Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 19: Hai đóa hoa dại!


Chương trước Chương tiếp

Ngày hôm sau lúc 6h sáng, đồng hồ báo thức đúng giờ kêu lên. Còn đang trong giấc mộng, Tô Nhan theo bản năng vươn tay, sờ soạng trong chốc lát, rút cuộc tìm được nơi phát ra tạp âm kia, không chút do dự ấn rớt đồng hồ báo thức.

Đang lúc Tô Nhan tính tiếp tục cùng chu công ước hội, thì mẹ Tô đã đẩy cửa phòng ra, không lưu tình chút nào đem cô từ trên giường dựng dậy.

Gặp Tô Nhan căn bản không có mở to mắt ra, mẹ Tô không thể không ở bên tai cô rống giận, “Còn ngủ sao? Con tưởng sẽ bỏ chuyến xe lửa này được sao? Vẫn là không tính đi học sao?”

Qua vài giây, Tô Nhan mới có phản ứng, mở to mắt ra nhìn ngay khuôn mặt mẹ Tô đang được phóng đại ngay trước mặt. Tô Nhan hoàn toàn bị dọa cho sợ, vô ý thứ lùi lại phía sau.

“Hừ, tỉnh rồi sao? Còn không mau đứng lên. Mẹ đi làm điểm tâm cho con, động tác nhanh nhẹn lên một chút cho mẹ.” Bỏ lại câu nói, mẹ Tô liền đi ra khỏi phòng.

Tô Nhan cảm thấy hai huyệt thái dương của mình đau nhức, đây là hậu quả của việc sai giờ, tối hôm qua lên giường đi ngủ mà cô lăn qua lăn lại đến tận 2h mấy mới vất vả đi vào giấc ngủ được. Tính ra còn chưa tính đến 6 tiếng nữa, điều này làm cho người như Tô Nhan mỗi ngày đều phải ngủ chừng 8 tiếng bị đảo lộn giờ sinh học, đầu vì thế mà cảm thấy đau nhức vô lực, tinh thần không được tốt.

Cuối cùng Tô Nhan ngay cả chính mình bước ra cửa thế nào cũng không biết, như thế nào lên xe lửa cũng không rõ ràng. Tóm lại đợi cho cô bị tiếng chuông di động làm cho tỉnh táo hoàn toàn, cô đã an ổn ngồi trên xe lửa rồi.

“A Nhan, lên xe lửa chưa?”

Tô Nhan ngáp một cái, miễn cưỡng nhận ra giọng nói này là của Mộc Phong, “Vâng, học trưởng Mộc Phong, đại khái là 10h30 em sẽ tới nơi.”

“Uh, hôm nay anh cũng đi đón học sinh mới đến trường, đến lúc đó sẽ đón em ở nhà ga xe lửa.” Chẳng qua hắn nghênh đón một mình Tô Nhan là đủ rồi, ngay cả Tần Mộc Thiên cùng thi vào đại học Z như Tô Nhan cũng không có đãi ngộ cao như vậy.

“Phải không? Thật tốt quá.” Có người quen dẫn đường, đó không còn gì tốt hơn nữa.

“Uh, tốt lăm, anh cũng chuẩn bị đi đây, tắt điện thoại trước đã.”

“Vâng, tạm biệt học trưởng.”

Tắt điện thoại, Tô Nhan nhìn thời gian, mới 8h30 thôi. Mẹ Tô nhìn thấy Tô Nhan đã tỉnh ngủ hắn, đưa cho cô hai chiếc bánh ngọt “Nha đầu, ăn điểm tâm mà còn chưa ăn đi, hiện tại gắng chịu đựng một chút.”

“Không cần, con không đói bụng.” Tô Nhan lắc lắc đầu, đem chuyện tình Tần Mộc Phong sẽ đến đón ở nhà ga xe lửa nói cho cha mẹ Tô biết một chút, rồi lai tiếp tục di hội cùng chu công.

Thời điểm Tô Nhan lại được mẹ Tô thức tỉnh là khi xe lửa đã bắt đầu dừng tại bến. Ra ngoài, Tô Nhan liếc mắt một cái liền thấy được Tần Mộc Phong trong đám người, vóc dáng 1m83, áo màu lam nhạt, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tươi cười thân thiết.

“A Nhan, chú dì. Trường học chuẩn bị xe đưa đón, cháu đưa mọi người đi qua.” Tiếp nhận túi xách trong tay Tô Nhan cùng mẹ Tô, Tần Mộc Phong mang theo bọn họ đi đến nơi xe đang chờ.

Tần Mộc Phong chính là người đàn ông thuộc loại ánh mắt trời, chỉ cần hắn cười tâm tình của người khác sẽ lập tức sảng khoái lên ngay. Dọc theo đường đi, mẹ Tô thường đánh giá cao thấp về Tần Mộc Phong, đối với chàng trai trẻ nhiệt tình như mặt trời này bà càng xem càng thích. Chờ đến khi lên xe xong, me Tô lôi kéo Tân Mộc Phong rồi đem chuyện của hắn hỏi nhất thanh nhị sở, giống như mẹ vợ kén con rể vậy, càng xem càng có xu thế thuận mắt nha.

“A Nhan nhà dì bình tường chính là ngốc, lần này là lần đầu tiên con bé ra ngoài sống một mình, khẳng định sẽ có rất nhiều điều không hiểu, hai chúng ta cũng không chiếu cố được nó... đến lúc đó, cũng chỉ có thể nhờ cháu. Tiểu Phong à, A Nhan đành phải nhờ cháu chiếu cố rồi.”

“Được ạ, không thành vấn đề. Dì yên tâm, đến lúc đó có chuyện gì, A Nhan cứ việc tìm tới cháu thì tốt rồi.” Lời của mẹ Tô như gãi trúng chỗ ngứa của Tần Mộc Phong, hắn cười cười, đáp ứng.

Tô Nhan cảm giác dường như bị xem nhẹ, khóe miệng co giật nhưng lại bị ánh mắt uy hiếp của mẹ Tô nên không dám xen mồm vào, chỉ có thể mặt không chút thay đổi mà vụng trộm than thở một câu “Con mới không phải là đứa ngốc...”

Sau khi đến trường học, Tần Mộc Phong mang theo Tô Nhan cùng cha mẹ Tô đi làm thủ tục lại đi tìm phòng ngủ, cuối cùng lại dẫn bọn họ đi siêu thị mua một ít nhu yếu phẩm. Đợi sau khi hoàn thành mọi việc, sớm đã vượt qua thời gian cơm trưa, mẹ Tô còn phải chuẩn bị đi về nên lôi kéo Tần Mộc Phong đến một nhà ăn ngoài trường học ăn một chút.

Sau khi ăn uống no đủ, cha mẹ Tô trực tiếp đem con gái giao cho Tần Mộc Phong, chính mình theo đường cũ mà về nhà.

Nhìn chính mình bị trực tiếp quăng cho người khác, cha mẹ vô lương tâm lại nhanh nhẹn mà rời đi, Tô Nhan khóc không ra nước mắt, cái này nói cô làm sao mà chịu nổi chứ. Tuy rằng bọn họ đã đem mọi việc thu xếp ổn thỏa rồi...

Nhưng là... nhưng là như thế nào cũng phải lưu luyến chia tay một chút không phải sao? Cho dù không lưu luyến chia tay, ít nhất cũng nói với cô mấy câu chứ? Vì sao liền như vậy trực tiếp đem cô quăng cho người khác chứ? Chẳng lẽ họ không lo lắng cho sự nhờ vả của họ sao? Cô nhìn những bạn học có cha có mẹ khá, có người thậm chí còn có gia đình cùng ở lại với con mấy ngày.

Huhu, cô cũng không cần họ có thể ở với cô mấy ngày... nhưng là ít nhất... ít nhất đem sinh hoạt phí gửi lại cho cô chứ.

Cha mẹ Tô cái gì cũng chưa quên, duy nhất quên gửi tiền sinh hoạt phí lại cho cô. Nghĩ đến ví tiền không có mấy nhân dân tệ, Tô Nhan ngay cả muốn khóc cũng khóc không được. Chuyện này rút cuộc tính ra làm sao đây? Cái gì đề có thể quên nhưng sinh hoạt phí làm sao có thể quên chứ?

“Làm sao vậy? Luyến tiếc sao?” Nhìn biểu tình biến đổi của Tô Nhan, cuối cùng là dừng lại nơi hình ảnh cực kỳ thi thương trên khuôn mặt, Tần Mộc Phong có điểm lo lắng hỏi.

Tô Nhan gật gật đầu, không nói gì. Cô là luyến tiếc, luyến tiếc cô sắp không có sinh hoạt phí nha. Xem ra chỉ có thể chờ hai người họ về nhà sau đó lại quay lại đây...

Tần Mộc Phong cười cười, “Đi thôi, anh đưa em trở về phòng ngủ.”

“Được,” Tô Nhan là người đầu tiên đến, còn chưa thấy qua ba bạn nữ cùng phòng khác, đối với các cô ấy cảm thấy rất hiếu kỳ. Không biết những người cùng cô trải qua 4 năm nơi giảng đường đại học sẽ là những người như thế nào đây?

“Đúng rồi, học trưởng Mộc Phong, Mộc Thiên đến chưa?”

“Uh, hắn hiện tại đang ở phòng ngủ.”

“Như vậy anh không có đi đón cậu ấy sao?”

“Nó nói muốn tự mình độc lập, không cần anh đi đón.” Không chỉ có không quan tâm tới em trai, thậm chí đem ý chí của em trai vặn vẹo đi mà Tần Mộc phong cũng không có nửa điểm cảm thấy áy náy, môi khẽ nhếch lên cười ôn hòa.

“Mộc Thiên của chúng ta đều như vậy...” Tô Nhan có chút muốn cảm thán mà nói.

“Đúng, Mộc Thiên của chúng ta đều như vậy...” Tần Mộc Phong híp mắt cười, đem lời nói của Tô Nhan lặp lại một lần nữa, nhấn rõ ràng hai chữ “chúng ta”.

Đáng tiếc tiểu cô nương bên người căn bản không chú ý đến điều đó, càng không nghĩ nhiều, vẫn đơn thuần cười lên như cũ. Đối với con người trước đây của Tô Nhan hoàn toàn giống nhau, không có nửa điểm lớn lên, Tần Mộc Phong nhẹ nhàng cười, không có để ý, chính là đem đề tài chuyển dời đến việc giới thiệu về trường học.

“Học trưởng Mộc Phong, tạm biệt.”

“Uh, tạm biệt.”

Đến dưới lầu phòng ngủ, Tô Nhan cùng Tần Mộc Phong nói tạm biệt rồi một mạch chạy lên lầu.

Tô Nhan ở phòng 215 tầng 10, nhảy vài cái đã đến cửa phòng ngủ của Tô Nhan. Mở cửa đi vào, ba người khá đều đã đến, trong đó có một người không thể quen thuộc hơn nữa chính là bạn học Lăng Sở Sở.

“Sở Sở.” Nhìn thấy Lăng Sở Sở đang thu thập quần áo, Tô Nhan hét to một tiếng làm tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Lăng Sở Sở không nói gì, đối mặt với hai người bạn cùng phòng khác cười cười xin lỗi, “A Nhan, cậu cũng ở phòng này sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Tớ là người đến đầu tiên, khi đó một người đều không có.” Tô Nhan lập tức chạy vội tới bên người Lăng Sở Sở, cho nàng một cái ôm “Sở Sở, tớ nhớ cậu muốn chết.”

“Ừh, tớ cũng rất nhớ cậu.” Lăng Sở Sở vỗ vỗ đầu Tô Nhan nói, “Đừng làm trò nữa, còn không mau tự giới thiệu một chút.”

“Uh.” Tô Nhan đứng nghiêm thẳng, đối mặt với hai bạn cùng phòng còn lại giới thiệu, “Các cô nương, tớ là Tô Nhan, họ một chữ Tô trong Tô Tam còn tên là Nhan trong thuốc màu, không biết nhị vị cô nương đây xưng hô như thế nào?”

“Trần Tuyền.”

“Cố Vi Ngôn.”

Đối với mặt với hành vi cùng phương thức cũng như lời nói bán cổ của Tô Nhan, Trần Tuyền cùng Cố Vi Ngôn đều thập phần bình tĩnh tiếp nhận. Cố Ví Ngôn ngẩng đầu đánh giá Tô Nhan một phen từ trên xuống dưới, lần đầu tiên gặp mắt dưới tình huống này đối với Tô Nhan liền có vẻ ra hoàn toàn hứng thú, “Bạn học Tô Nhan, tớ dám khẳng định, hai ta nhất định là một người được sinh ra từ đỉnh núi nha.”

“Một khi đã như vậy, khiến cho chúng ta cùng nhau vui chơi đánh chiếm đại học Z cao vạn trượng này phân cao thấp đi.” Nghe nói nư thế, Tô Nhan lập tức nhảy tới bên người Cố Vi Ngôn, nắm cả hai bả vai của cô ấy, vì ngày mai tốt đẹp của các cô mà bắt đầu kế hoạch thôi.

“Được. Vậy chúng ta cùng nhau đánh chiếm đại học Z này phân cao thấp đi.” Cố Vi Ngôn gật gật đầu, hưng trí thêm vào.

Một bên Lăng Sở Sở cùng Trần Tuyền nhìn thoáng qua nhau, đều đọc hiểu được ý nghĩ của đối phương, Không nghĩ tới phòng ngủ của chúng ta, gần nhất còn có hai đóa hoa dại nữa.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...