau lòng, trong lòng cuồn cuộn kích động mừng như điên….. Chẳng lẽ cô đối với anh……
“Anh đương nhiên muốn giữ em thật chặt trong ngực…. Nhưng càng muốn em ở lại bên cạnh anh. Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nằm trên ghế sô pha lười biếng nhìn ngoài cửa sổ, cái gì cũng không làm, cùng nhau….. Muốn cùng em làm rất nhiều chuyện, nhưng anh biết, bản thân đã không còn tư cách này rồi….. Tuyết, anh hỏi em một lần cuối cùng, anh còn tư cách ở bên cạnh em hay không?”
Đôi môi Hách Diêu Tuyết giật giật. Nếu là trước kia, cô thật sự sẽ nói: Anh không còn tư cách này! Nhưng sau khoảng thời gian hai người ly hôn, đã làm cho cô cảm nhận được câu nói “buông tay” của anh cỡ nào kiên quyết chấp hành, cô….. luyến tiếc…..
Thì ra là đã sớm yêu cái người đàn ông bá đạo ngang ngược này rồi, chỉ là trong lòng cô chưa bao giờ thẳng thắn thừa nhận.
Tại sao anh chưa bao giờ giống như người khác theo đuổi cô, làm từng bước một chứ? Điều này tác động lên cảm xúc của cô, làm cho lòng cô chợt cao chợt thấp, chắc là sẽ rất thú vị?
Nhạc Ân Trạch chỉ thấy sau khi bản thân đưa ra câu hỏi, cô công chúa trước mặt đã ngừng nức nở, nhưng lại thất thần nhìn anh, cũng không trả lời. Ngay tại lúc trong lòng anh bắt đầu không yên, cô mở miệng hỏi: “Anh cùng Diệp Mân…..”
“Lần trước em nhìn thấy là do anh cố ý…. Vốn tưởng sẽ nhìn thấy bộ dáng ghen tuông của em, không nhờ lại làm đỗ ly rượu bản thân cực khổ nhưỡng…..” Nhạc Ân Trạch lại rất thẳng thắn, gương mặt trấn định nói về hành động trẻ con của mìh “Cô ta vừa bị người nhà đưa ra nước ngoài, trong vòng vài năm khó có thể trở về……”
“Tốt. . . . . . Vậy anh đến theo đuổi em đi. . . . . .”
. . . . . .
Gần đây trước cổng trường đại học E đều có một chiếc xe việt dã sản phẩm trong nước ngừng lại chờ, mỗi khi lớp học kết thúc, đến lúc tối, nó sẽ đúng giờ xuất hiện đối diện trường học.
Vừa mới bắt đầu, đám sinh viên còn không quan tâm, thẳng đến khi bọn họ nhìn thấy hoa hậu giảng đường trong trường ngồi lên chiếc xe không hề có chút danh tiếng nghênh ngang rời đi, mới có chút ồn ào bàn tán.
Trời ạ! Hoa khôi hệ Trung văn chẳng lẽ quen biết bạn trai ngoài trường? Lấy khuôn mặt cùng khí chất của Hách Diêu Tuyết, thế nào cũng hẳn là quen một người giàu có, thế nào lại là cái loại xe trong nước này?
Thường xuyên qua lại, trong lòng của đám nam sinh ngưỡng mộ Hách Diêu Tuyết có chút căm giận, quả thật là kém xa quá rồi.
Khương Khải luôn luôn mắt cao hơn đầu, cho tới bây giờ đều là nữ sinh theo đuổi hắn, khó có được một người bản thân hợp nhãn, muốn theo đuổi lại liên tiếp gặp phải trắc trở. Hách Diêu Tuyết kia sẽ không mắt kém như vậy chứ? Làm sao có thể coi trọng một người như vậy?
Cô nhất định là không biết bối cảnh của hắn, thân là công tử độc nhất của đổng sự trưởng tập đoàn nhà họ Khương, có thể coi trọng một nữ sinh mỗi ngày ngồi xe bus đến trường, không thua gì cô bé lọ lem mang được giày thủy tinh, chỉ cần hắn chủ động xuất kích, nhất định người đàn ông không thức thời kia phải rút lui.
Ôm tự tin như vậy, tại thời điểm chiếc xe việt dã kia lại một lần nữa đến, Khương Khải lái một chiếc xe thể thao Ferrari dừng ở bên cạnh, một thân quần áo England phụ trợ dáng người cao lớn tràn đầy hơi thở thanh xuân của hắn.
Khương Khải mở cửa xe ra, bày ra tư thế tự nhận là đẹp trai dựa vào cạnh cửa xe, thật tự nhiên chào hỏi với Hách Diêu Tuyết đang chạy tới.
“Hi! Không nhớ tôi sao? Sách của em còn đang ở chỗ của tôi đó.” Nói xong liền quay lại tìm lục đống sách hôm đụng vào Hách Diêu Tuyết làm rớt, đưa cho cô.
Hách Diêu Tuyết đã sớm quên, đống sách này mấy hôm trước Nhạc Ân Trạch đã cùng cô đến nhà sách mua lại rồi.
Mấy ngày nay, thương thế Nhạc Ân Trạch phục hồi gần như lúc ban đầu, thế nhưng còn phải chống gậy. Nhưng Hách Diêu Tuyết biết người đàn ông kiêu ngạo này không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng anh chống gậy đi đường, cố ý lựa chọn buổi tối ít người hẹn gặp.
Anh cũng biết bản thân đang sống trong một hoàn cảnh mới, bắt đầu tính toán, cũng không có đi xe sang trọng số lượng có hạn, mà bảo tài xế lái một chiếc xe bình thường đến đón Hách Diêu Tuyết.
Sau đó tài xế sẽ chở bọn họ đi bờ sông tản bộ, hai người giống như đôi tình nhân bình thường, ăn quán ăn ven đường, mua xoài ướp lạnh, ngồi ở bờ sông trên quảng trường nhìn một đám nhỏ luyện tập trượt patin. Thỉnh thoảng Hách Diêu Tuyết sẽ trốn học, hai người chọn một bộ phim điện ảnh xem trong buổi sáng một ngày làm việc nào đó. Lúc đó, Nhạc Ân Trạch luôn mua sẵn đồ ăn vặt, hai người ngồ trong rạp chiếu phim ít người, cô dựa đầu trên bờ vai anh, có thể một bên xem phim một bên không kiêng nể gì ăn khoai tây chiên, phát ra tiếng nhai “rôm rốp.”
Hình thức chung đụng như vậy, từ trước đến nay cả anh và cô đều chưa từng trải qua. Tuy rằng bình thản nhưng lại ngọt ngào ngoài ý muốn. Thỉnh thoảng, vào lúc không người, Nhạc Ân Trạch sẽ gắt gao ôm cô vào trong ngực, dùng đôi môi lửa nóng của anh trân trọng hôn lên trán cô, chóp mũi, còn có đôi môi kiều diễm.
Sau mỗi một lần ôm hôn ngọt ngào, anh sẽ nhịn không được mà không ngừng nói: “Anh yêu em, bảo bối!”
Mặc dù không phải là lần đầu tiên được nghe, nhưng mỗi lần nghe xong, lại giống như là mối tình đầu, trái tim có cảm giác như muốn nổ tung.
Hôm nay, trong điện thoại anh nói muốn mang cô đến một nơi đặc biệt, cho nên sau giờ học, cô liền nhanh chóng thay chiếc đầm màu lam nhạt trong ba lô, lại đổi một đôi giày cao gót lộ mũi chân, thả tóc buộc đuôi ngựa xuống, dùng kẹp tóc trong ba lô duỗi thẳng phần tóc bị cong, làm cho mái tóc mềm mại rũ xuống, nhẹ nhàng bồng bềnh.
Mỗi lần gặp anh, bước chân của cô đều trở nên nhẹ nhàng dị thường, đôi mắt bồ câu chuyên chú nhìn về phía chiếc xe việt dã, từ đầu đã không chú ý Khương Khải tự ảo tưởng đứng một bên tạo hình.
Cho nên khi Khương Khải chào hỏi, cô nhất thời sửng sốt.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp