Trải qua mấy tháng trầm tĩnh, Nhan Thanh Uyển có thể đối mặt với việc con gái đã mất. Nhưng sau khi về nước nghe tin Nhược Tuyết tai nạn xe nhập viện rồi. Nhan Thanh Uyển nóng lòng muốn lập tức đi thăm cô nhưng bị hai cha con họ ngăn cản.
Bọn họ đương nhiên có lý do rất tốt! Nhưng kỳ thật bà lo lắng cho cô gái nhỏ bé kia. Vì những chuyện đau lòng ngày xưa không thể vãn hồi kia mà phải đi theo bên cạnh con trai bà không danh không phận nhiều năm như vậy, bà cảm giác rất áy náy!
Nếu như là con gái mình trong tình cảnh thế bà làm sao có thể đối mặt với sự thực này? Người cũng đã mất rồi bọn họ còn muốn so đo nhiều như vậy, cuộc sống chẳng còn ý nghĩa nào nữa!
Đường đời, cho tới bây giờ chính là không thể quay đầu lại .
"Có lẽ, đợi chút sẽ trở lại." Sau khi nghe cái tên đó, ánh mắt Lương Úy Lâm trầm xuống dưới, hình như không muốn nói chuyện nhiều. Sự tồn tại của cô đã càng ngày càng khắc sâu vào tâm anh rồi, anh không biết từ lúc nào anh thấy ruột gan mình khó chịu, anh sợ chính mình không khống chế được, cho nên ép mình không gặp cô, không nghĩ đến cô, sợi dây trong lòng sẽ không thắt chặt nữa!
"Có lẽ? Úy Lâm, con có muốn con bé xuất viện hay không, con không có chút quan tâm nào sao?” Nhan Thanh Uyển cau mày, lời của con trai khiến cho lòng bà thêm lo. Tại sao nó lại lạnh nhạt như vậy? Lúc ở Zurich, rõ ràng bà cảm giác được nó đối với Nhược Tuyết không giống vậy, làm sao bây giờ lại?
"Quan tâm? Mẹ, chúng ta đi ra ngoài đi! Bọn họ đã xuống xe!" Lương Úy Lâm tuyệt không muốn cùng người nào nói tới Lăng Nhược Tuyết, cho dù là mẹ của mình cũng vậy. Nếu như không phải là bà nhất định muốn gặp cô, có lẽ anh sẽ để cô nằm viện cho đến khi hoàn toàn đi bộ được mới thôi.
Về phần, sau khi cô khỏe lại phải làm sao anh tạm thời chưa nghĩ đến!
Bọn họ đi ra ngoài là lúc đồng hồ trên tường chỉ10h sáng, có chút quá sớm; bảy tám người từ ba chiếc xe bước xuống, mấy người trẻ có , già có, già nhất là một đôi vợ chồng già, đầu tóc đã bạc trắng xem ra cũng tám mươi tuổi rồi! Mọi người áo mũ chỉnh tề, tràn đầy hơi thở nho nhã.
Mà bảy tám người ở bên trong, vóc người cao nhất, gương mặt người đàn ông ánh mặt trời đưa tay đỡ lão phu nhân nói: "Nhan lão phu nhân, nơi này chính là chỗ ở của con gái bà, cô ấy đã trở lại chờ mọi người ở bên trong, có thể đi gặp cô rồi…”
Nhan lão phu nhân đầu tóc bạch kim đầy kích động đến lệ nóng tràn đầy, con gái của bà, Uyển Nhi của bà…
Trừ Giang Hạo Nhiên, sáu người khác đều có hình dáng tương tự, giống như là người một nhà, hai vợ chồng già kia là cha mẹ của Nhan Thanh Uyển, anh nên xưng hô là ông bà ngoại, mà hai người đàn ông trung niên này, thanh nhã lịch sự có khuôn mặt giống với Nhan Thanh Uyển, là hai anh trai của bà sao? Hai người nam nữ trí thức , phong độ này chắc có lẽ là con của hai người rồi.
Lương Úy Lâm đi đến trước mặt cha mẹ ra ngoài, ánh mắt đảo qua đã đem mấy người toàn bộ nhìn ở trong mắt rồi. Anh biết Giang Hạo Nhiên nhất định sẽ theo tới .
Một nhóm người xuống xe đang muốn quan sát cái gọi là chỗ ở của lão đại xã hội đen có gì khác người thường, Nhan lão phu nhân xoay người, trong nháy mắt kích động lên tiếng: "Uyển Nhi. . . . . ."
"Mẹ, cha. . . . . ." Nhan Thanh Uyển ở trong ngực của Lương Ngạo Vũ thì thầm, sắc mặt tái nhợt, tròng mắt trong trẻo đã ửng lên một tầng nước, bà thật không tin, không tin những gì đang xảy ra, chính là cha mẹ, bọn họ đều đã già tóc bạc trắng, lưng thẳng tắp nay đã khòm lại.
Năm tháng đi qua, thời gian trôi mãi, hẳn là đã đi một quãng đường dài rồi!
Nhan lão gia tử tiến lên đây, chạm mặt liền muốn cho Lương Ngạo Vũ một quyền, nhưng tay của ông lão ở giữa không trung bị Nhan Thanh Uyển ngăn lại: "Cha, không thể."
Giang Hạo Nhiên cũng chạy tới, kéo Nhan lão gia tử còn muốn đánh một cái tay khác xuống."Nhan lão gia tử, ngài xuống tay lưu tình! Nể mặt một tí, như vậy thật khó coi. Nếu không chúng ta vào nhà trước đi! Tìm hơn 30 năm cũng không phải là vì chỉ để đánh người."
Lương Ngạo Vũ là ai? Làm sao có thể cho phép có người ở trước mặt ông càn rỡ như thế? Nhưng lúc này, ông không có lên tiếng, giống như nếu không phải là Nhan Thanh Uyển cùng Giang Hạo Nhiên tới đây ngăn lại thì sẽ khiến ông lão đánh xuống.
"Cha. . . . . ." Nhan Thanh Uyển nhẹ giọng cầu xin.
"Nó đối với con có tốt không?" Giọng của Nhan lão gia tử như mấy thập niên không đổi đầy nghiêm nghị hỏi con gái. Dù là năm đó bọn họ cũng có lỗi, nhưng con gái cũng là ruột thịt do họ nuôi lớn, tại sao có thể khiến một người đàn ông không nói câu nào liền mang đi?
Nhan Thanh Uyển kéo chặt cánh tay chồng, dùng thanh âm không thay đổi nói: "Không có ai đối với con tốt hơn anh ấy."
"Lão già, thôi. Uyển Nhi, Uyển Nhi của ta. . . . . ." Nhan lão phu nhân tay run run tới đây.
"Mẹ. . . . . ." Cũng nhịn không được vui sướng trong lòng, bao cảm xúc dây dưa cùng bi thương Nhan Thanh Uyển đã ly biệt mẹ bà hơn 30 năm mới gặp mặt. Một tiếng ‘Mẹ’ này thật sự đã quá lâu! Lâu đến nỗi khiến bà như quên mất từ này rồi.
"Khụ! Lão Thái Gia, vị này là Lương lão đại con không cần phải giới thiệu rồi, các người đã biết mấy thập niên. Vị này đây, chính là kết tinh tình yêu của bọn họ, cũng chính là cháu ngoại của người Lương Úy Lâm." Giang Hạo Nhiên nhức đầu giới thiệu. Này cha con nhà họ Lương có thể hay không nể mặt một tí? Đối mặt với người ta ngàn dặm xa xôi tìm hôn mà đến, bọn họ cho dù nói chỉ một câu cũng tốt đi! Người ta như thế nào cũng là trưởng bối!!
Lương lão đại thật là quá không nên, dù sao cũng là ông ta mạnh mẽ đem con gái nhà người ta bắt đi, bây giờ một chút hối cải cũng không có. Mà Lương Úy Lâm làm trở thành cháu người ta kêu một tiếng"Ông ngoại" cũng là việc nên làm chứ? Ai, mặc dù anh rất hiểu rõ người bạn của mình, ở trong mắt cậu ta căn bản không có cái gọi là tình thân.
Vậy anh là người trung gian phải làm sao đây?
"Tôi chưa bao giờ bạc đãi qua em ấy!" Đoán chừng muốn trong miệng Lương Ngạo Vũ kêu lên một tiếng “Cha”dường như khó rồi, nhưng ông ta là một đại ca xã hội đen cho tới bây giờ không đem kể nào để trong mắt, như vậy cũng là tôn kính rồi.
Mà Lương Úy Lâm chỉ là dùng ánh mắt trầm mặc nhìn mọi người, hai bên nhìn mặt nhau không biết làm sao để mở miệng. Bên kia hai mẹ con còn đang đắm chìm trong bi thương không có cách nào dừng.
Một không khí trầm mặc đi qua, hình như Nhan lão gia tử hài lòng, vài chục năm nay chưa bao giờ xuất hiện qua vẻ mặt thoải mái ôn hòa như lúc này.
"Uyển Nhi, trở vào bên trong lại nói." Lương Ngạo Vũ đi tới. Thấy nước mắt trên mặt vợ mình, trong lòng lão đại khó chịu cực kỳ, lại không thể phát tiết ra ngoài.
"Mẹ, chúng ta đi vào ngồi, được không?" Nhan Thanh Uyển đưa tay lau nước mắt trên mặt, nơi này không thích hợp để nói chuyện.
"Cha, đi thôi" Hai người con trai của nhà họ Nhan cũng tới đây đỡ Nhan lão gia tử đang kích động không thôi."Vậy thì tốt. . . . ." Do được các con dìu vào nhà, Nhan lão gia tử tự lẩm bẩm: "Vậy thì tốt."