Yêu Em Như Vậy Là Sai Lầm Rồi Sao

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

Thành Hải Đông vội vàng rời khỏi nhà, vừa lúc để tham gai hội nghị lúc 9 giờ rưỡi, trên bàn họp, anh uống đến ly cà phê thứ hai để nâng cao tinh thần.

Mười giờ hội nghị chấm dứt, tiếp tục đến công trường khách sạn được thiết kế, anh lại một lần nữa sải bước lên xe, ở bên đường lại mua một ly cà phê, uống hết một ngụm, lại chạy tới chỗ công trình khác.

Khu công trình xưởng mộc này nếu tiến độ thuận lợi như báo cáo, ngày mai là có thể sơn.

Nếu anh sớm hoàn thành được công trình này, có lẽ ngày mai có thể về sớm một chút với vợ mình. Cô ấy nhu thuận mềm mại, cho dù anh rất bận rộn, ngay cả oán giận cô cũng chưa từng thốt ra một câu.

May mắn, anh đã sớm kết hôn với cô, nếu không sẽ để cho người đàn ông khác nhanh chân hơn anh, lúc đó anh biết tìm đâu một người vợ tốt và yêu anh như cô đây!

Cuối tuần này, anh nhất định không làm việc gì, ít nhất cũng phải dẫn cô đi ăn cái gì, không thì đi xem phim ăn bắp rang bơ cũng tốt.

Thành Hải Đông đi vào trong công trường, tiếp nhận ly trà xanh từ tay đốc công.

“Sếp, tinh thần anh không tốt nha! Hai quầng mắt đen thui, ngày hôm qua hẳn là làm việc vất vả, anh vừa mới kết hôn…”

Âm thanh chế nhạo cứ từng hồi từng hồi truyền đến tai Thành Hải Đông.

“Tôi làm sao có thời gian ôm vợ mình! Ngày hôm qua bàn giao công trình, ngồi ở quán Bình Thiệu Hưng, sáng sớm ra khỏi giường đầu đau muốn chết!” Thành Hải Đông liếc mắt xem thường, khuôn mặt lại rất bất đắc dĩ.

“Ai da, thật đáng thương.”

“Đúng vậy, cho nên các cậu đừng có phá tôi nữa, toàn thân tôi từ trên xuống dưới đang phát hỏa, rất dễ dàng nổi giận.” Thành Hải Đông vỗ vai mọi người, trong tiếng cười sang sảng bắ đầu giám sát công trường.

“Tiểu Lưu, lão Lưu, Lưu đổng, làm ơn sửa lại cho độ cong của khối tường này ổn định lại, cậu như vậy sao tôi có thể nói chuyện với khách hàng hả?” Thành Hải Đông ở hiện trường phòng khách đang xây thêm lò sưởi dạo mộ vòng, quay đầu nói với đám thợ mộc trẻ tuổi.

“Trần nhà ôm lấy hai mặt tường kép sao lại không chính xác được vậy! Thật là, những việc nhỏ như vậy, không cần tôi nới tới lần thứ ba chứ! Còn nữa, kêu người bên mảng điện ngày mai mang đèn đến trang bị, nếu anh ta không đến, về sau cũng đừng hợp tác với chúng ta nữa… Chỗ vách tường này trách vữa kiểu gì vậy, ngày mai làm sao có thể sơn…”

Thành Hải Đông đi từng lầu một qua năm tầng, ngay cả một điểm nhỏ cũng không bỏ qua.

Những người này đều là công nhân tốt, nhưng đại bộ phận trong quá trình công tác lúc được lúc không, cần phải nghiêm khắc yêu cầu thì mới có thành tích tốt.

“Sếp trẻ à, anh nói dài dòng không thua ba anh.” Một phó quản lí đi bên cạnh nhịn không được nói.

“Nếu tôi không dài dòng, mọi người sao có thể có mức tiền lương cao hơn người khác? Mọi người làm việc tốt, tiền mới tới tay!” Vài năm nay, lợi nhuận thu về từ trang hoàng khá tăng so với bình thường.

Hơn nữa theo phong cách hiện đại, các gia đình thích trang hoàng đẹp và tiết kiệm, tầm trong năm mươi vạn là đủ, vì vậy đa phần thích phong cách trang trí bằng thạch cao.

Thành Hải Đông quay đầu cùng một đội phó hiện trường chỉ thị một số chi tiết phải sửa đổi tại công trình.

“Tiểu Chung, hạnh phúc của tôi với vợ phải dựa vào cậu.” Thành Hải Đông đột ngột thận trọng nói ra lời lạ lẫm, tay đặt lên vai đội phó.

“Cái gì? Hai người muốn nhờ sự giúp đỡ của tôi để sinh con sao?” Tiểu Chung sợ hãi lui về phía sau mấy bước.

“Nói cái quỷ gì! Tôi đây tráng kiện như mãnh long, việc đó phải nhờ tới cậu sao?” Thành Hải Đông dùng quyền cốc lên đầu tiểu Chung, “Ý của tôi là cậu nhanh chóng học việc tốt, cậu càng sớm tự mình làm việc được, tôi càng sớm có thể thoải mái rời công việc, sớm về với vợ hơn.”

“Thì ra là như vậy! Anh làm tôi sợ tới mức muốn tiểu ra quần. Chị dâu thoạt nhìn như thể gió thổi qua sẽ khóc ngay, tôi tình nguyện bị nhét vào tủ với chăn bông cũng không dám ở chung một chỗ với chị dâu.”

“Cái gì mà gió thổi qua sẽ khóc? Cô ấy chẳng qua là nhu tình như nước.” Thành Hải Đông nói xong, bỗng dưng rùng mình một cái, “Chậc, không biết tôi trở nên ẻo lả như vậy từ khi nào?”

“Sếp, 12 giờ rồi! Nghỉ thôi!” Nhóm người ở dưới lầu la lớn, “Chúng tôi muốn đi ăn tiệc đứng, anh có đi hay không?”

“Không cần, tôi đến nhà bố vợ ăn.” Thành Hải Đông dùng tiếng nói như sư tử rống gào lên, quay đầu lại nói với tiểu Chung: “Cậu cùng tôi đi ăn cơm, tôi sẽ bàn bạc lại với cậu về việc chỉnh sửa mái nhà và trang trí đèn điện trên trần nhà…”

“Sếp, bên ngoài có một cô gái, thoạt nhìn rất giống vợ của anh!” Dưới lầu lại tuôn ra một tràng những tiếng rống.

“Vợ tôi?” Thành Hải Đông nhíu mày rậm, bước nhanh xuống lầu.

Anh chạy một hơi xuống bốn tầng lầu, quả nhiên là Đỗ Tiểu Nguyệt đứng ở ngoài cửa công trình. Mái tóc cô xõa dài trên vai, trên mình vận chiếc áo hồng nhạt, vẻ mặt đầy nét ngượng ngùng.

Đỗ Tiểu Nguyệt vừa thấy anh, lấp tức bước từng bước về phía trước, vẻ mặt khẩn trương lúc này mới phai nhạt đi một chút.

“Sao lại tới đây?” thần sắc Thành Hải Đông đầy vẻ sốt ruột, vội nắm lấy vai cô, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.” Nhìn thấy vẻ lo âu trên mặt anh, cô vội vàng lắc đầu.

“Không có việc gì sao em lại đột nhiên tới đây?” Thành Hải Đông không tin, vết nhăn trên trán càng sâu.

Đỗ Tiểu Nguyệt kéo kéo cánh tay anh, nhét vào trong tay anh một túi đồ to.

“Đây là cái gì?” Vẻ mặt Thành Hải Đông bất khả tư nghị giơ cao túi đồ, cái mũi ngửi thấy mùi hương thức ăn.

“Không phải ăn nói giữa trưa muốn tới chỗ ba mẹ em ăn cơm sao? Hôm nay là ngày đầu nông lịch, ba mẹ em không có mở quán. Em biết anh tám phần là đã quên, bởi vậy em mới nghĩ là nên đến…” Vì nhất thời bị hỏi, Đỗ Tiểu Nguyệt khuẩn trương hoa tay múa chân luống cuống, ngay cả nói cũng ấp a ấp úng, “Cho nên, em mang cơm lại đây cho anh.”

Thành Hải Đông xác định quả thật không có chuyện gì không tốt, mới nhẹ nhàng thở ra.

“Sao lại không gọi điện thoại trước?” Anh hỏi, nhướn mày lên.

Đỗ Tiểu Nguyệt còn không kịp trả lời, thanh âm đùa cợt phía bên kia đã nổi lên làm cho mặt cô đỏ hồng nóng bừng.

“Chà! Tình cảm tốt như vậy nha, ngay cả giữa trưa cũng cùng nhau ăn cơm.”

“Sếp lớn, cho chúng tôi xem qua một chút cơm trưa tình yêu của hai người.”

“Này mọi người, bên phải công trường không phải có một khách sạn sao, đi xem thử thôi.”

Đỗ Tiểu Nguyệt xấu hổi tới mức muốn tìm một cái lỗ dưới đất mà chui vào, chỉ có thể đứng phía sau Thành Hải Đông, thẹn thùng ôm cánh tay của anh, khuôn mặt cúi gằm tưởng chừng chạm tới ngực.

“Mấy người đi ăn cơm!” Thành Hải Đông tức giận vẫy tay đuổi người.

“Sếp, còn tôi?” Tiểu Chung vô tội chỉ chính mình.

“Cậu theo họ đi ăn cơm, chúng ta bàn lại lúc khác.” Thành Hải Đông nói.

Sau khi đám người ầm ầm rời đi, Thành Hải Đông trước tiên dẫn Đỗ Tiểu Nguyệt vào trong phòng.

“Xin lỗi, giờ cơm trưa anh có việc?” Đỗ Tiểu Nguyệt nhỏ giọng hỏi, biểu tình áy náy như người vừa làm chuyện xấu.

“Anh tính cùng tiểu Chung bàn chút chuyện, không sao.”

“Anh không cần phải để ý tới em, anh cứ cùng tiểu Chung bàn việc, em chuẩn bị phần cơm cho hai người, đủ cho cả hai ăn.” Cô xoay người đi ra ngoài muốn gọi người lại.

“Anh nói rồi không sao.” Thành Hải Đông tìm một nơi sạch sẽ, vẫy vẫy tay muốn cô ngồi xuống.

Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, hai tay cô nắm chặt túi giấy, tim đập thật sự hỗn loạn.

“Em mang cơm hộp đến, anh rất cảm động.” Thành Hải Đông cầy tay cô, bình tĩnh nhìn mắt cô “Nhưng mà, về sau không cần cực khổ như vậy.”

Đỗ Tiểu Nguyệt bị ý tứ trong lời nói của anh quăng cho một cái tát, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc trở nên trắng bệch, hốc mắt cô phiếm hồng, ngập ngừng nói, “Thực xin lỗi…”

“Anh không trách em, anh biết em có ý tốt. Nhưng mà đôi khi anh thị sát tiến độ, có đôi khi khách hàng cũng ở đây, nhất là những người lớn tuổi, vừa thấy em mang cơm hộp đến, sẽ coi anh như đứa trẻ mãi không lớn lên. Tình huống này đối với công tác của anh mà nói, không phải là việc tốt.”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Em chỉ là nhất thời dâng trào tâm huyết, không nghĩ tới nhiều chuyện như vậy.” Đỗ Tiểu Nguyệt cắn môi, cố gắng không cho nước mắt lăn xuống.

“Anh thật sự, thật sự không có trách em, em mang cơm đến cho anh, anh rất cảm kích.” Thành Hải Đông nắm lấy tay của cô đặt ở bên môi, dùng sức hôn xuống vài cái “Thật sự siêu cấp cảm động!”

Đỗ Tiểu Nguyệt khẽ nhếch khóe miệng, nhưng lại không thể tỏ ra một nét tươi cười nào.

“Tiểu Nguyệt đáng thương, em muốn có chút thời gian ở bên anh, đúng hay không?” Thành Hải Đông giữ lấy khuôn mặt của cô, nhìn bộ dáng đáng thương của cô, trái tim của anh thất thời đau xót.

Đỗ Tiểu Nguyệt cắn môi, trầm mặc không nói.

“Anh cố gắng công tác, cũng là vì muốn sớm hoàn thành công trình, có thêm thời gian ở nhà cùng với em.”

“Em biết.” Đỗ Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn ngón tay, mím môi khẽ nói. Không cho phép nghĩ tới, hiện tại không muốn nghĩ tới, nếu không cô sẽ đau lòng đến không cách nào có thể ngồi ở chỗ này.

“Tốt lắm, vậy chúng ta ăn cơm thôi.” Bời vì đã nói xong những điều cần nói, Thành Hải Đông rất nhanh khôi phục lại bộ dáng tươi cười sáng lạn ban đầu.

“Ừ.” Đỗ Tiểu Nguyệt không muốn nói chuyện, đưa hộp cơm qua.

“Oa! Miến cà ry, ốc khô Lô Duẩn, sườn xào chua ngọt, cơm trưa như vậy thật phong phú!” Thành Hải Đông hưng phấn kêu lên.

Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn anh hai mắt nhìn đến đồ ăn mình thích mà sáng lên, nhưng cô lại cúi đầu, nhìn thức ăn trong hộp của mình, hơn nữa cố gắng lắm mới nuốt vào được, cố gắng ngăn chăn cảm thụ dằn vặt trong lòng.

Một ngày, không thể cứ như vậy qua đi. Cô không còn cách nào khác làm được việc cả đời chỉ đem tâm tư đặt vào một người duy nhất… trong lòng Đỗ Tiểu Nguyệt thầm nghĩ ngơi.

Đêm nay, cô nên cùng anh nói chuyện lại. Có lẽ cô cũng không hoàn toàn thích hợp với cuộc sống hôn nhân không có việc gì để làm, nhưng cô thương anh…

Đỗ Tiểu Nguyệt rời khỏi công trường, thẩn thờn đi trên phố bởi vì không muốn về nhà.

Cô tới Mos Burger ngồi nghỉ, bởi vì đây là cửa hàng hamburger mà cô và Thành Hải Đông thích nhất. Anh từng nói đây là một lựa chọn không hề sai, đồ ăn hương vị tươi ngon, gà chiên giòn mà vẫn mềm, khi ăn không có cảm giác như ăn thực phẩm đông lạnh.

Trời ạ, cô không thể không có phút nào nghĩ tới anh sao? Đỗ Tiểu Nguyệt cau mày, ảo não nhìn về phía góc bọn họ hay ngồi, đi tới.

Uống một chút trà nóng, Đỗ Tiểu Nguyệt lúc này mới chút ý tới những khách hàng trong quán, dường như khác xa với suy nghĩ ban đầu của cô. Gần tám phần khách trong quán đều là phụ nữ. Hai vị khách nữ mặc đồng phục, xem ra là cùng công ty, một nhóm khác gồm sáu người phụ nữ khác, có lẽ đang họp hội gì đấy.

Phía trước cô là một nhóm người đang đàm luận chuyện về những đứa trẻ, chuyện trường học, góc bên phải là một nhóm các ông bố bà mẹ, bên cạnh là một vài người trẻ tuổi dùng khẩu âm cứng ngắc nói tiếng Anh, nhưng tốc độ không hề chậm so với bố mẹ mình.

Từng nhóm người đều thật náo nhiệt, mỗi người đều vội vã muốn cùng người khác chia sẽ kinh nghiệm cuộc sống của chính mình.

Chẵng lẽ vì cô là một người quá rụt rè, cho nên mới không có cách nào giống như những người này có bạn bè bên cạnh, náo nhiệt vui vẻ cả ngày?

Bạn thời đại học của cô hiện tại đều đang đi làm, cô không tiện gọi điện thoại nói chuyện phiếm. Cho dù gọi đi, cô biết nói gì đây?

Nói rằng đầu óc của cô có vấn đề? Nói cô tuy rằng ở cùng với chồng một chỗ, nhưng lại luôn nhớ tới anh ấy?

Cô nghĩ, cô còn thua học sinh đang trong thời kỳ chuẩn bị thi cử, cảm thấy chính mình nên đi gặp bác sĩ tâm lý.

Cô ở nhà một mình, có thể có cả trăm việc để làm, nhưng cô lại lựa chọn việc đem toàn bộ trọng tâm đặt trên người Thành Hải Đông, đây là điều không đúng, cô thừa thận.

Bởi vì Thành Hải Đông có công việc của anh, tư nhiên không có cách nào khác đặt nặng tâm tư vào cô. Mà chuyện tệ nhất của cô, chính là luôn nghĩ tới anh và coi đó là một trong những công việc của mình.

Đỗ Tiểu Nguyệt cắn môi, đột nhiên nhớ lại lúc nói với Thành Hải Đông một tiếng “Thực xin lỗi.” Cô nên làm việc tốt nhất, đó là để cho anh chuyên tâm công tác, không phải lo nghĩ gì thêm, nhưng cô thật sự không có cách nào khác cứ ở nhà, làm một người phụ nữ cứ chờ mong anh trở về.

Đỗ Tiểu Nguyệt chuyên tâm nhìn vào tách trà của mình, bừng tỉnh trong suy nghĩ về tương lai.

Cô không thể trở về nhà phụ giúp ba mẹ, bởi vì trong nhà đã thuê thêm người làm. Huống hồ, nếu cô về nhà, ba mẹ cô cũng thúc giục cô mau trở về nhà chồng làm vơ hiền con dâu thảo của Thành gia.

Cô cảm thấy chính mình nên đi tìm một công việc, có công việc làm, mới không còn suốt ngày nhốt mình trong chiếc lồng sắt, cũng có thể không còn tách rời xã hội.

Nếu cô lo lắng làm việc chức vụ cao không thể, cô có thể thử xin tuyển làm nhân viên.

Hai mắt Đỗ Tiểu Nguyệt sáng lên, đột nhiên nhớ đến một tấm áp phích đăng tuyển dụng nhân viên.

Cô đột nhiên đứng dậy, không cho bản thân mình có thời gian lo lắng, chạy xuống dưới lầu chỗ quầy gọi món.

“Xin hỏi… Ở đây tuyển người sao?”

Tiểu Nguyệt lại không có ở nhà.

Tám giờ tới, Thành Hải Đông ngồi ở hiên cửa nhà mình, nhìn lên trời đầu sao.

Cô có thói quen tay không ra khỏi nhà, không mang theo di động. Mà anh cũng đã quen thói có cô luôn ở nhà, bởi vậy ngay cả chìa khóa nhà cũng không hề mang theo.

Khoảnh khắc mà anh cưới Đỗ Tiểu Nguyệt, anh đã biến mình thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian. Ở bên ngoài công tác, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh của cô ở nhà, anh liền tràn ngập động lực.

Anh ra xã hội nhiều năm, chạm qua rất nhiều người phụ nữ đã bị nhiễm danh lợi trần thế, bản tính con buôn. Mà Tiểu Nguyệt lại như một bông hoa bách hợp, anh nhất định không muốn để cô ra bên ngoài va chạm. Cô thích nhợp nhất với việc ở nhà, mang theo ngọt ngào tươi cười chờ anh.

Hoặc là, nhanh chóng khiến cho cô mang thao, sinh vào đầu củ cải nhỏ nhắn đáng yêu để vui đùa, cũng là chuyện nên tính tới.

Trong đầu Thành Hải Đông vừa mới hiện lên hình ảnh chính mình ôm vợ con, nét mặt không nhịn được hiện lên vẻ sủng nịnh tươi cười.

“Hải Đông!”

Anh vừa nhấc đầu, nhìn thấy vợ đang đứng ở ngã tư, vẻ mặt vui sướng chạy về phía anh.

Đỗ Tiểu Nguyệt không đoán trước anh sẽ ở nhà, cho nên rất vui khi thấy anh liền chạy thật nhanh, nhanh đến mức khi cô vọt vào trong lòng anh, thậm chí anh còn chưa nói được câu nào.

Thành Hải Đông cười toe toét ôm cô, vỗ về sau lưng thân thể đang phập phồng của cô, cô thật sư dễ dàng khiến cho lòng tự trọng của người đàn ông bành trướng, vút cao.

“Anh không biết là em chạy nhanh như kiện tướng thể thao a.” Anh hôn tóc của cô, đôi môi thuận thế dừng lại ở vành tai lạnh lẽo của cô.

“Anh… sao lại về? Không phải anh phải theo ba ra ngoài xã giao sao?” Đỗ Tiểu Nguyệt ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt rạng rỡ chớp động, không cần nói cũng biết có bao nhiêu vui sướng.

“Anh thấy lúc em rời đi vào buổi trưa, vẻ mặt u buồn, lo lắng tâm tình em không tốt, cho nên nói với ba anh cảm thấy không khỏe, muốn về nhà.” Thành Hải Đông nói.

Lồng ngực Đỗ Tiểu Nguyệt xiết lại, hốc mắt đỏ lên, phút chốc đem khuôn mặt vùi vào trước ngực anh. Anh để ý cô như vậy, cô làm sao có thể không vì anh mà trở nên tốt hơn.

Cô nhất định phải nhanh chóng học được như thế nào là người biết an bài cuộc sống! Cô không muốn sau này anh thất vọng vì lấy phải một người vợ vô dụng.

“Sao anh không vào nhà?” Cô nhỏ giọng nói.

“Anh không có chìa khóa.” Thành Hải Đông có ý giả bộ đáng thương, lắc cánh tay của cô, “Em đi đâu vậy? Anh chờ thật lâu.”

“Em… Em đi… Ăn cơm.” Đỗ Tiểu Nguyệt lắp bắp nói.

Bởi vì phỏng vấn rất thuận lợi, tâm tình tốt, không muốn chỉ có một mình trong nhà.

Ra ngoài không có chủ đích, hưởng ứng lời mời của cô, chủ quán Tân Di Linh cùng cô trò chuyện thật vui, sau khi phỏng vấn, hai người còn đến một tiểu quán ở gần đó ngồi một chút. Cô chọn loại bánh ngọt mà anh rất thích, cảm giác xốp dòn, mùi hương ngon ngọt đến giờ vẫn còn lưu lại.

“Sao lại chột dạ thế?” Thành Hải Đông nhướn mày, cầm lấy cằm của cô, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, nghiêm trang nói, “Nếu em ngẫu nhiên không ở nhà, chẳng lẽ anh sẽ lo lắng tới mức phóng hỏa giết người?”

“Nếu em thường xuyên không ở nhà?” Cô thử hỏi, không tực giác nín thở.

“Anh sẽ rất lo lắng tìm thám tử theo dõi em, xem xem có thể xảy ra việc bắt kẻ thông dâm tại giường không.” Anh cố ý trừng mắt, đôi môi có tình hung hãn nhếch lên.

Đỗ Tiểu Nguyệt vội vàng lắc đầu, đầu ngón tay lạnh như băng sốt ruột túm lấy tay anh.

“Nếu em không ở nhà, cũng sẽ không thích người khác!” Hai hàng lông mày của cô nhíu lại, hai torng mắt bối rối cực kỳ, cố gắng giải thích với anh.

“Em ngốc, anh đương nhiên biết.” Thành Hải Đông nâng khuôn mặt của cô lên, cúi đầu hôn trụ môi của cô.

Môi của nàng lạnh mềm như thạch hoa quả, là món điểm tâm ngọt anh thích thưởng thức nhất.

Mỗi lần anh đều chỉ tính lướt qua, thế nhưng mỗi lần đều muốn ngừng mà không ngừng được, ngoài dự đoán lại muốn càng nhiều.

Thành Hải Đông tham lam đưa lưỡi tác môi của cô ra, trượt vào, tay đem thân thể của cô đẩy tới phía trước, khiến cho lưng cô dán lên trước cửa, để cho anh có thể dễ dàng cướp đoạt hương vị của cô.

Thân mình cao lớn của Thành Hải Đông chìm vào những đường cong mềm mại của cô, khiến cho cô cảm nhận được anh vì cô mà cứng rắn lên, nóng rực.

“Chúng ta còn đứng ở cửa…” Đỗ Tiểu Nguyệt quẫn trí đỏ cả mặt, tay nhỏ bé dùng sức đẩy vai anh.

“Đứng ở ngoài cửa thì sao? Anh ngay cả bụng đói cũng không để ý, còn cố có thể đứng tại chỗ này. Nhanh mở cửa…” Thành Hải Đông mút nhẹ thùy tai của cô, lấy đầu lưỡi khẽ liến quanh vành tai.

Thân mình Đỗ Tiểu Nguyệt run rẫy, nhưng cô lại trợn to mắt, áy náy nhìn anh.

“Sao anh còn chưa ăn cơm? Đã hơn bảy giờ rồi!” Cô biết anh không chịu được nhất chính là đói bụng. Huống hồ, cô đã sớm tập cho anh thói quen được lo cho ăn uống đầy đủ.

“Anh còn đang định chờ em về đi ăn mì thước cao, còn có bánh kẹp nướng, chè đậu đỏ… ực” Thành Hải Đông nuốt nước miếng, mới có biện pháp tiếp tục nói hết lời, “Ai nghĩ em lại về trễ vậy…”

“Chúng ta đi ăn cơm nhanh nào.” Đỗ Tiểu Nguyệt kéo tay anh đi ra ngoài.

Thành Hải Đông dựa khuôn mặt vào người cô, hơi thở nóng rực phả xuống xương quai xanh, “Không sao cả, hiện tại anh muốn ăn em…”

“Đi ăn cơm trước.” Đỗ Tiểu Nguyệt lấp tức nói sang chuyện khác, lại lôi kéo tay anh đi ra.

Dục vọng của anh mãnh liệt như vậy, mỗi lần sau khi thân thiết, cô chỉ có thể nhắm mắt chìm vào mộng đẹp, không còn khí lực cùng anh thảo luận chuyện gì!

Sao có thể theo lời Ma Tư ngày mai phải đi làm!

“Ai, em đã kiên trì như vậy, vậy lên xe đi!” Thành Hải Đông nắm tay cô, cười hì hì đi ra xe máy, miệng tiếp túc trên đùa, anh thích nhất nhìn cô bị anh trêu mà hai gò má đỏ lên, bộ dạng thật đáng yêu “Dù sao, sau khi ăn no mới có khí lực yêu em lâu một chút.”

“Anh có thể hay không không cần luôn nghĩ tới [Sự kiện kia].” Đỗ Tiểu Nguyệt bật lên lời nói.

Thành Hải Đông đang mang nón bảo hộ, im bặt ngừng lại, quay đầu nhìn cô…

Cô chỉ biết ảo não cắn môi.

“Anh yêu em, cho nên muốn [yêu em], như vậy có gì sai?” Thành Hải Đông nghiêm túc hỏi ngược lại.

Đỗ Tiểu Nguyệt cắn môi, bởi vì lỡ miệng, bởi vì tâm loạn, theo phản xạ mở miệng nói: “Thực xin lỗi, em chỉ là ngượng ngùng thôi.”

Cô chỉ là hy vọng anh có thể dành nhiều thời gian nghe cô nói chuyện thôi. Lời nói không hề nghĩ ngợi của cô, khi nói ra, dường như đã chỉ trích an không quan tâm tới cô.

“Tiểu Nguyệt ngốc, việc này có gì mà phải xin lỗi. Toàn thế giới, người vợ sau khi kết hôn còn thẹn thùng, anh nghĩ chắc cũng chỉ có mình em.”

Thành Hải Đông vỗ về mái tóc của cô, miệng nói ra lời rất thoải mái, nhưng cô lại cảm thấy có chút không thích hợp, dường như anh cũng không thật sự tiếp thu lời nói của cô.

Cho dù không còn cách nào khác giống như trước đây luôn ở bên cạnh cô, nhưng anh càng ngày càng yêu cô, nhiệt tình đối với cô chưa bao giờ giảm bớt. Anh cho rằng chỉ cần làm cho cô cảm nhận được anh để ý tới cô bao nhiêu, nội tâm tịch mịch của cô dẽ giảm bớt.

Giống như việc anh rất ít khi nói những câu tình cảm, thì anh cũng luôn dùng hạnh động của mình mà biểu hiện sự quyến luyến với cô. Cô gái thông minh như cô, không có khả năng không nhận ra.

“Lên xe đi, mỹ nữ.” Thành Hải Đông ngoắc tay với cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt ngồi ở phía sau anh, đem ặt dựa vào phía sau lưng anh. Trên người anh công tác một ngày dính mùi vị của bụi đất, cô hổ thẹn càng ôm chặt anh.

Cô nhất định trở nên ngày càng độc lập, như vậy mới xứng với anh mỗi ngày đều công tác vất vả ở bên ngoài.

“Buổi chiều em làm gì?” khi dừng lại ở đèn đỏ, Thành Hải Đông hỏi cô.

“Em…”

“Sao muốn nói lại thôi?”

“Chỉ là lập tức không nhớ ra buổi chiều làm gì. Đi loanh quanh khắp nới, đến Ma tư uống trà nóng, đi Tina ăn bánh ngọt.”

“Dám thừa dịp không có anh chạy đi ăn bánh ngọt, anh rất đau lòng nha.”

“Thứ bảy chúng ta cùng đi được không?” Cô hỏi.

“Được!” Thành Hải Đông tinh khí mười phần lớn tiếng nói.

Xe máy chạy qua trước bách hóa Hán thần, công ty bách hóa bở vì lễ mừng năn mới mà bên ngoài trang hoàng nhiều chuỗi xuyến, một bảng quảng cáo bằng đèn màu lam, công ty bách hóa nhìn lại như một tầng ngọc bích, nhìn thật đẹp mắt.

Đỗ Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn bảng đèn màu lam, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một người đàn ông mặc tây trang mày xám.

“Hải Đông, đi chậm một chút, anh giúp em nhìn xem… người đàn ông kia có phải chồng chị họ em?” Đỗ Tiểu Nguyệt vỗ nhẹ cánh tay Thành Hải Đông hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ thần sắc khẩn trương.

Thành Hải Đông chạy xe chậm lại, trực tiếp dừng lại ở chỗ taxi đón khách.

Anh nhìn về phía Đỗ Tiểu Nguyệt chỉ, người đàn ông trung niên đang ôm một cô em mặc váy thân hình nhìn thật mê muội đi về hướng gian hàng mỹ phẩm.

Cô gái kia mặc một cái áo bó sát, hở một khoảng ngực lớn, không chút khách khí đưa đẩy bộ ngực mềm mại về phía cánh tay người đàn ông, vui vẻ tươi cười.

“Đúng là chồng của chị họ em.” Thành Hải Đông thản nhiên nói.

“Cô gái bên cạnh…”

“Hiển nhiên là nhỏ hơn anh ta mười tuổi, đang vui vẻ theo tên ngốc đó đi vào mua sắm.” Thành Hải Đông nhìn tên đàn ông kia thu tay, nhéo hai cái lên mông cô gái.

Đỗ Tiểu Nguyệt giật mình, vôi vàng quay đầu lại không muốn nhìn nữa.

“Ngồi vững lại, chúng ta đi.” Thành Hải Đông nói, thay cô kéo lại khẩu trang.

Đỗ Tiểu Nguyệt ôm thắt lưng Thành Hải Đông, rốt cục cũng vô tâm nhìn ngắm cảnh đẹp hai bên đường.

Chị họ có biết anh rể ra bên ngoài như vậy không? Chị họ luôn tự hào anh rể là người nói gì nghe nấy, nếu biết sự thật, chị họ liệu có chịu nổi không?

“Lại thay chị họ em khổ sở?” Thành Hải Đông hỏi.

“Ừ.”

“Thành Hải Đông nhướn mày, cảm thấy Tiểu Nguyện thật quá tốt. Cô chị họ kia luôn ghen tị với cô, tưởng muốn dẫm nét trên đầu côm chuyện này ai mà không biết.

“Chuyện hôn nhân của chị họ em xảy ra vấn đề là chuyện sớm muộn thôi.”

“Vì sao?” Cô vén lại quần áo của anh, hé mặt hỏi.

“Khi chúng ta kết hôn, bọn họ không hề cùng nhau một chỗ, chỉ có chị họ em đơn độc.”

“Không ở cạnh nhau cũng không thể gặp ở ngoài.” Đỗ Tiểu Nguyệt rướn người muốn nói, nón bảo hộ đánh một tiếng lên nón của anh.

“Cẩn thận.” Thành Hải Đông chậm lại tốc độ, giúp cô ngồi lại cẩn thận. “Theo anh thấy, chị họ của em lúc nào cũng khoe ra chồng mình như đại biểu cho thân phận của chị ấy. Cô ấy khoe ông chồng bác sĩ như khoe cái túi sách của mình thôi. Khi chúng ta kết hôn hay đính hôn, anh rể của em chỉ ngồi yên xem, không nói chuyện quá ba câu với chị họ em.”

Anh nói xong, bỗng nhiên cười nhẹ, lắc lắc đầu “Có thể tán gẫu với chị họ em, phải là người thích chuyện thị phi, đàn ông có vẻ không làm nổi việc này.”

“Cũng không phải người phụ nữ nào cũng thích nói nhiều…” Đỗ Tiểu Nguyệt nói, thanh âm bị loãng ra khi xe phóng nhanh.

“Em nói cái gì?” Thành Hải Đông nói lớn tiếng.

“Anh rể nếu không thích nghe nói nhiều, vì sao lúc trước lại muốn kết hôn với chị họ.” Cô hỏi ngược lại.

“Dục vọng của đàn ông rất đơn giản, chị họ của em bề ngoài nhìn khá tốt, thoạt nhìn dường như rất model. Hơn nữa khi anh thể theo đuổi chị họ, có lẽ có người khác cạnh tranh, cho nên anh rể em thầm nghĩ trước tiên đạt được rồi tính, bởi vậy bỏ qua cái gọi là có hứng thú, nên tự nhiên có thể chịu được cái lỗi đó.”

Đỗ Tiểu Nguyệt im lặng, cô nhăn mày, cảm thấy thật đáng sợ.

Đàn ông thật sự dễ dàng bị cảm quan ảnh hưởng như vậy sao?

Nếu yêu chỉ là ứng phó hời hợt vậy, thì quá hời hợt rồi! Cô nghĩ rằng kết duyên thành vợ chồng nên có một ít tư tưởng giao hòa chứ, nếu không sao có thể bên nhau cả đời.

Đỗ Tiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới cô cùng Thành Hải Đông nói chuyện không nhiều, số lần bọn họ thân thiết cũng chưa từng quá thay đổi, lông mi của cô càng lúc càng nhíu lại.

Yêu cầu của đàn ông đối với phụ nữ, qua nhiên có nhiều điểm bất đồng vậy sao?

Thành Hải Đông lái xe máy tới hồ Tình bạn, ngừng xe, cởi nón bảo hiểm.

Anh ngẩng đầu, đã thấy vợ mình còn kinh ngạc đứng tại chỗ, nón bảo hiểm màu hồng đã bỏ xuống, lạ ra ánh mắt buồn rầu.

“Sao lại đứng đó ngây ngốc vậy? Thành Hải Đông cười cười lấy nón bảo hiểm từ tay cô.

“Em vẫn nghĩ về chuyện của chị họ…” Còn có chuyện của cô nữa.

Thành Hải Đông cầm lấy tay cô ngoắc vào khuỷu tay mình, một bên đi qua đường, một bên nói; “Thế giới của chị họ em rất hạn hẹp, cả ngày ở nhà làm thiếu phu nhân, chỉ ở trong nhà, tách rời xã hôi, cá tính cho dù không vặn vẹo cũng sẽ biến quái.

“Em cũng cả ngày ở trong nhà…” Đỗ Tiểu Nguyệt cúi đầu, có cảm giác bị đâm bị thương.

“Cá tính của em và cô ta không giống nhau, tuy rằng em ở nhà, nhưng lại luôn dụng tâm hy vọng cho người nhà hết thảy đều tốt. Em rất đơn thuần, tấm lòng son tốt bụng, là người cả đời không làm ai chán ghét.” Anh cười nhẹ ra tiếng, kinh ngạc vợ nhỏ của mình lại phản ứng quá độ, muốn thức tỉnh lại cô.

“Hiện tại vừa mới kết hôn, sự đơn thuần của em khiến anh cảm thấy mới mẻ, nhưng mà nếu mười năm sau thì sao?” Cô thật sự hỏi.

“Anh sẽ cả đời thích sự đơn thuần của em.” Thành Hải Đông cười, đặt tay cô lên ngực mình, làm động tác lấy tâm mà thề.

Đỗ Tiểu Nguyệt nhếch môi dưới, cố gắng mỉm cười.

Cô không tin lời anh nói!

Nếu ngay cả cô cũng bắt đầu đối với chính mình cảm thấy không đủ tốt, nếu vậy một ngày nào đó anh cũng sẽ phát hiện khuyết điểm của cô.

“Tốt lắm, đừng lộ ra vẻ mặt biểu tình trầm trọng, ăn cơm là chuyện khoái hoạt mà.” Thành Hải Đông cúi đầu hôn lên tóc cô, ôm cô đi vào trong quán. “Ông chủ, cho hai phần thước cao, một oản canh đản, một oản canh cá cờ.”

Đỗ Tiểu Nguyệt thuận ý anh gọi cơm, ngoan ngoãn để anh giúp cô tìm chỗ ngồi.

Sau khi cơm nước xong, cô quyết định muốn nói cho anh biết… chuyện ngày mai cô sẽ đi làm.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...