Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc
Chương 17: Tình yêu người chèo thuyền?
“Được rồi chứ? Được rồi thì tớ đi xuống vậy.” Đối diện với hiện trường tình huống như vậy, Tô Nhan dù sao cũng không biết được là vì sao, cô vẫn là nên đi xuống sớm một chút thì tốt hơn.
“À… ừ.” Dưới loại tình huống này, Lan Khê đành phải gật đầu để cho Tô Nhan đi xuống. Nhưng là không khí biến thành cái dạng hiện tại thế này, ra vẻ tiếp tục đi xuống khả năng là xem chuyện này như vụn vặt mà thôi. Đặc biệt là khí thế bức người ở góc sáng của Hứa Triết Quân làm cho tất cả mọi người không nhịn được mà cảm thấy run rẩy.
“Tô Nhan.” Người nãy giờ im lặng ngồi ở đó, âm thanh của Hứa Triết quân có vẻ rõ ràng. Liền vang lên một tiếng “Tô Nhan” như vậy, chọc cho tâm tình của mọi người đều vọt lên tận cổ họng và mắt. Từ mấu chốt thế này, Hứa Triết Quân muốn bạo phát sao.
Thời điểm làm cho mọi người không ngừng đoán thì tay Hứa Triết Quân chỉ lấy cái hộp giấy nhỏ ở bên cạnh, hướng Tô Nhan cười nói, “Cậu quên bốc thăm số may mắn rồi.”
“Ôi..” Tô Nhan bừng tỉnh đại ngộ, vỗ sau ót một chút, rồi gõ lên đỉnh đầu một chút đi đến bốc số may mắn, nhìn xem ai sẽ là người tiếp theo bị Tô Nhan bắt trúng đây.
Vì sao sẽ là cái dạng này? Cũng chỉ là như thế này? Nhìn hai người bình tĩnh hài hòa như thế, trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác buồn bực không thể nói rõ, sự thật cùng chênh lệch quá ghê gớm đi.
Tô Nhan bốc thăm số của người tiếp theo liền trở về vị trí của chính mình, mọi người cũng chậm chậm lại đem lưc chú ý chuyển dời đến trên người của người khác. Ngáp một cái, Tô Nhan tựa vào trên người Lăng Sở Sở, nhìn nhìn một bạn học tiếp theo một cái cũng cảm thấy không hay ho gì, hai mi mắt rút cuộc chống đỡ không nổi, bắt đầu ngủ.
Không quá lâu sau, cũng đến lượt Hứa Triết Quân.
“Thật tình mà nói vẫn là rất mạo hiểm nha?” Gặp nam nhân vật chính vừa bị lôi ra làm chuyện xấu, Lan Khê cười đến phá lệ sung sướng. Nếu vận khí mà tốt như người ta nói thì tâm tình bát quái của mọi người đều được thỏa mãn.
Nhìn đến ánh mắt lóng lánh mong chờ của Lan Khê, Hứa Triết Quân kéo kéo khóe miệng, “Đúng là rất mạo hiểm thật.”
“A…” Quả nhiên người này sẽ không nói thật tình mà, bất quả rất mạo hiểm cũng không đơn giản như vậy nha… Lan Khê lấy một chiếc hộp lớn, đặt tới trước mặt Hứa Triết Quân. Hừ hừ, Hứa Triết Quân, có mạo hiểm thế nào cũng không bằng làm một màn khủng bố đi. Không được như ý, ở trong lòng Lan Khê hung hăng nguyền rủa cho Hứa Triết Quân bắt được yêu cầu biến thái đi. Đương nhiên, kỳ thật ở đây rất nhiều người đều chờ mong như vậy.
“Tìm một người khác phái, hợp xướng tình ca …..” Đọc xong yêu cầu, thái dương Hứa Triết Quân gân xanh nổi lên, sự phẫn nộ khiến cho khuôn mặt hắn đen lại. Cái gì? Đến tột cùng là kẻ ngu ngốc nào đã đề ra cái yêu cầu này chứ.
“Phốc….” Nghe xong yêu cầu của Hứa Triết Quân,tất cả mọi người đều cười vang lên. Ánh mắt chuyển hướng đến trên người lớp trưởng, đều kìm lòng không được mà toát ra loại tình cảm rất quý trọng nha. Cao, thật sự là rất cao. Lớp trưởng đại nhân của bọn họ ở thời khắc mấu chốt cuối cùng, bắt được cái đuôi báo thù rửa hận rồi.
Thân là người chủ trì đối với kết quả tự nhiên bắt được loại yêu cầu này, miệng Lan Khê cười rất sảng khoái, “Hứa Triết Quân, cậu tìm ai cùng nhau hợp xướng đây?”
Ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người đang ngủ không biết trời trăng mây gió là gì Tô Nhan.
“Sở Sở, giúp tớ một việc?” Trong khi mọi người đang chờ đến sắp bùng nổ, Hứa Triết Quân đột nhiên gọi tên Lăng Sở Sở.
Lăng Sở Sở thấy mình bị chỉ đích danh, lại nhìn đến ánh mắt quảng đại của quần chúng nhân dân đều lộ ra sự hiếu kỳ, quyết đoán lắc lắc đầu, cự tuyệt, “Khụ khụ, cái kia… không tốt lắm đâu.”
Hứa Triết Quân nhíu mày, “Có cái gì không tốt?”
“Tớ là người có vợ.” ý của Lăng Sở Sở rất rõ ràng.
“Chơ nên tớ mới tìm cậu.” Ý tứ của Hứa Triết Quân biểu đạt cũng rất rõ ràng.
Lăng Sở Sở kiên định lắc đầu, tay tranh thủ vụng trộm nhéo bên hông Tô Nhan.
“Đau.” Tô Nhan bị nhéo đau nên tỉnh lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lăng Sở Sở một cái, “Sở Sở, làm sao lại nhéo tớ.?”
Không nhéo tỉnh ngươi, lão nương đây sẽ chết không có chỗ chôn! Lăng Sở Sở hướng Tô Nhan bĩu môi “A Nhan, Hứa Triết Quân muốn tìm người cùng hắn hợp xướng tình ca, cậu muốn giúp hắn một phen hay không?”
“A… cái gì?” Tô Nhan vừa tỉnh lại, linh hồn nhỏ bé còn không có tiếp thu được.
“Đúng vậy, Tô Nhan, cậu muốn hay không giúp Hứa Triết Quân một phen? Cũng không có ai khẳng định muốn xướng cùng cậu ấy đâu.” Lan Khê gặp Lăng Sở Sở thức tỉnh Tô Nhan, cười tủm tỉm từng bước đi tới.
“A..” Tô Nhan trừng mắt nhìn sự tình trước mắt, không có gì cả nhưng là vừa thấy đến yêu cầu của Hứa Triết Quân, cô không chút do dự lắc đầu kiên định nói, “Không làm, chết cũng không làm. Cho tên kia tự sinh tự diệt đi thôi…”
Tình yêu người chèo thuyền? Không hát. Nếu cùng Hứa yêu nghiệt hợp xướng, còn không bị cười đến chết sao. Hơn nữa còn bị cười cả đời.
“A.. cái kia…” Lan Khe cũng không có biện pháp, đành phải đem ánh mắt chuyển về phía Hứa Triết Quân đang đứng nhàn nhã một bên. Chuyện tình của chính mình thì tự cậu vẫn là nên giải quyết đi.
Hứa Triết Quân nhún vai, đi đến bên người Tô Nhan, cúi đầu cùng cô thì thầm vài câu. Người bên cạnh không nghe rõ ràng lắm nhưng đều nhìn thấy khuôn măt nhỏ nhắn của Tô Nhan đều đã nhăn lại, rõ ràng là thực rối rắm. Không biết Hứa Triết Quân lại nói cái gì đó, Tô Nhan mới khẽ cắn môi, gật gật đầu, đi theo Hứa Triết Quân đi lên. Biểu tình kia , rõ ràng gió hiu hiu thổi nước sông vẫn lạnh, tráng sĩ vừa đi nhưng không còn cảm giác bi tráng thê lương nữa.
“Tình yêu người chèo thuyền thì Tô Nhan không chịu hát, trừ phi đổi bài hát.” Trên bục, Hứa Triết Quân hướng Lan Khê mà nói.
“Cái này… các bạn học, các bạn cảm thấy có thể chứ?”
“Có thể.” Chỉ cần đúng người là được, hát bài gì đó có cái gì khác nhau đâu? Quan trọng là hai người kia hợp xướng tình ca. Tại thời điểm như vậy, quần chúng đều nói chuyện rất tốt.
“Vậy hát bài đi.” Hứa Triết Quân giải quyết dứt khoát.
……………………
…………………..
Mọi người đều biết tiếng hát của Tô Nhan rất tốt, nhiều năm liên tục trong trường học là quán quân của giọng ca vàng. Nhưng là ai đều không nghĩ tới, khi Hứa Triết Quân hát lên thế nhưng cùng Châu Kiệt Luân lại cơ hồ giống nhau.”
………………………….
………………………….
Tô Nhan quay đầu, phát hiện Hứa Triết Quân đang nhìn chính mình mà cùng nhau hát. Ánh mắt sáng ngời ôn nhu làm cho người ta rất khó phát hiện được ý cười, lại hát bài hát này làm cho Tô Nhan rút cuộc cảm thấy như đui mù. Vì sao lại có cảm giác được hắn ôn nhu bao dung vậy.