Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 46: Như vậy không chân thực


Chương trước Chương tiếp

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chui vào phòng, trên sàn nhà xuất hiện những tia nắng chiếu lên, căn phòng yên tĩnh chậm rãi đón chào một ngày mới bắt đầu. Như là ngửi được hơi thở của ánh mặt trời, Tô Nhan nhíu nhíu mày, ra vẻ còn sớm, cô mới không cần tỉnh lại. Cảm giác đầu vai lộ ra có chút lạnh lạnh, Tô Nhan theo bản năng rụt đầu lại, muốn tới gần nguồn nhiệt bên cạnh thêm một chút.

Không đúng, vì sao cô trên giường còn có một thứ gì khác? Nóng nóng, mềm, có điểm co dãn, tựa hồ không phải gối ôm. Kia là cái gì? Tô Nhan không tình nguyện mở to mắt, chỉ là nâng tay sờ thử. uh, cảm giác không tồi, mịn màng bóng loáng. Rồi sau đó thần trí Tô Nhan tỉnh lại hơn, mười giây sau đứt gãy, cảm giác này...

Nếu không sai, cảm giác này giống như là một người. Trí nhớ quay cuồng ùn ùn kéo đến, nhớ tới người nằm bên cạnh mình này là ai, tay Tô Nhan ý thức co rụt lại. Hẳn là anh ấy không tỉnh lại đi?

Tô Nhan nhanh nhắm mắt lại, tự thôi miên mình, làm bộ chính mình còn không có tỉnh, tâm trạng giống như có cơn sóng gió động trời đang dấy lên, rối rắm vạn phần. Không cần tỉnh, trăm ngàn lần đừng tỉnh lại, a di đà phật, trời cao phù hộ. Tô Nhan lấy lại bình tĩnh, cẩn thận mở nửa con mắt, một đôi ô mâu tựa tiếu phi tiếu đang lẳng lặng nhìn cô, tình hình này phỏng chừng người này đã muốn nhìn một hồi lâu rồi. Nói cách khác, hành vi sở thử của Tô Nhan toàn bộ một chút cũng đều bị đối phương nhìn thấy.

Bình tĩnh đem khe hở của ánh mắt một lần nữa khép lại, nước mắt của Tô Nhan đều muốn chảy ra. Ông trời ơi, người lại trêu đùa tôi!

Gặp Tô Nhan nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Hứa Triết Quân bạc môi khẽ nhếch, lộ ra tươi cười đẹp mặt. Nha đầu này, vẫn là giống như trước. Biết rõ loại trốn tránh này cũng không có hiệu quả gì, vẫn là ngốc như vậy.

Đầu ngón tay xẹt qua trán Tô Nhan, theo mũi khéo léo trượt xuống chóp mũi, rồi sau đó kéo xuống dừng trên cánh môi phấn nộn kia, nhẹ nhàng vẽ theo đường môi, không vội không nóng nảy, kiên nhẫn như đây là một chuyện cực kỳ quan trọng. Lông mi Tô Nhan không ngừng rung động, biết đối phương đang đùa cô nhưng là hành vi vừa rồi thật sự rất mất mặt, cô thà chết cũng không tính mở mắt.

Tô Nhan, phải nhẫn nại! Tô Nhan trong lòng chảy lệ, yên lặng tự nói với chính mình.

Vẫn là giả bộ ngủ? Nha đầu kia khả năng nhẫn nại thực sự so với trước kia tốt lắm, nếu đổi lại là trước kia, phỏng chừng đã sớm nhảy dựng lên. Hứa Triết Quân nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười xâu xa có chút gian trá, "Còn giả bộ ngủ?"

Người trong lòng không có nửa phần động tĩnh, hiển nhiên là muốn tiếp tục giả bộ ngủ.

"Anh sẽ không khách khí nữa đâu." Hứa Triết Quân câu môi, tay nhẹ nhàng nâng cằm Tô Nhan lên, cúi đầu hôn lên.

Cảm nhận được trên cánh môi có hơi thở ấm áp, Tô Nhan khóc không ra nước mắt, yêu nghiệt này quả nhiên một chút cũng không thay đổi, chỉ sợ so với trước kia càng phúc hắc càng yêu nghiệt. Nhận thấy được Tô Nhan không chuyên tâm, Hứa Triết Quân khẽ cắn, đầu lưỡi xuyên qua khe hở trên cánh môi chui vào trong, quấn lấy đầu lưỡi của Tô Nhan đang tránh né khắp nơi, tinh tế mút vào, một chút ít đều không buông tha.

"Tỉnh rồi sao?" Buông môi Tô Nhan ra, Hứa Triết Quân không ngoài ý muốn nhìn thấy hai mắt đen bóng của Tô Nhan mở to ai oán nhìn mình. Cô ở trong lòng mình, cảm giác vừa tỉnh dậy đầu tiên là có thể nhìn thấy cô, cảm giác này thật sự rất tốt.

Hứa Triết Quân cười khẽ, đưa tay đánh xuống cai mũi của Tô Nhan rồi nói,"Ai kêu em muốn giả bộ ngủ?"

Nhan bĩu môi, càng thêm ai oán, nếu không... Không được, chuyện này vẫn là trực tiếp vứt bỏ, coi như không có phát sinh chuyện gì là được rồi. Phải bình tĩnh, phải quên. Uh, thời điểm phát sinh chuyện kia, cô vẫn là vô ý thức cho nên cô cái gì cũng không biết.

"Hôm nay thời tiết tốt lắm, thích hợp đi đạp thanh." Gặp Tô Nhan không nói lời nào, Hứa Triết Quân đổi đề tài, "Nghĩ muốn đi đâu chơi?"

Nói đến đạp thanh, Tô Nhan không khỏi run lên một chút, cô nhớ tới lời nói của Cát đại gia... Nếu không, cô giúp hắn đi Tây hồ nhìn hoa có nở không? Nghĩ đến đây, Tô Nhan như bị sấm sét kéo đến.

Hứa Triết Quân nhìn Tô Nhan biểu tình không ngừng biến hóa, không khỏi buồn cười, "Sao? Không nghĩ muốn đi nơi nào sao?"

"Đạp thanh không có ý nghĩa." Sau khi nhớ lại lời Cát đại gia, Tô Nhan đối đạp thanh hoàn toàn không có hứng thú .

"Vậy đi khu vui chơi Vân Mộng? Em không phải nói muốn tới đó chơi một lần sao?"

Tô Nhan chớp chớp mắt, phải biết rằng khu vui chơi Vân Mộng vừa xây dựng không bao lâu, cô còn chưa có đi quá. "Vậy hay là đi khu vui chơi Vân Mộng đi."

"Được." Hứa Triết Quân cười gật đầu đáp ứng, buông tay đang ôm Tô Nhan ra, vỗ vỗ đầu Tô Nhan, cười nói, "Anh rời giường trước, em cũng đừng nằm nữa, hiện tại cũng không còn sớm."

"Vâng." Tô Nhan gật gật đầu, cả người lại lùi về ổ chăn.

Đợi cho Hứa Triết Quân thay quần áo xong, thời điểm mở cửa ra muốn đi ra ngoài, ý thức của Tô Nhan lại có chút không thế nào thanh tỉnh .

"A Nhan, cảm giác thế nào?"

Tô Nhan nghe được giọng nói của Hứa Triết Quân, theo bản năng lên tiếng, "Uh, cũng không tệ lắm."

Đợi đến lúc Hứa Triết Quân không chút nào che giấu tiếng cười to truyền đến, Tô Nhan mới ý thức được chính mình vừa nói cái gì, khuôn mặt bỗng dưng trở nên đỏ bừng, đem đầu vùi vào trong ổ chăn, hoàn toàn hêt buồn ngủ. Nghĩ Tô Nhan hẳn là sẽ không ngủ tiếp, Hứa Triết Quân mới yên tâm mà đóng cửa lại.

Người này tuyệt đối là cố ý! Tô nhan chui vào trong chăn rất lâu mới bình tĩnh lại được, oán hận nghĩ.

Sau khi hết bần thần, thời điểm rời giường ra khỏi phòng, Hứa Triết Quân đã đem điểm tâm đặt trên bàn, sữa bánh mì.

"Nhanh đi rửa mặt đi, sau đó ăn cơm." Nhìn thấy Tô Nhan, Hứa Triết Quân nở nụ cười, giống như đã quên chuyện phát sinh vừa rồi.

Tô Nhan cau cái mũi, cũng không trả lời hắn, lập tức đi tới buồng vệ sinh. Kỳ thật buổi tối hôm qua, thời điểm nhìn thấy hai bộ đồ dùng rửa mặt, Tô Nhan liền ở trong lòng hoài nghi, người này có phải hay không đã sớm nghĩ muốn đem cô lừa gạt đến đây?

Khu vui chơi Vân Mộng ở thành phố H cuối năm trước mới bắt đầu đưa vào hoạt động với các trò chơi, nghe nói người đầu tư vì người phụ nữ của mình yêu mới xây dựng nên khu vui chơi trong mộng này, từ lúc bắt đầu xây dựng đã được đông đảo mọi người chú ý. Ăn xong điểm tâm, Tô Nhan trước về phòng ngủ thay đổi quần áo, mới đi theo Hứa Triết Quân xuất phát đi khu vui chơi Vân Mộng.

Tuy rằng mới đưa vào hoạt động có mấy tháng, lượng người tới khu vui chơi Vân Mộng thập phần khả quan. Tô Nhan cùng Hứa Triết Quân lựa chọn đầu tiên chính là Ma Thiên Luân, Ma Thiên Luân lớn nhất Châu Á, ở giữa là một khoang thuyển tình yêu nhỏ xinh đẹp, đủ mọi màu sắc, xa xa nhìn lại giống như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.

"Oa, từ đây nhìn xuống, toàn bộ khu vui chơi Vân Mộng thật đẹp. Không đúng, giống như hợp lại là I © U, Ôi! Thật lãng mạn! Xem ra lời đồn kia là thật." Tô Nhan ngồi ở trên Ma Thiên Tuân, lôi kéo ống tay áo Hứa Triết Quân, hưng phấn mà kêu to.

Hứa Triết Quân ánh mắt loan lên nhìn Tô Nhan, liếc mắt nhìn toàn cảnh Vân Mộng, ngược lại lại không có tâm tư.

"A Nhan." Thấy lực chú ý của Tô Nhan đều đặt trên các công trình xinh đẹp của Vân Mộng, Hứa Triết Quân ôm lấy thắt lưng của cô, đem cô ấn ngồi trên đùi mình. "Thì ra anh so ra còn kém khu vui chơi Vân Mộng này."

Trong lời nói của Hứa Triết Quân có vị chua làm cho Tô Nhan mạnh liệt mở to hai mắt, lời này là từ miệng của Hứa Triết Quân ra? Không thể nào?!

Vẻ mặt Tô Nhan kinh ngạc, biểu tình không thể tin được làm cho Hứa Triết Quân nhịn không được nhếch khóe môi một cái, cười nói, "A Nhan, đến nơi cao nhất."

"A..." Tô Nhan ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, hiểu được ý tứ của Hứa Triết Quân, hai gò má ửng hồng.

Hứa Triết Quân đưa tay mơn trớn hai má đang có chút hơi nóng của Tô Nhan, môi mân thành một đường cong hoàn mỹ, đôi con ngươi đen hiện ra ánh sáng ôn nhu, như là có cỗ lực lượng làm cho Tô Nhan không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.

"Như thế nào, hay là vẫn còn thẹn thùng?"

Lời còn chưa dứt, Hứa Triết Quân tay liền đưa ra sau đầu Tô Nhan, đem đầu cô chậm rãi ấn xuống, cuối cùng bao phủ trên môi mình. Từ xa nhìn lại, giống như là cô gái ngượng ngùng không yên, lo lắng hôn lên đôi môi chàng trai đang chứa đầy ý cười ôn nhu. Thời gian giống như dừng lại trong nháy mắt, mọi ồn ào náo nhiệt, những phức tạp của thế giới bên ngoài đều bị loại bỏ, chỉ có cô và hắn, luôn luôn là như thế.

Thẳng đến thời điểm hai người từ Ma Thiên Luân đi xuống, trên mặt Tô Nhan vẫn không hết đỏ, bị Hứa Triết Quân dắt đi, hướng tới mục tiêu kế tiếp, xe cáp treo cao nhất.

Đứng trước bảng giới thiệu cáp treo, nhìn thấy một màn này Tô Nhan sắc mặt liền trắng bạch. Nơi này cũng là cáp treo cao nhất Châu Á, từ góc xoay đến độ cong, tốc độ đều là kích thích nhất. Như vậy cáp treo này, phi thường nguy hiểm.

"Nếu là không đi cáp treo này nữa?" Nhìn đến Tô Nhan mắt lộ ra khiếp ý, Hứa Triết Quân hỏi.

Tô Nhan lắc đầu, đến đi đến rồi, như thế nào có thể không ngồi xem thử chứ? Khẽ cắn môi, Tô Nhan nói, "Chúng ta xếp hàng đi."

Nhìn Tô Nhan vẻ mặt đại nghĩa lăng nhiên, hoàn toàn là biểu tình phải đi chịu chết, Hứa Triết Quân xoa bóp bàn tay nhỏ bé của cô, an ủi nói, "Đừng khẩn trương, có anh ở đây."

Thời điểm đến phiên Tô Nhan cùng Hứa Triết Quân, hai người vừa vặn ngồi ở vị trí đầu tiên của cáp treo. Theo cáp treo từng chút từng chút hướng đến điểm cao nhất, còn có thanh âm ma sát của quỹ đạo cùng bánh xe, tâm của Tô Nhan đã muốn kéo lên tới cổ họng rồi. Cô quay đầu, hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Triết Quân bên cạnh vẫn như cũ bình tĩnh, "A Quân, em hối hận, anh làm cho nó dừng lại đi..."

Dừng lại? Hứa Triết Quân vẻ mặt bất đắc dĩ, đem tay Tô Nhan đặt ở lòng bàn tay mình rồi nói, "Không phải sợ, anh ở đây."

Câu này vừa mới dứt lời, cáp treo đã muốn đi lên đến đỉnh tiếp đó mạnh liệt vọt đi xuống, Tô Nhan tay co rụt lại, lại bị Hứa Triết Quân chặt chẽ nắm trong tay. Cảm giác không ngừng bị bóp chặt, không thể thét chói tai, gần như cảm giác hít thở không thông. May mắn, may mắn có hắn bên. Tay phải không ngừng truyền đến cảm giác ấm áp chính là chỗ dựa duy nhất vào giờ khắc này.

Xuống cáp treo, mạng nhỏ của Tô Nhan cũng chỉ còn lại có một nửa .

Thấy Tô Nhan mân miệng không rên một tiếng, Hứa Triết Quân có chút lo lắng, mở miệng hỏi nói, "Bị hù dọa rồi sao?"

Tô Nhan ngẩng đầu, miệng mân thành một độ cong hướng xuống, ánh mắt đáng thương trông mong, rất giống một tiểu động vật bị dọa.

"Không có việc gì, đều đã xuống dưới rồi." Đưa tay sờ sờ đầu Tô Nhan, Hứa Triết Quân cố gắng trấn an.

"Về sau..." Tô mặt lộ ủy khuất, nức nở nói, "Về sau đánh chết em cũng không ngồi cáp treo nữa."

"Ừ, về sau cũng không ngồi, không bao giờ ngồi nữa." Hứa Triết Quân lôi kéo tay Tô Nhan, mang theo cô hướng một chiếc ghế bên cạnh đi đến, "Đi, trước nghỉ ngơi đi, sau đó chúng ta cùng đi chơi."

Tô Nhan gật đầu, cô hiện tại căn bản chống đỡ không được các trò chơi khác, ý tưởng duy nhất là trở về phòng ngủ, nằm trên giường là tốt nhất.

Hứa Triết Quân đại khái nhìn ra tâm tư trong lòng cô, cười nói, "Nghỉ ngơi một lát, chúng ta liền trở về?"

"Hoặc là trước về nhà bà ngoại ăn cơm chiều lại về trường học?"

"Cái đó nói sau, chờ em khôi phục lại bình thường đã. Hiện tại một chút khẩu vị đều không có, dạ dày giống như phiên giang đảo hải ..."

"Uh." Hứa Triết Quân khẽ mỉm cười, để cho Tô Nhan tựa vào trên vai mình.

Sau khi nghỉ ngơi, tinh thần Tô Nhan đã khôi phục tốt, cuối cùng vẫn không chống cự được mê hoặc của mỹ thực, đi theo Hứa Triết Quân đến nhà bà ngoại ăn một chút sau đó mới về phòng ngủ. Đưa Tô Nhan đến dưới lầu phòng ngủ, Hứa Triết Quân dặn dò vài câu, đợi cho Tô Nhan lên đến phòng ngủ mới trở về.

Chạy đến ban công, nhìn bóng dáng Hứa Triết Quân trở về, Tô Nhan đột nhiên có loại cảm giác không chân thực.

Hắn đã trở lại, tất cả vẫn giống như trước. Nhưng là… lại là như vậy không chân thực.

Ngày thức hai sau khi Hứa Triết Quân trở về, hắn tham gia cái hạng mục nghiên cứu chính thức bắt đầu, thời gian ở cùng với Tô Nhan chợt giảm bớt một nửa. Tô Nhan cũng vui vẻ yên tĩnh, thời gian nàyduy nhất một lần Hứa Triết Quân cơ hồ mang cô đi khắp toàn bộ thành phố H chơi một lần. Làm một hủ trạch ba năm, đốivới việc này tỏ vẻ áp lực rất lớn. Hiện tại Hứa Triết Quân muốn bắt đầu công tác, cô cũng có thể một lần nữa trạch .

Nguồn tài nguyên dữ trự đã hết, bắt buộc phải xuống dưới mua cái gì đó bổ sung vào, trên thực tế hủ trạch cũng là bề bộn nhiều việc!

Tô Nhan như thế nào cũng không nghĩ tới, người này sẽ xuất hiện ở dưới lầu phòng ngủ của cô, thậm chí không có thông báo cho cô trước. Cô bất quá bởi vì đột nhiên nghĩ muốn uống sữa nên mới xuống lầu, lại gặp hắn đang chờ ở dưới lầu phòng ngủ.

Dư Nhược Hàn tựa vào bên cạnh xe, hút thuốc, trên người áo sơmi màu trắng có chút nếp uốn, không giống ngày thường chỉnh tề nho nhã. Nhìn thấy Tô Nhan xuống lầu, hắn ngẩng đầu, vẫn giống như bình thường, mặt không chút thay đổi, một tòa băng sơn. Tuy rằng không có nhìn thấy hắn cười, nhưng là Tô Nhan vẫn cảm giác được tòa băng sơn này đang hướng cô thoáng nở nụ cười, ít nhất không phải lạnh buốt.

Tô Nhan hướng Dư Nhược Hàn lễ phép gật đầu, cũng không tính đi qua, lập tức hướng siêu thị trường học đi đến.

"Tô Nhan." Cho nên nói nguyện vọng là tốt đẹp, sự thật vĩnh viễn là tàn khốc, ngươi không nên trông mong vào ông trời vô lương tâm sẽ đột nhiên mở mắt cho ngươi hài lòng thuận ý. Tô Nhan mới không đi được hai bước, đã bị Dư Nhược Hàn gọi lại.

Quay đầu lại, Tô Nhan cười cười, "Anh Dư có việc gì sao?"

Tắt điếu thuốc trên tay, ánh mắt của Dư Nhược Hàn dừng trên trên người Tô Nhan, "Buổi tối có thời gian không?"

Tô Nhan lắc đầu, "Thật có lỗi."

"Ngày mai thì sao?"

Tô Nhan như cũ lắc đầu.

"Ngày kia? Hoặc là ngày kia nữa?"

Tô Nhan nhíu mày, "Anh Dư, tôi nghĩ A Quân ngày đó đã nói rõ ràng với anh rồi."

Dư Nhược Hàn không để ý lắm, chính là hỏi, "Hắn thật là bạn trai của em?"

"Tôi đã sớm nói qua tôi có bạn trai, chỉ là các anh không tin thôi." Đối với chuyện này, Tô Nhan cũng không muốn nói gì.

"Tô Nhan, bất quá là ăn bữa cơm thôi." Trong mắt Dư Nhược Hàn lộ ra vài phần bất đắc dĩ cùng cô đơn.

Uh, bất quá là ăn bữa cơm thôi, xác thực không có gì. Nhưng là nếu bị yêu nghiệt nào đó biết... Tô Nhan ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cái hậu quả kia không cần nghĩ cũng biết thực khủng bố. Ăn cơm… ăn cơm, có hậu quả cũng không phải anh gánh vác, anh đương nhiên nói bất quá là ăn bữa cơm. Sinh mệnh là đáng quý, Tô Nhan đương nhiên lựa chọn bảo trụ mạng nhỏ của chính mình.

"Ăn xong bữa cơm này, anh sẽ không đến nữa."

Điều kiện này, tương đối mê người. Ít nhất thời điểm nghe được điều kiện này, tim Tô Nhan đập thình thịch. Tô Nhan có chút rối rắm, dùng ánh mắt hỏi Dư Nhược Hàn, đây là thật sự? Sau khi nhận được đáp án xác thực, Tô Nhan càng rối rắm. Hoặc là nói càng rung động thì chuẩn xác hơn. Ăn một bữa cơm liền giải quyết được phiền toái, thực đáng giá. Tô Nhan suy nghĩ, rốt cuộc là đáp ứng, hay là không đáp ứng?

Dư Nhược Hàn đứng ở tại chỗ, chăm chú nhìn vào Tô Nhan, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của cô.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...