Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu

Chương 1


Chương tiếp

Tiết tử

Mặt trời chói chang nóng rát chiếu vào mặt nhựa đường dường như cũng sắp tan chảy, nhiệt độ tăng cao, cả mùa hè nóng như thiêu như đốt.

Diệp Chỉ Nhu đi ra khỏi cửa hàng sách, toàn thân đã quen với hơi mát của điều hòa khi tiếp xúc với không khí oi bức bên ngoài, lập tức khó chịu nhăn mày.

Thời tiết làm sao có thể nóng như vậy...

Vì sao Thượng Đế phải cho nhân loại mùa hè, đây nhất định là do Adam và Eva nếm trộm trái cấm, Thượng Đế mới trừng phạt nhân loại...

Adam chết tiệt, Eva chết tiệt...

Đột nhiên, một ánh sáng chói mắt thu hút tầm mắt của Diệp Chỉ Nhu... Là đồng tiền xu mười tệ!

Từ trước đến nay Diệp Chỉ Nhu cũng không có nhiều hứng thú với thứ khác, mà chỉ yêu tiền! Muốn gọi cô là cô gái hám giàu trong hiện đại tuyệt đối không quá đáng, hôm nay cô vì tiết kiệm khoản phí điều hòa trong nhà, mới đến cửa hàng sách hưởng sái điều hòa ở đó cả buổi chiều...

Thật tốt quá! Hôm nay cô ra ngoài giữa trưa, chỉ biết nhất định sẽ có chuyện tốt xảy ra! Quả nhiên đúng như dự đoán, cô nhặt được mười tệ tiền xu...

Diệp Chỉ Nhu nhìn ngang nhìn dọc, sau đó trộm cười đi đến lề đường... Ngay khi cô khom người muốn nhặt mười tệ tiền xu đang lăn đi kia, đồng tiền xu kia hình như có sinh mệnh dồi dào, cứ tiếp tục lăn về phía trước... Rồi cứ thế khiến cho cô đuổi theo đến tận cột đèn xanh đỏ.

Cuối cùng… Tiền xu cũng ngừng lăn, ý cười của Diệp Chỉ Nhu càng sáng lạn.

Cô đi về phía trước, khom người muốn nhặt đồng tiền kia lên...

Lúc này bỗng dưng có một đôi giày vải giẫm lên đồng xu...

Đáng giận! Dám tranh tiền với Diệp Chỉ Nhu cô vào giữa ban ngày ban mặt! Cô chính là đuổi theo “Nó” hơn một trăm mét nha! Chết cũng không có khả năng để cho “Nó” rơi vào hầu bao kẻ khác.

Diệp Chỉ Nhu phồng má, hai tay chống nạnh, muốn tranh luận một phen với chủ nhân của đôi chân kia.

“Này ... Vị lão tiên sinh kia, sự việc phân theo thứ tự đến trước đến sau, đồng xu này là cháu phát hiện trước, xấu hổ quá, xin ngài hãy nhích chân sang bên cạnh một chút”. Thì ra là một ông lão có khuôn mặt phúc hậu, Diệp Chỉ Nhu luôn luôn vô lực nhất với người già và trẻ nhỏ. Trên thế giới cũng chỉ có hai loại người này Diệp Chỉ Nhu sẽ không “Sẵng giọng”, cho nên dáng vẻ hùng hổ ban đầu cũng giảm xuống rất nhiều.

“Cô gái, cháu có chứng cớ gì nói đồng xu mười tệ này là của mình?” Ông lão hỏi với âm điệu bình thản, điều duy nhất không thay đổi nếp nhăn khi cười trên mặt.

Diệp Chỉ Nhu nhăn mặt, biết ông lão này là cố ý muốn gây sự, tuy rằng cô luôn luôn kính lão vô cùng, nhưng nói đến tiền thì chớ nên động vào.

“Cháu đuổi theo nó từ cột đèn xanh đỏ trước trước đó, không là của cháu thì là của ai?” Hai tay Diệp Chỉ Nhu vòng qua ngực, một bộ như Nó chính là của tôi.

Ông lão nhếch mi, phảng phất như không chấp nhận lời của cô.

“Bên trên cũng không khắc tên của cháu nha!”

“Này... Ông lão à, ông đây là tìm cháu gây phiền toái sao? Tiền cũng không khắc tên của ông nha!” Thật vất vả mới có được một khoản “lộc”, Diệp Chỉ Nhu nói thế nào cũng sẽ không để nó chạy ra ngoài, cho dù đối phương là lão tiên sinh hiền lành cũng không thể cướp đi sự kinh hỉ từ trên trời giáng xuống này của cô.

“Ta cũng không nói nó là của ta” Ông lão cười tủm tỉm nhìn cô, có vẻ như rất hài lòng.

“Lão tiên sinh, ông cũng đừng chơi trò đố chữ với cháu, được rồi... Nếu như ông “thiếu” số tiền này đến thế, vậy thì cháu sẽ tặng ông…” Bởi vì thời tiết thật sự quá nóng, Diệp Chỉ Nhu đành phải xung phong đầu hàng, coi như là Khổng Dung nhường lê [1] đi!

“Cám ơn cháu, tiểu nha đầu” Ông lão vừa lòng gật gật đầu, sau đó khom người làm bộ muốn nhặt đồng xu lên, nhưng trong chốc lát chỉ thấy chân mày ông ta nhíu chặt, biểu tình trên mặt cứng ngắc.

“Tiểu nha đầu à, cháu đợi chút” Ông lão gọi Diệp Chỉ Nhu đang muốn rời đi.

Diệp Chỉ Nhu đã bước đi rồi, lúc này dừng lại ngay tức khắc, xoay người nhìn ông lão.

“Thế nào? Ông thay đổi ý kiến, đồng ý để đồng xu này “Nhận tổ quy tông” sao?” Trên mặt Diệp Chỉ Nhu tràn ngập chờ mong, cười híp mắt nói.

“Không phải thế... Lưng của ta... Không thể cúi được…” Ông lão khó xử nói.

Nụ cười vẫn duy trì trên mặt Diệp Chỉ Nhu lúc này cứng nhắc trong nháy mắt.

Ông lão đáng chết đó chẳng những cướp tiền của cô, còn muốn bảo cô cúi lưng cao quý xuống giúp ông ta nhặt đồng xu vốn thuộc về mình ư?

Diệp Chỉ Nhu trừng lớn mắt vốn muốn nói gì, nhưng sau đó ngẫm lại vẫn nên quên đi... Người tốt phải làm cho đến cùng! Dù sao cũng rất lâu rồi cô chưa làm việc thiện, một lần cuối cùng hình như là ba năm trước đây nhường ghế ngồi cho một bà lão cầm gậy trên xe bus, hôm nay coi như ông lão này gặp may mắn, vừa lúc gặp được cô Diệp Chỉ Nhu tâm tình tốt.

“Trước tiên ngài nhích nhích chân ra” Diệp Chỉ Nhu ngồi xổm xuống, vỗ giầy của ông lão... A, giầy còn rất mới, cũng không như đôi giày vải cũ nát khó nhìn của cô, đi hơn năm năm vẫn còn tiếc không muốn đổi!

Mặc kệ việc đó đi, chân của ông lão nhích sang, Diệp Chỉ Nhu lập tức nhặt đồng xu vốn thuộc về sở hữu của mình trao vào tay ông lão, nghĩ rằng, bữa tối nay vốn có thể có thêm hai quả trứng luộc trong nước trà bồi bổ cơ thể...

“Này, cho ông” Diệp Chỉ Nhu tâm không cam, tình không nguyện đặt đồng xu vào trong tay ông lão.

“Tiểu nha đầu, cháu thật sự là một cô gái tốt” Nụ cười trên mặt ông lão không giảm.

“Dù sao cũng đừng nói như vậy, cháu phải đi... Ông bảo trọng” Cuối cùng lại liếc mắt nhìn nhìn đồng xu vô duyên kia một cái, Diệp Chỉ Nhu không ngừng thương tiếc trong lòng.

“Không tồi, không tồi” Ông lão sờ sờ râu trắng trên cằm, lại vừa lòng gật gật đầu.

Nhìn bóng dáng cô gái rời đi, ông lão quyết định chính là cô ...

__________

Chú thích:

Khổng Dung nhường lê [1]: Ở Trung Quốc, vào thời Đông Hán, có một người tên là Khổng Dung (153-208) giữ một chức quan to trong triều đình. Thuở nhỏ, lúc Khổng Dung mới được bốn tuổi, có người khách đến nhà biếu một giỏ lê. Người lớn trong nhà bèn bảo Khổng Dung tự chọn lấy cho mình một quả. Cậu bé Khổng Dung liền chọn một quả nhỏ nhất trong giỏ. Người khách lấy làm lạ, bèn hỏi: “Sao cậu không lấy quả lớn mà lại lấy quả nhỏ vậy?”. Khổng Dung đáp: “Thưa, vì cháu nhỏ hơn các anh cháu nên cháu lấy quả nhỏ nhất; và vì cháu lớn hơn em cháu nên cháu nhường em quả lớn hơn”.

Khổng Dung mới có bốn tuổi mà đã có được phong cách khiêm nhường, thương yêu anh em, đức hạnh như vậy không phải là trẻ em nào cũng có được. Tiếng thơm ấy lưu truyền thiên cổ, bởi vậy mới có câu rằng: “Dung tứ tuế, năng nhường lê” nghĩa rằng “Khổng Dung mới bốn tuổi đã biết nhường trái lê”. Trải qua hàng ngàn năm, câu chuyện “Khổng Dung nhường lê” đã trở thành bài học luân lý cho giới trẻ Trung Quốc.

Chương 1

Ngự Am ngồi trên ghế bành của tổng giám đốc, chăm chú miệt mài phê chữa công văn.

Thanh niên tài tuấn, đầy hứa hẹn năm nay mới hai mươi tám tuổi, nhưng anh là người quả cảm quyết đoán, có năng lực lãnh đạo, mới tiếp quản công ty không bao lâu, đã quản lý quy mô vững chắc ban đầu của công ty Khóa Quốc càng thêm ấn tượng! Khiến cho những lão cổ đông ban đầu không xem trọng anh là thanh niên đắc chí đều hoàn toàn tôn sùng anh.

Thế nhưng, người có ngoại hình trác tuyệt nổi trội xuất sắc lại có một căn bệnh không muốn kẻ khác biết cũng không tiện nói ra, thì chính là chứng dị ứng với phụ nữ!

Bất kể là mỹ nữ như thế nào, đều không thể đả động trái tim anh, bởi vì anh chỉ cần ngửi thấy mùi vị tự nhiên tỏa ra từ trên người phụ nữ, toàn thân sẽ nóng lên, ngứa, tiếp đó nổi da gà đi gãi toàn thân, sau cùng những mụn đỏ lớn nhỏ sẽ nổi mẩn khắp người, đơn giản mà nói, bệnh phát đến nay, anh ngay cả tay phụ nữ cũng chưa từng chạm qua.

Triệu chứng này xảy ra khi mẹ anh mất năm anh mười hai tuổi. Bắt đầu từ ngày ấy, bên người anh hiếm khi thấy phụ nữ lượn lờ, thời kì học sinh cũng chỉ lựa chọn đi học trường nam sinh, nếu như cần phải tiếp xúc với phụ nữ, anh nhất định sẽ kéo một khoảng cách rất dài với bọn họ, chỉ sợ triệu chứng bệnh của mình sẽ ảnh hướng đến sự phán đoán tinh chuẩn của anh! Vì thế, khi anh đến Ngự thị đã chuyển trợ lý Quách sang nơi khác, điều bạn tốt Lạc Tử Thông đến đảm nhiệm công việc trợ lý cho mình.

Quái bệnh bất trị này, chỉ có anh em trong nhà, cha cùng bạn bè cực kỳ tin cậy mới biết được, bình thường vì che giấu bệnh quái dị không tiện nói ra của mình, anh luôn luôn nổi giận với phụ nữ, khiến cho bọn họ hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận anh.

“Tổng giám đốc, chiều nay có cuộc họp với Diệp phó tổng Tinh Lượng chắc cậu không quên chứ?” Trợ lý đặc biệt kiêm bạn tốt Lạc Tử Thông nói qua điện thoại nội bộ.

“Tớ đang muốn xuất phát”

“Là như vậy, Diệp phó tổng Tinh Lượng tạm thời quyết định muốn sang đây thăm viếng, không cần nhọc công cậu qua đó”

“Nam?” Mỗi khi có khách, Ngự Am luôn luôn thăm dò trước để tránh xấu hổ.

“Nữ” Lạc Tử Thông rất rõ ràng tật xấu của Ngự Am, nhưng trường hợp này sẽ làm cho công ty có khoản đãi ngộ đặc biệt, cho nên Lạc Tử Thông đã thay Ngự Am đồng ý cho đối phương đến công ty thăm hỏi.

“Cái gì? Nữ… Tử Thông, cậu đây là đang chỉnh tớ sao? Cậu biết rõ tớ không gặp khách hàng nữ! Vì sao còn sắp xếp cho cô ta đến đây? Lập tức hủy bỏ lộ trình lần này của cô ta!” Nhớ tới lát nữa phải mặt đối mặt tiếp xúc với phụ nữ, Ngự Am liền chóng mặt.

“Tổng giám đốc, việc này liên quan đến con số sản lượng quý sau của chúng ta, cho nên cậu có lẽ nên “tủi thân” thỏa hiệp đi ---, đã quên nói cho cậu, cô ta bây giờ đã đi đến cửa, đang muốn đẩy cửa phòng làm việc của cậu” Lạc Tử Thông tựa như người làm ở chương trình truyền hình thực tế, đưa tin từng chút một.

Sắp có trò vui xem rồi, Diệp phó tổng Tinh Lượng sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Ngự Am trên tạp chí, liền không thể tự kềm chế mà yêu anh, vì tiếp cận Ngự Am còn nghĩ tự nguyện nâng cao lợi nhuận, chỉ vì lui tới Ngự thị, để chứng tỏ hiệu quả “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”.

Nhìn hành vi chủ động vĩ đại của Diệp phó tổng, Lạc Tử Thông chỉ có thể yên lặng cầu nguyện trong lòng thay Ngự Am.

Quả nhiên, một lát sau, phòng tổng giám đốc bị mở ra... Một mùi vị nước hoa nồng đậm truyền đến, Ngự Am lập tức nhíu mày nhăn mặt.

Anh đặc biệt chán ghét mùi son vị phấn trên người phụ nữ, nó làm anh không thể thở nổi.

Khi anh thấy người tới, sắc mặt lại khó coi.

Anh ghét nhất những người phụ nữ trang điểm cầu kỳ, có thể nói trang điểm quá mức! Nhưng phấn trên mặt Diệp phó tổng dày đến mức đủ để trét tường….

“Ngự tổng... Chào anh, tôi là phó tổng Diệp Vũ Lam của Tinh Lượng, anh có thể gọi tôi Tiểu Lam”

Diệp Vũ Lam đi vào văn phòng sang trọng của Ngự Am, sau khi đánh giá cẩn thận sự bày trí cao nhã không tầm thường, tiêu điểm lập tức dừng trên người soái ca anh tuấn bất phàm. Giống như bài viết trên tạp chí, Ngự Am quả nhiên là người đàn ông nhanh nhẹn tuấn nhã chất lượng tốt. Cô Diệp Vũ Lam lăn lộn ở thương trường nhiều năm, chưa từng tiếp xúc qua thanh niên có công ty đầy hứa hẹn như vậy, không những sự nghiệp có thành tựu, còn là đại soái ca mị lực vô tận, mà thanh niên tài tử tuấn mỹ như vậy đương nhiên phải xứng đôi với người dung mạo như hoa Diệp Vũ Lam cô.

“Chào cô Diệp, mời ngồi” Ngự Am chịu đựng một cỗ phản cảm cường liệt trong lồng ngực, ép buộc mình quên chuyện thực cô ta là phụ nữ, anh khiêm nhường tránh ra khỏi khoảng cách gọi là xa nhất, tựa lên ghế sofa bên tường nói.

Diệp Vũ Lam tao nhã ngồi xuống đầu sofa bên kia, hai mắt kẻ mi đậm càng không ngừng phóng thích ra sóng tình thiên kiều bá mị, nhưng nào biết Ngự Am xa ở góc đến nhìn cũng không nhiều liếc nhìn cô ta một cái, ngay cả ý nguyện đứng dậy đi tới cũng không có, điều này khiến cho Diệp Vũ Lam tự tin tràn đầy chu miệng lên, dùng hết phong tình vạn chủng nói: “Ngự tổng, anh cách người ta xa như vậy, tôi phải họp với anh như nào?”

Thấy bộ dạng quyến rũ đào hoa nũng nịu của Diệp Vũ Lam, Ngự Am đã có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người mình bắt đầu tăng lên khác thường.

Đáng chết! Virut của người phụ nữ này rất độc, anh còn chưa tiếp cận cô ta, toàn thân cũng đã nóng lên, tim đập dồn dập ...

“Tôi quen nói chuyện công việc như vậy, về đề án hợp tác với Tinh Lượng...” Ngự Am cúi đầu lấy ra đề án về Tinh Lượng, bày ra mặt bàn bắt đầu nghiên cứu và thảo luận.

“Ngự tổng, như vậy người ta làm sao nghe được? Anh lại đây một chút đi...” Diệp Vũ Lam cố ý vén cao váy, nghiêng người bốn mươi lăm độ nhìn anh nói.

Ngự Am căm hận nhăn mày, sau đó nói lớn tiếng hơn: “Về đề án hợp tác với Tinh Lượng, tôi muốn lợi nhuận gộp và chi phí đầu…”

Ngay khi Ngự Am chuyên nghiệp phát biểu, Diệp Vũ Lam xa ở góc đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đi đến trước mặt anh, hơn nữa còn nửa tựa lên trên bàn làm việc của anh.

“Ngự tổng, thoải mái một chút, người ta cũng không chỉ có công việc muốn thảo luận với anh...” Diệp Vũ Lam nhích đôi vai đẹp, mắt phượng đen láy chớp chớp với Ngự Am, điên cuồng phóng điện.

Ngự Am ngẩng đầu, trong mắt lóe ra sự buồn nôn cực độ trừng mắt nhìn người phụ nữ này.

Đáng chết, một cỗ vị chua nảy lên ngực anh.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Ngự Am gặp người phụ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ, nhưng mỗi một lần anh luôn luôn có thể thành thạo thoát ra, bình thường anh đáp lại khiến cho bọn họ không có lối thoát, đương nhiên lúc này đây cũng không ngoại lệ.

Khi Diệp Vũ Lam tựa tới gần, Ngự Am vội vàng nắm điện thoại ấn xuống máy nội bộ, “Tử Thông, lập tức đi vào mời người phụ nữ này ra khỏi Ngự thị!” Ngự Am gần như là rống lên.

Mặt Diệp Lam vừa tím lại chuyển xanh, gã đàn ông này đang nói cái gì? Để cô ta đường đường một phó tổng bị mời đi ra ngoài? Nghĩ đến cô ta Diệp Vũ Lam muốn đàn ông như thế nào mà chả có, hôm nay lại rơi vào bị kết cục người ta đuổi ra!

Lạc Tử Thông chỉ biết sẽ có kết quả như vậy, cho nên anh đã sớm ở ngoài cửa chờ đợi.

Anh vốn tưởng rằng Diệp phó tổng sẽ bắt đầu phóng đãng sau khi ký kết xong hợp đồng, không thể tưởng tượng được sau khi nhìn thấy Ngự Am, lòng tràn đầy nhiệt tình liền không chịu nổi ...

Aizz, trách chỉ có thể trách người phụ nữ đáng thương kia nhìn không rõ tình huống mà phóng điện sai người!

“Diệp phó tổng, rất xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi hôm nay thân thể không tốt, cô vẫn nên trở về trước đi!” Lạc Tử Thông thấy Diệp Vũ Lam nửa tựa vào lên trên bàn, váy còn vén cao, xem ra kế hoạch mê hoặc của cô ta còn chưa bắt đầu liền thất bại.

“Ngự Am, anh... Được lắm, tôi thấy đề án này cũng không cần thảo luận nữa, tôi ở trong này tuyên bố chúng ta hợp tác thất bại!” Diệp Vũ Lam hổn hển, xấu hổ thành giận, làn váy cũng không kịp sửa sang lại đã túm lấy hợp đồng đặt trên bàn, xé đôi sau đó trừng mắt nhìn Ngự Am rít gào.

Ngự Am nhún nhún vai, ra bộ không sao cả, nhưng Lạc Tử Thông một bên cũng chỉ có thể bĩu môi, ánh mắt bất đắc dĩ giống như là đang nói không có cách khác, ai bảo ông chủ lớn này khó làm chứ?

“Các người hãy đợi đấy” Trước khi phẫn nộ rời đi, Diệp Vũ Lam không cam lòng chịu nhục ngoan độc nói.

“Cậu phá kỷ lục” Một bên thu dọn hợp đồng bị xé trên mặt bàn, Lạc Tử Thông lắc lắc đầu sau đó nói.

“Cái gì?”

“Thời gian ở cùng phòng với phụ nữ đó, lần trước được năm phút đồng hồ, lần này còn không đến ba phút...” Nói tới đây Lạc Tử Thông liền cảm thấy buồn cười, ai bảo anh là trợ lý tổng giám đốc, không có cách khác, ai bảo tổng giám đốc Ngự thị của bọn anh có dáng vẻ hời hợt, làm cho những cô nàng thượng lưu, những cô nàng mạnh mẽ của các công ty đều muốn chạm vào chứ…

“Đây là một trong những công việc tớ phải trả lương cao thuê cậu làm” Ngự Am vỗ vỗ vai Lạc Tử Thông nói.

Nói ra cũng bất đắc dĩ, quái bệnh của Ngự Am đã khiến anh mất đi không ít Case, nhưng anh thông minh vô song luôn có thể bàn lại một “mối” lợi nhuận cao ở thời gian ngắn nhất.

“Thật muốn biết trên thế giới này có người phụ nữ nào có thể trị được cậu” Đối với chứng bệnh quái dị của bạn tốt, Lạc Tử Thông cảm thấy vô cùng tiếc hận.

“Trên thế giới này không có nhân vật như thế” Ngự Am một chút cũng không muốn bị phụ nữ trói chặt, phụ nữ với anh mà nói chẳng qua chỉ là vi khuẩn đơn bào gây bệnh, chỉ biết làm thân thể anh nổi lên quái bệnh mà thôi ——

“Chờ sau khi gặp được, cậu sẽ không lớn tiếng mạnh miệng nữa” Lạc Tử Thông tin tưởng nhất định có một người phụ nữ tới trói Ngự Am, chẳng qua “Nàng” còn chưa xuất hiện mà thôi!

~~~~o0o~~~~

Diệp Chỉ Nhu lấy máy tính ra bấm cạch cạch cạch cạch không ngừng, rồi lại lật lật sổ tiết kiệm trên bàn.

Cuối cùng cũng gửi được hai mươi vạn! Cô mỗi ngày ăn dè xẻn, tiêu tiết kiệm, với số tiền phiên dịch viên ít ỏi, rốt cục trong vòng một năm cô cũng gửi đến hai mươi vạn.

Thật sự là quá tốt! Khoảng cách tới giấc mộng một trăm vạn của cô chỉ còn lại có bốn phần năm.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học, Diệp Chỉ Nhu liền rời nhà một mình đến Đài Bắc làm việc.

Chỉ Nhu ở đất khách không tiền không người thân tuy rằng có cuộc sống quá khổ cực, nhưng thật ra gia cảnh nhà cô tuyệt không nghèo khổ, ở Trung Bộ còn được cho là danh môn vọng tộc.

Cha Chỉ Nhu tất nhiên nổi danh là tài chủ đất đai, năm mươi tuổi ông tổng cộng cưới ba người vợ, Chỉ Nhu vừa vặn là con gái một người vợ ba sinh, bởi vì người cha có phụ nữ thành đàn không thiếu con gái, vả lại vợ ba lại chịu đủ sự xa lánh của hai người vợ trước, cho nên địa vị ở nhà của Chỉ Nhu vẫn bạc như bụi đất, sống hay chết không có người quan tâm.

Từ lúc còn nhỏ, Chỉ Nhu học sống độc lập, trưởng bối trong nhà chưa từng chân chính quan tâm cô, ngay cả mẹ cũng chưa từng chân chính quan tâm cô, suốt ngày bận việc tranh thủ tình cảm với hai người vợ trước, loại cuộc sống đấu tranh nội bộ này khiến cho Chỉ Nhu không hề như “ngựa nhớ chuồng” lập tức chuyển ra khỏi nhà sau khi tốt nghiệp đại học.

Buồn cười là, khi Chỉ Nhu nói ra dự tính tới Đài Bắc làm việc với người thân, trong nhà không có nửa người có ý kiến, không thèm biểu đạt sự thân thiết, ngay cả một xu cũng không đưa cho cô.

Cứ thế, cô hai bàn tay trắng, người không dính một xu lên Đài Bắc, bắt đầu sống qua ngày túng quẫn cơm không ra cơm.

Ngay từ đầu tìm việc cô liên tục bị sập cửa vào mặt, nhưng cô lạc quan cũng không bởi vậy bị đả bại, không ngừng tin tưởng nên sau đó không lâu cô nhận được việc phiên dịch viên, tuy rằng phiên dịch thu vào không nhiều lắm, nhưng đối với loại công việc tự do không bị thúc giục này, Chỉ Nhu lại cảm thấy mỹ mãn, thích thú.

Có một ngày, cô nhất định phải dựa vào lực lượng nhỏ bé của mình trở thành một tiểu phú bà! Nghĩ đến khoản tiền hai mươi vạn, Diệp Chỉ Nhu ngây ngốc nở nụ cười.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang.

Hai người bạn cùng phòng đều quay về Nam Bộ, bây giờ ấn chuông cửa sẽ là ai?

Chỉ Nhu đi đến trước cửa, nghi hoặc mở cửa ra, “Xin hỏi là cô Diệp sao?” Ngoài cửa là hai gã đàn ông âu phục phẳng phiu.

“Chính là tôi, xin hỏi có việc sao?” Chỉ Nhu đánh giá bọn họ, vô cùng cảnh giác hai gã đàn ông đó.

“Xin chào, ông chủ của chúng tôi muốn mời cô đi một chuyến” Một gã thân hình tương đối cao lớn nói.

“Ông chủ của các anh? Là ai? Tôi lại không biết ông chủ nào...” Chỉ Nhu gãi gãi đầu, không nhớ rõ mình biết người trong giai cấp ông chủ nào!

Đương nhiên ngoại trừ cha cô ra, người cha có ba vợ bận bịu đến tên cô còn không thể nhớ nổi, làm sao có thể phái người tìm cô chứ?

“Cô có ân với ông chủ của chúng tôi, ông ấy muốn chúng tôi mời cô đi một chuyến”

“Có chuyện này sao? Làm sao tôi một chút ấn tượng cũng không có... Nhưng không sao, tôi đi sẽ có lợi à?” Đây là trọng điểm duy nhất Chỉ Nhu quan tâm.

“Hả…” Chỉ Nhu thật sự hỏi gã đàn ông đang ngã ngửa.

“Tất nhiên tôi là ân nhân của ông ta, ông ta hẳn là muốn báo ân, chờ một chút, tôi đi lấy áo khoác!”

Nói xong Chỉ Nhu lập tức vọt vào phòng lấy áo khoác mỏng, sau đó nhảy nhót chuẩn bị đi theo tiến đến lĩnh thưởng.

Hai đại nam nhân há hốc mồm tại trận! Cô gái hám lợi như thế, chính là người ông chủ bảo rằng là người thích hợp sao?

~~~~o0o~~~~

Diệp Chỉ Nhu ngồi trong phòng sách tráng lệ, đôi mắt to đảo qua đảo lại đánh giá khu nhà cấp cao khí thế này.

Thì ra cô là ân nhân của phú thương nha, nói như vậy, có thể mang về “quỹ” không ít đâu! Bình thường làm nhiều việc tốt quả nhiên không sai, nhưng, cô làm việc thiện khi nào?

Cố gắng hồi tưởng, nửa tháng qua cô hoàn toàn không làm việc thiện, đúng rồi, mấy ngày hôm trước cô mang cơm quá hạn dùng cho con chó đầu ngõ ăn, sẽ không phải là chủ nhân con chó muốn báo đáp cô chứ?

Thế nhưng, đó là con chó bệnh lếch thếch mà! Một phú hào hẳn là nuôi loại chó danh tiếng, làm sao có thể là chó lưu lạc.

Vô luận Chỉ Nhu ôm đầu đau khổ suy nghĩ như nào vẫn không tìm ra lời giải.

Lúc này, cửa phòng sách mở ra.

Chỉ Nhu sắp bị lòng hiếu kỳ của mình bao phủ lập tức quay đầu đi tìm cứu cánh.

Cái gì! Là ông ta? Ông lão cướp tiền xu với cô ư? Cho dù ông ta hóa thành tro, Chỉ Nhu cũng nhận ra!

“Ông, ông làm sao có thể ở chỗ này?” Chỉ Nhu bật dậy, kinh ngạc chỉ vào ông lão.

Trên mặt ông lão tràn đầy nụ cười giả tạo khiến Chỉ Nhu đoán không ra có ý gì, điều này làm cho Chỉ Nhu trời không sợ, đất không sợ bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của mình.

“Đây là nhà của ta, ta đương nhiên ở đây” Ông lão đến gần cô, xòe hai tay nói. Chỉ Nhu nghe thấy những lời này thì trừng lớn mắt như chuông đồng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự khó có thể tin.

“Cái gì? Đây là nhà ông? Nói như vậy ông có rất nhiều tiền?” Chỉ Nhu híp mắt, đôi mắt nho nhỏ trừng ông lão.

“Ta tên là Ngự Trạch Thiên, là chủ tịch Ngự thị” Ông lão gảy gảy áo, rất tự hào về tập đoàn của mình.

Những lời này làm cho mắt Chỉ Nhu trong khoảng khắc trừng lớn hơn.

Cái gì? Ngự thị... Là công ty chất bán dẫn hàng đầu ngành công nghiệp Đài Loan! Bởi vì nhân tố gia đình ngẫu nhiên thỉnh thoảng lật qua tạp chí tài chính và kinh tế, Chỉ Nhu đương nhiên biết Ngự thị là công ty có quy mô lớn nhất toàn bộ Đài Loan, trời ạ! Không thể tưởng tượng được cô thế nhưng lại trùng hợp bất ngờ gặp gỡ chủ tịch Ngự thị! Thật sự là được cho một vận phân chó, không đúng! Ông chủ một công ty sẽ vì mười tệ tiền xu lại tranh giành không ai nhường ai với cô sao?

“Ông thân là chủ tịch Ngự thị tiếng tăm lừng lẫy, thế mà lại cướp mười tệ tiền xu trên đường với cháu, Ngự lão tiên sinh, ngài cũng quá không lương tâm đi?” Hai tay Chỉ Nhu chống hông, mặc cho ông ta là Ngọc Hoàng đại đế hay là cụ già phú quý, một kẻ có túi tiền “Rủng rỉnh” lại muốn cướp mười tệ với cô? Nghĩ đến mình còn rất lương tâm ném tiền ra ngoài, Chỉ Nhu lại tức đầy bụng.

Nghe thấy lời nói thất lễ thất nghi của Chỉ Nhu, Ngự Trạch Thiên chẳng những không tức giận còn tươi cười rạng rỡ.

“Cháu Chỉ Nhu, ta đây là muốn thử dò xét cháu”

“Thử cháu cái gì? Còn có, ông làm sao mà biết tên của cháu! Ông phái người điều tra cháu sao?” Nghe thấy Ngự Trạch Thiên gọi tên mình, Chỉ Nhu lần đầu cảm thấy kẻ có tiền thật sự là không gì không biết, không chỗ nào không hiểu.

“Cháu Chỉ Nhu, cháu trước tiên đừng kích động, lúc này cháu nên ngồi rồi” Ngự Trạch Thiên ngồi xuống sofa, hơn nữa còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, sau khi chờ Chỉ Nhu mang theo ánh mắt không thiện cảm ngồi xuống bên cạnh ông ta, ông ta mới nói tiếp: “Thật ra ta hôm nay tìm cháu đến, là muốn nói một khoản giao dịch với cháu”

“Giao dịch cái gì? Cháu cũng không phải thương nhân, nào có hàng hóa có thể buôn bán với ông” Chỉ Nhu nhăn mặt nhăn mũi, sâu sắc thấy ông lão này không bình thường.

“Trên thực tế, chính là bởi hành động vĩ đại cháu tặng ta mười tệ lần trước, làm cho ta cảm động không thôi”

“Đúng vậy, ngài còn không biết tốt xấu muốn cháu khom người giúp ngài nhặt tiền...”

“Chính là bởi cháu có lòng tốt như thế, cho nên ta muốn báo đáp cháu” Ngự Trạch Thiên đi thẳng vào vấn đề.

“Báo đáp cháu? Ý là ông cho cháu tiền sao? Nếu đúng thì giao tiền ra đây!”

Mắt Chỉ Nhu đột nhiên sáng ngời, trên đời chỉ có tiền mới có thể khiến cho cô tập trung.

“Gần là ý này, ta là muốn giới thiệu một núi vàng cho cháu” Ngự Trạch Thiên sờ sờ cằm, nhìn bộ dáng hồn nhiên lại hám làm giàu của Chỉ Nhu, sâu sắc cảm thấy mình tìm đúng người.

“Một núi vàng?” Chỉ Nhu sao lại cảm thấy Ngự Trạch Thiên đang bán cho cô chìa khóa

“Thật ra... Ta có ba thằng con, mỗi một đứa đều tài hoa xuất chúng, tuấn bạt lỗi lạc. Nhưng, không có đứa nào thích phụ nữ...” Nhớ tới ba đứa con trai gần như thập toàn thập mỹ lại không gần nữ sắc, Ngự Trạch Thiên không khỏi thở dài.

“Bọn họ... Đều thích nam sinh?” Chỉ Nhu há to miệng, rất khó tin tưởng người đàn ông hoàn mỹ như vậy lại thích nam sinh đồng tính.

“Đương nhiên không phải! Trước tiên là nói về con cả nhà ta, nó giỏi lắm... Nó gần đây còn được tạp chí kinh doanh bầu phiếu là người lãnh đạo công ty trẻ tuổi nhất Đài Loan và người đàn ông độc thân hoàng kim, chẳng qua… Nó có căn bệnh nho nhỏ không muốn người khác biết...” Ngự Trạch Thiên sau đó lại hít vào một hơi dài.

Người lãnh đạo công ty trẻ tuổi nhất Đài Loan và người đàn ông độc thân hoàng kim, nói như vậy anh ta nhất định rất nhiều tiền nhỉ? Trong mắt Chỉ Nhu phảng phất có thêm hai ký tự tiền.

“Bệnh gì? Không “dậy” nổi sao?" Chỉ Nhu lớn mật nói thẳng.

Nghe thấy những lời này của cô, cằm Ngự Trạch Thiên thiếu chút nữa rớt xuống sàn nhà.

Hiện nay con gái cũng thật lớn mật... Thuận miệng một câu đều khiến ông lão như ông kinh ngạc, mặt đỏ tim đập vô cùng.

“Công năng giới tính của con trai cả ta rất bình thường! Chính là... Nó dị ứng phụ nữ, chỉ cần phụ nữ nhất tiếp cận nó, sẽ phát bệnh, càng bệnh nhiệt độ cơ thể sẽ càng lên cao, thân thể nổi mụn...”

Nói đến quái bệnh của con trai cả Ngự Am, Ngự Trạch Thiên lại không lời hỏi trời xanh.

“Trời ạ! Đó không phải so với không “dậy” nổi còn thảm hơn...” Diệp Chỉ Nhu kinh hô che miệng lại.

Cô cho tới bây giờ chưa từng nghe qua loại quái bệnh này! Dị ứng thức ăn, dị ứng thuốc, dị ứng da... Cô chính là chưa từng nghe qua chứng dị ứng phụ nữ!

“Aizz, cho nên ngày ta muốn ôm cháu còn xa xa không hẹn...” Thất vọng lại bất đắc dĩ thở dài.

“Ông đừng khổ sở, cháu đây có thể giúp ngài việc gì?” Thấy bộ dáng tuyệt vọng của ông lão, Chỉ Nhu lập tức mềm lòng.

“Đương nhiên có thể!” Ngự Trạch Thiên tựa như tìm được ánh sáng trong bóng đêm, hai mắt sáng ngời.

“Cháu đây phải giúp ông như nào…”

“Ta nói cho cháu...” Vì thế Ngự Trạch Thiên nói nhỏ bên tai Chỉ Nhu kế hoạch của mình.

“Việc này… Không tốt lắm! Ngài sao biết anh ta sẽ không dị ứng cháu? Nếu như cháu tiếp cận anh ta, anh ta phát bệnh chết bất đắc kỳ tử thì nên làm sao bây giờ?” Nghe xong Ngự Trạch Thiên đề nghị, Chỉ Nhu kích động cả người.

“Ta rất xác định cháu sẽ không làm cho con trai cả của ta phát bệnh” Ngự Trạch Thiên tin tưởng tràn đầy.

“Ngài cũng không phải bác sĩ! Loại chuyện này làm sao có thể nói đùa?” Người cha này cũng quá không lương tâm đi! Muốn một người phụ nữ lai lịch không rõ đi chứng thật vấn đề tính hướng của con mình, hoàn toàn mặc kệ con trai có bởi vì dạng này mà phát bệnh hay không!

“Cháu không hoá trang, không xịt nước hoa... Trọng điểm là, trên người cháu không có “mùi lẳng lơ””

“Mùi, khai?” Chỉ Nhu cúi đầu ngửi ngửi người mình, “Mùi khai” Ngự Trạch Thiên bảo Chỉ Nhu là gì?

骚 – Tao [Hán Việt] – Trong Hán Việt đa nghĩa. Tao có một nghĩa chỉ sự lẳng lơ, một nghĩa chỉ Mùi khai. Nữ chính bây giờ hiểu lầm Tao có nghĩa là Mùi khai.

“Nói tóm lại, cháu chắc chắn là người được chọn, chỉ có cháu sẽ không làm cho con trai ta bị dị ứng”

Cô gái tinh thuần như vậy nhất định có thể vượt qua chứng dị ứng của Ngự Am, tiến tới làm cho anh nổi lên hứng thú với phụ nữ...

“Được rồi, ngài định đoạt, xảy ra chuyện gì cũng đừng trách cháu...” Chỉ Nhu bĩu môi nói.

“Có thể ! Ta tin tưởng với sự thông minh tài trí của cháu, nhất định có thể đảm nhiệm! Hơn nữa sau khi sự thành, ta nhất định sẽ cho cháu một khoản tiền đủ để cháu làm người tài phú không cần sầu lo ăn mặc đến kiếp sau!” Ngự Trạch Thiên vỗ vỗ vai cô, phảng phất cô mới là cứu tinh duy nhất.

“Được rồi...” Vì cô Diệp Chỉ Nhu có thể thành tài phú không cần sầu lo ăn mặc đến kiếp sau, cô liền miễn cưỡng nhận công việc này, dù sao chẳng qua cũng chỉ phải đi làm một cái bia, nhưng vì sao cô lại có loại cảm giác mắc mưu.

“Vậy chúc kế hoạch của chúng ta thành công!”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...