Yêu Hận Triền Miên

Chương 42


Chương trước Chương tiếp

Editor Cát

Đột nhiên, thân thể của người đàn ông dã thú kia dừng lại sau đó từ từ té trên người cô. Cô hoảng sợ ngước mắt, nhìn thấy hắn vặn vẹo mặt mũi, sau đó máu đỏ tươi chảy xuống, thấm ướt y phục của cô.

Cô muốn đẩy hắn ra nhưng trên người hơi sức cũng không còn nữa.

Một người đàn ông đang ham muốn cô mạnh mẽ dữ dội, nhưng chưa đầy một giây đã chết trước mặt cô, chỉ một phát đạn liền chết ngay cả một tiếng cũng không nói được.

"Sợ sao?" Nghe được âm thanh quen thuộc, Nhược Tuyết sững sờ ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông đang cầm khẩu súng lục, giống như tử thần đang đứng ở cửa gương mặt bình tĩnh, tựa như giết người đối với anh ta đơn giản như bóp chết một con kiến.

Bộ dạng Nhược Tuyết như búp bê không thể phản ứng cũng không cách nào phản ứng, chỉ trừ hô hấp bên ngoài chứng minh cô còn sống, lúc này cô cũng không làm gì chỉ sững sờ nhìn anh.

Cho tới nay, cô đều biết rõ Lương Úy Lâm là đại ca hắc đạo, anh sẽ giết người, chỉ cần một phát đạn có thể lấy mạng người khác. Mà người đàn ông kia không phải là người đầu tiên bị giết đương nhiên cũng không là người cuối cùng. Nhưng tại sao anh muốn giết hắn trước mặt cô, những thứ ghê tởm như máu người là một loại độc dược không ngừng tràn ra trên người cô…

"Bùm" một tiếng, Nhược Tuyết chỉ cảm thấy sức nặng đè trên người mình biến mất, hơn thở quen thuộc của người đàn ông bao phủ trên đầu cô, sau đó có một đôi bàn tay bao bọc đỡ lấy cô.

Quần áo trên người bị xé rách không thể giấu được thân thể mềm mại trắng như tuyết, mái tóc bị xốc xếch rối lên, cô như tượng gỗ con nít, cứng ngắc người mặc cho người đàn ông kia ôm, môi cô run lên không nói ra được nửa lời. “Có phải rất hận anh không, hận không thể cắt từng mảnh thịt trên người anh? Có muốn giải trừ hận ý trong lòng? Anh cường ngạnh nâng cằm của cô lên ép cô đối mặt với anh.

Sau đó, ở trong đôi mắt còn chưa hoàn hồn tỉnh táo kia, Lương Úy Lâm thấy được ánh mắt quen thuộc từng rất yếu ớt khổ sở… Làm cho tâm tình của anh lại lần nữa mất khống chế.

"Cầm chắc. Để cho chính mình bị đau như thế thì đến báo thù. . . . . ." Không biết lúc nào cây súng trên tay anh bị nhét vào trong tay cô.

Tôi không muốn! Tôi không muốn! Nhược Tuyết muốn mở miệng, giãy giụa nhưng không có cách nào, sức của người đàn ông phía sau rất lớn, cô không làm được cái gì, ý thức cuối cùng chỉ biết lần đầu tiên trong đời cô cầm một khẩu súng thật, đạn đã lên sẵn để chuẩn bị bắn vào người đàn ông nằm dưới sàn kia.

Thi thể nằm trên mặt đất vốn có nhiều lỗ máu tươi tuôn ra giống như vòi nước đang mở không dừng lại được.

Trong giây phút cuối cùng, toàn thân Nhược Tuyết lạnh lẽo giống như thân thể lần nữa ở trong sông bang.

Một luồng khí lạnh vẫn kéo dài cho đến giờ, nếu như cô có ngồi trong bồn tắm nước nóng ấm áp thế nào cũng không đứng lên được.

Nửa giờ sau, đạn trong khẩu súng bắn ra cô liền hôn mê bất tỉnh. Trong ý thức mơ hồ chỉ biết người đàn ông kia dùng quần áo của mình quấn cô lại rồi nói một tiếng: "Xử lý hắn." Sau đó, cái gì cô cũng không biết.

Tỉnh lại, cô đã ở trong bồn tắm, toàn thân vô lực mềm nhũng, cô rửa nhưng vết bẩn do tên đàn ông kia lưu lại trên người, cô có rửa thế nào cũng không quên được mùi máu tươi… Nhương cô cảm thấy khắp người mình bẩn thỉu đến mức có rửa nhiều lần cũng không sạch được.

Cô không phải là đã giết người? Không, không phải vậy. Cô không có giết người, lúc cô cầm súng thì hắn ta đã chết. Nhược Tuyết cô không cần phải tự trách cô không có giết người. Hơn nữa là hắn ta cường bạo cô!

Không thể còn muốn nữa rồi, không thể! Nhược Tuyết lấy tay ôm đầu của mình, đầu cô rất đau, giống như là muốn nổ tung.

"Tắm xong rồi thì đi ra cho tôi." Đến khi âm thanh hệt ác ma kia vang lên cô mới khống chế được cảm xúc.

Mặc áo choàng tắm thật dày, Nhược Tuyết run rẩy bước ra ngoài, đứng ở trước mặt của anh, cô cố gắng che giấu sự sợ hãi của mình, nhưng không có chút hữu dụng nào, tất cả các tế bào ở toàn thân cô đều run sợ, cô muốn núp trong một lồng ngực ấm áp nhưng người đàn ông trước mắt lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, tất cả như muốn nói cho cô biết sẽ không có ai an ủi cô.

Trong căn phòng hào hoa, chỉ có hai người bọn họ, hơi ấm rõ ràng được mở rất đủ, nhưng cô một chút ấm áp cũng không cảm thấy.

"Có phải còn sợ hay không? Còn muốn chơi trò chơi sao?" Ngón tay tùy ý luồng vào mái tóc chưa khô của cô, hương tóc nhàn nhạt thấm vào từng khúc ruột, công thêm mùi hương của cơ thể phụ nữ khi tắm xong khơi lên dụ hoặc lấy lòng đàn ông. Chỉ tiếc gương mặt mịn mạng lúc này bị sưng đỏ, tên đàn ông chết tiệt kia lại dám đánh người phụ nữ của anh! Nhìn mặt cô bị sưng lên anh đột nhiên cảm thấy bực mình khó chịu, chỉ hận không nên để cho hắn chết nhanh nư vậy. Cái chết của hắn chắc Trần Tín sẽ không bỏ qua cho anh.

Nhưng anh cũng hận bản thân mình nhìn gương mặt vô hồn tái nhợt của cô, lòng anh có chút đau xót, chỉ có nhìn cô khổ sở tim anh mới bình thường một chút.

"Em có nghĩ qua chưa? Tại sao người đàn ông kia có thể đi vào phòng nghỉ?" Kéo thân thể của cô ngồi xuống đồng thời âm thanh tràn đầy ác ý vang lên bên tai cô: "Tôi muốn để cho em nếm thử cảm giác bị đàn ông cường bạo là cái như thế nào. Tôi muốn để cho em biết Tiểu Ngữ đã từng phải chịu loại khổ sở nào!”

Đáng tiếc! Anh an bài tất cả nhưng chính anh lại phá hỏng tất cả!

Nhược Tuyết ngu ngốc, lần đầu tiên cảm thấy giống như một tảng băng lạnh dội đến đáy lòng của cô, trái tim như bị nghẹt thở không có cách nào mở miệng, thì ra tất cả là do anh ta an bài, anh nhất định là cố ý, làm cho cô cả đời không thể quên được thân phận của cô là gì.

Làm sao cô có thể ngu như vậy, nghĩ đây là một việc ngoài ý muốn kia chứ? Lương Úy Lâm là ai à? Ai dám động đến vật sở hữu của anh ta? Còn có chuyện gì có thể giấu giếm được anh ta? Mà A Cánh không phải vẫn luôn ở bên cạnh cô sao? Tại sao xảy ra chuyện lớn như thế nhưng cả bóng dáng của anh ta đều không thấy? Điều căn bản là Lương Úy Lâm ngầm cho phép bọn họ, mục đích đúng là muốn cho cô khó chịu, để cho cô chịu sỉ nhục!

Lương Úy Lâm, tại sao lòng của anh có thể hung ác đến như vậy? Tại sao có thể?

Tiểu Ngữ chết là lỗi của anh trai của cô, nhưng cũng vì điều này mà người nhà họ Lăng trả giá rồi, còn chưa đủ nhiều sao? Những năm này, khi cô ở bên cạnh anh, mặc cho anh dùng mọi cách lăng nhục cô, nhưng cừu hận của anh lại không thể hóa giải đi chút nào sao?

Khổ sở của cô, uất ức của cô, sự tuyệt vọng của cô nên tìm ai chịu trách nhiệm? Đối với cô cũng có hận? Anh ta thật vô tình, chỉ vì em gái chết sẽ phải làm cho cô dùng cả đời mình hoàn trả lại?

Anh trai cô đã trả giá thật lớn, nhà họ Lăng tan cửa nát nhà, anh ta còn muốn thế nào nữa?

"Giết hắn ta thật làm dơ súng của tôi” Từng câu từng chữ không nói hết lời, đẩy thân thể nhỏ bé ngã trên giường, Lương Úy Lâm đứng lên, lau khẩu súng bảo bối của mình.

Anh nên hưởng thụ cảm giác cô bị lăng nhục nhưng khi thấy tên đàn ông kia xé rách quần áo của cô, thấy khuôn mặt khổ sở của cô, anh lại mềm lòng, tâm đau đớn nên đã nổ súng.

Sống trên đời ba mươi năm, anh chưa bao giờ có cảm giác này, anh muốn cự tuyệt tâm tình này, đây đối với loại người này anh không nên có cảm giác này mới phải.

"Lương Úy Lâm, anh không phải là người. Ma quỷ, các người đều là ma quỷ! Tôi muốn rời đi. . . . . ." Giống như nổi điên thét lên, thân mình nhỏ nhắn từ trên giường bước xuống, hướng cánh cửa chạy như bay ra ngoài.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...