Trạm Lam vừa vào phòng ngủ của Phong Thiên Tuyển đã nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy người đàn ông chỉ mặc quần tây, thân trên để trần, áo sơ mi màu đen dính máu bị ném vào thùng rác bên cạnh bồn rửa tay.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể Phong Thiên Tuyển nhưng cô vẫn đỏ mặt. Có lẽ là do nghề nghiệp của hắn nên thân thể Phong Thiên Tuyển rất rắn chắc, làn da và cơ bắp đều có vẻ khỏe khoắn, đường cong trên vai rất đẹp, khiến đàn ông cũng phải ghen tị, còn phụ nữ thì sẽ hâm mộ vô cùng. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy có vài vết sẹo đã mờ nhưng lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp chút nào, thậm chí còn tỏa ra phong thái của người đàn ông cuồng dã mạnh mẽ.
Trạm Lam ép mình không nhìn hắn nữa, thấy hắn cúi người kiểm tra nhiệt độ nước trong bồn, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Lấy nước thì ngoại trừ tắm còn có thể làm gì?” Phong Thiên Tuyển quay đầu lại liếc cô một cái, ánh mắt dường như đang chế nhạo rằng cô vừa hỏi một vấn đề vớ vẩn.
Trạm Lam không hề suy nghĩ, tiến lên một bước kéo hắn ra xa bồn tắm, Phong Thiên Tuyển không ngờ cô sẽ làm vậy, vì thế cũng bị cô kéo ra thật.
Trạm Lam khóa vòi nước, nói: “Bác sĩ Từ đã dặn rằng miệng vết thương của anh không thể thấm nước được.”
Phong Thiên Tuyển nhíu mày: “Trên người toàn là mồ hôi, tôi không ngủ được.”
Cô thở dài một tiếng, quay đầu hỏi: “Nhịn một đêm không được sao?”
“Không được.” Hắn nói như đinh đóng cột.
Trong mắt hắn không chấp nhận phản bác, Trạm Lam suy nghĩ, nói: “Vậy anh chờ một chút, tôi chuẩn bị nước cho anh, anh tắm qua một chút thôi, nếu không máu sẽ tuần hoàn quá nhanh làm vỡ miệng vết thương.”
Không đợi cô nói xong, Phong Thiên Tuyển đã mất kiên nhẫn gật đầu: “Biết rồi, bà cô già.”
Cô liếc hắn một cái, đúng là làm người tốt mà không được báo đáp.
Rất nhanh sau đó Trạm Lam đã chuẩn bị nước ấm xong, vừa xoay người lại liền thấy Phong Thiên Tuyển cởi nốt vật che chắn cuối cùng trên người hắn, cô hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp mạnh mẽ của hắn, sau đó là tiếng nước.
Cô đợi một lúc, không nghe thấy tiếng động gì nữa, chắc hắn đã không cần cô ở đây, định nói một tiếng rồi ra ngoài trước, bỗng nhiên có một cái khăn mặt ném lên đầu cô.
“Qua đây giúp.” Hắn ra lệnh.
Cô cố nén xúc động muốn ném cái khăn trở lại, tự nhủ trong lòng rằng hắn bị thương là vì cô thì mới dễ chịu hơn một chút. Đi tới bên cạnh bồn tắm, cô cố không lóa mắt, Phong Thiên Tuyển rất xa xỉ, bồn tắm của hắn đẹp không kém gì ở những spa, cho nên cô nhúng khăn mặt vào nước cũng sẽ không chạm vào chỗ bí ẩn nào của hắn.
Mỗi động tác của cô đều bị Phong Thiên Tuyển nhìn hết, hắn còn hơi lo lắng liệu một giây sau cô có bốc cháy không.
Hắn cười khẽ, nâng cằm cô lên: “Xấu hổ sao?”
Thấy vẻ mặt trêu tức của hắn, Trạm Lam nhíu mày, không kiêng nể gì mà đẩy tay hắn ra, mà Phong Thiên Tuyển cũng không tức giận.
Không thèm để ý đến hắn, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa cho hắn để được giải thoát.
Ánh mắt cô vô tình đảo qua cánh tay trên thành bồn của hắn, băng vải trắng thấm ra một vết màu đỏ tươi, vừa nhìn đã giật mình.
Mà cô lại nhìn chằm chằm vết đỏ đó, không chuyển ánh mắt.