Yêu Người IQ Cao
Chương 8
Thư vừa ra khỏi nhà thì tôi cũng vội lết ra đầu ngõ mua cái sim (sim trong điện thoại chắc bị thằng bệnh hoạn bẻ cmnr), xong tôi gọi ngay cho Bình triêt để xem nó nói gì với Thư.
Thằng triết dở nghe tôi nói em Thư đến thăm thì cũng ngạc nhiên, lúc đầu thằng con rời nói nó chỉ bảo tôi bị ngã xe với mất điện thoại thôi. Đến một hồi tôi hỏi vặn nó mới thừa nhận là vì em Thư hỏi kỹ quá nên nó khai luôn cả chuyện tôi đi chơi với Linh xong mất điện thoại ở đâu, trong trường hợp như nào nữa.
Gọi cho thằng triết dở xong tôi ngồi nghĩ lại thì thấy du Thư có biết việc tôi mất điện thoại như thế nào đi nữa cũng đâu cách nào mà tìm lại được điện thoại nhanh như vậy. Lại còn chuyện nó biết tôi sang Long Biên lấy Quỳnh nữa. Kỳ lạ vl.
Sau đó mấy ngày trời, tôi chỉ ong ong trong đầu nghĩ về chuyện này, Thư làm tôi tò mò và khó hiểu đến phát điên. Mà sau hôm đó nó cũng bặt tăm luôn, không đến thăm tôi thêm lần nào nữa để mà khai thác thông tin. Mà đen cho tôi là Linh tự nhiên cũng cắt đứt liên lạc luôn. Không hiểu là cái hôm mất điện thoại tôi có làm gì thất thố hay do ám ảnh bởi cái của nợ của thằng bệnh hoạn mà em ấy lại phũ phàng đến vậy.
Tôi nằm nhà an dưỡng khoảng 1 tuần thì cũng vừa lúc bọn tôi được nghỉ ôn thi hết kỳ nên tôi cũng không có cơ hội tìm gặp Thư mà giải đáp nghi vấn nữa. Đem chuyện này ra trao đổi với cả nhóm thì thằng nào thằng nấy cũng mất tròn mặt dẹt, xong thi nhau đưa ra giả thuyết, rằng thì là Thư tìm mua lại được điện thoại ở ngoài hàng cầm đố, hay Thư gọi vào số tôi xin chuộc điện thoại, hay Thu có ông chú làm ở Viettel tra được vị trí sim thất lạc… Nhưng toàn bộ giải thuyết của bọn nó đều hổng lỗ chỗ, chả có cái nào là có cơ sở cả. Riêng việc Thư biết tôi lấy được Quỳnh ở bên Long Biên thì tôi giấu không nói cho bọn nó biết. Một phần vì tôi không muốn Thành thối biết tôi đi xin cái cành quỳnh đó, một phần vì … đơn giản vì tôi thấy không muốn. Thế thôi.
Chúng tôi cũng chẳng có nhiều thời gian mà tranh cãi thêm về chuyện đó. Cả năm chơi dài nên đến kỳ thi bọn tôi lại phải đâm đầu vào học. Sinh viên mà, làm gì có khái niệm ôn thi, chỉ là học thi thôi. Hầu hết thời gian đó bọn tôi đóng quân ở tầng 2 căng tin trường (hồi bọn tôi học thì đây vẫn còn là phòng tự học, giờ nó được cải tạo thành cái gì không biết nữa) đến tối mịt thì về nhà Thành Thối ăn ngủ bầy đàn. Thật ra trong suột 4 năm học đại học, những khoảng thời gian ôn thi như này bọn tôi mới thấy mình sống có chút giá trị.
Ngoài lề tí thôi, chứ 1 tháng thi cử cũng không có nhiều chuyện để kể cho anh em. Chỉ có 2 việc làm tôi nhớ.
Thứ nhất là điểm thi. Trường luật thi đầu vào bằng cả 3 khối. A,D, C. Khối A và D điểm đầu vào cũng thường thôi, chỉ tầm 18-20 đ. Có khối C là điểm luôn cao chót vót, tầm 23-24. Vậy nhưng vào học thì lại khác.
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng học luật là phải học thuộc nhiều nên khối C vào học sẽ có nhiều lợi thế. Sự thực thì không phải thế, nói các bạn khối C đừng buồn, theo như tôi thấy thì hầu hết những đứa học nổi bật lại toàn là khối A và khối D. Bởi lẽ học luật chủ yếu là học cách tư duy và logic. Những đứa ban C học chăm chỉ cả năm, học thuộc luật làu làu nhưng đến khi thi điểm lại kém mấy đứa ban A, ban D chơi cả năm chỉ cầm sách học trước khi thi có 3 ngày.
Rông rài một tí để khoe là 6 thằng bọn tôi đều học ban A, đều mải chơi, nhưng chỉ cần một thàng chuyên cần học thi thì điểm chúng tôi đều khá cả, nhất là mấy môn vấn đáp. Thế nên mỗi khi biết điểm thi, chúng tôi lại nhìn nhau tự mãn và vênh váo lắm.
Sinh viên mà, ngoài lúc chơi ra thì điểm thi là thứ mà mọi thằng đều nhìn vào để mà đánh giá nhau.
Có một điều mà bọn tôi không thể ngờ đến là cái Thư, cái đứa mà chả mấy khi có mặt trên lớp, mà có lên lớp thì cũng chỉ đeo tai nghe và ngủ lại toàn có điểm cao nhất lớp.
Đến như môn Triết, môn mà thằng Bình luôn tin rằng nó mà thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất thì đến khi thi Bình Triết cũng chỉ được 8 điểm. Trong khi em Thư vào bàn cô Thuý (trưởng bộ môn thời điểm đó thì phải, cái này không nhớ rõ lắm, cần phải check lại) lại được đến 9,5.
Không chỉ nhóm tôi mà cả khoa đều bất ngờ. Nghe các anh chị khoá trước đồn rằng: Trường Luật trước giờ có 3 người được 9,5 triết thì 1 người đã vào trâu quỳ ngồi, 1 người thì vẫn hay lang thang trên đường Phan Đình Phùng tay nhặt lá chân đá ống bơ, và một người là cô Thuý, trưởng bộ môn Triết lúc bấy giờ.
Xong sau có đứa điều tra phát hiện ra được rằng thì là bố mẹ Thư đều là thẩm phán có tiếng thì mọi người đều cho là điểm của em Thư là điểm quan hệ.
Chuyện thứ hai trong thời gian này cũng dính dáng đến em Thư.
Hôm đó, thi môn cuối cùng, môn Tâm lý học. Môn này thi cách môn trước có 1 ngày nên tôi không ôn hết được, nhưng được cái vào phòng thì gặp bàn cô giáo hỏi thi hiền hiền nhắm mắt nhắm mũi chém gió ầm ầm, nên cô giáo cũng có cảm tình. Xong đến lúc cho điểm, cô bảo cô phân vân giữa 5 và 6, cô hỏi thêm một câu nữa nếu tôi trả lời được thì cô cho 6.
Tôi vẫn nhớ Câu hỏi là: Theo em, yếu tố nào quyết định đến tính cách của con người.
Lúc đó, tôi nghĩ đáp án là hoàn cảnh sống, nhưng không chắc chắn lắm. Thấy tôi ngồi đần mặt ra, cô giáo nhắc: Em có trả lời được không, hay lấy 5 điểm thôi nhé.
Tôi đang định trả lời thì nghe giọng từ đằng sau nhắc lên: Giáo dục.
Tôi quay xuống thì chỉ thấy cái Thư đang ngồi mặt lạnh te, chắc là nó nhắc tôi rồi.
Lúc đó tôi tự tin về mình lắm, hơn nữa thì đang mặc định trong đầu là Thư nó còn thù mình vụ lừa mượn sách, nên tôi không tin, mà quyết định chọn đáp án là Hoàn cảnh sống.
Cô giáo nghe xong cười: Bảo không có ai nhắc đã đành, đây có người nhắc mà vẫn trả lời sai. Tôi phải xem lại kiến thức của em thôi.
Xong thì cô không những không cho 6 mà còn cho tôi 4 điểm đồng nghĩa với việc tôi phải thi lại luôn.
Hồi đó trẻ con hiếu thắng, bị thi lại , tôi tự nhiên quay ra thù Thư, nếu nó không nhắc thì dù có trả lời sai tôi vẫn được 5 điểm mà. Chỉ vì nó mà tôi phải thi lại môn đầu tiên trong đời sinh viên của mình. Tôi quên béng mất việc nó tìm lại điện thoại cho tôi mà chỉ chăm chăm nghĩ đến việc báo thù.
Ngẫm lại thấy mình đúng là kẻ vong ân bội nghĩa mà.