Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc
Chương 27: Lấy quyền mưu tư?
Thời điểm buổi chiều Tần Mộc Phong liền mang Tô Nhan đi, nói là giúp cô thư ký sửa sang lại tư liệu nhưng thực tế thì sao? Tần Mộc Phong mang theo Tô Nhan đi ra bên ngoài trường học đến thư viện, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm, cuộc sống khá tương đối dễ chịu. Nét cười trên mặt Tô Nhan như đóa hoa nở rộ, so với ánh nắng mặt trời của buổi tập quân sự còn đẹp hơn nhiều, đây quả nhiên là thiên đường.. Đặc biệt khi Tần Mộc Phong mua cho cô một ly kem thật lớn.
Cầm cuốn tiểu thuyết xuyên không, cả người ngồi trên ghế sofa ngẫu nhiên ăn ly kem, Tô Nhan nhịn không được mà cảm than, “Con người sinh ra như vậy thật là quá tốt đẹp.. Tuy rằng, đối diện với người này có điểm hiềm nghi lấy quyền mưu tư lợi riêng nha.
Đúng vậy,làm học muội của hội trưởng hội học sinh, Tần Mộc Phong đối với chuyện này thật là lấy quyền tư mưu cầu giải quyết chuyện riêng. Như vậy thật sự không có việc gì sao? Tô Nhan ngậm chiếc thìa, có chút lo lắng nhìn về phía Tần Mộc Phong đang ngồi đối diện.
“Làm sao vậy?” Phát hiện Tô Nhan đang nhìn mình, Tần Mộc Phong cười cười hỏi.
“Học trưởng...” Tô Nhan cân nhắc một chút, quay đầu hỏi, “Anh cứ như vậy đưa em đi, cái này có tính là lấy quyền mưu tư không?”
Nghe được bốn chữ “lấy quyền mưu tư” Tần Mộc Phong sửng sốt một chút, rồi sau đó nở nụ cười, “Lấy quyền mưu tư? Uh, từ này dùng cũng không sai đâu.”
“Bị người ta phát hiện cũng không có việc gì sao?” Trong đầu Tô Nhan đã muốn tưởng tượng khi mọi chuyện bại lộ, hai người bị huấn luyện phụ đạo ra không nhỉ? Nói rằng người kia chỉ là phụ đạo viên nhưng xem ra chính là một người mãn lão xử nử rồi, nếu có bảo nổi lên khẳng định thực khủng bố nha.
“Sẽ không đâu, em yên tâm đi.” Đuôi lông mày Tần Mộc Phong khẽ nhếch lên, trấn an suy nghĩ miên man của tiểu cô nương này, “Em an tâm đọc sách là tốt rồi, không có việc gì.”
Gặp bộ dạng Tần Mộc Phong như nắm chắc vậy, Tô Nhan an tâm, “Vâng, dù sao trời có sụp xuống cũng có người vóc dáng cao chống đỡ.”
“Uh, anh chống đỡ cho.” Người vóc dáng cao này rõ ràng là chính mình, Tần Mộc Phong sủng nịch nhìn Tô Nhan tặc lưỡi trước mặt.
“Sở Sở, Vi Ngôn còn có Trần Tuyền khẳng định sẽ khinh bỉ em đến chết.” Nghĩ đến những người bạn cùng phòng nay còn phải chịu khổ, Tô Nhan biết chính mình trở về khẳng định sẽ bị các cô ấy thay nhau khinh bỉ một lần. Không có biện pháp, chênh lệch lớn như vậy, các cô có tâm hồn yếu ớt như thế nào thừa nhận được.
Đáy mắt Tần Mộc Phong ôn nhu cười, nghĩ đến hội sinh viên sắp kết nạp thêm người nên hỏi “Sau đợt tập quân sự này hội sinh viên sẽ thêm người mới, A Nhan muốn tham gia hay không?”
“Hội sinh viên?” Tô Nhan sờ sờ cái mũi, lắc lắc đầu, “Vẫn là không cần.”
Tần Mộc Phong liếc mắt nhìn Tô Nhan một cái, ngầm hiểu hỏi, “Là ngại rất phiền toái sao?”
“Khụ khụ..” Tô Nhan xấu hổ ho khan hai tiếng, thấp giọng nói ,“Cái này trong lòng học trưởng anh hiểu được thì tốt rồi.”
“Uh, anh hiểu được.” Nhìn ánh mắt lấp lánh ngượng ngùng của Tô Nhan, Tần Mộc Phong thấp giọng cười.
Tô Nhan bĩu môi, buồn bực nói, “Học trưởng cười em?”
Chẳng lẽ sinh mệnh trời cho cô chính là sự chê cười sao? Nhìn trời....
Tần Mộc Phong ngừng cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô, “Không phải đang cười em.”
Tô Nhan giương mắt nhìn hắn một cái rồi than thở, “Không phải đang cười em sao? Thế chẳng lẽ là cười chính anh sao?”
“Uh, là đang cười chính anh.” Tần Mộc Phong gật gật đầu, nhìn qua rất giống như thật.
Tô Nhan kinh ngạc, vì sao cô căn bản không rõ được chứ? Tư duy của học trưởng Mộc Phong cũng rất kỳ quái nha.
“Đúng rồi, A Nhan, người tên Hứa Triết Quân kia là bạn trai em sao?” Tần Mộc Phong khép sách lại, giống như lơ đãng hỏi.
“Phốc...” Tô Nhan phun một ngụm kem ra, “Khụ khụ.. Hứa Triết Quân? Bạn trai em?”
Tần Mộc Phong nhìn bộ dạng của Tô Nhan ý như nói không phải làm cho nét cười gian của hắn càng thêm sâu, “Không phải sao? Anh gặp bộ dạng của hai ngươi có vẻ rất tốt, còn tưởng là thật.”
Học trưởng? Anh là đang ghen sao? Tô Nhan trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đến nét cười so với bình thường của học trưởng Tần Mộc Phong còn ôn nhu hơn rất nhiều, chẳng lẽ chính mình biến thành kẻ địch của học trưởng sao?
“Đương nhiên không phải. Học trưởng, anh trăm ngàn lần đừng hiểu lầm. Em cùng với tên kia chỉ là bạn học bình thường. Hoàn toàn chỉ là như vậy, không có ý gì khác.” Tô Nhan vội vàng giải thích, sợ Tần Mộc Phong hiểu lầm cái gì đó.
“Uh, anh biết. A Nhan, em không cần kích động.” Tần Mộc Phong đưa khăn tay cho Tô Nhan, đáy mắt hiện lên một nét cười.
Tô Nhan oán niệm nhìn hắn một cái, anh đưa ra cái vấn đề như vậy, em có thể không khẩn trương sao, có thể không kích động sao?
“Thế A Nhan muốn tìm một người bạn trai như thế nào?” Tần Mộc Phong tiếp tục hỏi.
“A... bạn trai?” Tô Nhan lắc lắc đầu, nói không sao cả, “Tìm bạn trai làm gì? Hữu dụng sao? Bạn trai lại không thể làm cơm ăn.”
Bạn trai cái gì chứ, phiền toái nhất. Nghĩ đến Lăng Sở Sở ba ngày thì hai ngày lại cùng Lâm Phong đi hẹn hò, Tô Nhan mới không nghĩ tìm cho mình một sự phiền toái như vậy. Chính cô mỗi ngày vào trong các diễn đàn, xem GV... nhìn xem... nhân sinh thực tốt đẹp cho nên nói tới chuyện tìm bạn trai, chuyện dư thừa đó Tô Nhan cô không cần.
Nghe được câu trả lời này của Tô Nhan, Tần Mộc Phong sửng sốt một chút, cười khổ nói, “Tuy rằng bạn trai không thể làm cơm ăn nhưng ít nhất có thể mang em đi ăn được, lấy đồ ăn cho em.”
“Chính là phiếu cơm dài hạn sao?” Tô Nhan đột nhiên nhớ tới ba người trong phòng ngủ đã từng đề cập qua từ ngữ này.
“A.. nếu em muốn lý giải như vậy thì theo một trình độ nào đó cũng có thể tính là như vậy đi.” Tần Mộc Phong bất đắc dĩ cười cười, “A Nhan không tính tìm bạn trai sao?”
Tô Nhan gật gật đầu, thành thực trả lời, “Vâng, em không có ý nghĩ này.”
“Uh.” Tần Mộc Phong lên tiếng, cũng không có nói tiếp.
“Học trưởng có bạn gái rồi sao?” Nhưng thật ra bây giờ Tô Nhan nổi lên cơn bát quái, mắt lóe sáng hỏi.
Tần Mộc Phong lắc đầu cười, “Không có.”
“A... không thể nào.” Tô Nhan nhíu nhíu mày, vuốt cằm vẻ mặt khó hiểu, “Bộ dáng của học trưởng suất như vậy, lại là hội trưởng hội sinh viên làm sao có thể không có bạn gái chứ? Các cô ấy đều bị mù mắt sao? Một người đàn ông tốt như vậy, thế nhưng không có người nào muốn sao?”
Không có người nào muốn sao? Tần Mộc Phong bất đắc dĩ nhìn Tô nhan, phiền toái lớn nhất của hắn đến bây giờ chính là xử lý những người theo đuổi hắn nha.
“Học trưởng không có người trong lòng sao?” Trong đầu Tô Nhan nhớ tới hắn cùn Hứa Triết Quân đang nhen nhóm tia gian tình, chẳng lẽ học trưởng thật sự...
“Có a.” Tần Mộc Phong nhếch miệng cười, xa cuối chân trời gần ngay trước mắt.
Tô Nhan trừng mắt hỏi, “Người này em biết sao?”
“Em biết.” Tần Mộc Phong gật gật đầu, tươi cười đầy mặt.
“Người này em quen sao?” Tô Nhan đập đầu tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên.” Tần Mộc Phong mân miệng,không chút do dự trả lời.
“A...” Tô Nhan có chút nghĩ ra vội sờ đầu, lùi về ghế sofa.
Người này cô biết mà còn rất quen thuộc... đợi chút sẽ không phả là Sở Sở chứ? Tô Nhan giật mình nhảy dựng lên hỏi, “Học trưởng, người này hiện tại là hoa đã có chủ sao?”
Tần Mộc Phong lắc đầu, “Còn chưa có.”
Tô Nhan nhẹ nhàng thở ra, may mắn không phải là Sở Sở. Không đúng, không phải Sở Sở thì... chẳng lẽ thật là... Hứa yêu nghiệt sao?
Tô Nhan gian nan ngẩng đầu nhìn Tần Mộc Phong, trong mắt hiện lên một tia hoang mang chưa bao giờ có, có kích động, có vui mừng còn có một loại bất khả tư nghị.
“A Nhan, làm sao vậy?” Nhìn đến ánh mắt Tô Nhan lộ ra vẻ kỳ quái, Tần Mộc Phong hỏi.
“Không, không có việc gì. Đọc sách, đọc sách.” Tô Nhan cười cười, cầm lấy quyển sách trên tay giả giả vịt xem.
Bất qua trong đầu óc của cô đến tột cùng là suy nghĩ cái gì đây?
Học trưởng coi trọng Hứa yêu nghiệt sao? Như vậy hai người bọn họ ai là công, ai là thụ đây? Tính tình của Hứa yêu nghiệt thì tuyệt đối không chịu làm thụ... chẳng lẽ là học trưởng? Cũng không có khả năng, học trưởng cũng không phải là không có khí chất a...
Hai người bọn họ đều là công vậy nếu ở chung một chỗ... Tô Nhan cúi đầu nghĩ, rút cuộc là Hứa yêu nghiệt phục tùng học trưởng sao? Hay vẫn là học trưởng bị Hứa yêu nghiệt áp đảo nhỉ? Cái này còn chờ suy tính a...