Diệp Giai Ngưng cảm thấy có một dòng khí mạnh đang bốc ra giữa hai người.
Lúc cô ngẩng đầu lên, cô thoáng nhìn thấy trong ánh mắt của Mạnh Phi Phàm chợt lóe lên sự tàn nhẫn. Trong lòng cô hoảng hốt, bỗng chốc nhớ đến Mạnh Phi Phàm và Nam Hạo đang trong giai đoạn cạnh tranh khốc liệt trên thương trường. Bây giờ, hai người chạm mặt nhau như thế nào, không biết sẽ ăn miếng trả miếng đối phương như thế nào đây!
Cô mặc kệ cơ thể yếu ớt không có sức, đi về phía trước theo bản năng của mình, che chắn cho Nam Hạo, cất giọng run rẩy: “Anh Mạnh à, anh ấy, anh ấy là bạn của tôi. Lúc nãy tôi bất cẩn té xuống hồ, cũng may anh ấy đã cứu tôi lên. Tôi, tôi giờ cũng ổn rồi. Nam Hạo, chúng ta đi thôi.”
Còn chưa dứt lời thì cô kéo tay Nam Hạo, quay đầu muốn bỏ chạy.
Cô không muốn đứng ngớ ngẩn ở đây thêm giây phút nào nữa, không chỉ vì chuyện thù địch giữa Mạnh Phi Phàm và Nam Hạo, mà còn bởi chuyện khi nãy “khi cô và Tống Hống cùng rơi xuống nước, người anh ta chọn là Tống Hồng” làm cho lòng cô bối rối.
Cô cảm thấy nếu mình còn ở đây nữa, nhìn thấy anh ta ôm Tống Hồng như bảo vật trong lòng, sống mũi của cô chua xót, hai mắt rưng rưng, ngay cả hơi thở cũng tràn ngập mùi vị chua chát.
Trời ơi! Sao đột nhiên cô lại có suy nghĩ như thế chứ? Sao đột nhiên cô lại có cảm giác như thế này? Chuyện này là không nên, không được và không thể!
“Xin dừng bước.” Mạnh Phi Phàm cất tiếng nói. Anh cúi đầu nhìn cô, đứng ở góc độ này nhìn, có thể nhìn thấy rõ ràng từng vẻ mặt kỳ lạ trên gương mặt của cô.
Dáng người nhỏ nhắn yếu ớt của cô, đứng chắn trước cơ thể to lớn của Nam Hạo. Khi cô trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt nai tơ thấp thỏm lo lắng, cứ như anh sẽ làm gì bạn trai cũ của cô vậy. Đúng là nực cười mà!
Cô còn chưa được anh cho phép thì đã nắm chặt lấy tay của Nam Hạo rồi quay đầu bỏ chạy. Anh nói tiếng “xin dừng bước”, cô mới chịu quay đầu lại, trên gương mặt đều là vẻ rối rắm, trong ánh mắt lướt qua sự bối rối, dường như muốn vội vã chạy trốn khỏi anh vậy.
Ánh mắt của anh chợt trở nên lạnh lẽo, nhưng khi ánh mắt chạm đến hình xăm bươm bướm màu tím trên ngực trái của cô thì chợt dừng lại.
Ánh đèn sáng như ban ngày chiếu rọi vào ngực trái của cô, theo nhịp thở của cô, hình xăm bươm bướm màu tím kia lại hiện lên rõ ràng. Trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng, ký ức về đêm hôm đó lại lờ mờ hiện ra.
Hình xăm bươm bướm nghiêng ngã kia, cho dù anh mất hết mọi ký ức, thì anh cũng không quên được! Chính là ngay cái đêm anh gặp đồ lẳng lơ đó, anh mới mắc bệnh bất lực! Chứng bệnh bất lực với người đàn ông mà nói là sống không bằng chết!
Diệp Giai Ngưng nghe anh nói xong ba chữ “xin dừng bước” thì im lặng không nói tiếng nào.
Trong ánh mắt của anh có chứa sự căm tức xen lẫn với sự mập mờ khó có thể diễn tả được. Ánh mắt đó, giống như ánh mắt của một con sói đang chờ đợi con thỏ từ rất lây rồi, đột nhiên nhìn thấy con mồi ngay trước mắt, giống y đang phát ra ánh sáng màu xanh nhạt vậy.
Cô bỗng rùng mình một cái, nhìn theo ánh mắt âm u của anh, chầm chậm nhìn xuống, cuối cùng lại dừng ở ngay trước ngực của mình.
Thì ra, bên vai trái của mình không biết từ khi nào dây áo đã tuột để lộ ra một nửa phần ngực.
Thôi rồi! Hai má của cô nóng bừng lên ngay, một tay cô vội vàng kéo dây áo lên, tay còn lại bóp cổ áo của mình lại, vô cùng xấu hổ. Anh ta có nhiều đàn bà như vậy, còn có hứng thú với cơ thể non nớt của mình sao? Cô cảm thấy mình nghhĩ quá nhiều rồi.
Sự xấu hổ và tự giễu mình trong giây phút đó của cô đã lọt vào mắt của Mạnh Phi Phàm, anh nhếch miệng lên, dời tầm mắt, dừng lại trên người Tống Hồng. Trên người cô ta mặc một chiếc hoa hồng trễ ngực giờ ướt sũng dính sát vào người, hình xăm con bướm trên ngực trái như ẩn hiện.
Chỉ cần so đại với nhau, anh cũng biết ai chính là đồ lẳng lơ đã hại anh năm đó rồi. Miệng anh vô thức nhếch lên, đúng là: đi mòn gót giày cũng không tìm thấy, có được quả không phí công mà!
“Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi, chúng tôi về trước nha anh Mạnh.” Trong lòng Diệp Giai Ngưng hốt hoảng nhụt chí, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt mập mờ như vậy, rốt cuộc có ý gì đây? Chẳng lẽ đàn ông đều là kẻ “đứng núi này trông núi nọ” sao?
“Giờ người bác sĩ Diệp đều ướt cả rồi, chắc khó chịu lắm nhỉ. Bằng không bác sĩ quay trở về phòng mình thay đồ rồi hẳn đi.” Anh trêu đùa nói thế. Anh làm sao có thể để cho con mồi sắp tới tay bị kẻ khác cướp mất chứ.
Dứt lời, anh vô thức đánh giá tên Nam Hạo có ánh mắt thù địch đang đứng bên cạnh cô im lặng nãy giờ.
Quả nhiên, Nam Hạo cau mày, khẽ nói: “Em, sống ở đây sao?” Trong ánh mắt anh chợt lóe lên sự ngạc nhiên.
“Em, em tạm thời ở chỗ này.” Cô không dám nhìn vào ánh mắt chất vấn của anh. Cô không định cho anh biết cô ở nhà Mạnh Phi Phàm. Nhưng mà, Mạnh biến thái lại khơi mào sự mâu thuẫn này. Lửa giận trong lòng cô đang cháy phừng phực, nhìn anh ta bằng ánh mắt giết người.
Mạnh Phi Phàm rất hài lòng về sự rối rắm và tức giận của cô gái nhỏ. Nhưng cô vẫn nắm chặt lấy tay của Nam Hạo. Người phụ đáng chết này, vẫn chưa mất hết hy vọng sao?
Anh ngẩng đầu nhìn Nam Hạo, cau mày hỏi: “Tôi nhớ rõ, tôi chưa từng mờo anh Nam Hạo đây đến dự bữa tiệc tối này, không biết tại sao anh Nam Hạo lại có mặt ở chỗ này?”
Nam Hạo nghe anh hỏi như vậy, lông mày càng cau chặt hơn, ngẩng đầu nở nụ cười nhã nhặn: “Nghe nói anh muốn ở tiệc riêng, mời rất nhiều người quen đến, nhưng lại bỏ sót tôi, Tôi sợ anh bận rộn quên tôi, cho nên tôi tự mình đến đây. Nhưng mà, tôi cũng không ngờ mình sẽ gặp lại cô ta ở chỗ này.”
Anh ta đưa tay lên chỉ người đang ở trong lòng Mạnh Phi Phàm, Tống Hồng vẫn nhắm chặt hai mắt lại. Anh ta đã nhìn thấy cô ta từ nãy giờ rồi, chẳng qua sau khi Diệp Giai Ngưng rơi xuống nước, anh ta mới bỏ mặc mục đích đến nhà họ Mạnh đêm nay.
Tống Hồng vẫn nhắm chặt mắt giả bộ ngất đi, nghe giọng nói đầy chua sót của Diệp Giai Ngưng, giác quan thứ sáu của cô ta nói cho cô ta biết, tối nay tuy cô ta không khiến cô chết đuối, nhưng cũng coi như đã đạt được mục đích của cô ta.
Cô ta muốn cô nghĩ rằng, khi hai người cùng rơi xuống nước, người Mạnh Phi Phàm cứu là cô ta, mà không phải Diệp Giai Ngưng. Cô ta muốn cô biết rằng, Tống Hồng là người của Mạnh Phi Phàm, mà không phải là Diệp Giai Ngưng.
Lúc này, bỗng cô ta nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên gần đó, hơn nữa giọng nói đó lại nhắm vào cô ta. Lúc này cô ta mới giả vờ tỉnh lại.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, vô cùng ngạc nhiên. Đó không phải Nam Hạo à! Tại sao cậu ta lại ở đây? Đúng là âm hồn không tan mà! Lúc trước em gái yêu cậu ta đến không biết trời trăng mấy gió gì, trong đầu đều nghĩ mọi cách để có được cậu ta, mà cậu ta chẳng thèm liếc nhìn nó một cái, nhưng không biết tại sao từ khi em gái có chuyện, cậu ta cứ ba lần bốn lượt tìm đến hả?
“Ồ? Em quen anh ta sao?” Mạnh Phi Phàm giả vờ như mình không biết gì, nghiêng đầu hỏi Tống Hồng.
Tống Hồng căm phẫn liếc Nam Hạo, nói bằng giọng căm hận: “Đúng vậy. Em biết anh ta. Em gái của em năm đó suýt chút nữa bị tên đó, bị tên đó……..”
Nam Hạo đột nhiên mỉm cười với cô ta, ánh mắt đầy cảnh cáo: “Em gái cô suýt chút nữa bị tôi làm gì?” Anh ta làm sao có thể để cho cô ta nhắc đến chuyện của Tống Diễm trước mặt Diệp Giai Ngưng.
Tống Hồng thấy ánh mắt cảnh cáo của anh ta, liền im miệng lại. Chuyện của em gái, mặc dù cô ta không biết rõ một trăm phần trăm, nhưng cũng nghe em gái nói qua. Nếu cậu ta vạch trần cô ta trước mặt Mạnh Phi Phàm, vậy thì cái danh bà Mạnh không phải sẽ vuột khỏi tầm tay sao?
Cô ta nghĩ vậy, hộ hấp dồn dập, trong lòng hoảng sợ, đảo hai mắt, chân mầm nhũn, ngất trong lòng mạnh Phi Phàm.
Cô ta đột nhiên hôn mê làm cho Mạnh Phi Phàm hoảng hốt, vội vàng gọi người: “Frank, mau gọi điện thoại cho bác sĩ Phó đi.”
Nhưng, anh quay đầu nhìn thấy Phương Trạm Hoành đang bị một cô gái tóc ngắn cao gầy nhéo lổ tai, hai người hình như đang cãi nhau chuyện gì đó.
Phương Trạm Hoành nghe Mạnh Phi Phàm gọi, mới vùng vẫy khỏi móng vuốt của Phương Phương, vội vàng chạy đến bên cạnh Mạnh Phi Phàm, lập tức gọi điện cho bác sĩ riêng.
Mạnh Phi Phàm vội vã liếc nhìn Nam Hạo và Diệp Giai Ngưng, do dự một lát, mới dứt khoát ôm Tống Hồng vội vàng chạy lên phòng dành cho khách ở lầu một.
Giờ phút này, trong vườn hoa rộng lớn chỉ còn mỗi Nam Hạo và Diệp Giai Ngưng. Phương Phương cảm thấy tình hình không ổn, cho nên đã tự đi dạo một mình. Đây đúng là một đêm không tốt đẹp mà.
Bầu không khí im lặng tràn ngập giữa hai người, ai cũng không nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng hơi thở hỗn loạn trong gan tấc.
Diệp Giai Ngưng nghĩ đến những lời Tống Hồng vừa nói: “Em gái của em suýt chút nữa bị tên đó, bị tên đó…….
Cô nhớ lại cuộc đối thoại cô nghe được trong bữa tiệc giao lưu tối hôm đó. Xem ra giữa Nam Hạo và Tống Diễm đã xảy ra chuyện gì đó. Anh vẫn luôn tìm Tống Diễm, đúng rồi, vẫn luôn tìm mọi cách để tìm Tống Diễm. Năm đó, anh chưa từng tìm mình giống như vậy. Trong lòng cô vốn còn một chút nhung nhớ với Nam Hạo, nhưng vào lúc này đây, nó đã tan biến hết rồi.
“Giai Ngưng, anh…..” Nam Hạo mở lời, anh muốn nói lời xin lỗi về chuyện tối hôm đó, nhưng không biết phải nói thế nào.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, em quay về phòng thay đồ đây.” Cô chỉ muốn chạy trốn.
“Em biết Mạnh phi Phàm sao?” Anh cuối cùng cũng hỏi câu đó.
“Không quen thân lắm. Nhưng mà, sau này sẽ thân thôi.” Cô chèn thêm một câu đó, ánh mắt nhìn gương mặt cứng đờ của anh, trong lòng chợt có một cảm giác sung sướng! Năm đó anh làm cho cô thương tích đầy mình mà! Một chữ “đau” diễn tả hết được à.
Anh im lặng nhìn cô. “Tối nay anh đến tìm Tống Hồng. Em biết không? Tống Hồng là chị của Tống diễm.” Anh định nói rõ một số chuyện với cô.
“Ồ? Tống Diễm bây giờ vẫn tốt chứ? Khi nào thì hai người kết hôn đây?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, thì ngay cả đầu lưỡi cũng cảm thấy chua xót. Cô hơi nâng cằm lên, ngửa đầu, nhìn lên bầu trời đêm xa xăm. Ánh trăng khuyết cong cong ẩn dưới làn mây, bầu trời đêm tối đen như mực.
“Tống Diễm, cô ấy không được ổn lắm.” Anh muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lúc đứng trước mặt cô, lại trăm mối tơ vò, không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Chúc hai người hạnh phúc.” Cô quay người đi, chỉ để lại một câu nói nghĩ một đằng nói một nẻo.