Cô cũng thật can đảm, hai người ở bên trong phòng nhưng cô lại dám mở miệng nói trước. Bởi vì anh không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm, ánh mắt canh chừng rất đáng sợ nhìn cô, nên cô chỉ muốn nhanh hơn để rời đi nơi làm cho người ta hít thở không thông này.
"Vậy thì đi ra ngoài."
". . . . . . À?!" Anh dễ dàng nói chuyện thế này làm cho cô có chút không quen. Không phải tốt bình thường , mà là quá tốt, tốt đến nỗi khiến cho Nhược Tuyết không thể tin được câu nói vừa rồi là của Lương Úy Lâm.
"Vậy em. . . . . . đi ra ngoài trước, trước lúc cơm tối sẽ trở về." Vẫn không có dũng khí giương mắt nhìn thẳng anh, nếu chủ nhân của bọn họ đã mở miệng đồng ý để cho cô đi rồi , cô không phải là nên đi nhanh một chút sao để không lỡ vận tốt của mình?
"Anh có nói để cho em đi trước sao?" Giọng nói của đàn ông truyền tới, cô dừng bước lại. Anh ta có ý gì đây? Không phải vừa rồi đã nói là cho cô đi hay sao?
"Vậy. . . . . . mới vừa rồi. . . . . ." Ấp a ấp úng nói không ra lời, người này nói chuyện tại sao có thể nuốt lời nhanh như vậy? Uổng cho anh là một đại ca xã hội đen có lời hứa đáng giá nghìn vàng? Nhưng hình như anh ta cũng không có nói anh sẽ đối với cô là nhất định phải thực hiện?
"Nếu như tiếp tục ngẩn người, vậy hôm nay cùng anh ở trên giường một ngày." Lười khi phải cùng cô nói nhảm, anh đi qua bên cạnh cô cùng lúc ném một câu nói sau đó liền đi ra ngoài.
"Không cần! Em nói em sẽ tự đi ra ngoài dạo là tốt rồi." Rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của anh nói muốn với cô cùng đi ra ngoài thì anh đã đi xuống cầu thang rồi, người này tại sao đi bộ lại có thể đi nhanh như vậy? Nhược Tuyết chạy chậm theo sau rốt cuộc cũng đuổi theo được khi anh xuống tới lầu một.
Anh ta uống lộn thuốc sao? Tại sao gần đây hành động lại không bình thường? Hôm nay lại muốn cùng cô đi ra ngoài? Đây là sao?
Nhược Tuyết cũng không hề nhận ra đó là một điềm tốt đang đợi cô! Huống chi cô cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ đơn thuần là muốn đi ra ngoài một lát thôi.
"Nói như vậy là em muốn ở cùng anh trên giường một ngày? Tốt lắm, vậy thì trở về.” Lương Úy Lâm đột nhiên dừng bước làm cho người đi phía sau không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bị đụng vào.
"Không phải vậy, không phải. . . . . ." Người chỉ biết nói sao làm vậy lúc này rất sợ hãi, Nhược Tuyết không còn kịp nữa đi trấn an mình, cái trán bị đụng đau, vội lên tiếng nói.
"Không phải thì liền đi." Lời của anh thật sự có thể hiểu như vậy sao?
Có lẽ ngay cả chính anh cũng không hiểu hành vi của mình.
Nếu như lời nói muốn cùng cô đi ra ngoài đã là rất lạ, hù dọa được Nhược Tuyết, vậy bây giờ đứng ở bên cạnh xe, chuẩn bị lên xe Nhược Tuyết càng bị dọa hơn nữa.
Bởi vì từ trước tới giờ, người đàn ông này không bao giờ tự lái xe ra ngoài, nhưng lúc này ở phía buồng lái, khuôn mặt nhìn chằm chằm cô giống như nếu cô còn chần chừ thì sẽ ném cô ở nhà.
Đây là tình huống gì đây? Sợ hãi không chỉ mình Nhược Tuyết mà hộ vệ Bill của Lương Úy Lâm cũng sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc chủ nhân đang suy nghĩ gì? Lại không có cho hắn cùng đi ra ngoài, chẳng lẽ bị người phụ nữ này mê hoặc?
"Rốt cuộc là em muốn như thế nào đây?” Lương Úy Lâm lớn tiếng hét lên. Thần kinh của người phụ nữ này có vấn đề sao? Không phải cô nói muốn đi ra ngoài sao? Tại sao lại đứng ngây ngốc ở bên cạnh xe mà không lên xe? Chẳng lẽ tự anh lái xe làm cho người ta không tin được?
Cho dù chính anh lái xe đi ra ngoài, với bản lĩnh của anh thì căn bản không có khả năng có ai thương tổn đến.
Cô không dám đi sao? Dù thật sự là muốn đi ra ngoài, nhưng nhìn gương mặt lạnh của anh cô cũng không dám nói nửa chữ. Thu hồi thái độ kinh ngạc của mình, Nhược Tuyết cẩn thận từng li từng tí ngồi vào hàng ghế trước buồng lái. Mặc dù trước kia cô vẫn hay ngồi ở hàng sau, nhưng hôm nay Lương Úy Lâm tự mình lái xe nên cô không dám coi anh là tài xế của cô?
"Cài dây an toàn lại.” Thanh âm lạnh lùng nhắc nhở lần nữa. Khi anh ở bên có cần thiết phải khẩn trương đến như thế sao? Lương Úy Lâm đưa mắt nhìn Nhược Tuyết một cái, sau khi lên xe liền đem hai tay để ở trên đầu gối, cúi đầu ngồi, chẳng lẽ cô không biết khi ngồi ở hàng trước phải cài dây an toàn sao? Không phải anh tin kỹ thuật lái xe của mình, mà anh sợ cô ngồi không vững mà bay ra ngoài.
"Ah." Giống như là bị giật mình, cô gái nhỏ vội vàng ngồi thẳng người, đem dây an toàn cài trên người mình.
Không nói gì thêm, xe thể thao tính năng thật tốt, xuất phát sau một giây đã chạy như bay.
Đến lúc này Nhược Tuyết mới hiểu được, anh kêu cô gài dây an toàn là có ý này. Một đường phóng nhanh như điện chớp, anh coi đường đi cũng giống như ở nhà, đạp ga tận cùng. Chưa tính ở vùng ngoại ô, bọn họ lúc này lại đi hướng đến thành phố sao? Dù dạ dày co rút nhưng cũng nhìn ra được đây là hướng đi vào thành phố, bởi vì bên ngoài có rất nhiều xe cộ qua lại.
Sắp đến năm mới, không khí bên ngoài ngày càng đậm. Rất nhiều nhà ra ngoài mua sắm, đường xá trở nên đông đúc nhưng anh ta lại có bản lĩnh lái xe thật nhanh, hết trái đến phải, rất nhanh chóng làm sắc mặt của cô càng thêm trở nên tái nhợt. Người như thế này nên lái máy bay, lái xe thật lãng phí.
Anh như vậy không phải rất sợ đến những nơi đông người sao? Kẻ thù quá nhiều, ở nơi đông người sẽ không an toàn!
"Có thể xuống xe được rồi?" Xe rốt cuộc cũng dừng ở trước một biệt thự tư nhân rộng lớn, Lương Úy Lâm dừng xe sau đó quay đầu liếc mắt nhìn bộ dạng đáng thương của cô. Cô là người đầu tiên có may mắn ngồi xe này thế nhưng lại ngồi bất động ở đó thở nặng nề.
"Chờ em một chút." Tay nhỏ bé của Nhược Tuyết còn lôi kéo dây an toàn ở trước người, nếu như không có dây này chắc cô cũng không biết mình đi tới hành tinh nào rồi. Trời ạ, Lương Úy Lâm thật sự là quá điên cuồng.
Lương Úy Lâm tựa vào bên cạnh xe, nhìn cửa xe chậm chạp lên cao, sau đó cô đưa tay lục lọi, mở cửa xe bước ra . Thật là vô dụng, ngồi xe thôi cũng ngất đến như vậy.
Rốt cuộc đi ra rồi , Nhược Tuyết dùng tay vụn bên cửa xe, cố gắng không để cho chân mình nhũn ra. Lần sau, mà không, tuyệt đối không có lần sau, cô cũng không ngồi xe của anh ta nưa! Người đàn ông này khi lái xe, giống như nổi điên.
"Cũng may, không có ói. Bằng không, tối nay trở về em phải đem xe rửa sạch sẽ." Lương Úy Lâm nghĩ đưa tay đỡ nàng, bàn tay đến một nửa lại thu hồi lại, anh thích nhất trừ súng, sau đó là xe. Nếu như người phụ nữ này dám ở trên xe anh ói, anh nhất định phạt cô.
Người đàn ông này, không chỉ lòng dạ ác độc, miệng cũng rất ác độc!
"Lâm, thật không nghĩ tới, cậu sẽ đến chỗ của tôi." Một giọng nói sảng khoái của phái nam vang lên ở phía sau lưng của bọn họ, Nhược Tuyết quay đầu lại. Là anh ta!
Lần trước có ghé đến nhà, người đàn ông này hình như là cảnh sát. Đúng là cảnh sát! Tại sao Lương Úy Lâm lại đưa cô tới nơi này?
"Tôi tới, bán tin tình báo cho cậu. Không biết cậu có hứng thú không?"
"Tình báo của cậu, tôi cầu còn không được. Chỉ là cậu đã đến tận cửa rồi, tôi thế nào cũng phải long trọng tiếp đãi một chút chứ? Hi, cô gái nhỏ, làm sao cô còn đi theo bên cạnh cậu ta? Có phải cậu ta uy hiếp cô không?" Giang Hạo Nhiên đẩy cửa gỗ ra nói.
Mới vừa rồi ở trong phòng nghe đến có tiếng xe dừng ở cửa ra vào, anh nhìn trên máy theo dõi thấy Lương Úy Lâm cho nên lập tức ra ngoài. Không nghĩ ra tới bên ngoài còn có vui mừng lớn hơn, cậu ta thế nào lại mang theo một cô gái đến cùng, hơn nữa cô gái này chính là người mà mấy năm trước bọn họ khi ở nhà cậu ta gặp được.
Ha ha, thật là nhìn không ra, bình thường không có bao nhiêu hứng thú đối với phụ nữ, Lương Úy Lâm, bên cạnh lại nuôi một người phụ nữ mấy năm đều không đổi, điểm này thật sự khiến cho anh rất tò mò! Hơn nữa là nuôi từ nhỏ đến lớn a.