Yêu Họa Giang Hồ
Chương 32: Giết trong một giây
Giọng nói non nớt cùng động tác của cô bé càng thêm tức cười, khiến cho Phong Linh Hiểu đã không thể ngừng cười mà còn càng cười dữ dội hơn, vô thức vịn vào bả vai Tư Không Tố cười đến nghiêng ngả, suýt chút nữa đã rơi cả nước mắt.
Cô bé tức giận đến tái mặt, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, uất ức xông lên trước lay lay Thẩm Chính Thái vẻ mặt đang dại ra: “Anh, cái bà xấu xa này bắt nạt em!” Nhưng Thẩm Chính Thái vẫn còn đang chìm trong đả kích nghiêm trọng kia, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô bé một cái, không nói được lời nào.
Thấy Thẩm Chính Thái không để ý đến mình, cô bé chán nản, lại hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tư Không Tố: “Anh họ! Anh tìm đâu ra bà xấu xa này vậy!”
“Sai rồi” Tư Không Tố thờ ơ liếc nhìn cô bé một cái, sửa lại từng chữ cho đúng, “Không phải là bà xấu xa mà là chị dâu họ.”
Cô bé và Phong Linh Hiểu gần như đồng thời lên tiếng:
“Chị dâu họ gì chứ?! Anh họ nói bậy! Em không tin!”
“Tư Không Tố, ăn có thế ăn bậy nhưmg nói không thế nói bậy nha! Kẻ ngốc cũng nhìn ra được lời anh nói là giả!”
“Không tin sao? Hóa ra các người đều cảm thấy như vậy. ” Tư Không Tố quét mắt liếc hai người một cái, giả vờ mất mát hít sâu một hơi, “Chẳng lẽ lời nói của anh không đáng tin đến vậy sao? Nhưng mà lời anh nói đều xuất phát từ đáy lòng a.”
“……. =_=”
Giọng điệu của anh vô cùng chân thành, mà “người đến” nãy giờ vẫn bị mọi người bỏ quên ở một bên đột nhiên không thể khống chế mà run lên, cuối cùng cũng khiến cho mọi người trong phòng chú ý đến cô ta.
Cô ta lùi về phía sau vài bước, hai vai cực kỳ khoa trương mà run rẩy, dùng ánh mắt bị thương nhìn về phía Tư Không Tố, giống như sắp khóc: “A Tố, anh…Anh nói cho em biết, đây không phải là sự thật!”
Nghe thấy âm thanh đột nhiên xuyên vào, lúc này Phong Linh Hiểu mới nhớ đến trong phòng vẫn còn một người xa lạ nữa đến. Nhưng mà lúc cô nhìn về phía phát ra âm thanh kia, cũng không khỏi kinh ngạc. Bởi vì cô nhìn thấy một người mà dù thế nào cũng không tưởng tượng sẽ gặp ở đây-
Lưu Bích Đề!!!
Quả thật là Lưu Bích Đề?!
Sao lại là Lưu Bích Đề chứ?!
Phong Linh Hiểu ngoài ngạc nhiên ra còn có nghi hoặc—
Vì sao Lưu Bích Đề lại ở chỗ này? Sao cô ta lại quen biết hai đứa em họ cực phẩm của Tư Không Tố chứ? Lẽ nào…
Ánh mắt không tự chủ được mà di chuyển về phía Tư Không Tố, khóe miệng giương lên nụ cười âm hiểm như đang xem hài kịch.
Mà đương sự Tư Không Tố lại bình tĩnh đến không ngờ, chỉ khoanh hai tay, nhướng mày nhìn Lưu Bích Đề, bộ dáng như không liên quan gì đến anh ta.
“Sự thật, rốt cuộc là thế nào? Anh nói cho em biết đi! Chẳng lẽ …Chẳng lẽ ngay cả mấy năm tình cảm của chúng ta anh cũng không đếm xỉa đến sao?” Lưu Bích Đề bắt đầu nức nở, cố ý giả ra bộ dạng khổ sở đáng thương, nhằm mục đích giành được sự đồng cảm của mọi người.
Ánh mắt Phong Linh Hiểu nhìn Tư Không Tố càng thêm mờ ám. Xem đi xem đi, Tư Không Tố, anh còn dám nói không có quan hệ gì với Lưu Bích Đề sao? Để xem lần này anh giải quyết như thế nào đây.
Tư Không Tố ho khẽ một tiếng, dùng giọng chỉ có Phong Linh Hiểu mới nghe thấy nói một câu “Đừng nghe cô ta nói lung tung”, tiếp đó mặt không chút thay đổi nhìn Lưu Bích Đề: “Mắt thấy chính là sự thật, cô nhìn thấy điều gì thì sự thật chính là điều đó.”
“Anh…Anh…” Sắc mặt Lưu Bích Đề càng lúc càng khó coi, phối hợp với bộ dáng chực khóc, khuôn mặt có vẻ cực kỳ méo mó.
Cô ta run run, đột nhiên dùng ánh mắt hung ác trừng về phía Linh Hiểu: “Phong Linh Hiểu, quá nhiên lại là cô!”
Phong Linh Hiểu đang xem bát quái, còn chưa cười nhạo Tư Không Tố một phen cho đã, nụ cười bên mép lại bởi vì câu nói của Lưu Bích Đề mà cứng lại ở khóe miệng.
Suýt chút nữa cô đã nhảy dựng lên!
A ya! Mít ướt mỹ nữ! Cô nói bậy bạ gì vậy! Cái gì mà “lại”, cái gì mà “là cô”? Rõ ràng cô và tên này không hề có một chút quan hệ nào, có được không vậy?
Vì tránh bị kéo vào vòng xoáy bát quái này, Phong Linh Hiểu đè nén bất mãn trong lòng, vội vàng lắc đầu xua tay làm sáng tỏ: “Tôi và anh ta một chút quan hệ cũng không có!”
Phong Linh Hiểu vừa dứt lời, lập tức có người bất mãn kháng nghị: “Tiểu Linh Hiểu, em thực vô tình…” Tư Không Tố có thâm ý khác mà dừng một chút, một tay đặt lên eo của cô, khóe môi nhếch lên, “Đã là người của em rồi, chẳng lẽ em định không chịu trách nhiệm ư?”
Phong Linh Hiểu không ngờ rằng Tư Không Tố ở trước mặt người ngoài cũng dám động tay động chân với mình, nhất thời luống cuống, vội vàng bỏ tay anh ra: “Này, anh anh anh buông tay ra!”
Lưu Bích Đề nhìn động tác thân mật của hai người, nhất thời như bị sét đánh, cô ta không dám tin nhìn về phía Tư Không Tố, sau đó ngoài ý muốn thấy được…dấu vết trên cổ anh…
“Oa a! Phong Linh Hiểu, cô…cô không biết xấu hổ…còn dám nói không có quan hệ với cô! Lưu Bích Đề nghẹn ngào hét ầm lên, đôi mắt lại trống rỗng vài phần. Thân thể cô ta lung lay như sắp đồ, một bộ dáng mỹ nhân yếu ớt, giống như đã bị uất ức rất lớn
Thật không ngờ, hành động của cô ta lại phản tác dụng.
Mọi người trong phòng đều khẽ run lên với mức độ khác nhau.
Thẩm Chính Thái liên tục bị đả kích nghiêm trọng, nhìn thấy bộ dáng giả mù sa mưa này của Lưu Bích Đề, cũng nhịn không được mà run rẩy, từ từ chạy ra sau lưng Tư Không Tố mà trốn.
Bộ dáng nàỵ của cô ta, thật sự làm cho người ta vô cùng ớn lạnh…
Sau khi ăn đậu hủ vừa lòng thỏa dạ, cuối cùng Tư Không Tố cười rồi buông lỏng tay ra, không nhìn đến ánh mắt giết người cuả Phong Linh Hiểu, tầm mắt chuyển đến trên người Lưu Bích Đề, không nhanh không chậm nói: “Chị Lưu, thật ra tôi đã nói rõ suy nghĩ của mình từ lâu rồi mà. Tôi không ngại lặp lại lần nữa, thật không phải tôi không có hứng thú với bà già…”
Lưu Bích Đề vốn đang giả vờ khóc bỗng cả người cứng đờ, tiếp theo, tâm hồn thiếu nữ liền tan nát.
Một câu “Chị Lưu” đã thành công giết cô ta trong một giây!
Cái gì gọi là giết trong một giây? Chính là dùng lời nói giết người trong vô hình, đồng thời trong nháy mắt ném cô ta lên chín tầng mây!
Phụ nữ kiêng kị người khác nói điều gì về mình nhất? Chính là tuổi tác!
Tư Không Tố lại ngang nhiên không chút kiêng nể mặt mũi từ chối cô ta, còn vô tình mà châm chọc cô ta là “bà già” nữa…
Nếu những lời này do người không quen biết nói ra cũng chẳng sao, nhưng bây giờ lại là do người mình thích nói ra!
Tên Tư Không Tố vô sỉ này, ngay cả từ chối người ta cũng dùng lời nói ác độc như vậy, thật sự là một chút phong độ cũng không có a…
Phong Linh Hiểu lặng lẽ nhìn trần nhà âm thầm đồng cảm với kết cục của Lưu Bích Đề.
Còn Lưu Bích Đề mặt không còn chút máu, sau khi hóa đá vài giây, rốt cục “Oa oa—” bật khóc lớn, dùng khí thế của sư tử Hà Đông rống mà hướng về phía Tư Không Tố hét to một câu: “Anh vô tình! Anh tàn nhẫn! Anh cố tình gây sự!”
Ngay sau đó, cô ta khóc nức nở tông cửa xông ra…
Đế lại bốn người bị lời kịch quen thuộc này giống như bị sét đánh cháy sém…
Cô bé Thẩm Lạc Lê nhìn cửa chính trống không, mở to mắt, ngửa đầu nhìn trần nhà cảm khái thốt lên: “Quả nhiên, bà Lưu Mít Ướt này bị bà Quỳnh Giao ám vào người rồi a! Nếu không sao cứ luôn bại não như vậy chứ.”
“…Em gái, vậy mà em còn dẫn chị ta về nhà!” Thẩm Chính Thái bụm mặt, bộ dạng hối hận vô cùng thê thảm.
“Em cũng không muốn, nhưng mà chị ta…” Thẩm Lạc Lê nói tới đó, đột nhiên nhớ ra cái gì liền che miệng lại, thật cẩn thận liếc về phía Tư Không Tố.
Thấy anh không có phản ứng gì, Thẩm Lạc Lê đang định thở phào một hơi
Tư Không Tố đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Nói đi, hai đứa lại thu bao nhiêu tiền của Lưu Bích Đề nữa rồi?”
Thẩm Chính Thái và Thẩm Lạc Lê đồng thời run lên, trong lòng thầm kêu một tiêng “Không tốt rồi”!
Khóe miệng Thẩm Lạc Lê giương lên một độ cung cứng ngắc, miễn cưỡng cười khổ:
“Anh…anh họ…anh anh anh nói cái gì? Em nghe không rõ?”
“Đúng vậy đúng vậy! Tiền gì chứ? Lưu Bích Đề đâu có cho tụi em tiền!” Thẩm Chính Thái vội vàng liên tục tiếp lời, gật đầu như đảo tỏi.
“Vậy sao?” Tư Không Tố nhướng mày, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như muốn nhìn thấu hai người này, “Đừng tưởng là anh không biết, khắp nơi thu “phí quảng cáo” của các nữ sinh, sau đó mượn cớ dẫn họ đến đây? Hửm? Chơi vui lắm sao?”
“Anh…Anh họ…” Ánh mắt Thẩm Lạc Lê quét quanh loạn xạ, vẫn cắn chặt răng không chịu thừa nhận như cũ, “Em không biết anh nói gì hết.”
Thẩm Chính Thái tiếp tục phụ họa theo: “Em cũng không biết…”
Tư Không Tố cười đến vô cùng nhàn nhã, hai tròng mắt hẹp dài bỡn cợt: “Còn nữa nha…Ám Vô Thương, Hàn Thủy Không Lưu…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Chính Thái đã bật thốt ra tiếng: “A?! Sao anh lại biết!”
Tiếng vang vọng lại trong không gian phòng ăn…
Lúc này Thẩm Chính Thái mới phát hiện mình đã nói lỡ miệng, nhất thời hoa mắt.
Thẩm Lạc Lê bật ra tiếng thét chói tai, hổn hển gào lớn về phía cậu: “Anh, anh thực ngu ngốc!”
“!Anh…Anh…”
Tư Không Tố đang khoanh hai tay, vẻ mặt cười đầy trêu tức, sắc mặt Thẩm Chính Thái càng tái nhợt hơn, bây giờ cậu đang có một loại xúc động muốn đập đầu vào tường cho xong hết mọi chuyện!
Nhìn vẻ mặt Thẩm Chính Thái không cam lòng, Tư Không Tố thản nhiên hỏi: “Em còn gì muốn nói không?” Giọng điệu kia thật giống như đang hỏi phạm nhân trước khi chết còn có nguyện vọng gì muốn thực hiện vậy.
“Làm sao anh lại biết?” Thẩm Chính Thái run run lên tiếng. Làm sao có thể chứ! Cậu rõ ràng đều giữ bí mật rất cẩn thận! Làm sao anh họ lại biết được …
Chẳng lẽ có người nói với anh ấy? Nhưng mà nó chưa từng nói cho ai biết mà…
Ánh mắt Thẩm Chính Thái đột nhiên dừng lại trên người Phong Linh Hiểu, nhìn cô chằm chằm, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định là chị nói với anh họ! Tại sao chị lại làm như vậy chứ!”
Phong Linh Hiểu 囧.
Cô thật sự là dở khóc dở cười…Sao lại kéo tới trên người cô rồi?
Có điều bây giờ cô có nói “Cô là vô tội”, bọn họ cũng sẽ không tin đúng không?
Chi bằng thẳng thắn thừa nhận đi, còn có thể nhân tiện trả đũa…
Hình như cô càng ngày càng trở nên phúc hắc xấu bụng rồi, có điều đây đều là do Shouta và Loli tự mình chuốc khổ thôi, cho nên tuyệt đối không thể trách cô nha ~
Phong Linh Hiểu yên lặng suy nghĩ, sau khi thoái thác “trách nhiệm” không còn một mảnh xong, mỉm cười với Thẩm Chính Thái và Thẩm Lạc Lê, nói ra một câu làm cho bọn họ hận không thế lập tức đào hố tự chôn vùi mình vào:
“Đó là vì, tôi chính là yêu nữ tội ác tày trời, không chuyện ác nào không làm trong lời hai người nói — Linh Phong Hiểu Nguyệt!”