Yêu Lại Từ Đầu
Chương 22: Đã từng yêu đến đắm say
Về đến nơi, không ngờ Tô Nguyên Khải lại đứng chờ sẵn trước cổng xưởng may. Sau ít lâu ngỡ ngàng, cô bèn lên tiếng hỏi:
- Sao anh lại đứng đây?
Tô Nguyên Khải lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, rồi mới đáp:
- Anh đến tìm em. Hôm qua, anh thấy em đến dự sinh nhật Giang Đào. Mãi mới bứt ra được để tìm em nói chuyện thì em đã về mất rồi.
Phương Nghiên ậm ừ rồi hỏi:
- Anh tìm em có chuyện gì à?
Thay vì trả lời, anh chỉ trầm ngâm nhìn cô, mãi sau mới thở dài, hỏi:
- Có chuyện gì khó khăn mà trông em buồn thế?
Nghe Tô Nguyên Khải hỏi, cô thoáng ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã thản nhiên mỉm cười đáp:
- Làm gì có.
- Không muốn cười thì thôi, em cười trông như khóc ấy, xấu lắm.
Phương Nghiên làm bộ toe toét, hỏi:
- Xấu á?
Phớt lờ thái độ đánh trống lảng của cô, anh nghiêm túc gật đầu:
- Xấu lắm.
Nói đoạn, anh liền nhanh nhảu rút điện thoại ra:
- Em không tin để anh chụp lại cho em xem.
Thấy anh dợm bấm máy, cô liền luống cuống chặn trước ống kính:
- Ấy anh đừng đùa nữa. Nào nói đi, anh tìm em có việc gì?
Nghe Phương Nghiên rối rít nói, Tô Nguyên Khải mới cất điện thoại đi, nhìn cô rồi bảo:
- Phương Nghiên, chúng mình kết hôn nhé.
Phương Nghiên giật mình choáng váng, nhìn Tô Nguyên Khải mà tưởng ai đó vô cùng xa lạ. Cô bực bội:
- Anh nói năng điên khùng gì thế?
- Thế mà bảo là điên khùng, em nghĩ mà xem, em chưa chồng, anh chưa vợ. Vả chăng anh cũng thuộc hàng khá giả, lại phong độ phóng khoáng, một mực chân tình với em, lấy anh em chả thiệt đi đâu, mà cũng chẳng tệ hơn là mấy. Lấy anh, ít ra em sẽ đỡ vất vả hơn bây giờ.
Trần tình đâu vào đấy, Tô Nguyên Khải mới nhoẻn miệng cười, nhìn Phương Nghiên. Anh sở hữu nụ cười hớp hồn người, ấm áp như nắng trời. Trông Phương Nghiên trợn tròn con mắt, chân tay luống cuống không biết để vào đâu, anh bèn cười giòn, đoạn bước tới trước mặt cô:
- Em đừng tưởng bở nhé! Chẳng đời nào anh lại lấy một cô nàng khước từ mình. Mà em thì có gì hay ho?
Nghe Tô Nguyên Khải nói chữa, Phương Nghiên mới thở hắt ra nhẹ nhõm, đoạn lườm anh bảo:
- Biết ngay anh lại bông lơn mà. Chả rõ bị cho ra rìa ở đâu mà lại tới đây trêu em.
Tô Nguyên Khải không màng so đo lý lẽ với Phương Nghiên, ánh mắt anh vẫn đăm đắm nhìn cô, môi chúm chím cười nụ. Lẩn khuất trong nụ cười hiền hòa, có nỗi buồn man mác không biết nói sao cho thấu.
Buổi chiều, Phó Nhã Lâm quay về, nhác thấy Phương Nghiên đã hỏi ngay:
- Đêm qua sao cậu không về nhà? Đến điện thoại cũng không gọi được, làm mình lo sốt vó.
- Tối qua mình vướng ít việc, xong xuôi cũng đến khuya, đành tìm chỗ ở tạm, kẻo về nhà lại đánh thức cậu. Điện thoại hết pin, mà cũng quên mang sạc, nên không nhắn được cậu.
Nghe Phương Nghiên giải thích, Phó Nhã Lâm bèn ném cho cô cái lườm, bảo:
- Vướng sinh nhật của Giang Đào chứ gì? Có đến nỗi cậu phải trốn nhà đi không? Bây giờ người ta đã ăn nên làm ra, có người tình mới, mắc mở gì đến cậu nữa, mà cứ mãi bịn rịn thế? Có dại không cơ chứ!
Phương Nghiên chưa kịp lên tiếng biện minh thì bỗng có chuông điện thoại réo rắt. Thì ra Trần Duyệt Nhiên gọi tới, rủ cô đi mua quần áo. Cô bèn trả lời qua điện thoại:
- Được, vậy lát nữa gặp.
Thấy cô cúp máy, dợm ra ngoài, Phó Nhã Lâm không nén được lời trách cứ:
- Trần đời này chắc chỉ có mình cậu. Bạn trai bị người ta cuỗm mất đã đành, ai đời lại cúc cung hầu người ta đi mua quần áo, rõ là việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng. Sao cậu không vùng lên, cướp Giang Đào về tay mình đi, khí phách năm xưa đi đằng nào hết rồi. Bây giờ cứ nhìn cậu là mình lại tức anh ách.
Phương Nghiên nhếch môi cười mỉa mai, lát sau mới nói:
- Bởi năm xưa mình là đại tiểu thư nhà họ Phương, còn bây giờ mình chỉ là Phương Nghiên mà thôi.
Ánh mắt cô gợn buồn khi nói về điều đó, khiến cả người nặng trĩu nỗi sầu bi. Phó Nhã Lâm giật mình, vội khoát tay bảo:
- Thôi cậu đi đi. Nhớ về sớm đấy, kẻo mình lo bò trắng răng.
Bấy giờ Phương Nghiên mới nhoẻn miệng cười, gật đầu rồi bước đi.
Trần Duyệt Nhiên chọn đại khái hai bộ quần áo, xem chừng có vẻ chán nản, bèn bảo Phương Nghiên:
- Phương Nghiên này, hay chị với em nghỉ chân cái đã, em thấy hơi mệt.
Nghe Trần Duyệt Nhiên đề nghị, Phương Nghiên bèn gật đầu đồng ý. Ngồi trong quán cà phê, nom Trần Duyệt Nhiên ra chiều ủ rũ, so với vẻ mặt hăng hái đầy sức sống hôm sinh nhật thì quả là một trời một vực. Cô bưng tách cà phê trên tay mà cứ thẫn thờ không thôi, trông như bận lòng chuyện gì đó. Lúc sau mới ngẩng đầu, bắt chuyện:
- Chị biết không Phương Nghiên? Thực ra em rất lo chuyện Giang Đào.
Câu nói sau cùng khiến cô thốt tim, không ngăn được mình ngẩng đầu nhìn cô bé. Trần Duyệt Nhiên khẽ thở dài, đoạn nói:
- Chị không biết chứ, trước kia Giang Đào có một cô bạn gái, nhưng không hiểu vì đâu lại chia tay. Hình như Giang Đào vẫn nặng lòng với cô ta, thậm chí chẳng màng sức khỏe của bản thân.
Nghe Trần Duyệt Nhiên kể chuyện mà Phương Nghiên choáng váng sững sờ, song vẫn ngầm nén chặt trong bụng, đợi cô bé tiếp tục câu chuyện:
- Giang Đào bị mất ngủ đã mấy năm liền. Có những đợt thức trắng triền miên, buộc phải dùng đến thuốc thang; hoặc không thì đành âm thầm chịu đựng, đến lúc mệt lử, mới thiu thiu vào giấc. Trước đây chỉ cần hai viên là đủ để chợp mắt, nhưng giờ có khi đến bốn, năm viên mà vẫn không ăn thua.
Phương Nghiên cắn chặt đầu lưỡi, cho đến khi mùi máu tanh lan khắp vòm miệng, cô sống chết nghiến chặt hàm răng, cố mở to mắt. Chỉ có vậy mới ngăn được giọt nước không bung mình, nhưng lồng ngực lại quặn lên đau đớn, khiến cô như nghẹt thở.
- Anh ấy từng làm xét nghiệm toàn diện mà chả cho ra kết qủa gì. Bác sĩ nói có thể vấn đề của anh ấy xuất phát từ phương diện tâm lý.
Ngưng ngang câu chuyện, Trần Duyệt Nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Nghiên, sau mới tiếp lời:
- Em không biết trước kia Giang Đào từng gặp chuyện gì, nhưng em biết nếu cứ tình trạng này, sớm muộn gì cũng ngã bệnh.
Nói đến đó, mắt cô rơm rớm lệ, chẳng hiểu vì lo âu hay còn điều gì khác.
Trần Duyệt Nhiên lau nước mắt, mỉm cười, xin lỗi Phương Nghiên, đoạn tiếp:
- Cho nên, em và cả gia đình luôn mong hai đứa sớm về Mỹ, môi trường bên đó có thể giúp anh ấy sớm phục hồi. Nhưng Giang Đào cứ nấn ná, không muốn về Mỹ, mỗi lần đả động đến là anh ấy lại ậm ừ cho có, sau rồi bỏ bẵng. Phương Nghiên, chị bảo em phải làm gì đây?
Phương Nghiên không nhớ mình đã chào tạm biệt Trần Duyệt Nhiên ra sao. Đầu óc cô chỉ đọng lại những thông tin liên quan tới sức khỏe của anh mà Trần Duyệt Nhiên vừa chia sẻ: Có những đợt thức trắng triền miên, anh cần đến số lượng lớn thuốc an thần. Anh chỉ có thể ru ngủ chính mình bằng cách tự đày đọa bản thân, đến lúc mệt lử, mới thiu thiu vào giấc.
Phương Nghiên không thể hiểu nổi, Giang Đào đã vượt qua những đêm dài đằng đẵng trong từng ấy năm bằng cách nào. Trong màn đêm bất tận, anh đã nén chịu những dằn vặt, giày vò ấy ra sao. Anh đã làm gì để dằn nỗi đau, để đợi kim đồng hồ tích tắc xoay tròn không biết bao nhiêu vòng cho tới lúc bình minh. Nghĩ đến đó, lòng lại trào lên nỗi buồn đau khôn tả, khiến cô nghẹn ngào.
Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, cô cứ cắm đầu chạy, chỉ bằng trí nhớ láng máng không mấy phần khẳng định, cô chạy tới căn hộ mà Giang Đào đưa mình về bữa nọ. Cô đập cửa rầm rầm, miệng luôn hồi gọi tên anh, thu về bao cái liếc xéo của hàng xóm. Song Phương Nghiên bất chấp tất cả, vẫn một mực réo gọi tên Giang Đào.
Anh ra mở cửa, nhìn gương mặt đẫm lệ của cô bằng ánh mắt khó hiểu. Chưa kịp lên tiếng thì Phương Nghiên đã túm lấy cánh tay anh, khẩn thiết nói:
- Giang Đào, anh hãy cho em biết, em phải làm gì để anh hết cảm giác hận thù. Em phải làm gì mới khiến anh bớt đau khổ. Anh cho em biết với, bất kể thế nào thì em cũng luôn cam tâm tình nguyện.
Giang Đào ngờ vực nhìn Phương Nghiên trong điệu bộ như hóa dại. Ánh mắt lướt trên mái tóc bù xù, chạm đến ánh nhìn khẩn khoản, như thể anh muốn soi thấu con người cô. Hồi lâu, anh mới từ tốn hỏi:
- Có đúng em tình nguyện không?
Phương Nghiên gật đầu quả quyết, vội vàng đáp:
- Em tình nguyện làm bất cứ việc gì.
- Được thôi.
Giang Đào gật đầu, lách mình nhường lối cho cô:
- Vào nhà trước đi.
Khi đã đứng trong nhà, anh mới nói:
- Tôi muốn ăn bánh cảo.
Phương Nghiên thaongs ngây người, nhưng rất nhanh đã đáp:
- Vậy để em làm.
Sau một hồi xem xét gian bếp mới toanh như bản mẫu trên tạp chí trong nhà anh, cô liền bảo:
- Em xuống dưới nhà mua bột và nhân, anh đợi một lát.
Nhoáng cái cô đã mang về một đống đồ, nào bột mì, nào nhân thịt, giấm, nước tương,… Đặt đồ xuống, cô ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười, dặn anh:
- Anh đợi một lát, em làm nhanh thôi.
Thao tác của cô vô cùng lanh lẹ. Chẳng mấy bột đã lên men, cô cản vỏ bánh cảo, gập đôi, xếp mép hai bên trái phải, nặn bánh thành hình bán nguyệt một cách nhanh gọn. Giang Đào đứng ngoài cửa với ánh mắt đăm chiêu. Dưới ánh đèn ấm áp, đường nét cơ thể cô hiện lên thật dịu dàng, tóc bên trán lơ thơ rủ xuống, dáng vẻ tập trung như thể đang làm một việc cực kỳ hệ trọng. Và rồi, anh thấy mình lâng lâng như trong cơn mộng mị.
Cuối cùng đã xong, Phương Nghiên bày bánh ra đĩa. Cười thẹn thùng, nói:
- Xong rồi, anh muốn ăn thế nào, có nước hay nhúng giấm?
Thay vì đáp lời, Giang Đào bước một mạch tới gần, tay khẽ khàng phủi đi những bụi bột li ti bám trên mặt cô. Kề tai, anh khẽ khàng cất lời:
- Em biết không? Khi gói bánh cảo cho tôi, nom em rất giống một bà vợ. Cảnh tượng ấy chính là thứ mà tôi sẵn sàng đánh đổi bằng cả cuộc đời mình.
Bằng giọng điệu lạnh lùng, nhưng toát ra bởi hơi thở nóng ran, những gì anh nói khiến cô chết lặng người. Vẫn nụ cười lạnh nhạt trên môi, ánh mắt anh dời sang món bánh cạnh bên, anh tiếp tục lời mình:
- Hồi xưa, khi sống cùng nhau, thậm chí tôi chưa được uống cốc nước em rót. Không ngờ giờ đường ai nấy đi rồi, tôi lại có may mắn, được ăn bánh cảo em làm.
Anh bưng đĩa bánh, giơ lên ngang mũi, hít hà một chập. Đoạn nhìn Phương Nghiên rồi nói:
- Ngặt nỗi, bây giờ tôi lại không thích bánh cảo nữa, bởi nó khiến tôi buồn nôn.
Lời vừa dứt cũng là lúc hai tay nới lỏng, cả đĩa bánh đáp mình xuống đất. Đĩa sứ vỡ tan tành, nước canh nóng hổi bắn lên người cô, nhoi nhói, ran rát.
Dứt ánh nhìn khỏi sàn nhà ngổn ngang mảnh vụn, ánh mắt cô chuyển sang Giang Đào, cười bảo:
- Không sao, anh muốn ăn gì thì để em làm.
Nói xong, cô liền nhón chân ngồi xuống, nhặt nhạnh mảnh vỡ.
Vóc dáng cô vốn mảnh khảnh, ngay cả bóng lưng cũng toát lên vẻ xun xoe hèn mọn.
Nhìn cô mà Giang Đào càng thêm tức trong bụng. Anh vung chân đá vào người cô, mảnh vỡ sượt qua tay, dòng máu đỏ tươi ứa ra tức thì. Và anh vẫn như một con thú khốn cùng bị giam hãm, gầm gừ với cái lồng sắt vây quanh mình, mà không biết thoát ra kiểu gì.
Chỉ vào cô, anh nói:
- Em tưởng làm bộ vậy là tôi sẽ tha thứ, sẽ buông tha em à? Tôi nói để em hay, cái kiểu khúm núm, quỵ lụy của em chỉ càng khiến tôi căm ghét em hơn trước mà thôi, tôi hận em.
Ánh mắt anh nhìn cô tựa như một lưỡi dao lạnh lùng, buốt giá.
- Em tưởng cứ ra sức lấy lòng tôi, là tôi sẽ quên đi những tổn thương em đã từng mang lại à? Em muốn biết những năm qua tôi đã sống như thế nào không? Ngay bây giờ, để tôi nói em hay nhé.
Nói rồi, Giang Đào lập tức ngoảnh mặt, bỏ vào một căn phòng. Lúc ra, anh cầm theo mấy chiếc lọ nhỏ xíu, vặn mở nắp, dốc từng viên thuốc, đổ ập trước mặt cô.
- Hằng ngày, nhờ thứ này mà tôi mới xoa dịu được mình. Em đã thử cái cảm giác thao láo đêm này qua đêm khác chưa? Khi mà mọi vật đen đặc, không ánh sáng, không âm thanh tiếng động, chỉ có đôi mắt tôi rực sáng.
Ánh mắt anh bùng lên giận dữ, như thể trong anh có nỗi căm phẫn đay nghiến nào đó.
Những viên thuốc bé xíu màu trắng đập nẩy trước mặt cô. Âm thanh như chạm đến tận tâm khảm, khiến cô không gượng nổi mình, ngã sụp xuống sàn. Những đớn đau, hoang mang chan chứa cõi lòng, dường như đã vươn mình tới đỉnh. Ánh sáng ngời ngợi trên đỉnh đầu khiến cô xâm xẩm mặt mày. Rốt cuộc, cả hai đã đặt sai bước chân nào, để thành ra nông nỗi này.
Nước mắt lã chã tuôn rơi, đáp mình xuống đất, tan thành bọt nước, tựa như trái tim của anh và cô. Những mảnh vỡ nát vụn không thể nào liền lại với nhau.