Bạch Trọng Nhiên đúng là sợ thiên hạ không loạn, gây họa xong liền chạy ngay lập tức.
Trạm Lam cẩn thận từng chút một mở mắt ra, nhìn thấy Phong Thiên Tuyển còn đang nói chuyện với Vinh Dung, dường như chưa từng chú ý tới đây, mà ánh mắt kia cũng chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng bất kể thế nào cũng không thể ngơ ngẩn ở đây nữa.
Trạm Lam quay trở về hội trường, không thấy Cao Vĩ đâu, cố gắng đi khỏi đây mà không làm người khác chú ý, bỗng nhiên bị một người nắm chặt lấy cánh tay, Trạm Lam nhíu mày, còn gì nữa đây ?
Quay đầu lại liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy người trước mắt nói : « Trạm Lam, chúng ta nói chuyện đi. »
. . .
Vườn hoa đối diện Tinh Hoa tửu điếm, phong cảnh buổi tối càng thêm mê người, những bóng đèn nê ông nhỏ trang trí xung quanh cây cối giống như ánh sáng ngọc từ ngân hà, bên trái đài phun nước là hai chiếc xích đu, Trạm Lam ngồi trên một chiếc, hai tay nắm dây thừng, chậm rãi đu đưa.
Hạ Liên Triết cũng ngồi vào xích đu bên cạnh cô, trong lúc này, ngoại trừ tiếng sàn sạt của gió lướt qua lá cây, không ai lên tiếng.
Anh quay đầu lại nhìn cô, ánh trăng chiếu lên người Trạm Lam, đẹp không gì sánh nổi, cô ngồi trên xích đu giống như mỹ nhân ngư trong nước, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ, đôi mắt đen trầm tĩnh, nhưng không biết vì sao anh lại cảm thấy Trạm Lam trước mắt còn đẹp hơn Trạm Lam quá khứ.
Không phải vẻ ngoài mà là phong thái phụ nữ phát ra từ con người cô, vô cùng đặc biệt.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt anh lưu luyến trên người mình, Trạm Lam quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt si mê của Hạ Liên Triết.
Trong đầu anh hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cô : « Em biết không, có người muốn nhìn rõ trái tim mình thật cẩn thận, hoặc là chờ tới khi mất đi mới biết đối phượng có vị trí quan trọng với mình. Nhưng lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh tự nói với mình, cô gái này chính là người mình muốn. »
Trạm Lam cụp mi, trậm mặc nhìn bãi cỏ dưới chân.
« Sau này khi hiểu rõ em, anh càng cảm giác được mình không yêu sai người. Trạm Lam, có chuyện gì em cũng luôn luôn để trong lòng, nhưng thỉnh thoảng giảo hoạt và cố chấp, càng làm anh thêm mê muội. Em chỉ là nhìn qua thì tưởng thông minh, thật ra là kẻ ngốc nhất, em có thể trả giá vì mỗi người bên cạnh, không so đo được mất, chính sự ngốc nghếch của em làm anh không cách gì từ bỏ được… »
Trạm Lam lên tiếng cắt ngang : « Liên Triết, em đã không còn là Trạm Lam lúc trước nữa. »
Trong mắt Hạ Liên Triết xẹt qua vẻ u buồn và tự trách : « Anh biết, anh đều biết… Mẹ anh nói với anh, nếu không phải do anh, Tử Hành sẽ không bị bắt cóc, em cũng sẽ không đến với người đàn ông kia… »
Hạ Liên Triết ôm lấy đầu, tràn đầy hối hận.
Trạm Lam thở dài rất nhẹ, đứng lên khỏi bàn đu, đưa lưng về phía anh, nói : « Liên Triết, anh có từng nghĩ rằng có lẽ cho tới giờ em cũng không phải là Trạm Lam mà anh biết, có lẽ anh thật sự yêu sai người rồi. »
Hạ Liên Triết chỉ cho là Trạm Lam muốn anh chết tâm nên mới nói ra như vậy, kích động đứng lên, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô : « Không, em của Trạm Lam của anh, vẫn luôn là vậy ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều yêu em. Trạm Lam, Em chờ anh một chút, chờ anh qua được cửa ải khó khăn này, chờ anh một thời gian, anh nhất định sẽ trang trọng đưa em qua cửa lớn Hạ gia. »
Cô không trả lời, nhắm chặt mắt, đi về hướng hội trường.
Hạ Liên triết hét lớn về phía cô rời đi : « Trạm Lam, anh sẽ không buông tay ! Em hãy đợi anh ! »
Đối với lời của anh, Trạm Lam làm như không nghe thấy, đi vào hội trường vẫn là cảnh ca múa thái bình.
Cô tìm một góc, chậm rãi tựa vào tường, bình tĩnh nhìn những đôi nam nữ đang nhảy trên sàn, dường như là người của một thế giới khác.
Bỗng nhiên, bên chân của cô xuất hiện đôi giày da sáng loáng, Trạm Lam tỉnh táo lại, sợ cản đường người ta, vội tránh qua một bên, nhưng còn chưa đi được hai bước, liền bị kéo vào trong một căn phòng.