Yêu Lại Từ Đầu
Chương 5: Khi tình chớm nở
Trên gương mặt Giang Đào đã bất giác nở nụ cười, anh vươn tay vén một bên tóc cô ra sau mang tai. Như cảm giác được điều gì Phương Nghiên liền chau mày, hơi rục rịch. Giang Đào vội vã rụt tay về, bấy giờ anh mới ý thức được hàng động của mình, long không khỏi ngạc nhiên, và cả bối rối đến khôn tả. Cố ghìm nén thứ cảm xúc khác thường pha lẫn kinh ngạc đang căng tràn trong lòng mình, anh vội cúi xuống, tập trung vào bài luận văn trên tay, ép mình quên đi cảnh tượng vừa diễn ra.
Gió sớm thỏag qua hơi mát lành, rèm cửa phất phơ, vi vu gợi tiếng tỏ rõ sự tĩnh lặng trong căn phòng vào lúc ấy. thư viện rộng rãi thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách, tiếng bút ghi chép, và cả tiếng thở đều đều của Phương Nghiên.
Ngày nộp luận văn đã đến, Phương Nghiên giơ hai ngón tay hình chứ V với Phó Nhã Lâm, rồi hớn hở mang bài luận văn lên nộp. Hết giờ, từ phòng học bước ra, Phó Nhã Lâm túm ngay lấy tay Phương Nghiên hòng truy hỏi:
- Cậu thành khẩn khai báo mau, rốt cuộc cậu đã dùng mỹ sắc hay tiền bạc, mà mời được đại tài tử Giang Đào ra t ay cứu giúp thế hả?
Phương Nghiên hí hửng cười nói:
- Không cái nào cả.
Phó Nhã Lâm bán tín bán nghi, lườm Phương Nghiên mà bảo :
- Thật á?
Thấy bạn không tin, Phương Nghiên mới thận trọng gật đầu:
- Thật đấy, nói thật mà, ngoại trừ tính khí hơi khó chiều ra thì Giang Đào cũng chả đến nỗi đáng ghét.
Phó Nhã Lâm mới bỡn trêu:
- Ơ chẳng phải mấy ngày trước còn mắng người ta bụng dạ hẹp hòi, thiếu phong độ cơ mà? Sao mới giúp cậu viết luận văn mà lập trường của cậu đã quay ngoắt thế này?
Ngưng một lúc như sực hiểu ra, cô bèn đáp lời:
- À, đại tiểu thư nhà ta đã xiêu lòng chàng ấy rồi.
Phương Nghiên lập tức vung tay toán đánh cô bạn:
- Ai khiến cậu nói linh tinh
Phó Nhã Lâm cười, túm lấy tay Phương Nghiên. Vẻ cợt nhả trên mặt dần thay bằng nét nghiêm túc.
- Mình không đùa đâu, Giang Đào mặt mũi sáng sủa, học hành nghiêm túc, lại có khí phách,. Tuy gia cảnh nghèo khó nhưng người như anh ta, công danh chỉ là chuyện chẳng chóng thì chày, cậu sánh đôi với người ta chẳng thiệt đi đằng nào.
Tuy ngoài mặt làm bộ không thèm quan tâm nhưng Phương Nghiên lại như rót mật vào dạ, từng giọt ứa ra, lan khắp trái tim. Cô cúi đầu, mặt ửng hồng, làn môi chúm chím hồ hởi. tâm bỗng thoáng hiện gương mặt Giang Đào, sắc nét và ngời ngời.
Nộp xong luận văn, Phương Nghiên liền tìm tới Giang Đào, khẩn thiết trình bày:
- Anh GIang Đào, bài thì em đã nộp rồi nhưng để cảm ơn anh đã hết lòng giúp đỡ, anh nhất định phải đẻ em báo đáp đến nơi đến chốn.
Vẻ mặt nghiêm trang của cô làm Giang Đào phá lên cười, anh nói:
- Vậy bạn định báo đáp tôi kiểu gì?
Nghe anh hỏi vậy, bấy giờ Phương Nghiên mới thoáng ngớ người, sau bụng bảo dạ, quả thực mình cũng chưa nghĩ ra phải báo đáp ra sao, thảnh thử mới ngơ ngơ ngác ngác,. Nhưng để thể hiện thành ý của mình, cô mới sắm vẻ nghiêm nghị, bảo:
- Anh cứ nói, muốn ăn gì, hoặc quà cáp gì cũng được.
Giang Đào nguýt cô.
- Trừ tiêu tiền ra, bạn không biết gì khác à?
Tuy Giang Đào nói vậy, song Phương Nghiên không hề phật ý, cô chỉ thoáng tỏ vẻ tủi hờn:
- Em thực lòng muốn cảm ơn anh. Khổ nỗi, cái gì anh cũng hơn em , còn em ngoại trừ tiền ra, chả biết phải tạ ơn anh bằng thứ gì. Trừ phi…
Cô bỏ lửng câu nói, ánh mắt hồ hởi nhìn anh. Giang Đào không thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì, chỉ ngờ vực nhìn cô, đợi cô tiếp lời. thấy cô lừng khừng không chịu nói, anh mới hỏi:
- Trừ phi cái gì?
- Thì trừ phi lấy thân báo đáp chứ gì nữa. Anh không thích tiền thì em còn gì nữa đâu, ngốc thế.
Nói rồi, Phương Nghiên còn nguýt anh đầy vẻ phật ý, cốt để khắc họa cái dáng vẻ cực kì ngu ngơ của anh.
Thực không ngờ cô lại dạn dĩ đến vậy, song chả hiểu cơn cớ nào mà Giang Đào bỗng đỏ bừng cả mặt. Phương Nghiên trông anh thẹn thùng mới không nhịn được cười ngặt nghẽo. cô đưng trước mặt anh , hỏi:
- Anh lại còn xấu hổ,? Em đã lấy thân báo đáp thật đâu, chỉ nói thế thôi. Anh đỏ mặt là sao? Mà kể cả như thế thật, thì cũng chả thiệt thòi đi đâu được. Tuy anh tuấn tú hào kiệt đấy, nhưng mà em cũng thuộc hàng “ chim sa cá lặn” đấy nhé.
Giang Đào trông vẻ mặt cô nàng chúm chím đứng trước mặt mình, cặp mắt lém lỉnh nhìn anh lúng la lúng liếng trên gương mặt cô chỉ gợi những nét ngây thơ lãng lạn căn tràn. Cô đứng thật gần, Giang Đào như chạm đến mùi hương nhẹ nhàng lãng đãng lúc gần lúc xa trên cơ thể cô, khiến anh manh nha một nỗi ngẩn ngơ khó hiểu. cũng chín lúc ấy, chực như có một thứ cảm xúc xốn xang thổi căng phồng trái tim anh. Những rạo rực đường bột lại mang đến cho Giang Đào một cảm giác xa lạ, mà có phần bồn chồn.
Anh vộ vàng làm vẻ chào thua cô, đoạn nhìn Phương Nghiên mà bảo:
- Đến chịu bạn.
Nói xong anh vội bước đi, băng qua người Phương Nghiên
Nhìn theo bóng dáng lếch tha lếch thếch ra chiều quẫn bách của anh, Phương Nghiên bèn toe toét đuổi theo.
- Anh đã nghĩ xong chưa?
Giang Đào liếc nhìn Phương Nghiên, ra vẻ không bận tâm nói:
- Vậy ra cổng tây ăn bánh bao đi, bạn chả bảo bánh bao ngoài đó ngon lắm còn gì?
Nghe Giang Đào đáp, Phương Nghiên mới thoáng ngẩn người, lòng dâng phơi phới. trong cảm nhận của cô, tuy Giang Đào thường xuyên tỏ ra khó chịu và kiệm lời nhưng những gì cô đã từng nói, dẫu vặt vãnh mấy thì anh vẫn ghi nhớ. Mới nghĩ vậy thôi mà ý cười lộ rõ tren mặt cô, không sao nín được.
Thấy cô hớn hở vui tươi, Giang Đào không khỏi nhăn mày, ra chiều cau có nói:
- Bạn có đi không đây? Sao làm gì cũng lề mề thế?
Dứt lời, anh liền đi nhanh về phía trước.
Phương Nghiên tủm tỉm nhìn bóng lưng anh, rồi tung tăng chạy theo. Tuy miệng cằn nhằn quỏ trách song bụng dạ lại hân hoan vui sướng đến khó tả.
Từ hai người hoàn toàn xa lạ, họ đã trở thành thân quen. Thỉnh thoảng Phương Nghiên lại mời anh bữa cơm, đi xem phim trong trường. Chỉ hiềm, Giang Đào rất ít khi rảnh rỗi, thành thử những cuộc hẹn hò giữa họ cũng thưa thớt. Thật ra, mỗi lần hẹn nhau, không hẳn do cô muốn đi ăn cơm hay lên thư viện, chẳng qua cô thiết tha muốn được gặp và muốn được ở bên anh. Những dịp gặp nhau, dẫu tâm trạng buồn phiền mấy cũng trở nên lắng dịu. và cả những khi có anh ở bên, những chuyện nhỏ nhoi tầm thường cũng khiến cô tràn đầy hứng thú.
Phương Nghiên đề nghị Giang Đào cho mình lên thư viện với anh, thi thoảng Giang Đào cũng bằng lòng. Nhưng ngồi trong thư viện, Giang Đào thì miệt mài sách vở, còn Phương Nghiên ngồi bên, không thảnh thơi xem tạp chí, thì cũng nhởn nhơ vẽ vời quần áo nọ quần áo kia lên giấy. đúng quả thật cô thích ngành thiết kế thời trang, dường như trời sinh ra cô đã có hứng thú với màu sắc lẫn vải vóc. Đưa nét quấy quá mấy đường đã phác họa đượ một bộ tuyệt sắc.
Vẽ xong cô thường khấp khởi khoe với Giang Đào như khoe một món bảo vật. thoạt đầu, Giang Đào cũng không mấy bận tâm, chỉ liếc mấy cái gọi là. Về sau, anh mới nhận ra cô cặm cụi vẽ rất kì công, bèn quan sát kĩ hơn, dù không thể hiểu mấy về thời trang, thế mà lời khen vẫn buột khỏi miệng:
- Đẹp đấy.
Chỉ cần một lời khen của anh, Phương Nghiên đã rạng rỡ mặt mày, đôi mắt dâng lên một nụ cười, hả hê hệt như một đứa trẻ được nhận kẹo.
Mỗi lần ăn cơm, Phương Nghiên thường tranht hủ trả tiền nếu GGiang Đào giành với cô, cô lại bảo:
- Ba em là đại gia, quần chúng lao động như chúng mình cứ để ông cụ mời mấy bữa cơm đi.
Giang Đào chỉ cười mà không nói gì. Có lúc Phương Nghiên lại cố tình để Giang Đào mời cơm.
- Không phải anh khoe, anh mới nhận lương à, mời em ăn cơm đi chứ.
Thực ra, Giang Đào biết, cô bé sợ mình tự ti nên mới làm vậy.
Mà những chỗ hay ăn chỉ quẩn quanh có căng tin trong trường hoặc tiệm cơm rất đỗi bình thường ngoài cổng trưởng. Phương Nghiên là thiên kim tiểu thư, song thức ăn phải gọi là như hà bá đánh vựa, tuyệt nhiên không hề khảnh ăn. Dần dà, Giang Đào nghiệm ra, Phương Nghiên vốn là cô tiểu thư được chiều chuộng quá đà. Tuy thi thoảng cô không biết cách đặt mình vào địa vị của người khấc mà trải nghiệm cảm xúc. Chẳng qua, chút kiêu ngạo trong tính cách khiến cô trở nên khó gần. rất nhiều người không ưa Phương Nghiên, hoặc không hiểu nên đối diện ra sao với mọi thức cô có mà thôi.
Hiểu được điều đó, Giang Đào cũng mềm lòng đi nhiều. Những lúc ở bên nhau, anh thường dành cho cô một sự thiên vị mà đến chính anh cũng không nhận ra. Anh nuông chiều cô, bao dung cái tính ngang ngược, sớm nắng chiều mưa của cô. Mỗi lần cô ngẩng đầu, nhìn anh bằng khuôn mặt phởn phơ tươi cười đầy ngô nghê, là những rung động trong trái tim anh lại dềnh như sóng xô bờ.
Có hôm, Phương Nghiên kéo Giang Đào quay về trường sau bữa KFC no nê. Đi qua cây cầu, thấy một bà cụ tóc bạc phơ ngồi bán miếng lót giày, Phương Nghiên không khỏi buông chậm bước chân. Cụ bà tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo, tuổi cũng vào tầm bảy tám mươi, trên người là chiếc áo hở vạt kiểu xưa. Bà ngồi sau sạp hàng vốn là một mảnh vải bạt được trải dưới đất. tay vẫn lụi cụi luồn kim khâu miếng lót giày. Thao tác của bà cụ rất chậm, từng đường chỉ nối nhau tỉ mỉ, cẩn thận. dòng người hối hả lại qua, chăng mấy ai dừng lại cũng không một ai thắc mắc vì đâu một bà lão gần đất xa trời lại có cuộc sống khốn khó đến vaayh.
Về đêm, gió thu se lạnh, mái tóc bạc trắng phất phơ trong gió, càng hiện rõ vẻ cô quạnh. Nhìn bà cụ, Phương Nghiên quay sang bảo Giang Đào:
- Em muốn cho bà cụ ít tiền, anh xem tuổi bà ấy đã cao thế mà vẫn phải bán miếng lót giàu mưu sinh.
Giang Đào nhìn cô, ánh mắt dời sang bà cụ, đoạn mỉm cười bảo Phương Nghiên:
- Nếu cần người khác bố thí chắc bà cụ đã chẳng ngồi đây bày hàng bán làm gì.
Nghe Giang Đào nói cũng có lí, Phương Nghiên bèn đăm chiêu ra mặt. giang Đào nhoẻn miệng cười, rồi nói:
- Nhưng chúng mình có thể mua miếng lót giày , không phải tốt hơn bố thí tiền à?
Nghe Giang Đào gợi ý, mặt mày Phương Nghiên như giãn ra. Cô bước lại gần gian hàng, ngồi xuống hỏi:
- Bà ơi, miếng lót giày bao nhiêu tiền một đôi ạ?
Bà cụ chìa hai ngón tay bảo:
- Hai tệ.
Phương Nghiên cất tiêng “ À” rồi giả vờ ngắm nghía chọn lựa. miệng bảo:
- Miếng lót giày đẹp thật, bà khéo tay quá. Để xem nào, mua cho ba ba đôi này, dì Phương ba đôi này, cháu ba đôi này.
Đoạn cô quay sang bảo Giang Đào:
- Thêm ba đôi cho anh nữa.
Phương Nghiên cầm miếng lót giày , trả tiền cho bà cụ. bà cụ nhận tiền, mắt cảm kích nhìn cô, run run cầm tiền cô đưa mà nói:
- Cảm ơn cháu gái.
Giang Đào đứng bên chứng kiến việc làm của Phương Nghiên, cử chỉ của cô rất tự nhiên, nụ cười chân thành, đôi mắt trong veo như suối, khiến ai cũng cảm động.
Cầm theo mấy miếng lót giày, hai người lại lên đường về trường, Phương Nghiên đưa miếng lót giày cho anh, miệng bảo:
- Cho anh sáu đôi, em sáu đôi, đi miếng lót giày bà cụ làm, hẳn có phước lắm!
Giang Đào nhoẻn cười, nhận lấy, vô tình lỏng tay đánh rơi miếng lót giày, phương Nghiên lườm anh rồi cúi xuống nhặt lên mấy miếng lót giày rơi lả tả dưới đất, cầm lên tay rồi, vậy mà cứ ngồi hoài ở đó không thấy đứng dậy.
Giang Đào thấy vậy mới hỏi:
- Bạn sao vậy, ngồi mãi dưới đó làm gì?
Phương Nghiên ngước lên, chìa tay về phía anh , nói:L
- Em mệt qus, anh kéoo em dậy với?
Giang Đào nhớ như in dáng vẻ Phương Nghiên trong bóng hoàng hôn ngày đó. Cô ngồi chồm hổm dưới đất, vẻ bẽn lẽn chen lẫn sự dũng cảm. đèn xe lướt qua vun vút, tiếng ầm ì như khoan vào tai. Cô chìa tay về phía anh, ra vẻ cố chấp bướng bỉnh, như thể chỉ cần anh nắm tay cô, cô sẽ không bao giờ buông ra. Ánh mắt cô nhìn nah, còn vương chút ngây thơ của trẻ con, duy chỉ có đôi mắt là lấp lánh như sao trên trời. bấy giờ, đôi mắt ấy nhìn anh đong đầy hi vọng.
Nhìn Phương Nghiên mà Giang Đào nửa như ngán ngẩm, nửa như thích thú, rồi như có gì đó ngượng ngùng, anh mỉm cười, chìa tay kéo cô dậy, mặt ra vẻ khó chịu:
- Bạn phiền quá đi mất.
Theo đà kéo, Phương Nghiên ngả vào người anh. Giang Đào nhìn chằm chằm cô, nới lỏng bàn tay đang siết chặt tay cô. Đáp lại cái nhìn của anh Phương Nghiên quyết không rụt về, cứ đặt mãi trong lòng bàn tay ấy, cô thẹn thùng không dám nhìn anh, mà chỉ cúi đầu lí nhí nói ra vẻ lém lỉnh:
- Em muốn anh dắt em về cơ.
Giang đâò ngỡ ngàng nhìn cô. Khuôn mặt ửng hồng ê thẹn, tựa giọt mực rớt trên giấy Tuyên THành, nhanh chóng loang ra. Tay cô mềm mại, ươn ướt và ấm áp, cứ đặt khư khư trong tay anh. Trái tim Giang Đào bỗng dưng nôn nao, kinh ngạc, căng thẳng, hoảng loạn, mà lại ẩn chứa một niềm vui không biết diễn tả sao cho hết. nhìn gương mặt ngây thơ của cô, đôi mắt to tròn long lanh, ăm ắp e thẹn và mong ngóng, Giang Đào chỉ biết rằng, trái tim của anh đang trở nên rạo rực trước cặp mắt sóng sánh như làn thu ba ấy, mà không sao kìm chế được, chỉ chực muốn siết chặt bàn tay mềm mại mà mình đang nắm giữ.
Thế mà chỉ trong một thoáng chốc vô tình, ánh mắt Giang Đào vô tình đậu trên chiếc đồng hồ sinh xắn trên cổ tay cô, trong màn đêm nó phát ra ánh hào quang long lanh, một thức cảm giác lạnh lẽo của kim loại quý hiếm. Chữ cái HY Lạp nhỏ bé nhưng sắc nét ấy, trong vô thức đã phản chiếu sự khác biệt giữa họ. Thoạt đầu, Giang Đào tưởng đó chỉ là một đơn vị vật lí đơn giản,là tỉ số của hiệu điện thế giữa hai đầu vật thể nào đó với cường độ dòng điện đi qua nó. Nhưng ngày ấy qua miệng bọn trẻ con mà anh làm gia sư, Giang Đào mới biết, khi chữ cái ấy làm logo cho một hãng đồng hồ nào đó, thì giữa anh và cô đã tồn tại một sự chênh lệch và mất cân bằng cực lớn.