Yêu Hận Triền Miên

Chương 85


Chương trước Chương tiếp

editor Cát

Maldives, bãi tắm tư nhân, một người đàn ông lẳng lặng nằm trên ghế ở bãi cát phơi nắng.

"Thủy Thượng Ốc" được xây dựng từ nước biển xanh thẳm trong suốt, ở trong khong chỉ có thể tận mắt thấy được cá cảnh nhiệt đới, san hô tươi chói mắt cùng với bờ cát trắng trong suốt, cây dừa Bà Sa xinh đẹp làm thành ngôi nhà lá có thể ở đây lắng nghe tiếng chim biển kêu to…Thủy Thượng Ốc gồm mỗi gian phòng độc lập, mái nhà nghiêng, sinh thái nhà cỏ, dựa vào cốt thép và trụ tròn cố định trên mặt nước. Cách bờ biển khoảng 10 mét hai bên trái phải là những cầu gỗ nối liền đến bờ, có chút lãng mạn chính là không cần dùng cầu gỗ mà dùng thuyền đi qua.

Có thể ở một nơi có bãi biển riêng như vậy không phải đơn giản chỉ cần có tiền mà làm được.

Mặt trời mọc rồi lại lắn, thủy triều lên xuống, người đàn ông nằm trên ghế vẫn không nhúc nhích. Cho đến khi bầu trời trên bãi biển đầy sao, cảnh đẹp, yên tĩnh ấm áp người đàn ông kia mới đứng lên.

“Chủ nhân, muốn dùng bữa sao?” Chủ nhân bất động bọn họ cũng không dám hỏi. KHông sai, anh là Lương Úy Lâm.

Tỉnh lại sau phẫu thuật, chủ nhân thật bình tĩnh, thân thể cường tráng của người mau hồi phục lại được như trước, không tới một tháng người đã hoàn toàn khỏe lại, phát súng kia hình như không làm hại đến anh nhiều. Tất cả đều rất bình thường, bọn họ đều tin tưởng rằng, chủ nhân như vậy không gì không làm được. Làm sao có thể vì một người phụ nữ mà gục xuống!

Nhưng chủ nhân sau khi nhận được cuộc điện thoại từ lão gia ngày hôm qua không nói một lời, đáp chuyên cơ tới đảo nhỏ này, không làm gì chỉ lẳng lặng nằm ở đây một ngày. Cho tới bây giờ cũng không có chuyện gì xảy ra.

Chủ nhân không nói bọn họ cũng không thể hỏi. Nhưng chuyện mới vừa rồi, ông cụ lại từ Zurich gọi điện nói phu nhân có lời muốn nói với chủ nhân.

Nhưng thấy vẻ mặt chủ nhân không có gì bọn họ không biết phải làm sao cho đúng! Hai bên không thể chậm trễ.

"A Cánh. . . . . ." Lương Úy Lâm đi vào phòng tiếp khách xa hoa không hề ngồi vào trước bàn ăn, mà là đi tới trước tủ rượu rót cho mình một ly rượu.

"Chủ nhân. . . . . ." A Cánh theo ở phía sau cung kính nói, đi theo Lương Úy Lâm nhiều năm như vậy, tỉnh táo của anh thậm chí ngay cả một nửa của chủ nhân cũng không có học được, chủ nhân nhất định nhìn ra anh có chuyện rồi.

Sau khiNhược Tuyết rời đi, anh cũng trở lại bên Lương Úy Lâm, cùng Bill hai người canh chừng bên chủ nhân.

“Không để cho ta nói lại lần thứ hai!” Uống một ngụm rượu, Lương Úy Lâm nhắm mắt lại lên tiếng nói.

"Phu nhân điện tới yêu cầu cùng người chat webcam." Anh biết anh không thể gạt được . Chỉ là, thấy chủ nhân hình như không muốn bị người ta quấy rầy, cho nên anh một mực chờ chủ nhân.

"Tất cả đi xuống đi." Không có trách cứ A Cánh, bởi vì anh thật sự không muốn nói chuyện với Lương Ngạo Vũ, mẹ của anh nhất định vì chuyện này mà tìm anh? Cho nên anh cũng không muốn nói, nhưng không thể không đối mặt với kiên trì của Nhan Thanh Uyển. Bởi vì chỉ cần Nhan Thanh Uyển muốn làm, không cần mở miệng yêu cầu Lương Ngạo Vũ nhất định sẽ làm cho bà. Nếu như tối nay bà ấy không nói chuyện được với anh vậy ngày mai bà nhất định sẽ xuất hiện trước mặt của anh. Lương Ngạo Vũ có năng lực này so với anh ai cũng hiểu rõ.

Lương Úy Lâm chưa từng bao giờ nghĩ đến, cha mẹ sẽ vì chuyện của người phụ nữ kia mà muốn truy cứu anh. Chỉ là tối hôm qua trong điện thoại Lương Ngạo Vũ chất vấn anh tại sao người phụ nữ kia lại đi? Chưa dứt còn lớn tiếng mắng anh, nói anh đang phá hư kế hoạch!

Không để cho cô ấy đi thì có thể làm gì sao? Sự tồn tại của cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến anh, ở lại chỉ sợ tính mạng anh sẽ không còn! Hơn nữa anh đã đối xử với cô như vậy, cô hận không thể giết được anh đó? Đêm hôm đó anh khẳng định trên mặt cô là sự hung ác muốn lấy mạng anh, đáng tiếc là không có súng mà thôi. Ha ha loại người như bọn họ, trời quá yêu thương? Thế nhưng anh lại buông xuống tất cả để cho cô bắn một phát đạn, phát súng kia đi qua người anh, đã không còn ai nợ ai nữa rồi! Không cần thiết phải cùng nhau nữa!

Nhưng anh không giải thích cho ai, cho dù là cha của mình thì sao? Như vậy thì tâm tình sao có thể bình tĩnh lại?

Về phần kế hoạch của Lương Ngạo Vũ, anh không có hứng thú muốn hiểu, nếu như bọn họ muốn nói kế hoạch ấy là chuyện hôn nhân thì anh không có lời nào để nói, cả đời này anh chưa hề nghĩ mình muốn cùng một người phụ nữ trải qua cuộc sống hôn nhân. Không cần thiết, thật không có! Cho nên anh lẳng lặng cúp điện thoại của Lương Ngạo Vũ.

Anh cho là anh sẽ không quan tâm tới bất cứ ai ở trước mặt anh nhắc đến người phụ nữ kia, mà thủ hạ của anh chưa có ai dám nhắc đến cả.

Nhưng Lương Ngạo Vũ lại nhắc đến cái tên đó, tim của anh đột nhiên trở nên phiền muộn. Đó là một cảm giác xa lạ. mãnh liệt khiến cho anh không bình tĩnh được. Cho nên anh đến nơi này nơi người ta gọi là “thiên đường mất mát” Maldives, chỉ hi vọng Maldives xinh đẹp có thể giúp anh khôi phục lại là Lương Úy Lâm của trước kia.

Nhưng trên đời này nguyện vọng luôn tốt đẹp như vậy, hình như luôn có người không cam lòng để cho anh tốt hơn! Mẹ, mẹ muốn nói với con cái gì? Còn có thẻ nói cái gì sao?

Để cái ly trong tay xuống, đưa tay ấn chốt mở tủ rượu ra, vách tường ba thước tự động mở ra. Có lúc, xa hoa cũng có đạo lí riêng của nó đấy!

Zurich cảnh sắc, trước sau như một đều xinh đẹp. Đối mặt với người phụ nữ đang an tĩnh ngồi uống trà, hình như webcam vẫn chưa mở ra.

"Mẹ, buổi trưa tốt!" Lương Úy Lâm chủ động lên tiếng nói.

"Úy Lâm? Thế nào lại lâu như vậy? Ăn tối rồi sao?" Bên này đã tối nhưng bên kia lại là ánh nắng chói chang, Nhan Thanh Uyển nghe được âm thanh của con trai vội để cái ly xuống, đối mặt nhìn con trai.

Công nghệ hiện đại thật là tốt, có thể để cho những người cách nhau cả nữa địa cầu có thể vượt qua giới hạn thời gian mà xuất hiện trước mắt đối phương.

“Mẹ không cần lo lắng cho con! Cha đâu?” Lương Úy Lâm nhìn bên kia phòng khách, cũng không có thấy bóng dáng của Lương Ngạo Vũ.

“Cha con đến thư phòng có chút chuyện rồi! Úy Lâm thân thể của con có tốt không? Không nên quá vất vả!”Nhan Thanh Uyển nhìn sắc mặt của con trai đã khôi phục như trước, lo lắng đã giảm xuống. Nhưng còn có một chuyện bà rất muốn hỏi rõ ràng.

“Mẹ con đã sớm khỏe lại rồi. Mẹ không phải chỉ tìm con để tán gẫu chứ?” Lương Úy Lâm rút ra một điếu xì gà liền đốt.

"Úy Lâm, làm sao con lại hút thuốc lá?"

"Mẹ, có chuyện gì mẹ cứ hỏi đi! Tối nay con còn có chuyện phải làm!" Anh cũng rất bận rộn có được hay không? Lớn như vậy có Lương thị, buôn bán hai nhà hắc bạch, anh hận một ngày không có được 48 canh giờ! Hôm nay anh đã để lãng phí một ngày rồi, hiện tại có rất nhiều chuyện chờ anh xử lí.

"Úy Lâm,Nhược Tuyết đâu?" Con trai bận rộn, Nhan Thanh Uyển làm sao có thể không biết? Năm đó nó thường không có ăn cơm đều, Ngạo Vũ thường loay hoay ba bữa cơm cũng không có đều.

Nhưng có chuyện cần phải hỏi, bà không hiểu con trai và Nhược Tuyết có chuyện gì, cho nên bà kích động trước mặt cả nhà tuyên bố Nhược Tuyết là hôn thê của nó. Bà tin Úy Lâm không có phản đối sẽ đón nhận Nhược Tuyết .

Ngay sau khi trở về không lâu, con trai lại bị thương không nhẹ,Nhược Tuyết cũng rời khỏi nó. Nó bị thương bọn họ đều biết nhưngNhược Tuyết rời đi, mấy ngày trước có nói chuyện với vú Lâm mới biết được, vú Lâm trong điện thoại nói con bé không biết đã đi đâu rồi, mà đứa con nhà mình chưa bao giờ ở trước mặt nhắc tớiNhược Tuyết .

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Bà rất thíchNhược Tuyết , dù là người nhà họ Lăng, cho dù hai nhà có nhiều ân oán.

"Mẹ, con không muốn nói chuyện này. Nếu như không có những chuyện khác con muốn đi trước!" Lương Úy Lâm làm sao có thể không hiểu đây? Chỉ là anh nghĩ để cho bà ấy nói ra, nhưng là có trả lời hay không là chuyện của anh.

"Úy Lâm, làm sao con có thể như vậy?Nhược Tuyết cũng không có lỗi gì với con, huống chi con bé đã đi theo con nhiều năm, chẳng lẽ con. . . . . ." Bên này Nhan Thanh Uyển bối rối, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng.

"Mẹ, con thật sự có chuyện. Cha đã tới, hai người nói chuyện đi!" Trên đời này cũng chỉ có Nhan Thanh Uyển dám ở trước mặt anh nhắc đến người kia, nhắc tới thì thế nào? Bọn họ là người của hai thế giới, không có thể cùng nhau, dù là từng có nhưng cũng chỉ là sai lầm.

Hai đường thẳng song song không thể nào cắt nhau. Mà giữa bọn họ, giao điểm đã không có cũng không cần thiết phải gượng ép, chỉ đơn giản như vậy.

"Úy Lâm, chờ một chút. . . . . ." Nhan Thanh Uyển thấy con trai định logout, lập tức lên tiếng ngăn cản. Bà sẽ không cãi lại, đặc biệt là đứa con trai từ nhỏ lớn lên đều không cần bà quan tâm. Thấy Lương Ngạo Vũ đi tới, không bằng để cho hai cha con bọn họ nói chuyện đi.

"Ngạo Vũ, anh đã tới." Nhanh chóng đứng dậy, Nhan Thanh Uyển kéo Lương Ngạo Vũ qua.

"Cha, con nghĩ chúng ta không có chuyện gì để nói! Con nghĩ không cần lãng phí thời gian của cha, cha bồi mẹ đi!” Lương Úy Lâm cũng không muốn lại để hai cha con bắt đầu đại chiến, anh hôm nay không có hăng hái đấu cùng ông.

"Úy Lâm, không vội. Ta cũng vậy không muốn với con. Chỉ là muốn nói mấy câu nói mà thôi. Chuyện của con cùng nha đầu nhà họ Lăng ta cũng không muốn quản, chỉ là chuyện liên quan đến con cháu Lương gia lưu lạc bên ngoài, ta không thể không nhúng tay vào. Các con ở chung một chỗ lâu như vậy chẳng lẽ không lo lắng?” Lương Ngạo Vũ hời hợt nói. Thật ra thì chính ông cũng nghi ngờ, chuyện rõ ràng đã theo kế hoạch rồi, tại sao còn chưa sóng yên biển lặng? Lại làm cho hai đứa nó trở thành người xa lạ.

"Ha ha. . . . . ." Lương Úy Lâm cười lạnh lên tiếng: "Cha, chuyện như vậy tuyệt không có thể! Chuyện này cha không nên quan tâm!" Anh làm sao có thể để một người phụ nữ nào mang thai con anh? Thật là chuyện cười!

Nhưng tại sao tim của anh vì lời nói của Lương Ngạo Vũ mà trở nên có chút không an . Những năm này, anh đều đúng hạn để cho cô uống thuốc, không thể nào có cơ hội mọc rễ. Nhưng tại sao giọng điệu Lương Ngạo Vũ lại chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ có gì đó sai rồi sao?

Buổi tối ngày hôm đó, anh đã gần nửa năm không có gặp mặt cô. Nếu như xảy ra chuyện đã sớm có, không cần chờ đến bọn họ không còn có thể gặp nhau mới xảy ra chuyện như vậy.

"Chỉ mong là ta lo lắng hơi quá. Con trai, ta không quấy rầy con nữa.” Trên mặt nó cho dù có một chút xíu rất nhỏ nét mặt biến hóa, là cha của nó, ông làm sao có thể không nhìn ra? Lương Úy Lâm, con sẽ tự hại chết chính mình bởi vì tự phụ của con mà thôi .

Đưa tay nhấn nút nguồn, màn hình trở lại màu đen. Yên tĩnh trừ yên tĩnh lúc nay bên cạnh anh không có loại âm thanh nào khác.

Lương Úy Lâm lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, anh đang vì khả năng nào đó mà tự hỏi, Lương Ngạo Vũ không thể nào vô duyên vô cớ nói ra lời nói này, nhưng tại sao ông lại nói thế?

Mà người phụ nữ kia, không thể nào sinh hạ đứa bé của anh? Đặc biệt sau khi đối với cô như vậy, cô trừ hận anh không có thể có tình cảm.

Hận? Nếu như có thể hận đó cũng là tốt!

Chỉ là, người phụ nữ ngốc kia thế lại thích anh. Nhưng một chút cảm giác kia cũng bị chính anh tự tay phá hủy, hủy diệt sạch sẽ.

Không nên, thật không nên. Lúc này ban đêm anh thế nhưng lại nhớ lại người phụ nữ kia. Gương mặt khéo lẽo trước mặt anh vĩnh viễn nghe lời.

Hơi thở, nhắm mắt, dung nhan xinh đẹp, thế nhưng càng ngày càng rõ ràng, gương mặt này, mỗi lần xuất hiện sẽ khiến cho tim anh đau, Lương Úy Lâm anh lại bị một người phụ nữ kìm hãm, là ngoài ý muốn, không được hoan nghênh.

Người phụ nữ đáng chết này, tại sao bây giờ còn ảnh hưởng đến tâm tình của anh đây?

Thì ra là, không thấy cũng sẽ không tốt hơn! Ngược lại càng thêm khó chịu. Lương Úy Lâm nghĩ, anh nhất định là đang bị bệnh! Hơn nữa bệnh cũng không nhẹ. Nghĩ đến một người phụ nữ. Cuộc sống hơn 30 năm chưa hề có cảm giác này.

"Lăng Nhược Tuyết , em cút xa ra. Cút. . . . . ." Thanh âm của thủy tinh bị đập bể vang trong đêm tĩnh mịch.

Lăng Nhược Tuyết , em cút đi! Em là người mà trong đời anh không thể có cách nào đoán trước, anh không dừng lại được đau đớn này, không nên xuất hiện trong đời anh…..

Chỉ là ngoài ý muốn làm sao biến mất đây? Tại sao có thể như vậy? Hận trong lúc vô tình chuyển thành cái gì rồi, đầu anh mê man, cũng đồng thời nổi điên!

"Chủ nhân!" Một tiếng vang kia truyền đến, A Cánh bên ngoài đi vào.

"A Cánh, đi ra ngoài. Tối nay không cần trở lại quấy rầy ta!" Ý thức được hành động của mình gần như mất khống, trong bóng tối Lương Úy Lâm lạnh lùng lên tiếng nói.

"Chủ nhân, bác sĩ Nghiêm gọi điện tới có chuyện gấp phải cùng người nói chuyện.” Đi theo bên cạnh nhiều năm, A Cánh sao có thể không biết chủ nhân đang rất nóng giận, anh xem như vô ích rồi. Nhưng bác sĩ Nghiêm gọi đến giọng không giống ngày thường, hơn nữa liên quan đến chuyện của một người khác, anh cho dù phải mạo hiểm tính mạng cũng phải nói.

Chủ nhân hôm nay không bình thường, rốt cuộc phu nhân đã nói chuyện gì lại khiến chủ nhân như vậy?

“Mặc kệ cậu ta! Đi xuống!” Lúc này anh không muốn cùng ai nói chuyện. Anh cần an tình để cho lòng mình khôi phục lại bình tĩnh. Mất khống chế như vậy không nên có.

“Chủ nhân, Nghiêm Quân Hạo nói chuyện của tiểu thư, vô cùng gấp!” Anh lần này phạm phải đại kị của chủ nhân, mạng nhỏ này nhất định không giữ được. Nhưng bác sĩ Nghiêm nói tiểu thư nguy hiểm tính mạng, anh làm sao có thể không nói? Chết đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. A Cánh anh đời này có thể vì hai người chết không hối tiếc, một là Lương Ngạo Vũ, giờ là Lương Úy Lâm, chủ nhân của anh. Nhưng vì tính mạng của tiểu thư, anh có chết cũng không sao! Cũng tính là vì Lương Úy Lâm mà chết đi!

Anh biết, tiểu thư đối với chủ nhân nhất định là không thể thay thế!

Trả lời A Cánh là một tiếng súng vang lên xông thẳng vào bầu trời đêm mĩ lệ của Maldives. Không tới 5 giây, Bill mang tất cả hộ vệ xông vào trong nhà. Lại phát hiện A Cánh nhắm chặt mắt đứng nơi đó, mà chủ nhân đang cầm súng chỉ vào A Cánh.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chủ nhân cùng A Cánh . . . . .

"Chủ nhân. . . . . ." A Cánh mở mắt, sau đó hai chân quỳ xuống. Lấy thương pháp của chủ nhân muốn đánh một người nhất định sẽ không trốn thoát, đây là chuyện không thể nào, thật ra chủ nhân muốn trừng phạt anh nhưng phát súng kia chỉ là cảnh cáo mà thôi.

"Đi ra ngoài hết đi." Trầm mặc một lúc sau, Lương Úy Lâm thu hồi súng, trầm giọng ra lệnh.

"Vâng" Nghiêm chỉnh đồng thanh đáp, trong nháy mắt đã biến mất.

"Lâm, tôi biết ngay cậu nhất định sẽ gọi điện thoại cho tôi." Trong điện thoại Nghiêm Quân Hạo mang theo nụ cười vang lên rõ ràng. Giác quan thứ sáu của anh luôn rất linh, làm sao có thể không đúng chứ?

Lương Úy Lâm nắm trong tay vỏ kim loại điện thoại, không có lên tiếng. Nhưng nếu có người ở bên cạnh, nhất định có thể thấy tay của anh thật ra thì có chút đang phát run. Đúng vậy, cho nên anh không dám cùng Quân Hạo chat webcam, anh không thể nào để cho cảm xúc của mình lộ ra ngoài để người khác nhìn, đặc biệt là cái tên nhiều chuyện chết tiệt Nghiêm Quân Hạo .

"Lâm, cậu có ở đó nghe tôi nói chuyện không?" Nếu như không phải là có tiếng hít thở nhỏ nhẹ xuyên thấu qua làn sóng điện truyền tới, Nghiêm Quân Hạo cho là anh đang nói chuyện với không khí!

"Cậu nếu không nói ra mục đích của mình, tôi cúp máy." Hít một hơi thật sâu, Lương Úy Lâm làm cho thanh âm mình trở nên tỉnh táo. Thật ra thì anh muốn hỏi, người kia rốt cuộc thế nào? Nhưng lời như vậy anh làm sao có thể hỏi được? Tuyệt không thể!

"Lâm, cậu đoán tôi hôm nay ở bệnh viện đụng phải người nào?" Mẹ nó, Nghiêm Quân Hạo , nói chuyện với cậu, cậu có thể dứt khoát một chút hay không?

"Lâm, cái người này một chút tình cảm cũng không có, không trách được Nhược Tuyết không muốn ở cùng chỗ với cậu nữa….Này, cậu không phải muốn cúp máy đó chứ?” Đang nói câu nói kia sau đó giống như biết rõ đối phương đang kích động muốn tắt máy, Nghiêm Quân Hạo lập tức lên tiếng nói. Lương Úy Lâm đang trải qua thời gian không ổn… Trêu chọc cậu ta thế có phải sẽ bị trả thù không? Nghĩ đến đây, Nghiêm Quân Hạo chợt toàn thân rét run . Anh chọc ai không chọc, lại là Lương Úy Lâm? Thật là trời sanh bị coi thường!

"Cậu nói hay không nói!” Đây không phải là lời hỏi thăm mà là uy hiếp.

"Ừ. . . . . .Nhược Tuyết hôm nay tới bệnh viện kiểm tra, em ấy mang thai! Đã 18 tuần. Nhưng em ấy tính giải phẫu dẫn sản! Không biết thân là cha của đứa bé, cậu có đồng ý làm phẫu thuật này hay không?”

(Mình là mình kết anh Hạo lắm nha, cà tưng dễ sợ, hay chọc ngoáy anh Lâm, toàn bị hành hạ mà không chừa ^^)

Nhưng Nghiêm Quân Hạo chưa có đợi đến khi Lương Úy Lâm trả lời chắc chắn. Bởi vì đối phương đã cúp máy! Đây là tình huống gì? Nghiêm Quân Hạo bắt đầu có chút lo lắng.

Lương Úy Lâm nếu quả thật không quan tâm Nhược Tuyết , căn bản sẽ không chủ động gọi điện thoại cho anh, nhưng cậu ta nghe tin tức này lại không nói một lời đi cúp máy liền, đây là sao chứ?

Trên đời này, chuyện khổ sở nhất là chuyện không thể lựa chọn. Nhưng cô không thể không lựa chọn, bởi vì số mạng đã chọn cho cô một con đường, cô cũng chỉ là làm theo vận mệnh mà thôi.

Ngồi ở trong quán cà phê an tĩnh, Nhược Tuyết nhìn cơn mưa phùn trong suốt bên ngoài cửa gương trước mặt, thời tiết thật đúng là thất thường, vừa nãy còn có mặt trời, giờ bất chợt lại mưa, khiến những người không mang áo mưa trở tay không kịp.

Một đôi tình nhân trẻ tuổi không có mang theo ô, hai người núp ở dưới một cái áo khoác nam, vừa chạy vừa cười. Tuổi trẻ, thật tốt!

Cô cũng từng trẻ người non dạ như thế nhưng việc đời thay đổi thời gian lùi xa, mái tóc dài, cái cúi đầu yếu ớt, tóc mai vẫn như cũ, cảnh vật mênh mong trong đôi mắt coi như là đau thương.

"Nhược Tuyết . . . . . ."

" Anh Tử Mặc, có làm phiền đến công việc của anh không?” Không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới, cô hẹn anh ra ngoài. Chung Tử Mặc ngồi xuống vị trí đối diện với cô.

"Nhược Tuyết , không sao. Trong khoảng thời gian này em làm sao vậy? Giữa chúng ta thật không nên khách sáo như vậy! Lời nói của mẹ anh em không nên để ý làm gì. Mẹ là mẹ, anh là anh.” Chung Tử Mặc có kiên định không đổi trong lời nói của mình. Đúng vậy là kiên định. Anh chưa bao giờ kiên định như vậy, anh chỉ muốn chăm sóc cô mà thôi, chẳng lẽ không được sao?

“Anh Tử Mặc, em hôm nay hẹn anh ra ngoài, có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.” Tay nắm thật chặt muỗng cà phê, lòng bàn tay Nhược Tuyết đổ mồ hôi. Cô rất xấu, cô thật là xấu, vẫn muốn tốt cho người đàn ông đối xử tốt với cô nhưng cô lại chỉ lợi dụng anh. Cho nên hẹn anh ra ngoài, bởi vì bên cạnh cô không có người nào đáng tin cậy, cô suy nghĩ hai ngày chỉ có thể nhờ anh giúp cô kí đơn đồng ý giãi phẫu.

Cô thật ích kỉ, rõ ràng không muốn tiếp nhận tình cảm của anh nhưng lại lợi dụng điểm này để giúp cô! Anh Tử Mặc thật sự là một người đàn ông tốt nhưng cô không làm gì được cho anh!

"Nhược Tuyết , em có chuyện gì cứ nói cho anh biết, anh rất vui. Thật rất vui! Về sau có chuyện gì cần anh giúp đỡ, cho anh biết đầu tiên có được không?” Giọng nam dịu dàng vang lên ở bên cạnh, đưa tay tới cầm lấy tay cô.

Ấm áp mà có lực, cô nhìn một chút bàn tay phái nam, không nói gì, cũng không dám lập tức lấy ra.

"Anh Tử Mặc, em. . . . . ."Nhược Tuyết nhìn bộ mặt nhu tình của người đàn ông, lo lắng trong lòng trở nên rõ ràng , có lẽ cô không nên đẩy anh vào khó khăn.

"Nhược Tuyết , đem chuyện của em nói cho anh nghe có được không? Xin em cho anh một cơ hội để chăm sóc em, có thể làm cho em vui vẻ, cũng là tạo một cơ hội cho em hạnh phúc.”

"Thật xin lỗi, anh Tử Mặc. Em không thể tiếp nhận! Thật xin lỗi. . . . . ." Thu hồi tay của mình,Nhược Tuyết trong lòng đã quyết định không thể để cho anh giúp đỡ. Bởi vì tình cảm của anh cô không có cách nào báo đáp.

Cô và anh thật không thể nào! Cô tự mình nghĩ biện pháp vậy!

"Nhược Tuyết , em không phải phải khẩn trương, là anh rất nóng vội rồi! Anh nên để cho em có nhiều hơn thời gian suy tính." Chung Tử Mặc cảm giác mình làm cho cô sợ. Nhưng trong khoảng thời gian này tới nay cô luôn trốn tránh, không gặp anh làm cho lòng anh càng không thể xác định.

“Anh Tử Mặc, em còn có việc đi trước, thật xin lỗi, hại anh tới đây một chuyến.”Nhược Tuyết trong lòng hỗn loạn, không muốn tiếp tục ở chung nữa, chỉ muốn nhanh lên một chút lúc này rời đi thôi, chỉ muốn đến một nơi an tĩnh để cho chính mình suy nghĩ một chút.

Lương Úy Lâm, tại sao, tôi vừa định muốn bắt đầu cuộc sống mới, anh lại như âm hồn không tiêu tan bám theo tôi? Tại sao? Đôi tay không tự chủ sờ cái bụng nhỏ, ý nghĩ khổ sở cô chợt muốn khóc.

"Nhược Tuyết , không phải có chuyện muốn anh giúp một tay sao?" Chung Tử Mặc kéo tay Nhược Tuyết tay không để cho cô đi.

"Anh Tử Mặc, thật xin lỗi. Thân thể em bỗng nhiên không thoải mái chuyện cũng không gấp, hôm nào chúng ta nói tiếp có được không?”Nhược Tuyết không dám nhìn thẳng Chung Tử Mặc, cô vốn không phải là người hay nói dối. Cô sợ vẻ mặt của mình bán đứng.

"Nhược Tuyết , anh đưa em trở về." Sắc mặt cô tái nhợt khiến Chung Tử Mặc không thể miễn cưỡng cô nữa.

"Không cần, em có thể tự mình trở về! Anh Tử Mặc, anh đi trước đi!"

"Nhược Tuyết , để anh đưa em về!"

"Anh đưa đến đầu đường chung cư cũng được rồi.” Cự tuyệt sao đây? Một người đàn ông như vậy không đành lòng nói nặng lời.

***

Có lúc, trong đời gặp lại, hẳn là bất đắc dĩ .

Mưa đã tạnh, Nhược Tuyết đứng ở ven đường lẳng lặng chờ Chung Tử Mặc lấy xe từ bãi đậu ra. Sau cơn mưa gió nhẹ thổi mái tóc dài của cô, một vài sợi theo cơn gió nghịch ngợm áp vào gò má xinh đẹp,Nhược Tuyết đưa tay phất sợi tóc, chỉ trong nháy mắt đó, chiếc xe thể thao màu đen xinh đẹp không phát ra âm thanh, im lặng dừng ở ven đường.

Sau đó cô không tin được mà trợn mắt há miệng lên, người đó cô cho rằng đời này sẽ không gặp lại nữa nhưng cứ như vậy mà ở trước mắt cô.

Cô không ngờ đến, thật không ngờ rằng bọn họ lại gặp ở chỗ này…Không thể buông tay! Là tình cờ hay có chủ ý không quan trọng nữa. Chỉ là đến quá nhanh làm cho cô không kịp ứng phó, chỉ có thể đứng sững sững ở nơi đó không nhúc nhích, muốn hận đến tận xương tủy cái người đang từng bước từng bước tiến lại gần cô.

Nếu như cô còn lí trí nên lập tức quay đầu nhưng không thể được! Một điểm hữu dụng cũng không có! Bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, hai chân như đeo chì không cách nào xê dịch được.

Anh đang bước gần đến cô chợt dừng lại, ánh mắt sắc bén thâm trầm nhìn vào đôi mắt quen thuộc của cô.

Thời gian ngưng lại, thế giới biến mất.

Rõ ràng khoảng cách của bọn họ chỉ là vài bước chân, nhưng trong mắt cô bọn họ tựa như cách xa vạn dặm không thể chạm đến. Thân thể có gần hơn nữa thì như thế nào? Khoảng cách đó không thể kéo gần lại!

Bọn họ sớm đã không còn quan hệ gì, đêm đó đã phủi sạch tất cả.

Thuyền đi trên nước không dấu vết.

"Nhược Tuyết , thế nào? Lên xe chứ?" Chung Tử Mặc lái xe ra ngoài nhìn thấy Nhược Tuyết đứng ở nơi đó, bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn. Khí chất như thế người ta không muốn chú ý cũng không được, không chỉ là anh mà người qua đường cũng bị mê hoặc bởi người đàn ông xuất hiện ở ven đường.

Thật sự là quá chói mắt, vóc người cao lớn, ngũ quan khắc sâu, nhất là cặp mắt đen lạnh nhạt kia, cả người tản ra phong thái đầy lạnh lẽo, còn không nói một lời, thậm chí ánh mắt cũng không rõ, lẳng lặng tỏa ra khí thế cường đại, làm cho người ta không tự chủ được muốn thuần phục ở dưới không dám động đậy tí nào.

Anh ta cùng Nhược Tuyết cứ như vậy đứng ở nơi đó, không nói lời nào cũng không có bất luận hành động gì, nhưng người khác nhìn thì giống như một bức tranh xinh đẹp.Nhược Tuyết , cùng người đàn ông này có quan hệ gì đây?

"Nhược Tuyết , em có quen vị tiên sinh này không?" Anh gọi cũng không làm cho Nhược Tuyết nghe thấy nên anh xuống xe đi tới phía sau cô nhẹ giọng nói.

"Chúng ta không quen. Anh Tử Mặc thật xin lỗi để cho anh chờ lâu.” Chung Tử Mặc đi đến rốt cuộc Nhược Tuyết cũng thu hồi ánh mắt hốt hoảng của mình không biết làm sao, thấp con mắt, xoay người không có chút lưu luyến.

Vốn là không nên gặp lại, tình cờ gặp thì sau đó nên tránh đi. Bọn họ vẫn là người xa lạ.

“Không quen? Lăng Nhược Tuyết , em thật đúng là khiến cho anh giật mình!" Tâm lạnh lẽo. Không quen? Anh trong cảm nhận của cô chỉ là một người không quen biết? Lương Úy Lâm cười lạnh ra tiếng.

Người phụ nữ này, quả nhiên có thể!

Nghe được tên của mình từ trong miệng anh gọi ra,Nhược Tuyết dừng một chút, chỉ là một chút mà thôi, sau đó kéo cửa xe Chung Tử Mặc ra nhấc chân phải ngồi vào, âm thanh như ác mộng đó lần nữa vang lên làm chân cô như đông cứng lại: “Thế nào? Có can đảm mang thai con anh, lại không có can đảm đối mặt với anh sao?”

Lí trí trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất! Cô không thể động đậy nữa, đôi môi cắn chặt rịn ra tia máu! Anh biết rồi, anh làm sao có thể biết?

Người bị dọa sợ không chỉ có mình cô, Chung Tử Mặc sắc mặt cũng trắng bệch, người đàn ông này đang nói cái gì?Nhược Tuyết có đứa bé của anh ta sao? Chẳng lẽ những nămNhược Tuyết biến mất là có liên quan đến người đàn ông này?

Lương Úy Lâm đi tới trước mặt cô, đưa tay ép buộc nâng mặt của cô lên.

Cảm giác bị áp bức cường đại, để cho cô khôi phục lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt lạnh như hàn băng kia, không ngăn được tầm mắt bén nhọn, cô cúi đầu. Vô dụng, thật vô dụng. Cô đối với anh trừ hận còn cảm thấy sợ hãi!

Đúng vậy, người đàn ông như Lương Úy Lâm trên đười này có bao nhiêu người có thể ngăn cản ánh mắt của anh? Huống chi cô cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà anh chỉ tùy tiện vân vê qua lại mà thôi.

Nhưng tại sao anh lại xuất hiện trước mặt cô, đoạt lấy riêng tư của cô? Anh không phải chính miệng nói để cho cô tự do sao? Hiện tại là như thế nào?

Chẳng lẽ vì đứa bé trong bụng cô sao? Không thể nào! Bọn họ tách ra lâu như vậy, tại sao anh biết trong bụng cô là đứa bé của anh? Anh tự tin quá rồi, Lương Úy Lâm! Trên đời này không phải chỉ có một mình anh là đàn ông!

Nhưng anh không biết cô đã thay đổi, không còn làNhược Tuyết trước kia đối mặt anh nữa, người ta nói không muốn là được nhưng cô muốn có dũng khí, muốn sống cuộc sống của mình, không muốn có bất kì liên hệ nào với anh..

Cô cuối cùng không phải là một cô gái không biết gì cả, không có ảo tưởng gì với người đàn ông cưỡng đoạt thân thể mình nữa, tiếng súng đi qua, cô quyết tâm muốn cắt đứt với anh.

“Thật xin lỗi, không phải con của anh” Cô giương mắt nhìn về anh. Hơn nữa cô không có ý định bỏ đứa bé, nhưng cái này không cần thiết phải nói với anh.

Bởi vì mang thai cằm của cô trở nên mượt mà, ngũ quan ngượng ngùng giờ trở nên thanh thuần, đầy ý vị kiều mỵ.

Cô như vậy lại khiến Lương Úy Lâm say đắm!

“Em làm anh phải giật mình đó, không phải của anh? Không ngại anh làm lần nữa?” Đối thoại vô sĩ như vậy vang lên ở đường phố. Lương Úy Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu, đôi môi nhàn nhạt nâng lên.

Người phụ nữ này lần này gặp lại, thế nào lại không như trước nữa.

"Lương Úy Lâm, tôi không có vô sỉ như anh! Lúc nào cũng có thể động dục được! Nếu như không có chuyện gì khác, xin buông tay, chúng tôi muốn đi.” Mạnh mẽ đè sợ hãi trong lòng xuống, Nhược Tuyết tỉnh táo ra tiếng. Cô không thể bị anh uy hiếp nữa, cũng không muốn cùng anh có bất kỳ tiếp xúc thân thể, cô không muốn anh chạm vào cô.

"Vị tiên sinh này, làm phiền anh buông tay cô ấy ra được không? Nếu cô ấy không muốn nói với anh vậy thì không nên miễn cưỡng cô ấy.” Dám nói chuyện như vậy với Lương Úy Lâm không có nhiều người lắm, mà Chung Tử Mặc có thể có dũng khí như thế thật đáng khen! Đáng tiếc dũng khí của cậu ta dùng không đúng chỗ.

"Chung tiên sinh, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, anh không có liên quan!” Lương Úy Lâm chỉ liếc mắt mà thôi hai hộ vệ cao to không biết từ đâu chui ra, ngăn cản Chung Tử Mặc.

"Anh . . . . . Các người muốn làm gì?" Chung Tử Mặc không nghĩ tới người đàn ông này lại biết anh! Nhưng anh khẳng định không hề biết người đàn ông này, dù người đàn ông này chính là ông chủ của công ty bọn họ, nhưng lul chưa bao giờ tới công ty dò xét, Chung Tử Mặc không biết cũng là chuyện bình thường.

Càng làm cho Chung Tử Mặc kinh ngạc hơn nữa không phải người đàn ông kêu mấy người này ngăn cản anh, anh có ngu cũng biết cái vật thô sáp bên hông là cái gì! Trời ạ, Nhược Tuyết rốt cuộc là chọc phải người nào? Người đàn ông này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

"Câm miệng!" Lương Úy Lâm chỉ cần một cái ánh mắt thì có thể làm cho người ta phải im lặng nhưng hôm nay anh lại phải nói hơn một câu chứng minh anh đã không còn bình tĩnh.

"Lương Úy Lâm, ban ngày ban mặt anh muốn làm gì? Buông anh Tử Mặc ra! Anh ấy không có liên hệ gì với anh.” Nhược Tuyết nghĩ kéo tay của anh ra, tuy nhiên không kéo được nửa phần. Chỉ có thể ngước đầu cố gắng nhìn thẳng vào mắt của anh. Có sợ cũng phải làm!

“Cậu ta không có liên hệ với anh? Vậy có quan hệ tới em sao?” Anh dùng lực lôi cánh tay mềm của cô, thậm chí ác liệt không để ý cô kêu lên, đêm lấy cả người cô kéo đi, khóa lại trong tay của mình. Dám vì người đàn ông khác nói chuyện? Vậy thì cô có can đảm gánh chịu hậu quả.

"Chúng ta không có quan hệ gì hết." Cho dù sợ cô cũng phải cắt đứt quan hệ giữa bọn họ.

"Buông Nhược Tuyết ra, tôi là bạn trai của cô ấy!" Tức giận khiến Chung Tử Mặc bỏ quên Nhược Tuyết lại gọi người đàn ông này “Lương Úy Lâm” mà ông chủ của bọn họ không phải là anh sao? Có thể chỉ trùng tên mà thôi? Thật sự có chuyện trùng hợp vậy sao? Không thể nào là cùng một người, ông chủ của Lương thị sao có thể đem hộ vệ tùy thân ra ngoài?

Người đàn ông này thật sự là quá đáng. Quá đáng đến những người qua đường cũng không dám tỏ chính nghĩa. Đầu năm mọi người sao lại như thế?

"Bạn trai?" Lương Úy Lâm hừ lạnh, tròng mắt sắc bén mảnh mị , ánh sáng tóe ra ác ý, trầm thấp mà rõ ràng nói: "Cậu biết cô ấy cùng tôi lên giường bao nhiêu lần không? Cậu biết cô ấy dưới thân tôi vui sướng như thế nào không? Trên người cô ấy đều là dấu vết của tôi lưu lại, người phụ nữ như vậy, cậu còn cần không?”

"Lương Úy Lâm. . . . . ." Nhược Tuyết nằm mộng cũng không nghĩ anh sẽ nói ra những lời như vậy, đối mặt với người đàn ông khác mà nói ra chuyện kia, hốc mắt nóng lên, cảm giác nhục nhã cùng bị thương giống như cái lưới lớn, trói cô thật chặt, cơ hồ muốn cắt đứt hô hấp của cô. Anh thật là quá đáng!

"Làm sao anh có thể ác tâm như vậy?" Hơi sức lập tức như là bị rút sạch rồi, Nhược Tuyết cảm giác hai chân mình như nhũn ra, cô không có dũng khí nhìn Tử Mặc một cái, rất khó chịu!

Người đàn ông này, thật không phải là người! Lần nữa gặp mặt, cũng vũ nhục cô như vậy! Cô làm sao có mặt mũi nào sống trên đời nữa!

"Anh ghê tởm? Thời điểm em thoải mái sao không nói mình ghê tởm!”

"Anh . . . . ." Đầu thật choáng váng, cô không có biện pháp nói với anh nữa, loại người như thế này làm sao có thể nói rõ ràng đây!

"Buông tôi ra, các người còn nói như vậy, chúng tôi có thể kiện các người.” Chung Tử Mặc biết mình không thể thoát khỏi hai người đàn ông này, không dãy giụa nữa nhưng mặt Nhược Tuyết chợt tái nhợt làm cho anh đau lòng, người đàn ông này thế nhưng lại tổn thương Nhược Tuyết, không trách được Nhược Tuyết thay đổi nhiều như vậy!

Ác độc cỡ nào mới có thể hành hạ một người phụ nữ như thế!

"Kiện tôi?" Lương Úy Lâm cười lạnh ra tiếng, "Không bằng, chừa chút hơi sức lo cho chính bản thân mình đi”

"Lương Úy Lâm, anh rốt cuộc muốn thế nào?" Nhược Tuyết cho là mình sẽ không ở trước mặt người đàn ông này mà rơi lệ nhưng lúc này không thể khống chế được mình!

" Trở về cùng anh." Về phần sau khi trở về muốn thế nào, anh còn không có nghĩ kỹ! Trước tiên đem người mang về rồi hãy nói! Chỉ cần là đồ vật Lương Úy Lâm anh muốn tìm tuyệt đối không trốn thoát được! Cho dù là phụ nữ cũng không ngoại lệ.

"Không thể nào!" Nhược Tuyết không chút nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt lời nói.

"Em nói anh không có khả năng này sao? Vậy em muốn anh xuống tay với cậu ta?” Khóe mắt nhẹ nhàng xẹt qua Chung Tử Mặc, người phụ nữ này nhất định phải ép anh uy hiếp mới được! Nếu cô thích như vậy anh không ngại uy hiếp.

“Anh trả thù còn chưa đủ sao? Tại sao lại quấy rầy cuộc sống của tôi? Tại sao muốn tôi trở về cùng với anh. Lương Úy Lâm có thể không quá đáng như vậy được không? Anh Tử Mặc có thù gì với anh mà anh đối phó với anh ấy?”

Bất mãn trong lòng cùng tức giận khiến Nhược Tuyết tạm thời quên mất người đàn ông đang đứng trước mặt cô là Lương Úy Lâm, anh muốn làm gì thì cần gì lí do? Giảng đạo với người đàn ông như thế thật lãng phí nước miếng.

“Cùng anh trở về hay muốn anh một phát bắn chết cậu ta?”

Lương Úy Lâm thật sự không muốn đứng ở chỗ này cho mọi người nhìn.

"Anh dám. . . . . ."

"Em biết, không có chuyện gì anh không dám làm." Anh cúi đầu ở bên tai của cô nhẹ giọng nói. “Em xem là tự mình lên hay muốn anh ôm em lên.” Sau đó không quay đầu lại, anh ngồi lên xe.

"Nhược Tuyết, em không thể đi cùng anh ta!” Chung Tử Mặc hướng tới Nhược Tuyết la lớn. người đàn ông như vậy sao Nhược Tuyết có thể chịu đựng được?

“Anh Tử Mặc, không có việc gì. Thật xin lỗi!” Cô không có lựa chọn khác. Chỉ có thể nói xin lỗi! Cô liên lụy đến người khác! Lương Úy Lâm rốt cuộc anh muốn như thế nào mới cam tâm?

"Nhược Tuyết. . . . . ." Đến lúc thật sự thấy chiếc xe thể thao màu đen dần dần biến mất trước mắt, hai người đàn ông này mới thả anh ra, sau đó khi anh còn chưa kịp phản ứng hai người kia đã biến mất trong biển người mênh mông.

Nhược Tuyết, em rốt cuộc đi nơi nào? Có phải duyên phận của chúng ta chỉ tới đây thôi?

Nhược Tuyết và anh, gặp lại không phải là bắt đầu mà chỉ là càng nhanh tới kết thúc…

Mà Nhược Tuyết càng không muốn, cô cùng Lương Úy Lâm tách ra không phải là kết thúc, chia tay đi qua, chuyện cũ mới lần nữa bắt đầu lại….

Nhược Tuyết mới vừa chui vào trong xe còn chưa có ngồi xuống, bên hông đột nhiên bị một cỗ lực ôm lấy, không nói lời gì mà đem cô kéo vào bên trong xe, giống như bị người ta bắt cóc tống tiền. Cửa xe vừa đóng lại, tài xế ngồi ở phía trước không đợi chỉ thị lập tức lái đi.

“Anh…cái người này tại sao lại dã man như vậy?” Nhược Tuyết lấy lại tinh thần, cả người bị Lương Úy Lâm ôm lấy ngồi ở trên đùi, tay của anh thuận thế kéo eo nhỏ của cô.

“Anh chưa bao giờ nghĩ mình văn minh, chẳng qua anh dã man như vậy mà em vẫn thích đó không phải sao?” Hơi thở nóng rực nhẹ phả bên tai Nhược Tuyết. “Lương Úy Lâm, anh buông tay á!...” Khi cô liều mạng giãy giụa trong ngực anh, cô không có cách nào tiếp nhận việc anh làm ra những hành động thân mật đó với cô. Cô thật không muốn cùng anh dây dưa thân thể, sau khi anh đã từng đối với cô như thế.

"Đừng động." Lương Úy Lâm trầm giọng cảnh cáo, thân thể ma sát để làm cho anh đã bắt đầu có phản ứng. Chết tiệt, người phụ nữ này, chính là yêu tinh, chỉ là ở trong lòng anh uốn éo hai cái mà thôi, khí nóng trong người anh cũng tranh nhau trỗi dậy.

"Vậy anh cũng không cần ôm tôi." Đi theo bên cạnh người đàn ông này nhiều năm như vậy, nếu như cô chưa ý thức được nguy cơ trong lời nói cô thật là hồ đồ. Mà trình độ cầm thú của người đàn ông này cũng sẽ không quan tâm đang ở đâu có thể trực tiếp phát tình bất cứ lúc nào!

“Em là người phụ nữ của anh, anh cao hứng ôm em thì như thế đó.” Cô không hề mãnh liệt cự tuyệt nữa, khiến Lương Úy Lâm cũng không làm khó cô nữa mà vùi mặt vào làn tóc thơm mát của cô, không nói gì thêm!

“Lương Úy Lâm, tôi nói rồi, buông tôi ra.” Tạm thời thỏa hiệp không có nghĩa là cô sẽ giống trước đây mặc anh muốn làm gì thì làm, nhưng tại sao thính giác của anh có thể thấp như vậy để cho cô dễ dàng rút súng lục từ bên hông anh ra? Khẩu súng màu bạc lúc đèn xe chiếu vào nổi lên thứ ánh sáng xa xôi.

“Tư thế cầm súng có tiến bộ, không sai chính là như vậy. Nhưng mà đối với kẻ địch, vẻ mặt không được không quả quyết như vậy, rất dễ bị người khác đoán được mà sẽ hòa nhau mất.” Người đàn ông này đối mặt với họng súng thế nhưng gương mặt lại có vẻ như không có gì? Anh tuyệt nhiên không để ý cô đang cầm súng chĩa vào anh.

Tròng mắt đen nhánh mang một vẻ lạnh lùng , anh thật không quan tâm!

"Lương Úy Lâm, anh nghĩ tôi không dám nổ súng sao?” Nhược Tuyết ép buộc mình tỉnh táo lại, nhưng không được! Tay của cô run lên.

"Anh hiểu rõ em dám, nổ súng đi!" Trên mặt vẫn là vẻ không hề sợ tí nào, giống như chết căn bản đối với anh không đáng nhắc tới. Người như bọn anh không phải sinh mạng đáng trân trọng sao? Tại sao lại không hề để ý?

Cô không phải đã từng bắn anh bị thương sao? ĐƯơng nhiên có thể dũng cảm làm lần nữa? Lần này anh không có ngăn cản cô? Anh ngược lại muốn cô làm cho anh bị thương lần nữa!

“Lương Úy Lâm, anh tự tin như vậy sao?” Nhược Tuyết cười khổ: “Tôi không thể giết anh nhưng tôi có thể giết chính mình.” Súng trong nháy mắt đã chỉa vào đỉnh đầu của cô, chẳng lẽ cô không trốn thoát được số mạng này sao? Cô không muốn dây dưa với anh nữa, thế nhưng anh lại không thả cô đi?

Đã như vậy, vậy không bằng để cho cô chết đi! Tất cả cũng sẽ kết thúc!

Khoảnh khắc tay cô muốn bóp cò súng không ai biết Lương Úy Lâm làm thế nào có thể đoạt được súng từ trong tay cô, đồng thời Nhược Tuyết cũng thuận thế mà té vào trong ngực anh, bất tỉnh.

Dọc đường đi anh cứ như vậy ôm cô. Tròng mắt đen lãnh khốc lẳng lặng nhìn cô đang ngủ mê man, chỉ nhìn như vậy lại có thể khiến tâm tình anh bình tĩnh lại.

Lăng Nhược Tuyết, em đúng là khắc tinh của anh!

**

Trong phòng ngủ an tĩnh, âm thanh hô hấp cũng có thể nghe thấy được.

“Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Lương Úy Lâm ngồi ở bên giường nhìn vào người đang ngồi ở trên ghế sa lon đang suy nghĩ sâu xa, Nghiêm Quân Hạo.

“Điều này phải hỏi cậu rồi! Sao lại ra tay nặng như vậy chứ!” Nghiêm Quân hạo nhếch môi cười. Xuống tay thật là hung ác, phía sau cổ có vết tím!

"Đứa nhỏ. . . . . ." Không có tâm tình cùng cậu ta cười ha hả, anh chỉ quan tâm cái này! Anh không muốn ra tay nặng như vậy nhưng cô dám dùng súng suy nghĩ kết liễu mình, làm cho tim anh trước nay chưa từng khẩn trương như vậy, cô làm cho anh nhớ tới tiểu Ngữ, em gái anh cũng như thế mà rời xa anh.

Một khắc kia điều duy nhất anh có thể làm là không để cho chuyện đó xảy ra, bất luận như thế nào, anh không gánh được hậu quả này. Cho nên sức lực trên tay mới mạnh như vậy!

Một người đàn ông khỏe mạnh chưa hẳn chống đỡ được lực nắm đấm của anh huống chi một thân thể mảnh mai như cô? Đừng nói trong bụng còn có đứa bé.

“Đứa bé phát triển tương đối chậm, phương diện khác đều bình thường. Tăng cường dinh dưỡng hậu kì để có thể theo kịp tốc độ phát triển cơ thể của thai! Chủ yếu là người mẹ phải vui vẻ. Nếu như cô ấy không muốn đứa bé này vậy sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến mọi mặt của đứa bé. Lâm, cậu định làm gì?” Nghiêm Quân Hạo nói xong giọng điệu trở nên nghiêm túc.

Trước đây, anh cảm thấy Nhược Tuyết cho dù không thích cậu ta nhưng ít nhất cũng không phải hận, hận cha của đứa bé, một lòng muốn phá bỏ nó. Nếu như trong lòng không có hận, có người phụ nữ nào nhẫn tâm vứt bỏ sinh mệnh nhỏ nhoi trong bụng mình? Nhược Tuyết thiện lương như vậy chắc chắn sẽ không.

“Đứa bé nhất định phải được sinh ra” Lương Úy Lâm buông tay cô ra đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn này bóng đêm thâm trầm, nhắm mắt lại. Cô lại dám tự mình phá bỏ đứa con của anh? Người phụ nữ này, anh thật sự đã xem thường cô rồi! Chỉ là anh lại hi vọng xa vời cô hiện tại hận anh như thế sao có thể muốn sinh con cho anh?

Thật ra thì đối với anh đứa bé cũng xa lạ, khi anh vạch sẵn cho mình cuộc sống, kết hôn, sinh con trước nay chưa từng có dự định như vậy.

Nhưng giờ phút này tất cả lại hiện hữu! Người phụ nữ này không muốn đứa bé của anh đến như vậy sao? Anh càng muốn cô sinh ra!

“Lâm, làm sao cậu không cẩn thận như vậy? Nếu như không phải mình vừa vặn gặp em ấy, cái người này cậu cũng không được làm cha đâu!” Nghiêm Quân hạo ra tiếng.

Anh vẫn đúng hạn gửi cho cậu ta thuốc tránh thai không có tác dụng phụ được nghiên cứu ở Lương thị, làm sao lại không cẩn thận dính phải đây? Chẳng lẽ thuốc tránh thai mất tác dụng? Nhược Tuyết có uống đúng thời gian không?

Lý do thế nào cũng không thể hiểu rõ! Nếu đúng như vậy thì sớm đã xảy ra rồi, sẽ không chờ đến khi bọn họ rời nhau mấy tháng sau mới có chuyện được!

“Cái này tôi cũng muốn biết! Không bằng chúng ta tìm hiểu một chút!”

Lương Úy Lâm là ai? Sau khi nhận được điện thoại của Nghiêm Quân Hạo, gương mặt tỉnh táo giống như bị người ta hung hăng tát một cái vô cùng khó chịu! Đứa bé lại là kết quả của đêm đó!

Anh lập tức chạy về nước, sai thủ hạ điều tra chuyện này! Sau lưng anh lại có chuyện này làm sao anh có thể để yên!

Ngay từ lúc anh vẫn còn ở trên chuyên cơ, kết quả đã có rồi. Chỉ là anh trước muốn đem cô trở về thôi.

Cô đang ở đâu?

Xuyên qua tầm mắt mờ mịch, Nhược Tuyết chậm rãi chống đỡ thân thể lên, nhìn xung quanh mình.

Cách bài biện quen thuộc, mùi vị quen thuộc, cảm xúc quen thuộc, còn có cái cửa sổ sát đất mà cô rất thích…cô sao lại trở về tới đây?

Cô đã ở nơi này sáu năm, tại sao lại trở về? Lương Úy Lâm, là anh, là ác ma, trên đường mãnh mẽ ép cô đi.

Nhưng cô rõ ràng muốn chết mà? Tại sao lại về đây? Ý thức của cô sau cùng chỉ là một trận đau đớn sau lưng rồi cái gì cũng không nhớ.

Chỗ cổ tay có băng bó nhắc nhở cô vẫn sống, có người nào truyền dịch cho cô? Có phải đứa bé bị Lương Úy Lâm mạnh mẽ lấy được? Anh là người vô tình như vậy sao có thể để cho đứa bé tồn tại? Đặc biệt cô lại là người mang thai nó?

Nhưng bụng cô không có gì thay đổi?

Cô vén chăn lên bước xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra, đường đi thật dài, trừ ánh sáng chíu bên ngoài, một mảng yên tĩnh.

Tại sao không có ai ở đây? Biệt thự là nơi cô quá quen thuộc rồi nếu như không có ai ở đây cô có thể rời đi?

Cô cẩn thận đi đến khúc quanh chỗ cầu thang, đi xuống! Lầu ba, lầu hai, sau đó cô nghe được âm thanh, cũng thấy phòng khách rộng lớn có mấy người đang đứng ở đó, hộ vệ, A Cánh còn có Bill, có ba hộ vệ biệt thự, bọn họ đều ở đây, vẻ mặt lạnh lung, giữa phòng khách có một người đang quỳ, cúi đầu lời nói đầy thương xót….âm thanh kia hẳn là của vú Lâm?

Sau đó cô nhìn thấy Lương Úy Lâm, anh lẳng lặng ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, mà Nghiêm đại ca sao lại ở đây? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vú Lâm làm sai chuyện gì sao?

“Thiếu gia, thật xin lỗi, tôi không cố ý! Thật xin lỗi….” Nước mắt vú Lâm chảy xuống. Bà thật không cố ý! Nhưng lão gia giao cho bà sao có thể không làm chứ? Bà chết cũng không sao nhưng năm đó tính mệnh con trai do thiếu gia cứu về, bà sống đã lâu đã đủ rồi.

Thì ra lúc từ Zurich trở lại, Lương Ngạo Vũ lén tìm vú Lâm, yêu cầu bà đổi thuốc tránh thai của Nhược Tuyết vẫn đang dùng đi, cho nên cô mới mang thai được.

Lương Úy Lâm vẫn còn lau súng ở trong tay của anh, nét mặt không có ý muốn nói chuyện, hình như đang đợi cái người đã làm ở Lương gia mấy chục năm, vú Lâm, chờ bà chủ động nói hết mọi chuyện.

Lương Úy Lâm không thể chấp nhận việc bị người bên cạnh phản bội, dù là vú Lâm người đã từng một tay nuôi nấng tiểu Ngữ. Không có người nào dưới mắt anh có thể làm những chuyện không thể lưu tình như vậy.

Một hồi lâu, Lương Úy Lâm thu lại súng, bình tĩnh mở miệng: "Nói xong rồi hả ?"

"Thiếu gia, van cầu cậu. . . . . . Bỏ qua cho con trai của tôi." Vú Lâm không muốn vì mình cầu cạnh, nhưng bà không đành lòng để con trai cùng chịu tội. Con trai của bà, bây giờ đang làm việc ở Lương thị, nếu làm ra chuyện này thiếu gia sẽ đem nhổ cỏ tận gốc, làm sao có thể giữ lại họa được? Dù là con trai của bà đối với Lương Úy Lâm không có nửa điểm uy hiếp.

“Vú Lâm, bà ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy cũng đã hiểu, từ lúc bà bắt đầu làm chuyện này nên nghĩ sẽ có một ngày, cầu xin tôi cũng không có ý nghĩa.” Lời nói vô tình đánh vào lòng người.

"Thiếu gia . . . . ."

"Lương Úy Lâm, làm sao anh có thể lạm sát người vô tội như thế?” Nhược Tuyết cũng không nhịn được nữa, từ trên lầu chạy như điên xuống.

"Tiểu thư. . . . . ." Vú Lâm không nghĩ tới Nhược Tuyết có thể trở lại?

“Vú Lâm, bà đứng lên đi!" Cho dù biết vú Lâm lén đem đổi thuốc của cô nhưng đối với sự quan tâm chăm sóc bao năm của bà, Nhược Tuyết hận không đứng lên được.

“Tiểu thư là tôi đã có lỗi với thiếu gia, không thể trốn tránh được, tôi không thể” Vú Lâm cúi đầu không muốn đứng dậy.

“Nhược Tuyết, em ngồi xuống trước được không? Thân thể của em không tốt, không nên kích động như thế.” Nghiêm Quân Hạo ngồi trên ghế sa lon lên tiếng nói. Mà Lương Úy Lâm vẫn không lên tiếng đang nhìn cô.

Anh là người nào chứ? Lại không biết cô đang đứng ở cầu thang sao? Anh cũng là cố ý để cho cô nghe xong hết! Mà cô quả nhiên như anh dự liệu sẽ chạy xuống cầu cạnh vì người khác.

“Lương Úy Lâm, tại sao anh lại như vậy? Vú Lâm có lỗi, nhưng không đáng phải chết!” Mạng người có thể tùy tiện lấy ra uy hiếp sao?

“Vậy em muốn thế nào?” Ánh mắt Lương Úy Lâm ý muốn bảo A Cánh và mọi người còn có vú Lâm đều lui xuống, Nghiêm Quân Hạo sờ mũi một cái, đứng lên đi ra ngoài, giữa bọn họ giống như có chuyện muốn nói! Anh không cần lên tiếng vào lúc này.

Lương Úy Lâm an tĩnh nhìn cô, vẻ mặt của anh rõ ràng an tĩnh như vậy, lại làm mang đến áp lực cường đại chưa bao giờ có, bên trong phòng không khí rơi vào trầm mặc.

Ai cũng không nói lời nào, không có bất kì động tác nào, ngay cả tiếng hít thở lúc này cũng trở nên dư thừa.

“Những lời này tôi nên hỏi anh, là anh muốn như thế nào, rõ ràng chúng ta đã không còn bất kì quan hệ nào rồi, tại sao còn ép tôi trở lại? Tôi không phải là đồ vật riêng tư của anh, muốn gì được đó, tùy tiện chà đạp! Tôi là người, là một người đang sống sờ sờ….” Ẫn nhẫn đã lâu, oán khí vào lúc này bộc phát.

“Không có quan hệ? Trong bụng em không phải có con của anh sao? Lăng Nhược Tuyết em lại dám phá bỏ? Lá gan cũng không nhỏ!”

“Tại sao tôi phải sinh con của anh? Cái người này là ma quỷ, tôi hận anh chết đi được!” Tâm tình lại bị kích động lần nữa, Nhược Tuyết xoay người tiện tay bắt được cái gì liền hướng trên người anh mà ném, anh như cũ đứng ở nơi đó bất động, cho đến khi cô không còn hơi sức để ném được sau đó ngồi dưới đất khóc.

Lương Úy Lâm, tại sao còn muốn cho em gặp lại anh? Tại sao?

"Lăng Nhược Tuyết, em nghe kĩ cho anh! Chuyện của vú Lâm anh có thể không truy cứu nữa, nhưng từ giờ phút này trở đi, không cho phép em bước ra khỏi cửa một bước, cũng đừng nghĩ muốn phá bỏ đứa bé. Bằng không, đừng nói là vú Lâm, bao gồm cả nhà Chung Tử Mặc, tất cả những người có liên quan tới em, anh sẽ không bỏ qua cho ai!” Ngồi chồm hổm xuống, nâng lên cằm của cô, anh hung hăng để lại lời nói, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Trong phòng khách rộng lớn vắng lặng chỉ còn có mình cô. Trận này trong lúc giằng co, cô lại thắng. Khi ở cùng anh cô vẫn luôn là người thua, chỉ có lần này, có thể xem là thắng. Nhưng cảm giác thắng này thật không tốt. Bởi vì cô lần nữa lại mất tự do! Cô lần nữa bị anh giam cầm.

Lương Úy Lâm có phải những ai có liên hệ với em, anh đều không bỏ qua? Vậy anh có tính là anh có quan hệ với em, tại sao anh lại bỏ qua chính anh?

Đứa bé? Anh lại muốn đứa bé này? Thật là chuyện buồn cười! Lương Úy Lâm cũng muốn đứa bé này!
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...