Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

Chương 70


Chương trước Chương tiếp

“Hai ngày này, chúng ta sẽ cùng chơi với bọn họ.” Lê Ngạo Nhiên ánh mắt lạnh lùng . Tuyệt Sát môn, thiên hạ đệ nhất tổ chức sát thủ, ha ha. Cư nhiên dám đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn, như vậy......

Lâu như vậy theo thế giới này sẽ vĩnh viễn biến mất. Thế giới này sẽ không còn tổ chức sát thủ Tuyệt Sát môn!

Ban đêm, Lê Ngạo Nhiên không còn rụt rè như trước kia, rất tự nhiên theo Bạch Nguyệt vào phòng và cũng không thấy đi ra. Dĩ nhiên, buổi tối lại là xuân sắc triền miên không ngừng.

Chúng trưởng lão hộ pháp cùng Lăng Ngôn lại rãnh rỗi, nhàm chán, bắt đầu đánh cuộc tối hôm nay hai người kia sẽ giày vò nhau đến giờ nào mới ngủ. Cuối cùng lại chơi đoán số quyết định ai mạo hiểm sinh mệnh đi thám thính hai người kia đã ngủ chưa.

Sáng sớm hôm sau, trong phòng Bạch Nguyệt, hai người đã tỉnh nhưng vẫn chưa rời giường, dĩ nhiên là ở trên giường nháo động một hồi, sau đó mới chậm rãi rời giường.

“Hôm nay ta đi ra ngoài làm việc, nàng phải ngoan . Muốn mua cái gì phải để Lưu Thủy cùng đi. Không cần một mình xuất môn, chỉ đi gần đây là được biết không?” Lê Ngạo Nhiên trước khi xuất môn liền cẩn thận dặn dò, sau đó cúi đầu hôn lên trán Bạch Nguyệt.

“Đã biết.” Bạch Nguyệt cũng kiễng chân hôn lên mặt Lê Ngạo Nhiên.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, Lê Ngạo Nhiên thế này mới ra cửa.

Lúc này tất cả mọi người đều đi rồi, Bạch Nguyệt lại bắt đầu nhàm chán .

“Lưu Thủy, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút thôi.” Bạch Nguyệt buồn chán nhìn trời, hôm nay vừa vặn thời tiết rất tốt, trời đầy mây không có nắng, cũng không quá nóng.

“Dạ, phu nhân.” Lưu Thủy mân miệng nở nụ cười, tăng thêm hai chữ phu nhân.

“Ngươi cũng chọc ta.” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.

Hai người ra cửa, Lưu Thủy hỏi qua Bạch Nguyệt muốn ăn đồ ăn vặt gì liền lấy tiền dẫn Bạch Nguyệt đi đến gian hàng cách biệt viện không xa.

Này hết thảy đều rơi vào một đôi mắt đang ẩn núp ở chỗ tối.

Đến gian hàng bán đồ ăn vặt, Bạch Nguyệt nhìn không chớp mắt. Nguyên bản nghĩ đến cổ đại không có nhiều lắm đồ ăn vặt, hiện tại xem ra là mười phần sai. Chỉ là mứt hoa quả liền có nhiều loại, còn có hạt dưa cũng có rất nhiều khẩu vị.

Hai người mua mỗi thứ một ít rồi đi về nhà.

Người núp ở chỗ tối mỉm cười đắc ý. Vận khí hắn thật tốt, cư nhiên gặp được nàng mang theo nha hoàn xuất môn. Phải lập tức thả ra ám hiệu báo tin cho mọi người đang ẩn nắp gần đây nhanh chóng đuổi theo bắt lấy nữ nhân kia.

Tay nhanh chòng tìm ám hiệu trong áo , quái sao không thấy, rõ ràng là để đây mà.

“Ngươi tìm cái này sao?” Một giọng nói vang lên từ phía sau hắn.

Hắn tóc gáy lập tức tất cả đều dựng thẳng lên! Mạnh mẽ xoay người liền lui ra phía sau thật xa. Làm một sát thủ, có người tới phía sau hắn lại không hề hay biết, đây là chuyện thật sự nguy hiểm.

Xoay người lại , trước mắt hắn là một gương mặt đang cười ôn hòa. Lăng Ngôn hung phấn nhìn sắc mặt đối phương đang kinh hách, tựa hồ thực vừa lòng, đưa tay tùy ý lấy ra một vật đưa cho hắn, càng thêm ôn hòa hướng người trước mắt nở nụ cười.

Chém giết, không tiếng động.

Hết thảy bắt đầu lặng yên không một tiếng động, cũng là lặng yên không một tiếng động chấm dứt.

Khi Bạch Nguyệt trở lại sân, nàng không biết, bên kia chém giết cũng muốn chấm dứt.

Mọi người tụ đầu. Lăng Ngôn lấy ra cái lệnh bài khéo léo, tán thưởng hoa văn mặt trên tinh xảo.

“Thứ này chính là chìa khóa cơ quan đi vào Tuyệt Sát môn ?” Lạc Thiên tò mò nhìn lệnh bài tương tự trong tay mình một cách nghi hoặc .

“Không sai, mỗi thành viên Tuyệt Sát môn đều có.” Lăng Ngôn mỉm cười,“Hiện tại, chúng ta đi hang ổ bọn họ bái phỏng một chút.”

“Các ngươi coi mà làm, ta đi về trước .” Lê Ngạo Nhiên đưa tay quăng lệnh bài cho mọi người, xoay người rời đi. Hắn muốn về nhà bồi nương tử ,nhưng lời này cũng không nói ra.

Mọi người bĩu môi, cung chủ cư nhiên đem bọn họ bỏ lại mà rời đi. Nhưng nghĩ đến thật lâu không có vận động tay chân, một đám lại nhiệt huyết sôi trào lên.

Tuyệt Sát môn đã thành lập hơn ba mươi năm, trên giang hồ hô phong hoán vũ. Bọn họ khẩu hiệu là chỉ cần có tiền, không có việc gì không làm được . Nhiều năm qua, không người nào lay động được địa vị của họ, cũng không phải là không ai có thể, mà là có muốn không thôi.

Lần này, thủ lĩnh Tuyệt Sát môn đã làm chuyện khiến cho hắn hối hận cả đời, chính là nhận năm vạn lượng hoàng kim của một người đi bắt cóc một nữ nhân. Mà nữ nhân này

lại là nữ nhân của Vô Ưu cung chủ. Nguyên bản là nghĩ mình may mắn , thừa dịp nam nhân bên cạnh nàng xuất môn sẽ ra tay bắt người, không nghĩ này nhất thời xúc động đã quyết định chôn vùi môn cơ nghiệp hơn ba mươi năm của Tuyệt Sát môn.

Một ngày này, ban đêm , bầu trời cũng trở nên âm u .

Gió nhẹ nhàng thổi qua vách núi, đối diện bên kia là sào huyệt Tuyệt Sát môn.

Gió nổi lên, cửa cơ quan mở ra.

Một ngày sau, trên giang hồ không còn Tuyệt Sát môn.

Ngày đó, đỉnh núi Tuyệt Sát môn đều bị máu tươi nhiễm đỏ.

Một cái bất lưu.

Mà thủ lĩnh Tuyệt Sát môn đến luùc này mới hiểu mình trêu chọc người Vô Ưu cung là cỡ nào đáng sợ. Nhưng là, hối hận đã không còn kịp rồi, mãnh liệt hối hận ,chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cuối cùng mới hiểu được, nam nhân kia không phải sợ thế lực Tuyệt Sát môn .Chỉ là hắn không nghĩ tới mà thôi, bởi vì Tuyệt Sát môn không có trêu chọc đến hắn.

Nam nhân tà ác đáng sợ này, chỉ một câu nói , liền hủy đi Tuyệt Sát môn.

Hắn cực kỳ hối hận nhưng cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Bởi vì, hết thảy đều bị hủy diệt .

Hai ngày sau, tin tức truyền khắp giang hồ. Thiên hạ đệ nhất tổ chức sát thủ Tuyệt Sát môn toàn diệt. Chỉ vì một nữ nhân.

Nữ nhân, họa thủy!

Nhưng không ai dám đem lời này nói ra.

“Ai nha, thật sự là không thú vị a, lại không có việc gì làm.” Lăng Ngôn ngáp dài, bước chậm ở trên đường. Xử lý xong chuyện Tuyệt Sát môn, hôm nay vốn là theo dõi Âu Dương Thần Dật , kết quả người ta lại không xuất môn. Người kia ở nhà uống rượu giải sầu , hắn tự nhiên cũng không cần theo dõi rồi .

“Hôm nay làm cái gì tốt đây?” Lăng Ngôn lấy ra cây quạt quạt lung tung.

“Lăng đại ca!” Đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh trong trẻo .

“Ân?” Lăng Ngôn quay đầu lại, mới phát hiện là Nhiễm Tử Du. Bên cạnh nàng là Nhiễm Hồng Phượng.

“Lăng đại ca, thật trùng hợp a, sao huynh ở đây?” Nhiễm Tử Du vui vẻ chạy tới bên cạnh hắn , ánh mắt dò xét xung quanh một chút ,“Huynh chỉ đi một mình sao?”

“Ân. Tùy tiện đi dạo một chút.” Lăng Ngôn ha ha cười,“Các ngươi cũng đến Kinh thành sao?”

“Đúng vậy. Thật sự là trùng hợp, lại gặp được huynh .” Nhiễm Tử Du đỏ bừng mặt , cứ líu ríu nói không ngừng, có thể thấy tâm tình của nàng rất là vui mừng.

Lăng Ngôn nhìn Nhiễm Tử Du mỉm cười nói:“Ân, đúng vậy, thật khéo , ta cũng đang nhàm chán đây.”

“Nhàm chán?” Nhiễm Tử Du giật mình, lập tức cười rộ lên,“Lăng đại ca hiện tại có rãnh không ? À, còn không biết Lăng đại ca đến đây vì chuyện gì ?”

“Ha ha.” Lăng Ngôn cười, không có trả lời vấn đề Nhiễm Tử Du, chính là thản nhiên hỏi,“Các ngươi đến kinh thành vì sự tình gì?”

“Đương nhiên là vì tiêu diệt Tà giáo !” Nhiễm Tử Du thẳng thắn nói,“Lần này Phi Nhạn sơn trang chúng ta đến đây rất nhiều người . Cha ta cũng đến đây. Đúng rồi, Lăng đại ca cha ta còn nói đã lâu chưa thấy huynh . Hôm nay nếu huynh có rãnh, hay là cùng chúng ta trở về gặp cha ta đi?”

“Hả?” Lăng Ngôn nhớ lại . Trang chủ Phi Nhạn sơn trang, Nhiễm Phong Thu, danh tiếng hiệp nghĩa được giang hoà kính trọng. Lần trước ở Vũ Sơn phái đi gấp nên không có dịp gặp , hiện tại không có việc gì làm đi gặp cũng tốt. Nghĩ vậy, Lăng Ngôn rất sảng khóai đáp ứng :“Được, kia làm phiền cô nương dẫn đường .”

“Tốt tốt.” Nhiễm Tử Du cao hứng cực kỳ. Chính nàng cũng không biết vì sao, mỗi lần chia tay Lăng Ngôn nàng luôn nghĩ đến hắn. Rất nhiều buổi tối khi ngủ ,nhắm mắt lại trong đầu liền hiện lên khuôn mặt mỉm cười của Lăng Ngôn. Trong lòng luôn muốn gặp hắn , cùng hắn nói chuyện.

Lăng Ngôn bước đến trước mặt Nhiễm Hồng Phượng, chào một cái:“Nhiễm cô nương.”

“Lăng công tử hảo.” Nhiễm Hồng Phượng nhẹ nhàng trả lời, há mồm muốn nói cái gì, nhưng lại không nói được lời nào. Kỳ thật nàng rất muốn hỏi hắn vị công tử kia hiện tại thế nào. Nàng làm sao không biết tâm tư tiểu muội mình, cũng biết đại ca muốn ngăn cản nàng gặp Lăng công tử. Nhưng là nàng lại tuyệt không muốn đi ngăn trở, bởi vì nàng cũng rất muốn gặp lại nam nhân kia. Lê Ngạo Nhiên sao, tên thật là dễ nghe. Tên cũng như người , cung chủ Vô Ưu cung. Thật muốn được gặp lại hắn. Nhưng nàøng không biết làm sao mở miệng hỏi Lăng Ngôn người kia hiện tại ở đâu.

Nhiễm Tử Du nhìn Lăng Ngôn mỉm cười, làm sao còn có thể nhớ rõ lời dặn của đại ca. Nàng cảm thấy đại ca chỉ nói hươu nói vượn, một người luôn ôn nhu nho nhã như vậy làm sao có thể là người lãnh huyết? Nàng vừa nói dẫn hắn về nhà gặp phụ thân, hắn liền đồng ý , hay là, hay là hắn đối với mình cũng là có ý ? Nghĩ vậy, Nhiễm Tử Du trong lòng thật vui vẻ. Vụng trộm liếc nhìn Lăng Ngôn, phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng mỉm cười. Nhiễm Tử Du tim đập càng thêm lợi hại hơn .

Đi tới một tòa phủ đệ, phía trên tấm bảng treo trước cửa viết Nhiễm phủ. Lăng Ngôn giật mình, Phi Nhạn sơn trang ở kinh thành cũng có thực lực sao? Hắn trước kia thật đúng là không chú ý điều này.

Lúc gặp mặt Nhiễm Thu Phong, ông ta rất là nhiệt tình khoản đãi hắn. Nhiễm Dạ như cũ là bộ dáng lạnh nhạt. Lúc ăn cơm, Nhiễm Tử Du ngồi bên cạnh Lăng Ngôn . Lăng Ngôn như cũ là ôn hòa mỉm cười. Nhiễm Thu Phong thấy như vậy trong lòng có chút vui vẻ. Hình như, con gái mình cùng người này quan hệ rất tốt đây.

Ăn cơm xong, Lăng Ngôn cáo từ, Nhiễm Tử Du tự nhiên là muốn tiễn hắn.

Nhiễm Phong Thu nhìn bóng dáng hai người hài lòng gật đầu, trong lòng nghĩ nếu cùng Vô Ưu cung tạo quan hệ, đối với Phi Nhạn sơn trang là không thể tốt hơn .

Nhiễm Dạ lạnh lùng nói:“Cha, người nên khuyên tiểu muội không nên gặp hắn nữa.”

“Cái gì?” Nhiễm Phong Thu khó hiểu nhìn nhi tử ưu tú của mình .

“Người kia, trên mặt đang cười mà thôi.” Nhiễm Dạ ánh mắt khẽ trầm xuống,“Nếu muốn tiểu muội hạnh phúc, không nên cho tiểu muội tiếp xúc với hắn! Cuối cùng sẽ chỉ làm tiểu muội thương tâm.” Nhiễm Dạ nói xong, xoay người đi về phòng. Lưu lại Nhiễm Phong Thu một mình ngồi suy nghĩ đăm chiêu .

Hai người đi ở trên đường, Nhiễm Tử Du nghiêng đầu nhìn Lăng Ngôn , thật tuấn mỹ, do dự thật lâu, mới ấp a ấp úng hỏi:“Lăng đại ca, không biết ngươi thích dạng nữ tử nào?”

“Hả?” Lăng Ngôn khó hiểu quay đầu hỏi “ Sao đột nhiên hỏi như vậy?”

“Không có gì, ha ha, chính là muốn hỏi một chút.” Nhiễm Tử Du mặt ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.

“Thích là …nữ nhân ta thích a.” Lăng Ngôn trả lời có lệ.

“A ~~” Nhiễm Tử Du cảm thấy thất vọng, đây là trả lời sao.

Lăng Ngôn cũng không nói nữa, tiếp tục bước về phía trước.

“ Vậy Lăng đại ca thích nữ tử hoạt bát sao?” Nhiễm Tử Du tiếp tục hỏi .

Lăng Ngôn dừng lại cước bộ, rơi vào trầm tư. Nữ tử hoạt bát, ha ha, Tử Linh cũng là nữ tử hoạt bát, ở trước mặt hắn vĩnh viễn đều là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Nàng muốn hắn như nàng vui vẻ mà sống , khoái hoạt mà sống. Đúng là một cô nương ngốc nhưng cũng cực kỳ đáng yêu.

“Lăng đại ca?” Nhiễm Tử Du thấy Lăng Ngôn ngẩn người, lên tiếng gọi.

“À.” Lăng Ngôn bừng tỉnh, mỉm cười nói:“ Nữ tử hoạt bát ta nghĩ mọi người đều thích.”

“Thì ra Lăng đại ca cũng thích.” Nhiễm Tử Du trong lòng vô cùng mừng rỡ.

“Ân, ta cũng thích.” Lăng Ngôn ánh mắt ôn nhu, trước mắt hiện lên khuôn mặt Tử Linh đang cười với hắn.

“Thật sự?” Nhiễm Tử Du cao hứng ,tim càng đập nhanh hơn, nàng hỏi rõ ràng như vậy, Lăng đại ca như vậy trả lời, có tính là hắn có hảo cảm với nàng không?

“Được rồi, không cần tiễn nữa. Ngươi trở về đi.” Lăng Ngôn mỉm cười hướng Nhiễm Tử Du phất phất tay.

“Lăng đại ca, nhớ tới thăm ta nha .” Nhiễm Tử Du cao hứng vẩy tay chào.

“Ha ha.” Lăng Ngôn không trả lời, chỉ cười cười, rồi xoay người rời đi.

Trở lại biệt viện, phát hiện tất cả mọi người đều tụ tập tiểu đình.

“Hộ bộ Trương đại nhân ngày hôm qua thu được của tả thừa tướng ba vạn lượng bạc trắng.” Lạc Thiên nghiêm túc báo cáo .

“ Xử lý hắn đi.” Lê Ngạo Nhiên tùy ý nói.

“Hoàng thượng coi trọng Thái Phó là người của Hữu thừa tướng, ẩn núp mười năm . Thích nam sắc.” Khuyết Mê hộ pháp nói.

Vừa nói xong, tất cả mọi người ánh mắt ái muội cùng kỳ vọng nhìn hắn.

“Làm gì? Các ngươi muốn làm gì, ta nói cho các ngươi biết , đừng hy vọng ta hy sinh nhan sắc!” Khuyết mê nghiến răng gằng từng tiếng, tức giận nhìn chung quanh ,đàn sói này đang muốn tính kế hắn đây.

Bạch Nguyệt nhịn cười, này nhóm người thật đúng là rất độc ác , trong mắt ý tứ trắng trợn làm cho người ta không lạnh mà run. Đều là rõ ràng kêu gào : Là ngươi, ngươi đi quyến rũ Thái Phó kia!

Lê Ngạo Nhiên bất đắc dĩ thở dài, nhưng trong mắt lại chan chứa ý cười, nhìn nhìn rồi nói:“Khuyết mê, chỉ có thể ủy khuất ngươi . Vốn việc này cũng là ngươi đang phụ trách.”

Tất cả mọi người nhịn không được ôm bụng cười ha hả. Hiện tại tốt lắm, cung chủ cũng đã mở miệng , Khuyết Mê còn có thể thế nào.

“A a a a a a a a ~~~” Trong viện vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Khuyết Mê.

Bạch Nguyệt nhìn một màn này, trong lòng ấm áp Cuộc sống như thế thật rất tốt, thật ấm áp. Nhưng nàng không hề biết tất cả mọi người ở đây đều thầm cảm ơn nàng rất nhiều. Bởi vì Bạch Nguyệt ở đây đã dần dần thay đổi Lê Ngạo Nhiên. Nếu là trước kia, cung chủ nhà mình làm sao có thể cùng mọi người nói giỡn. Nếu là trước kia chiếu theo tính cách cung chủ chỉ biết thản nhiên bỏ lại câu việc này ai đi làm.

“Bất quá, chúng ta gần nhất có phải hay không đối với Tà giáo quá buông lỏng thì phải ? Gần đây tựa hồ bọn họ có hành động rồi .” Lạc Thiên khẩu khí có chút ngưng trọng.

Lê Ngạo Nhiên vốn đang nắm tay Bạch Nguyệt đột nhiên nắm thật chặt, người kia rốt cục có hành động sao?

Bạch Nguyệt cảm giác được Lê Ngạo Nhiên bất an, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn , mỉm cười thấp giọng nói:“Yên tâm, tuy ta đánh không lại hắn, nhưng ta nhất định có thể chạy.”

“Ân.” Lê Ngạo Nhiên sắc mặt vẫn là có chút lo lắng.

“Đúng rồi, cung chủ, có chuyện này ta nghĩ phải nói cho người.” Tứ đại trưởng lão vẻ mặt khó xử, chậm rãi nói,“ Tiểu sư muội của ngươi, hình như đã đầu quân Thương Lang rồi . Ta chỉ muốn hỏi một chút, nếu là lần sau tái kiến, chúng ta nên xử lý thế nào?”

Bạch Nguyệt ngẩn ra, Quan Hương cư nhiên đi đầu nhập vào Thương Lang?!

“Này tin tức xác thực sao?” Bạch Nguyệt nhíu mày, nghĩ xác nhận một chút.

“Trước kia Thương Lang đã đi tìm nàng một lần, nhưng nàng tâm cao khí ngạo, cự tuyệt . Lần này, là nàng chủ động đi tìm hắn . Nói muốn báo thù.” Vô Ngân chậm rãi trả lời.

Bạch Nguyệt khẽ thở dài một cái, nguyên lai Quan Hương là vì nàng mới đi đầu nhập vào Thương Lang sao? Nghĩ lại chuyện đêm đó , nàng ra tay với Quan Hương , lại ngay trước mặt Lê Ngạo Nhiên, cũng thật đả kích nàng ấy. Mấy ngày rồi, nàng ta không chết, chắc là bảo tiêu bên người nàng vì nàng giải dược. Khó trách nàng ấy căm hận mình như thế. Bất quá, Bạch Nguyệt cũng đã tự hỏi mình, hối hận ngày đó làm như vậy sao? Đáp án dĩ nhiên là tuyệt đối không hối hận. Nếu lại phát sinh chuyện như vậy, nàng cũng sẽ làm như thế.

Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, mọi người cũng ngừng thở muốn nghe Lê Ngạo Nhiên trả lời.

Lê Ngạo Nhiên cúi đầu cười cười:“Này còn cần hỏi ta?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu ý gì, phải biết rằng, tốt xấu gì nàng ấy cũng là sư muội của cung chủ mà.

“Lần sau nhìn thấy, giết không cần hỏi.” Lê Ngạo Nhiên thanh âm trong trẻo lạnh lùng thản nhiên vang lên.

“Dạ!” Phía dưới nhân cùng kêu lên lĩnh mệnh.

Bạch Nguyệt trong lòng giờ phút này cũng rất phức tạp . Không biết là cái gì tư vị, nếu một nữ nhân bị chính nam nhân mình yêu giết chết, vậy sẽ như thế nào......

Lê Ngạo Nhiên tựa hồ cảm giác được Bạch Nguyệt không bình thường, nhẹ nhàng phất tay áo :“Được rồi đều đi xuống nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.” Mọi người ứng xuống dưới, nhanh chóng rời đi .

Lăng Ngôn đứng lên duỗi người, cũng chuẩn bị quay về phòng.

“Ngôn, ngươi đợi chút!” Lê Ngạo Nhiên lên tiếng.

Lê Ngạo Nhiên dịu dàng vuốt tóc nàg , cúi đầu ghé vào tai Bạch Nguyệt ôn nhu nói:“Ta sẽ không bỏ qua bất cứ ai muốn tổn thương nàng. Tuyệt đối sẽ không.” Bạch Nguyệt mở to mắt, khóe mắt bỗng nhiên ẩm ướt, trong lòng vô cùng xúc động và vô cùng hạnh phúc.

Ba người ở tiểu đình nói chuyện thật lâu, không người nào biết họ nói gì.

... ...... ...... ...... ...... ...

Thương Lang ngồi ở ghế trên, bên cạnh là mỹ nhân châm rượu cho hắn.

“Ngươi có thể dẫn hắn rời đi ,còn có bọn người hộ pháp vàg trưởng lão?” Thương Lang chậm rãi uống rượu, đáy mắt cũng là thật sâu đùa cợt. Nữ nhân này, ngay từ đầu không phải rất thanh cao sao, hiện tại lại chạy tới cầu hắn.

“Có thể!” Quan Hương cắn chặt môi,“Chỉ cần ngươi làm cho ả tiện nhân kia biến mất.”

“Ha ha, ngươi cho rằng mình còn có giá trị này sao?” Thương Lang cười khinh thường.

Quan Hương tức giận nói:“Ta là tiểu sư muội duy nhất của hắn! Ta sẽ có biện pháp đưa hắn dẫn đi, ngươi chỉ cần đem ả tiện nhân kia mang đi là được.”

Thương Lang ha ha cười lạnh đứng lên:“Ngươi cho chính mình là ai?”
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...